Tế Điên Hòa Thượng

Chương 102


Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 102

Dương Lôi Trần trượng nghĩa giết yêu đạo

Thập lý trang, Lôi Minh đấu với Hoa Thanh Phong

Nguyên Hoa Thanh Phong chạy trốn khỏi núi Mai Hoa, trong bụng nghĩ: “Phải giết chết Tế Điên mới được! Muốn như vậy phải luyện thành Tử mẫu âm phong
kiếm mới có thể chặt đứt kim quang của La Hán được. Muốn luyện Tử mẫu âm hồn kiếm thì cần phải có một người đàn bà mang thai bé trai, mổ bụng ra lấy máu mẹ và con thoa lên bảo kiếm rồi dùng bùa chú thúc vào mới có
thể luyện thành được”.

Nghĩ như vậy xong, Hoa Thanh Phong dùng
yêu thuật biến ra một ít bạc đem mua một chiếc rương với một ít cao đan
hoàn tán, giả làm thầy lang đi lân la vào các thôn xóm. Ông ta nghe hai
bà già nói chuyện với nhau:

– Lưu đại nương, bà ăn cơm chưa?

– Ăn rồi, Trần đại cô, bà ăn cơm rồi phải không?

– Vâng.

Hai bà già này một bà họ Lưu, một bà họ Trần. Bà họ Trần nói:

– Đại cô xem, người vừa mới đi qua đây có phải là vợ của Vương Nhị không?

– Lưu đại nương không biết đấy thôi! Hiện tại vợ Vương Nhị đang có bầu
sắp sanh. Phần Vương Nhị cũng mừng, anh ta đang trồng hai đám nếp, vợ
hắn đem cơm chohắn đấy, chúng rất hòa thuận với nhau.

Hoa Thanh
Phong nghe nói người phụ nữ ấy đang mang thai, lật đật chạy theo đến đầu thôn dòm thử, quả nhiên người ấy có nghén con trai. Làm sao mà biết
được người đàn bà mang thai trai hay gái? Tục ngữ có câu: Trên đời không việc gì khó, chỉ sợ chẳng để tâm thôi. Nếu người đàn bà mang thai mà ấn đường (trên giữa hai chân mày) phát sáng, đi bước chân trái trước thì
chắc chắn là con trai. Còn nếu ấn đường tối lại đi bước chân mặt trước
thì chắc chắn là sanh con gái. Hoa Thanh Phong thấy đúng là con trai
rồi, lật đật bước tới cúi chào, miệng niệm:

– Vô lượng Phật! Thưa đại nương tử, tôi thấy khí sắc trên mặt nương tử tối sầm, báo hiệu điều trong nhà vợ chồng không hòa thuận đấy!

Phụ nữ là hạng dễ tin bói toán, nàng ta vừa nghe xong lật đật đứng lại, nói:

– Đạo gia biết xem tướng à? Ông ấy thiệt như vậy có thể là vợ chồng tôi
bất hòa rồi! Ông liệu có cách gì hóa giải được không? Nếu ông hóa giải
được, tôi xin cám ơn muôn vàn!

– Nàng cứ nói cho ta biết năm tháng ngày giờ sanh của mình đi, ta sẽ hóa giải cho.

– Tôi sanh vào năm đó, tháng…, ngày…, giờ…


Hoa Thanh Phong nghe xong, liền nhắm ngay đỉnh đầu của người đàn bà ấy vỗ
một chưởng, người ấy lập tức ngất đi. Hoa Thanh Phong lập tức đỡ ngang
lưng người đàn bà rồi vác lên vai, chạy tuốt. Người trong thôn thấy vậy, lật đật hô lên:

– Không xong, không xong rồi! Lão đạo sĩ không
phải là người tốt. Ông ta định vác vợ Vương Nhị đi đâu vậy kìa. Chúng ta phải mau mau chạy theo bắt lại chôn sống ông ta mới được!

Họ mới hô nhau tiếp cứu, thì lão đạo sĩ đã vận chẩn cước phong chạy mất dạng.
Hoa Thanh phong chạy vào trong núi, tìm một gốc cây buộc người đàn bà
lại, rồi từ trong đãy rút ra các thứ đồ nghề, chuẩn bị mổ bụng người đàn bà để luyện kiếm. Vừa lấy đồ nghề ra thì đằng kia có ba người đi lại,
đó là Oai trấn bát phương Dương Minh và Lôi Minh, Trần Lượng. Sau sự
việc ở nhà Mã Tuấn, Dương Minh nói:

– Ta phải trở về nhà, đi lâu
sợ lão mẫu không yên tâm! Ta ra đi là để tìm trương Vinh mà Trương Vinh
đã chết ở Cổ Thiên Sơn rồi, ta phải trở về thôi.

Lôi Minh, Trần Lượng nói:

– Bọn em cùng đi với đại ca luôn thể.

Mã Tuấn cảm tạ ba người và lấy ra mấy lượng bặc tặng ba người làm lộ phí.
Ba người từ tạ không nhận bạc rồi cáo từ. Mã Tuấn theo đưa ra đến bên
ngoài, nói:

– Chúng ta núi xanh không đổi, nước biếc xuôi dòng, lần này tạm biệt mong ngày tái ngộ!

Hai bên cùng vòng tay từ biệt.

Ba người đang đi, bỗng thấy trước mặt mình lão đạo sĩ đang mưu hại người
đàn bà. Lôi Minh là người tánh tình hiệp nghĩa, ăn ngay nói thẳng, thấy
vậy hét lớn:

– Hay cho tên đạo sĩ lộn sòng này, mi dám ở đây hại người à? Ta phải bắt mi mới được!

Hoa Thanh Phong cũng nói:

– Hay cho Lôi Minh! Lần trước ta tha chết cho, lần này còn dám chỏ mũi
vào công việc của ta hử? Mi quả là “thiên đường có nẻo không tìm tới,
địa ngục kín bưng đút cổ vào”. Phen này sơn nhân kết thúc tánh mạng mi
cho rảnh!

Lôi Minh vừa rút dao ra bị Hoa Thanh Phong chỉ tay một
cái trông cứng lại. Trần Lượng thấy lão đạo sĩ định giết Lôi Minh, lật
đật hét:


– Hay cho Hoa Thanh Phong, phen này ta phải liều mạng cùng chết với mi mới được!

Nói rồi rút dao chém tới, Hoa Thanh Phong tràn mình né khỏi, dùng tay chỉ
một cái trồng cứng Trần Lượng lại. Dương Minh thấy vậy nghĩ bụng: “Không xong! Hôm nay ba anh em mình chắc chết về tay lão đại sĩ này quá!”. Tức thời rút dao nhảy tới động thủ. Lão đạo sĩ trồng cứng Dương Minh lại
nốt. Trồng cứng ba người xong, lão đạo sĩ cười ha hả thích thú, rút dao
định xuống tay kết thúc tánh mạng họ thì nghe có tiếng Tế Điên hét:

– Hay cho tên đạo sĩ lộn sòng này! Mi dám giết đồ đệ của ta hử?

Nghe tiếng Tế Điên, Hoa Thanh Phong sợ hồn bất phụ thể, lật đật vận chẩn
cước phong chạy trốn. Tế Điên cũng không thèm đuổi theo, chỉ quay lại
cứu bọn Dương Minh vả kêu Sài đầu mở thả người đàn bà ra. Tế Điên lấy
tay chỉ một cái, người đàn bà hồn trí tỉnh lại. Mọi người vừa kéo nhau
ra khỏi cửa núi thì gặp mấy người dân làng đuổi theo Hoa Thanh Phong
cũng vừa tới đó. Tế Điên nói;

– Lão đạo sĩ đã bị chúng ta đuổi đi rồi! Qúy vị hãy đưa người đàn bà này về đi.

Dân làng bèn hộ tống người thiếu phụ trở về. Tế Điên bảo:

– Dương Minh, ngươi hãy về nhà đi!

Dương Minh lập tức cáo từ, Tế Điên bảo:

– Lôi Minh, Trần Lượng, hai con hãy theo ta!

Lôi Minh, Trần Lượng gật đầu theo Tế Điên đi về hướng Thập Lý trang. Thôn
trang này có một tiệm nước với giàn hoa để ngồi uống trả ở trước sân. Tế Điên nói:

– Bữa nay mình vô đây nghỉ một chút nhé!

Mọi người đồng ý, Tế Điên bước vào tiệm nước, không chịu ngồi ở trước sân mà đi thẳng vào trong nhà ngồi xuống. Trần Lượng hỏi:

– Sư phụ Ơi, bữa nay trời nóng quá mà sao sư phụ không ngồi ngoài sân cho mát. Trong này nóng ơi là nóng!

– Để rồi coi, một lát nữa, mấy người ở ngoài đó vô hết trong này không có chỗ mà ngồi đấy!

– Sao kỳ vậy?

– Ừ, để rồi xem!


Nói xong, Tế Điên bước lại phía sau, day mặt về hướng Tây bắc thành kính xá ba xá. Trần Lượng nghĩ thầm: “Từ ngày mình bái sư phụ làm thầy tới nay
mình chưa thấy sư phụ bái lạy ai bao giờ. Ngay đến Phật trong chùa mà
cũng chưa bao giờ thấy sư phụ đốt hương vái lạy nữa. Tại sao hôm nay sư
phụ có cử chỉ khác thường như vậy?”.

Tế Điên vái xong bước ra thì phổ ky cũng vừa đem rượu đến. Vừa uống xong hai ba ly rượu thì thấy mây đùn ở phía Tây bắc, trong chớp mắt mưa to đổ sập xuống. Mấy người đang
uống rượu ngoài sân lật đật chạy cả vào trong nhà để tránh mưa. Bên
ngoài có gió đập mưa tuôn, sấm chớp đì đùng, thỉnh thoảng một tiếng sét
lóe lên làm rung rinh nhà cửa. Khách đụt mưa trong quán có người nói:

– Ở đây có ai ăn ở thất đức nên xưng tội đi, đừng để liên lụy đến người khác!

Tế Điên cũng nói một mình:

– Bắt đầu từ hôm nay là lúc báo ứng hiện tiền. Sao không đánh xuống hắn còn chờ gì nữa?

Người đứng kế bên nghe nói như vậy, sợ xanh cả mặt, lật đật chạy đến nói với Tế Điên:

– Bạch Thánh tăng, xin người tha thứ cho tôi. Nguyên cha tôi mắc bệnh
khùng khùng, một bữa nọ tôi uống rượu vào có đánh cha tôi hai bạt tai.
Xin Ngài tha thứ cho, từ nay tôi xin chừa bỏ.

– Người đã cải hối thì ta xin tha cho.

Nói rồi Tế Điên ngước lên hư không dường như nói:

– Ta đã xin cho ngươi rồi, nếu không chịu sửa đổi bị trời đánh ráng chịu đa.

– Tôi xin sửa đổi mà.

– Ừ, chẳng phải một người bị trời đánh mà còn một người đáng bị trời đánh nữa. Người này mưu đoạt tài sản chung, đuổi anh em ra ngoài, một mình
chiếm lấy gia sản của tổ phụ. Tâm địa bất công như vậy đáng bị trời đánh chết.

Kế bên có người nghe nói mấy câu đó lật đật bước tới dập đầu năn nỉ:

– Bạch Thánh tăng, xin Ngài từ bi năn nỉ xin tha cho con, thật ra con
không phải cố ý chiếm đoạt gia sản mà vì em con nó khờ khạo quá, con mới đuổi nó ra ngoài. Xin Thánh từ bi xin tha cho con, con sẽ rước em con
trở về.

– Để ta xin giùm ngươi thử coi, không biết thiên lôi có chịu hay không?

Nói rồi Tế Điên ngước lên không lẩm nhẩm giây lâu, rồi nói:

– Ta xin cho ngươi rồi, kỳ hạn cho ngươi nội trong ba ngày mà không rước em ngươi về bị thiên lôi đánh chết ráng chịu nhé.

– Chắc chắn là con sẽ rước nó về mà.

– Tùy ngươi thôi.

Mọi người nghe thấy cảnh ấy đều bàn tán lăng xăng việc quả báo nhãn tiền! trần lượng nói:

– Thưa sư phụ, Hoa Thanh Phong hành hung tác ác như vậy, sao trời không báo ứng ông ta cho rồi?


– Để rồi coi, lát nữa sẽ đến phiên ông ấy.

Vừa nói tới đó thì từ xa có một lão đạo sĩ đang chạy về phía quán nước để
trú mưa. Ông ta vừa chạy tới cổng quán thì một làn chớp từ trên trời
nhắm ngay lão đạo sĩ giáng xuống, tiếp theo tiếng sét điếc tai, ngọn lửa bốc cháy khét lẹt. Lão đạo sĩ quỵ xuống mặt day về hướng Bắc; ông ta đã bị sét đánh chết rồi. Mọi người trong quán hô hoán lên:

– Sét đánh trúng đạo sĩ rồi!

Sau tiếng sét nổ, mưa tạnh trời trong, mặt trời hiện ra nhấp nháy sắp lặn
về Tây. Trần Lượng bước ra xem, nhìn rõ Hoa Thanh Phong bị sét đánh
chết. Mưa tạnh xong, Tế Điên nói:

– Này Lôi Minh, Trần Lượng! Ta giao cho hai con một phong thư, một hoàn thuốc.

– Hai con theo đại lộ của huyện Thường Sơn thẳng qua phủ Khúc Châu. Ngoài cửa phía Đông thôn Ngũ Lý Bia cách Khúc Châu 5 dặm, có một ngôi miếu.
Ngoài cửa miếu đó có một đại hán đang nằm, con đưa hoàn thuốc này cho
hắn uống. Uống xong con đưa thư này cho hắn bảo chiếu theo lời dặn trong thư mà làm. Trên đường đi hai con không được xía vào việc của người
nhé! Nếu xía vào sẽ mang đại họa vào thân đấy!

Trần Lượng hỏi:

– Chúng con gặp lại sư phụ Ở đâu?

– Đại khái là ở phủ Khúc châu. Hai con tới phủ Khúc Châu gặp bất cứ việc
gì cũng lấy mắt ngó rồi ghi nhớ trong lòng chớ đừng mó tay vào. Nếu mó
tay vào sẽ khổ đấy nhé!

Lôi Minh, Trần Lượng nghe Tế Điên dặn dò
như vậy, vâng vâng dạ dạ, nửa tin nửa ngờ, cũng không hiểu là chị Hai
người lãnh thư và thuốc, từ biệt Tế Công theo đường lớn ra đi. Khi đến
ngoài cửa phía Bắc huyện Thường Sơn thì trời đã tối, Trần Lượng nói:

– Chúng mình hãy kiếm quán trọ nghỉ đỡ đi.

Lôi Minh nói: – Phải đấy.

Vừa vặn trước mắt có tiệm Đức Nguyên, hai người đi thẳng lên ba gian Bắc
thượng phòng. Kêu cơm rượu ăn uống xong, Trần Lượng ngủ vùi. Khí trời
quá nóng bức, Lôi Minh ra viện hóng mát. Trong điếm đều ngủ cả, trong
sân viện lại không có chút gío. Lôi Minh thầm nghĩ: “Ở trên cao chắc có
gió”.

Lập tức nhảy lên nóc nhà, quả nhiên có gió mát, Lôi Minh định nằm ngửa trên nóc nhà để hứng gió, bỗng nghe có tiếng la:

– Nó giết tôi! Bớ người ta, nó giết tôi!

Lôi Minh nghĩ: “Chắc bọn giựt dọc đây”, bèn cắp dao chuyền nóc nhà chạy về
phía có tiếng lạ Tìm chỗ trống nhảy xuống, thì ra đây là nhà bốn gian,
phía Bắc thượng phòng có ánh đèn. Lôi Minh đi lần tới. Lấy nước miếng
thấm ướt cửa sổ, xoi lỗ nhìn vào: giận đến tóc lông dựng đứng, muốn xông vào ra tay nghĩa hiệp. Nào ngờ mang họa vào thân!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.