Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 82: Tế Điên tiệm rượu đánh tặc nhân Từ Phái quán trọ gặp bạn cũ
Bị ăn chồng đĩa phun
máu đầu, người lùn tức giận cung tay muốn đánh Hòa thượng. Tế Điên thấy
vậy chạy ra đường, người lùn cũng lật đật chạy theo. Phổ ky thấy vậy
nói:
– Rồi, hai người lại bầy trò nữa rồi! Hai người này ăn xong đập đĩa, giả bộ đánh nhau rồi ăn quỵt đây!
Nói rồi lật đật chạy theo la lớn:
– Hai vị chớ có chạy, trả tiến rượu đây chứ! Hai mươi bầu rượu, hai mươi cái bánh nhân, không trả tiền đi không được đâu!
Tế Điên không hề ngoái đầu nhìn, lật đật chạy qua cửa Đông. Người lùn ấy cũng lật đật chạy theo hô lớn:
– Hay cho ông Hòa thượng, khi không ông lấy đĩa ném tôi lỗ đầu, tôi không để yên cho ông đâu! Ông lên trời, tôi cũng tới điện Linh Tiêu. Ông trốn xuống địa ngục, tôi cũng theo ông xuống tới cung Thủy tinh, coi ông
chạy đàng nào cho biết.
Tế Điên cứ một mạch chạy tới trước, vừa chạy vừa la:
– Không xong, không xong, chuyện này phải lên quan mới được.
Chạy tới ngã tư đường, gặp phải Dương Quốc Đống và Y Sĩ Hùng từ phía chánh
Nam đi lại. Hai người này cũng chạy theo Tế Điên đến Ngũ Lý Bia nhưng
không kịp. Dương Quốc Đống nói:
– Thôi, chúng ta trở về đi!
Hai người quay lại, vừa đến cửa Nam, quan nhân địa phương hỏi:
– Y đầu, Dương đầu, hai ông có thấy tử thi không?
Y Sĩ Hùng nói:
– Đâu có tử thi nào.
– Ở chỗ tôi có một ông Hòa thượng kiếc bị chết.
– Ở chỗ mấy ông, còn chúng tôi mới tới ngã tư đường này làm sao thấy được.
– Không phải đâu, tử thi này chết rồi mà còn biết chạy, chạy về hướng cửa Nam đó.
– Người bị chết đó là ai vậy?
Quan nhân địa phương đem việc Trảo thiên dao ưng Trương Phúc và Qúa nhai lão thử Lý Lộc đánh chết Hòa thượng ra sao, quan huyện khám nghiệm tử thi
như thế nào và dặn bảo canh chừng, rồi tử thi làm sao lại chạy, nhất
nhất thuật lại. Dương Quốc Đống nghe xong nói:
– Uổng quá há, Tế Công bị người ta giết rồi à?
Y Sĩ Hùng nói:
– Tại mấy anh không biết, chứ Tế Công thần thông quảng đại, làm sao chết được! Thôi chúng ta trở về đi!
Quan nhân địa phương cùng Dương Quốc Đống, Y Sĩ Hùng đi đến ngã tư, gặp Tế
Điên từ phía Đông chạy đến. Quan nhân địa phương hết hồn nói:
– Thây ma chạy đó!
Y Sĩ Hùng và Dương Quốc Đống vội chạy đến hỏi Tế Điên:
– Bạch sư phụ, chuyện gì thế?
– Không xong rồi, hai chúng ta phải lên quan mới được, đừng để tên lùn rượt theo ta chạy trốn nhé!
Y Sĩ Hùng và Dương Quốc Đống chạy tới nắm tay anh lùn lại, nói:
– Này anh bạn, chớ chạy, anh với Hòa thượng phải lên quan mới được.
Người lùn kia nói:
– Được, lên quan thì lên chứ sợ gì!
Y Sĩ Hùng rút thiết luyện (dây xích) ra trói người kia lại, người kia phản đối:
– Ông Hòa thượng đó gây sự lên quan, sao không trói ổng mà chỉ trói mình tôi?
Y Sĩ Hùng nói:
– Quan huyện chúng tôi có dặn: Người tại gia gây sự với người xuất gia
phải lên quan thì phải trói người tại gia trước, chớ không được trói Hòa thượng. Thôi, anh bạn, ta đi nhé!
Mấy người sửa soạn đi thì phổ ky chạy lại, kêu:
– Khoan đi đã!
Dương Quốc Đống dòm lại là người quen, bèn hỏi:
– Lưu phổ ky, chuyện gì thế?
– Ông lùn này ăn 10 cái bánh nhân, uống 10 bầu rượu, ông Hòa thượng kia
cũng ăn 10 cái bánh nhân, uống 10 bầu rượu. Ăn xong hai người kiếm
chuyện gây lộn rồi cùng nhau chạy mất.
– Thôi chú trở về quán đi, biên hết phí tổn bữa nay vào sổ nợ của tạ Bao nhiêu ta sẽ trả!
– Đã có lời Dương đại gia bảo lãnh, tôi xin trở về trước vậy.
Phổ ky vừa quay lưng đi, Tề Điên nói:
– Chúng ta phải lên quan phân xử vụ này mới được
Quan nhân địa phương bước tới nói với Dương Quốc Đống:
– Nhờ Dương đầu thưa với đại lão gia là sư phụ đã sống lại rồi, tôi khỏi phải lên nha môn trình báo.
– Như vậy cũng đưôc.
Y Sĩ Hùng dẫn người lùn đi, mọi người cùng tiến về hướng Bắc. Đi không
bao xa, từ tiệm rượu đường Bắc, Tôn chưởng quỹ chạy ra hỏi:
– Dương đại gia, ông buồn lắm phải không?
Dương đầu ngạc nhiên hỏi:
– Tôi có buồn gì đâu?
– Chứ không phải bà Dương ở nhà mới mất sao?
– Ai nói với ông như vậy?
Chưởng quỹ lấy tay chỉ Tế Điên, nói:
– Vị sư phó này đưa tin đến cho tôi đó.
Dương Quốc Đống nói:
– Sao sư phó báo tang cho gia đình tôi chi vậy?
– Ta chỉ nói đùa với ông ấy thôi mà, để cho ông ấy cho ngưởi viết liễn trướng.
Tôn trưởng quỹ nghe nói, nổi giận:
– Hay cho ông Hòa thượng! Ông vô cớ gạt tôi, báo hại tôi sắm đủ cả lễ
vật, làm sao trả lại cho người ta, ông phải đền cho tôi mới đư
Dương Quốc Đống nói:
– Thôi mà Tôn hiền đệ, hôm nay chú chịu tốn chút đỉnh đi. Vị Hòa thượng
này cũng không phải là người ngoài, chú nghĩ tình ta bỏ qua đi.
Y Sĩ Hùng nói:
– Sư phó nói người ta chết làm chi vậy? Có phải là để hết bệnh không?
Tế Điên nói:
– Một câu rủa phát được 10 năm, nói chết là sống nhăn răng đó!
Dương Quốc Đống yêu cầu:
– Xin sư phó từ bi, từ bi, cho vợ tôi một viên thuốc.
Tế Điên gật đầu, móc cho Dương Quốc Đống một viên thuốc. Người lùn kia bây giờ mới hỏi:
– Ông Hòa thượng kia ở chùa nào vậy?
Y Sĩ Hùng nói:
– Chú muốn hỏi đến cái ông Hòa thượng đấy à, ta nói cho chú biết. Phen
này chú đưa ông Hòa thượng lên quan là chú lòi bộ mặt thật ra rồi đấy
nhé. Ông Hòa thượng này là Tế Điên Hòa thượng ở chùa Linh Ẩn.
Người lùn kia nghe vậy, “a” lên một tiếng rồi nói:
– Nếu là Tế Điên thì tôi không lên quan với ông ấy đâu!
Nói rồi bất thình lình tuột xiềng nhảy lên nóc nhà chạy trốn. Tế Điên nói:
– Đừng để nó chạy đi. Hai vụ án mạng ở huyện Long Du đều do nó hết.
Người lùn này không ai khác mà chính là Từ Phái, ngoại hiệu Tiểu thần phi, cũng là một giang dương đại đạo ở huyện Tây Xuyên.
Tại sao hai vụ án mạng ở huyện Long Du đều do hắn? Trong đó có một sự tình
như vầy: lão đại sĩ Diệp Thu Sương bắt yêu ở nhà họ Cao ngoài cửa Nam
trước kia cũng là người trong giới lục lâm, về sau đi tu ở Tam Thanh
quán ngoài cửa Nam. Ông ta kiếm đâu được một bộ tà thư tên là Âm ma bảo
kíp, trong đó có dạy cách luyện tà thuật, có thể hô phong hoán võ, sái
đậu thành binh, dời non lấp biển, biến hoá ngũ hành, điểm đá hóa vàng,
bắt yêu trừ tà. Ngày kia, lão đạo sĩ đang luyện phép trong miếu, bỗng có một tăng nhân đến thăm. Ông ta là một trong ngũ quỷ ở Tây Xuyên tên Lý
Triệu Minh, ngoại hiệu Khai phong quỷ, vốn là bạn thân của lão đạo sĩ.
Gặp nhau bày tỏ nỗi niềm xa cách xong, Diệp Thu Sương hỏi Lý Triệu Minh:
– Lý hiền đệ từ đâu đến đây?
– Tôi từ Tây Xuyên đến đây. Từ ngày sào huyện lục lâm ở Tây Xuyên bị tan nát, tôi không biết phải gởi thân về đâu!
Lão đạo sĩ nghe nói bèn lưu Lý Triệu Minh ở lại miếu với mình. Thấy lão đạo sờm tối chuyên cần luyện tập, Lý Triệu Minh mới hỏi:
– Anh luyện phép gì?
– Ta được một bộ thiên thư, đang luyện các thừ phép thuật.
– Đạo huynh, anh dạy tôi luyện với!
– Chú học không được đâu! Muốn luyện, mỗi ngày phải dập đầu 1.000 cái mới được.
Lý Triệu Minh nghe nói, thầm có ý giận: “Anh ấy không muốn dạy mình đây
mà!”. Ngày kia Cao Chiết Quế mời lão đạo sĩ đến nhà bắt yêu. Lý Triệu
Minh biết việc này, bèn ngầm theo lão đạo sĩ đến pháp đài, cho một dao
đưa hồn đạo sĩ về cõi khác. Được thiên thư trong tay, Lý Triệu Minh
không về miếu nữa mà ngụ tại Đức Hưng Dương gia điếm để rảnh rang xem
sách và luyện phép. Một hôm, Khai phong quỷ Lý Triệu Minh đang đứng
trước cửa điếm thì thấy từ phía Đông đi lại một người, chính là Tiểu
thần phi Từ Phái. Gặp hòa thượng Lý Triệu Minh, Từ Phái lật đật chạy đến chào hỏi. Lý Triệu Minh hỏi;
– Từ hiền đệ đi đâu vậy?
– Tôi muốn đi Lâm An chơi, bạn bè lục lâm ở Tây Xuyên bây giờ tan tác hết, tôi cũng không có chỗ dung thân.
Lý triệu Minh kéo Từ Phái vào trong điếm nói chuyện. Từ Phái hỏi:
– Anh ở đây làm gì vậy?
– Ta được một bộ thiên thư, đang luyện phép.
– Anh dạy tôi luyện với!
– Chú muốn luyện cũng được, mà phải kiếm cho được cái thiên linh cái của con gái nhỏ đem đến đây.
– Tìm thiên linh cái để luyện phép gì vậy?
– Để luyện thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ.
Vốn là người thiệt thà, Từ Phái lo đi tìm thiên linh cái của con gái nhỏ, gặp người giữ mộ, hắn hỏi:
– Người nằm dưới mộ là ai vậy?
Người giữ mộ nghi hắn có ý lén quật mồ bèn không chịu cho biết, chỉ trả lời:
– Tôi không biết!
Hắn hỏi liên tiếp mấy nơi mà chẳng ai chịu cho biết hết, nên càng cảm thấy bực bội.
Hắn đang ngồi nghỉ mệt trong rừng thì từ đầu kia có một tăng nhân đi đến,
chống gậy đi khập khễnh. Người ấy gặp Từ Phái liền hỏi:
– Từ hiền đệ, làm cái gì ở đây?
Từ Phái dòm lại là người quen. Ông ta là Họa qua tăng Phùng Ngươn Chí,
cũng là tay giang hồ đại đạo ở Tây Xuyên. Tại sao có tên là Họa qua tăng (ông tăng què)? Nhân vì ban ngày ông ta chống gậy giả bộ đi khập khễnh, tối lại trổ thuật phi thiềm tẩu bích trên nóc nhà như đi trên đất bằng. Ông ta làm như vậy là để che mắt thế nhân. Người ta cho rằng ông ta đi
khập khễnh không thể nào làm giặc được. Hôm nay gặp nhau, Từ Phái nghe
Phùng Ngươn Qúy nói, mới đem việc Lý Triệu Minh bảo đi tìm thiên linh
cái của đứa con gái nhỏ về luyện phép thuật. Phùng Ngươn Chí nói:
– Từ hiền đệ, chú thiệt thà quá, Lý Triệu Minh định hại chú đó! Tối nay
ta với chú vào trong khách điếm giết Lý Triệu Minh lấy cuốn thiên thư đi có phải hay hơn không?
– Phải đấy!
Phùng Ngươn Chí nguyên có hiềm khích với Lý Triệu Minh, nay nhân cơ hội này mượn tay người
khác giết kẻ địch. Hai người thương lượng xong, cùng kéo vào quán rượu
ăn uống một bữa no saỵ Canh hai đêm đó, hai người trở lại khách điếm.
Phùng Ngươn Chí canh chừng, Từ Phái lẻn vào phòng thấy Lý Triệu Minh
đang ngồi ngủ gật trên ghế bèn lìa một dao, đầu Lý triệu Minh rơi xuống
đất, đoạt lấy thiên thự Đang lúc chạy ra ngoài, bỗng nghe ở thượng phòng có một tiếng hô: “Nó giết người đó”, làm Từ Phái sợ hết hồn, bèn nhảy
lên nóc nhà rình giết kẻ lạ Sau đó nghe Hòa thượng đòi đi cầu, đòi dẫn
ra nhà tranh. Phùng Ngươn Chí đang canh chừng, bỗng nghe trong phòng có
tiếng nói:
– Công văn bị ướt rồi!
Hắn chẳng biết đó là
công văn gì. Thấy Sài đầu, Đỗ đầu kéo nhau đi tìm Hòa thượng, hắn từ nóc nhà tuột xuống lẻn vào phòng xem thử, thấy đó là công văn cấp phê cho
Sài Nguyên Lộc và Đỗ Chấn Anh đi bắt Càn khôn đạo thử Hoa Vân Long.
Phùng Nguyên Chí đút công văn vào túi, thoát ra cửa phòng nhảy lên nóc
nhà. Sài, Đỗ hai người trở lại dòm thấy định rượt theo mà không rượt
kịp. Phùng Nguyên Chí trộm được công văn, đợi Từ Phái ra, hỏi:
– Công việc của chú trót lọt không?
– Tôi đã lấy được bộ thiên thư rồi, bây giờ chúng ta đi đâu đây?
– Chúng ta đi lên huyện Khai Hóa đi! Hiện tại ở chùa Thiết Phật, Kim nhãn Phật Khương Thiên Thoại đại ca đã phát thiếp lục lâm, truyền lục lâm
tiễn đi khắp các nơi. Có mấy mươi bạn lục lâm Tây Xuyên dang ở đó, anh
có xây bức vách hai lớp, dưới có một cái hầm, anh em lục lâm lỡ gây án
mạng bị truy tầm, cứ về đây trốn là an toàn. Chúng mình lên Khai Hóa đi!
– Phải đó!
Từ Phái hưởng ứng lời nói và hai người cùng nhau thong thả đi. Tới một
cánh rừng, có một người đang đứng sẵn ở đó, hai người nhìn kỹ lại. Thật
là:
Nắng hạn thắm mưa rào,
Đất khách gặp người quen!