Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 108
Ba hào kiệt lén dò Ngô Gia bảo
Ác thái tuế tham sắc mưu gian
Lôi Minh, Trần Lượng thấy Hoa Vân Long bước vào, nộ khí xung thiên, rút dao định nhảy xuống bắt dâm tặc, Liễu Thụy lật đật níu Lôi Minh lại, nói:
– Nhị ca, tam ca! Mấy anh định làm gì vậy?
Lôi Minh đáp:
– Bọn ta định nhảy xuống bắt Hoa Vân Long.
– Hai anh đừng nóng! Đừng làm nóng vội không nên! Một là bọn ta người ít
thế cô, còn bọn chúng vây cánh đông nhiều; hai là chúng ta không phải là người sai dịch, bắt Hoa Vân Long rồi đưa đi đâu? Còn nói chúng ta ngày
trước cùng hắn đốt nhang kết bạn, mà hôm nay làm như vậy đối với việc
ngày xưa như thế nào? Chúng ta bảo hắn là bất nhơn, còn việc làm của
chúng ta cũng là bất nghĩa nốt! Hắn làm điều sai quấy tự có Tế Công,
chúng ta cần gì phải dây vào việc oán thù! Huống nữa, chắc gì chúng mình bắt được hắn?
Trần Lượng nghe nói có lý, mới bàn với Lôi Minh:
– Này nhị ca! Mình đừng thèm dể ý đến hắn nữa! Để hắn đi đâu mặc ý.
Lôi Minh cũng gật đầu đồng ý.
Ba vị anh hùng ở trong bóng tối ngầm quan sát, kế nghe Hoa Vân Long nói với Ngô Khôn:
– Này Ngô đại ca! Xin anh cho tôi một ít lộ phí, tôi đến Điền đại ca
nương nấu ít ngày. Chỉ cần có hai vị đại ca giúp đỡ, tôi không còn lo sợ nữa!
– Cũng được! Bay đâu, hãy vào mở kho lấy bạc đem ra cho ta.
Quản gia là Ngô Báo đốt đèn, cầm chìa khóa đi ra khỏi đại sảnh. Ba vị anh
hùng ở trong tối nghe nói trong nhà của Ngô Khôn còn có cái kho, bèn bàn nhau cùng theo dõi Ngô Báo. Phần Ngô Báo xách đèn lồng ra khỏi đại
sảnh, đi về hướng Đông, thẳng đến ngôi nhà hai tầng, ngoặt về phía cửa
ngách ở hướng Đông. Qua khỏi cửa ngách có một phòng canh, qua phòng canh đó lại có một phòng được canh gác cẩn thận. Ngô Báo lên tiếng:
– Chào các anh em!
Những người canh gác lên tiếng hỏi:
– Quản gia đến đây có việc gì thế?
– Vâng lịnh trang chủ, tôi đến mở kho lấy tiền để đưa cho bạn của trang chủ mới đến.
Người canh cửa là Vương Nhị, hỏi:
– Người mới đến là ai vậy?
– Càn khôn đạo thử Hoa Vân Long nhị thái gia ở Tây Xuyên đấy!
– Quản gia cứ đi đi.
Ngô Báo đi đến thềm của phòng phía Bắc, đặt lồng đèn trên đất rồi cầm chìa
khóa mở cửa. Cửa mở xong, quay đầu nhìn lại thì lồng đèn đâu mất. Ngô
Bảo nghĩ bụng: “Chắc là Vương Nhị giỡn chơi với mình đây”. Nghĩ xong,
lại bước ra cửa phòng canh, thì thấy lồng đèn nằm trước cửa phòng canh
nhưng đã tắt. Ngô Báo hỏi:
– Này Vương Nhị! Ai chơi giấu lồng đèn của tôi vậy?
Mấy người canh đều nói:
– Đâu có! Chúng tôi đều ở trong phòng này mà! Có ai lấy đèn của anh đâu.
– Các anh không cần phải chối! Không lấy đèn sao nó chạy lại nằm ở trước phòng mấy anh?
Nói xong, đốt đèn lại rồi cầm về phòng phía Bắc. Hắn đâu ngờ trong thời
gian đó Lôi Minh, Trần Lượng và Liễu Thụy đã lẻn vào phòng rồi. Ba người vào trong phòng nhìn thấy rương lớn, rương nhỏ chất đầy, đương định mở
rương ra lấy bạc thì nghe tiếng chân Ngô Báo bước vào. Ba người lật đật
chun xuống ẩn thân dưới đít rương ở phía Đông phòng. Ngô Báo đi vào mở
rương lấy ra hai phong bạc rồi quay quả đi ra đóng cửa khóa lại. Ba vị
anh hùng cũng đến mở rương, mỗi người cầm hai phong bạc nhét vào túi dự
định đi ra nào, dè cửa đã khóa lại. Họ lấy tay sờ thử, thì song cửa đều
bằng sắt và vách tường đều bằng những lá sắt bao bọc. Lôi Minh, Trần
Lượng mò mẫm xong rồi nói:
– Cái này bậy thiệt! Làm sao ra đây?
Liễu Thụy trong lúc gấp rút liền nảy ra một kế, nói:
– Không hề chi! Rồi giả tiếng mèo ngao tha thiết.
Những người canh cửa nghe tiếng mèo, bèn nói:
– Quản gia hồi nãy đi ra nhốt lại con mèo ở trỏng rồi.
Ngô Báo nghe bèn quay trở lại lại:
– Con mèo bông chết tiệt này đáng ghét quá! Mày theo tao làm gì?
Nói rồi hắn lấy chìa khóa mở cửa ra, lấy đèn rọi trong phòng kiếm con mèo
có hay không. Ngô Báo rọi ở gian phía Tây, ba vị anh hùng bèn từ phía
Đông lẻn ra cửa, trổ lên nóc nhà. Liễu Thụy lại giả tiếng mèo kêu một
lần nữa, những người canh cửa nói:
– Mèo đã ra, lên nóc nhà rồi!
Ngô Báo nghe nói mới đi ra khóa cửa lại, rồi trở về đại sảnh giao bạc cho
Hoa Vân Long. Tên giặc này lập tức cáo từ. ngô Khôn đưa ra đến ngoài
cổng, nói:
– Hoa nhị đệ! Chú đi qua đó ít ngày rồi về, ngu huynh ở đây chờ chú nhé!
Hoa Vân Long cáo từ đi rồi, Ngô Khôn thủng thẳng đi vào nhà. Vừa bước vào
cửa lớn thì bị Liễu Thụy núp sau cánh cửa bất thình lình nhảy ra cho một dao kết thúc tính mạng của tên giặc. Gia nhân ồ ào xô đến thì Liễu Thụy đã quăng mình lên nóc nhà đi mất. Ngày kế, gia nhân lên báo với quan
đến khám nghiệm và bắt hung thủ. Sau khi Liễu Thụy giết tên ác côn rồi,
ba vị anh hùng bèn trở về khách điếm nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau. Liễu Thụy hỏi:
– Hai vị huynh trưởng định đi đâu?
Lôi Minh và Trần Lượng đáp
– Chúng tôi về phủ Khúc Châu để làm một việc cho Tế Công.
Liễu Thụy nói:
– Phần tôi lại muốn đi thăm mấy người bạn, hôm nay chúng ta chia tay ở đây, ngày khác sẽ gặp lại.
ười trả tiền phòng rồi ra khỏi khách điếm. Lôi Minh và Trần lượng thuận
theo đường lớn thẳng đến phủ Khúc Châu. Vừa đến phía bên ngoài thôn Đông tại Ngũ Lý Bia thì thấy có một vị đại hán đứng trước cửa ngôi miếu ở
phía Bắc đường. Đại hán này mình mặc áo màu xanh xám, hình sắc khô gầy,
đứng không muốn vững, miệng không ngớt than thở:
– Trời Thần Phật không có mắt, trời đất không có tai! Không ngờ tôi phải rơi vào cảnh huống như thế này!
Lôi Minh dòm thấy liền nói:
– Té ra là anh ta!
Hai vị anh hùng lật đật chạy tới nói:
– Nhị ca! Sao anh tả tơi thề này?
– Hai thằng đầu trâu mặt ngựa này lại đây bắt tao hả?
Lôi Minh hỏi:
– Bộ anh điên hả? Chúng tôi là Lôi Minh, Trần Lượng đây mà!
Vị đại hán ấy lại nói:
– Tụi bây không phải là đầu trâu mặt ngựa thì chắc đồng tử cầm phan vàng đến rước ta về tây phương đấy ư?
Trần Lượng nói:
– Nhị ca! Anh thật không nhận ra chúng tôi ư? Chúng tôi là Lôi Minh, Trần Lượng đây mà!
Lúc này đại hán trong lòng định tĩnh, mới nói:
– Té ra là hai hiền đệ Lôi Minh và Trần Lượng đây mà! Thiệt đau đớn chết ta đi thôi!
Nói xong, đại hán ngã gục xuống hôn mê, không còn động đậy nữa. Trần Lượng
lật đật chạy vào gõ cửa ở một nhà đầu thôn. Một lão từ trong nhà đi ra
hỏi:
– Tôn gía tìm ai?
Trần Lượng nói:
– Thưa lão
trượng, làm ơn cho tôi mượn một cái bát và xin một ít nước uống. Ngoài
cửa miếu kia có một anh bạn bị bệnh nặng lắm. Tôi cần nó để hòa nước cho anh ấy uống.
– À ra thế! Vị đại hán ấy là bạn của tôn giá ư? Anh ta ở ngoài cửa thôn chúng tôi bị bệnh mấy ngày rồi. Hai ngày đầu tôi có cho anh ấy một ít cháo; mấy hôm nay thấy bệnh tình nặng quá chúng tôi
không dám cho ăn nữa. Xin tôn giá đợi giây lát, tôi sẽ mang nước ra
ngay.
Nói xong quày quả đi vào, giây lát cầm ra một chén nước đưa cho Trần Lượng. Trần Lượng đem nước về, lấy viên thuốc của Tế Điên đưa
cho hòa tan rồi đổ vào miệng đại hán ấy. Giây lát nghe trong bụng anh ta sôi ục ục, khí dẫn huyết chạy, huyết dẫn khí đi, ngay lúc ấy lục phủ
ngũ tạng mát mẻ trở lại. Đại hán cảm nghe bịnh hỏa tiêu đâu mất, lật đật ngồi dậy nói:
– Lôi, Trần hai vị hiền đệ từ đâu đến đây?
Trần Lượng đáp:
– Quách nhị ca mạnh rồi!
Người này chẳng phải ai xa lạ, họ Quách tên Thuận, ngoại hiệu là Tiểu côn
lôn, người ta gọi là Dạ hành quỷ. Năm xưa cũng là một trong 36 người bạn cùng kết bái ở huyện Ngọc Sơn. Anh ta tự mình chấm dứt cuộc đời lục lâm rồi đến lễ Đông phương thái duyệt Lão tiên ông làm thầy. Xuất gia làm
đạo sĩ đi vân du bốn phương để chuộc lại oan nghiệt của mình ngày trước, nào ngờ đến Ngũ Lý Bia này phải bệnh. Tự mình đi ra ngoài hóa duyên,
trong tay không có tiền để ở khách điếm, đành phải tạm đỡ ở cửa quán.
Hai ngày đầu, trong thôn còn có người cho ăn chút đỉnh, mấy ngày sau
bệnh nặng thêm, người ta không dám cho ăn nữa vì sợ anh ta chết mà mang
họa. Hôm nay được Lôi Minh, Trần Lượng trị cho hết bệnh, Quách Thuận,
mới hỏi:
– Hai vị hiền đệ từ đâu đến đây?
Trần Lượng đáp:
– Tế Công ở huyện Thường Sơn đặc phái bọn tôi đến cứu anh. Hiện Tế Công
có một phong thơ gởi cho anh đây, người bảo anh chiếu theo đó mà thi
hành.
Quách Thuận nhận thơ mở ra xem, rồi day về hướng Bắc dập đầu tạ Ơn Tế Công cứu mạng và hỏi:
– Này hai vị hiền đệ! Mấy chú có dư lộ phí không?
Trần Lượng đáp:
– Có đây!
Quách Thuận nói:
– Tôi phải đi Lâm An lo việc cho Tế Công đây.
Trần Lượng, Lôi Minh bèn đưa cho Quách Thuận một phong bạc. Quách Thuận nhân bạc, nói:
– Hai vị nhọc mệt vì tôi quá! Hôm nào chúng ta sẽ gặp lại.
Nói rồi cáo từ đi thẳng.
Phần Lôi Minh, Trần Lượng đi về phủ Khúc Châu. Đến ngã tư nội thành, qua một khúc quanh phía Bắc, thấy bên đường có một quán rượu, hai người bén rèm bước vào. Thấy quán rượu có lầu, hai người bèn đi thẳng lên. Trên lầu
rất sạch sẽ, hai người tìm một cái bàn vừa ý ngồi xuống. Phổ ky chạy đến hỏi:
– Có phải hai vị đại gia đến uống rượu không?
Trần Lượng đáp: – Ừ, phải!
Phổ ky nói:
– Hai vị muốn uống rượu, xin mời xuống dưới lầu.
Trần Lượng hỏi:
– Tại sao bữa nay trên lầu không bán rượu chứ?
– Bữa nay trên lầu này tam thái gia ở địa phương chúng tôi đã bao rồi. Xin mời hai vị xuống lầu uống rượu cho.
Lôi Minh nghe nói trợn mắt la lớn:
– Mặc kệ tam thái gia đó! Hôm nay nhị thái gia này muốn ngồi trên lầu uống rượu thôi.
– Xin đại gia đừng nóng! Làm việc gì phải có trước có sau. Tỷ như lão
nhân gia đến đây dặn trước, chúng tôi cũng không dám dành cho người khác đâu!
Trần Lượng khuyên can:
– Nhị ca đừng có thô lỗ! Chúng mình xuống lầu uống rượu cũng vậy thôi mà!
Chừng đó Lôi Minh mới cùng Trần Lượng bước xuống lầu. Đến hậu đường tìm một chiếc bàn ngồi xuống. Phổ ky lật đật chạy đến hỏi:
– Hai vị đại gia cần món chi?
– Ở đây tiệm chú bán những gì?
– Chúng tôi ở đây bán mùa nào thức ấy. Chưng, nấu, chiên, xào, dĩa lớn,
dĩa nhỏ, dĩa vừa, món ăn miền Nam miền Bắc, điểm tâm, buổi trưa, sơn hào hải vị thượng đẳng đều có đủ, cần gì có nấy. Hai vị đại gia tùy tiện
yêu cầu.
Trần Lượng nói:
– Chú đem cho ta bốn món đủ thứ
chiên xào chưng nấu và hai hồ rượu nữ trinh lâu năm. Thức ăn chỉ cần
ngon miệng, không ngại đắt rẻ đâu!
– Phổ ky nói: – Phải đấy! Rồi gọi với vào trong.
Giây lát cơm rượu đem lên đầy đủ. Trần Lượng mới hỏi:
– Này phổ ky, xin hỏi chú họ gì?
– Tôi họ Lưu. Xin nhị vị đại gia tận tình thưởng thức cho!
Trần Lượng nói:
– Ta xin hỏi thăm chú một việc: Vị tam thái gia mời khách trên lầu có
phải là anh em với quan Tri huyện Tây An của mấy chú em không, mà chú
gọi là Tam thái gia như vậy?
– Không phải đâu!
Nếu không phải thì chắc là một vị tuổi cao đức trọng, hay một người có tính tốt nên ai nấy mới gọi là thái gia như thế?
– Cũng không phải nữa!
– Vậy ntại sao gọi ông ta là tam Thái gia?
– Hai vị đại gia không phải là người địa phương này nên không biết đó
thôi! Để tôi chạy ra xem họ có không đã, rồi sẽ nói cho hai vị đại gia
biết.
Nói rồi phổ ky bước ra ngoài ngó dáo dác một hồi, thấy không có ai mới bước vào nói:
– Tôi xin nói cho hai đại gia rõ!
Trần Lượng hối thúc: – Nói đi, nói đi!
Phổ ky nói nhỏ nhỏ với Lôi Minh, Trần Lượng một hồi. Hai vị anh hùng nghe xong, khí uất lên tận cổ, mặt nóng phừng phừng.