Tế Điên Hòa Thượng

Chương 107


Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 107

Lôi, Trần say ngủ bị mất trộm

Đạp tuyết vô ngân dõi tặc nhân

Lôi Minh, Trần Lượng và Liễu Thụy hỏi người ấy tại sao lại định hủy mình như thế. Người ấy đáp:

– Tôi họ Diêm tên Văn Hoa, người ở huyện Đơn Đồ, từ nhỏ tôi có đi học
nhưng bỏ nửa chừng. Tôi có biết vẽ qua vài nét đan thanh. Nhưng vì gặp
mất mùa đói kém, tôi đem vợ là Tào thị, con gái là Thụy Thư đến ở ngụ
trong bắc Tân Trang điếm này, rồi hằng ngày đi vẽ mướn ở nhà người ta để kiếm sống. Ngày kia, tôi đi đến Ngô gia bảo. Vị trang chủ tên là Truy
hồn thái tuế Ngô Khôn kêu tôi đến, hỏi tôi vẽ được những gì? Tôi đáp: –
Tôi có thể vẽ được núi sông nhân vật, hoa cỏ, chim thú. Ông ấy hỏi tôi
có vẽ được Tỵ hỏa đồ hay không? Tôi đáp: Cũng vẽ được. Ông ấy bảo tôi vẽ cho mấy bức. Ông ấy cầm xem rất vừa ý, mới hỏi tôi vẽ bức tranh bao
nhiêu tiền? Tôi đáp: – Mỗi bức là một điếu tiền. Ông ấy bảo: – Để ngày
mai ta đến Tân Trang điếm tìm chú. Hôm sau ông ta cưỡi ngựa đến tìm. Tôi mướn một gian phòng trong điếm, ông ta đến cũng không có chỗ để vợ con
lánh mặt. Khi vào đến phòng tôi, ông ta gặp vợ và con gái của tôi. Con
gái tôi hôm nay 17 tuổi, dung mạo cũng tạm dễ coi, nào ngờ vừa thấy nó,
ông ta ngầm ý bất lương, bèn bảo tôi nên mở một tiệm vẽ thuê, ông ta sẽ
cho mượn 200 lượng bạc. Tôi tưởng là một dịp tốt mới đồng ý đi tìm chỗ
mở một tiệm vẽ ở đường phía Bắc tại thôn này. Tiệm vẽ này lấy tên là Cổ
Phương Các, gian hàng sau làm chỗ ở của gia đình. Tôi vẽ cho ông ta rất
nhiều bức họa đẹp. Từ ngày khai trương đến nay được hai tháng. Ngày hôm
qua, ông ta cưỡi ngựa tới tiệm vẽ của tôi, cầm đưa cho một hộp nữ trang
gồm có một đôi trâm giắt đầu bằng ngọc và nói: – Ta gởi chú cất giùm,
một lát ta trở lại lấy. Tôi nghĩ: “Cất giùm cũng chẳng hề chi!”. Đến tối hôm qua, không thấy ông ta đến lấy, tôi mới đem của ấy bỏ vào rương
khóa lại. Sáng sớm hôm nay ông ta mới đến lấy, tôi mở rương ra xem thì
đồ gởi không cánh mà bay, khóa rương vẫn y như cũ không hề có dấu cạy.
Ông ta lập tức trở mặt mắng tôi là gian trá và kêu thủ hạ đánh tôi mấy
lượt, rồi bắt vợ con tôi đi, bảo rằng ông ta xiết nợ, chừng nào đem đồ
gởi đến trả thì mới cho về, không thì bắt luôn. Tôi thực tình không gạt
gẫm ông ta, lại cũng không chịu nổi sự chèn ép này, thôi thì chết quách
cho xong.

Trần Lượng nói:

– Anh bạn! Anh đừng vội chết làm chi! Hãy đưa chúng tôi về nhà, chuíng tôi sẽ có cách giúp anh.

Diêm Văn Hoa gật đầu đồng ý, rồi đưa ba người về Cổ Phương Các. Trần Lượng bảo:

– Những đồ gì có thể mang theo được, anh hãy tom góp mang theo. Tối nay,
tôi sẽ rước vợ con anh về và giúp anh một ít vàng bạc để anh đưa gia

đình đi trốn, được không?

Diêm Văn Hoa nói:

– Nếu ba vị đưa gia đình tôi trở về đây sum họp, tôi tình nguyện bỏ nơi này đến sinh sống chỗ khác.

Liễu Thụy nói:

– Anh hãy chờ đến canh ba rồi biết.

Ba người lại ra đi dến Ngô Gia bảo thám thính. Ngô Gia bảo là một trang
viện rất lớn, chiếm khoảng 4 dặm đất. Trên tường chung quanh đều có gắn
đinh nhọn tua tủa. Bao bọc phía ngoài là một dẫy hào sâu rộng: bờ hào,
những cây liễu rủ trồng ngay hàng thẳng lối. Cửa trang viện ở phía Nam
mở rộng, bên trong có mấy tên ác nô canh giữ, phía trước có cầu treo,
phía sau có cửa gác. Ba người dò xét đường đi kỹ càng xong bèn trở về
khách điếm gọi rượu thịt ăn uống. Cơm tối xong, đợi đến canh hai, trong
điếm ngủ cả, ba người mới thay đồ dạ hành, đem y phục ban ngày bỏ vào
trong bao gói kỹ, cột ở ngang lưng, ra khỏi phòng đóng cửa lại, vẽ ký
hiệu trên vách rồi băng mình vượt tường đi đến Ngô Gia bảo ở đường Tam
Lý, bắc Tân Trang.

Đến dưới tường rào, họ rút trong đãy ra một
sợi dây cột móc quăng lên móc vào đầu tường rồi theo dây đu mình lên,
lên đến đầu tường, họ cuốn dây lại bỏ vào bọc. Ba người đưa mắt nhìn bao quát: ngôi trang viện, điện đài lầu các rất là tề chỉnh. Ba người dùng
thuật phi thiềm tẩu bích đi khắp nơi dò xét. Đến một viện tứ hợp phòng,
phòng phía Bắc có ba gian, phòng phía Nam cũng ba gian, hai phòng Đông
Tây đều có những phối phòng. Trong gian phòng chánh ở phía Bắc ánh đèn
lấp lánh, bóng người lung linh. Ba người đến phòng phía Bắc, cặp theo
rèm châu, dùng thế Dạ xoa thám hải uốn mình dòm vào. Một ngọn đèn sáng
đang cháy lung linh đặt trên bàn nhỏ nằm trên bục ở gần thềm. Trên bục
để sẵn hai bao quần áo, trên bàn có những món trang sức cài đầu bằng
vàng bạc dính kèm với những hạt chân châu màu phỉ thúy. Ngồi trên bục là một người đàn bà tuổi trạc tứ tuần. Kề bên có một cô gái tuổi chừng
17,18 tuổi, mười phần xinh đẹp. Dưới đất gần đó có bốn hầu gái xúm nhau
dụ dỗ:

– Chị không muốn cũng không được đâu! Ở nhà chị ăn cơm
hẩm, uống trà lạt, mặc quần áo cũ kỹ rách nát. Chỉ cần bằng lòng ở đây
với trang chủ tôi há không phải là hưởng vinh hoa phú quý hay sao? Chúng tôi khuyên chị hãy bảo con chị đừng khóc nữa, dồi phấn thoa son vào.
Trang chủ chúng tôi không phải đối xử với mẹ con chị một ngày một bữa

đâu! Nếu mẹ con chị không bằng lòng, để chọc giận Thái tuế gia chúng
tôi, thì một trận mưa côn giáng xuống, mẹ con chị làm sao sống nổi! Ai
sẽ báo thù cho mẹ con chị? Đừng nói chi đến mẹ con chị, mà ngay đến cả
những người ở địa phương này, hễ nhà ai có gái hay nàng dâu xinh đẹp,
Thái tuế gia muốn bắt thì bắt ngaỵ Gia đình họ có tìm tới, nói nghe có
tình có lý thì được mấy mươi lượng bạc rồi ra về. Còn nếu không ưng
thuận thì sẽ bị một trận đòn chết luôn, rồi kéo xác chôn ngoài hoa viên
là xong!

Cô gái nói:

– Tôi chỉ muốn chết thôi! Sống làm người ở chung với mẹ tôi một chỗ, còn chết thì cùng làm quỷ một nơi.

Lôi Minh, Trần Lượng nghe rõ cả mới nói với Liễu Thụy:

– Chúng mình cùng xuống đi!

Ba người cùng nhảy xuống một lượt, rút dao xông vào trong nhà, báo hại bốn người hầu gái sợ run bây bẩy. Liễu Thăng gằn giọng:

– Bọn bay đứa nào la ta giết trước.

Bọn tớ gái run rẩy năn nỉ:

– Xin đại thái gia tha cho! Bọn chúng tôi không dám la đâu!

Liễu Thụy bèn gom những đồ tế nhuyễn vào trong một bao, tồi trói hai người
tớ gái nhét giẻ vào miệng, còn hai người tớ gái dáng dấp khỏe mạnh kia
bảo cõng hai mẹ con cô gái cùng đi ra, và đe: – Bọn bây la sẽ chết ngaỵ
Hai người tớ gái chỉ gật đầu răm rắp tuân theo. Liễu Thụy nói:

– Hai anh núp ở đây giây lát, tôi đưa hai mẹ con họ về trước rồi sẽ trở lại ngay.

Liễu Thụy kêu hai người tớ gái cõng hai mẹ con cô gái, còn mình ôm bao đồ
theo sau, mở cửa sau hoa viên đi thẳng về Cổ Phương các. Tới nơi, Liễu
Thụy bước tới kêu cửa. Diêm Viên Hoa đang bồn chồn ngóng đợi, nghe bên
ngoài có tiếng gõ cửa, lật đật chạy ra xem. Liễu Thụy bảo hai người tớ
gái cõng mẹ con họ vào. Liễu Thụy nói với hai người tớ gái:



Trước đây ta định giết bọn bây, nhưng bọn bây đã có công cõng họ về đây
nên ta tha chọ Nhưng để tránh phiền phức ta phải trói bọn bây, bịt miệng lại, đợi chúng ta về rồi sẽ thả ra.

Nói xong rồi bảo:


Diêm Văn Hoa, anh hãy đưa vợ con anh trốn mau đi! Ngoài bọc tế nhuyễn
vàng bạc này, tôi sẽ cho anh thêm 30 lượng bạc làm lộ phí. Anh hãy đi
mau đi, tôi còn phải trở lại giết tên ác bá đó.

Diêm Văn Hoa nói hết lời cảm tạ. Liễu Thụy bảo:

– Anh không cần phải tạ Ơn làm gì! Non xanh chẳng đổi, nước biếc còn dài, rồi đây có lúc mình sẽ gặp nhau.

Diêm Văn Hoa lập tức đưa gia quyến trốn đi. Còn Liễu Thụy trở lại Ngô Gia
bảo tìm Lôi Minh, Trần Lượng. Ba người lại tiếp tục đi dò xét. Đi đến
một trang viện, thấy trong năm gian đại sảnh đèn đuốc sáng choang, một
người ngồi trước bàn bát tiên, đầu đội khăn lụa xanh bốn góc, mình mặc
tiễn tụ bào bằng lụa đỏ có thêu ba bông mẫu đơn màu lam; mặt như thoa
phấn, cặp chân mày kiếm đen nhẽm trên đôi mắt ốc nhồi; hai tay phủ lông
đen kèm theo bộ râu quai nón tua tủa càng lộ thêm vẻ hung ác! Người này
đang phe phẩy trong tay chiếc quạt xếp, chính là tên ác côn Truy hồn
thái tuế Ngô Khôn. Hắn ta trước kia cũng là người trong chốn lục lâm Tây Xuyên, nhơn vì một chuyến làm ăn bị phát giác nên phải lánh đến chốn
này. Tuy vậy thói ác vẫn không chừa, bề ngoài giao kết với quan trưởng,
khuấy động nha môn, giết người cướp gái, không chừa tội ác nào.

Lôi Minh, Trần Lượng, Liễu Thụy núp trong chỗ tối nhìn ra, biết hắn là tên ác côn, kế nghe hắn hỏi gia nhân:

– Bay đâu! Hiện giờ là canh mấy?

Gia nhân đáp:

– Trống chưa điểm canh ba.

Bỗng bên ngoài có một tên ác nô chạy vào thưa:

– Bẩm Thái tuế! Bên ngoài có một người bạn cũ của Ngài xưng là Càn khôn đạo thử Hoa Vân Long ở Tây Xuyên đến thăm lão nhân gia.

Ngô Khôn nghe bẩm liền nói:

– Ối chà! Hoa nhị đệ đã đến à? Ta đương trông đợi chú đây! Bay đâu, hãy mở rộng cửa trang để ta đi đón chú ấy vào.

Bọn Lôi Minh núp trên nóc nhà nghe rõ tất cả, giây lát thấy Hoa Vân Long bước vào phòng.

Nguyên Hoa Vân Long từ khi trốn chạy khỏi núi Cổ Thiên, không biết tìm đâu để
dung thân. Muốn về Tây Xuyên mà ổ Tây Xuyên đã vỡ; muốn về huyện Ngọc

Sơn lại sợ Dương Minh không chứa chấp. Hắn nghĩ lại ăn năn những việc
mình làm đã qua của mình quá cay độc, đến nỗi gây thù oán khắp nơi! Hoa
Vân Long lúc này như ngây như dại, đói không biết, no không hay, trong
đầu như có tiếng sấm vang, cử động như kiến bò trên chảo nóng. Đang bước liều tới trước, bỗng hắn nhớ lại Ngô Khôn đang ở Ngô Gia bảo rất có thế lực. Hắn định đến đó lánh nạn, có thể tạm an thân. Ban ngày hắn không
dám đi, sợ có người nhìn thấy, cho nên tối nay mới tìm đến Ngô Gia bảo.
Tới nơi, hắn kêu gia nhân vào bẩm báo, Ngô Khôn nghe tin vội ra tiếp
rước.

Lôi Minh, Trần Lượng núp trên nóc nhà nhìn thấy Hoa Vân
Long sắc diện vàng ủng, ốm teo, không giống như ngày nào. Ngô Khôn đưa
Hoa Vân Long vào phòng ngồi xuống rồi hỏi:

– Hoa nhị đệ! Chú từ đâu tới đây?

– Chuyện nói ra dài lắm! Anh em ta từ ngày chia tay ở Tây Xuyên thấm
thoát đã mấy năm. Tôi ở huyện Ngọc Sơn được Oai trấn bát phương Dương
Minh tiến dẫn nên giao kết được một số bạn bè. Cũng bởi tôi đến Lâm An
ngông cuồng gây ra tai họa đến nỗi bây giờ không có đất dung thân!

– Tai họa gì mà ghê gớm thế?

Hoa Vân Long mới đem chuyện lấy trộm ngọc chúc phụng quan ở phủ Thừa tướng, giết người ở Thái Sơn lầu, cưỡng gian ở am Ô Trúc lần lượt thuật lại.
Ngô Khôn nói:

– Chú cứ ở lại đây với ta! Giả sử có ai đến bắt chú sẽ có ta che chở chọ Bây giờ chú có người bạn tri kỷ đang phát tài, chú có biết không?

Hoa Vân Long hỏi: Ai vậy?

– Trấn sơn bát
Điền Quốc Bổn, người ngồi không chia của ở Hoa Sơn dạo nọ bây giờ đang
đại phát tài ở phủ Khúc châu. Anh ấy kết giao với quan trưởng, làm sáo
trộn nha môn, thủ hạ dưới trướng rất nhiều, tài lộc cũng vô số. Nge nói
anh ấy còn kết thân với Tần tướng phủ, ta biết ngày xưa anh ấy thân với
chú lắm mà!

Hoa Vân Long nghe thế bèn nói:

– Để tôi đi tìm Điền đại cạ Huynh trưởng chớ có bận tâm! Tôi đến đây chỉ thêm phiền
phức mà thôi. Hiện tại xin anh giúp tôi một ít lộ phí là được.

– Không hề chi! Để ta bảo bọn trẻ mở kho lấy bạc cho chú.

Ngay lúc đó, Lôi Minh ở trên nóc nhà nghĩ bụng: “Nhân cơ hội này mình bắt
Hoa Vân Long, một là báo thù cho các bạn, hai là giao Tế Công để hoàn
thành công vụ”. Nghĩ rồi mới thò tay rút dao định nhảy xuống bắt dâm
tặc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.