Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 101
Thi Phật pháp, trí bắt Bồng đầu quỷ
Cậy thuật yêu, luyện kiếm hại phu nhơn
Hoa Thanh Phong và Mạnh Thanh Nguyên vận chẩn cước phong đến núi Mai Hoa,
đứng ngoài cửa động nhìn vào thấy có hai đạo đồng giữ cửa bèn bước tới
hỏi:
– Này chú em, Tổ sư gia hiện có trong động không?
– Hiện đang ở trong động.
Hai người rón rén đi thẳng vào, nhìn vào thấy bên trong có một chiếc giường mây, Mai Hoa chân nhân Linh Viên Hóa đang ngồi trên đó, đầu đội khăn
đạo sĩ màu vàng, mặt đỏ hồng càng làm nổi bật bộ râu trắng như cước. Hoa Thanh Phong và Mạnh Thanh Nguyên quỳ xuống hành lễ, thưa:
– Kính Tổ sư gia, đệ tử là Hoa Thanh Phong và Mạnh Thanh Nguyên xin kính lạy ra mắt.
Mai Hoa chân nhân mở mắt ra, miệng niệm:
– Vô lượng thọ Phật, hai đệ tử đến có việc chi?
Hoa Thanh Phong thưa:
– Hai con đến đây khẩn cầu Tổ sư gia đại phát lòng từ bi báo thù cho Tam
Thanh giáo. Trên đời này mới xuất hiện một tên Tế Điên Hòa thượng, hưng
Tam Bảo, diệt Tam Thanh. Hắn kết oán với hai con, vô cớ đốt chết đồ đệ
của chúng con là Trương Diệu Hưng, lại bức tử đồ đệ chúng con là Khương
Thiên Thoại, và còn dùng lửa đốt chúng con cháy xém như thế này. Hắn nói trong Tam Thanh giáo chúng ta không có ai là người, chỉ toàn là thứ
mang lông đội sừng, lưng chổng lên trời, bước ngang mặt đất, phải diệt
hết Tam Thanh giáo mới được. Thật là gian ác vô cùng, xin Tổ sư gia phát lòng đại từ bi ra ân giúp đỡ, một là báo thù cho chúng con, hai là trừ
khử Tế Điên để đỡ mất mặt cho Tam Thanh giáo.
– Hai đứa nghiệt
chướng này, từ trước đến nay chắc là gây bao nhiêu chuyện rắc rối đây
mà! Vô cớ Tế Điên làm sao chống đối lại chúng bây?
Hoa Thanh Phong nói:
– Bạch Tổ sư gia, tại lão nhân gia không tin đó thôi. Thật sự Tế Điên Hòa thượng khi dễ Tam Thanh giáo chúng ta quá lắm.
– Nếu đã như thế, hai ngươi hãy xuống núi tìm gặp Tế Điên, không cần động thủ làm chi, cứ bảo hắn ta lên đây gặp ta, ta sẽ kết thúc tánh mạng
hắn, chớ ta không thể xuống núi tìm hắn đâu.
Hoa Thanh Phong nói:
– Vậy thì, này sư đệ, chúng mình hãy đi kiếm Tế Điên nhé.
Nói xong cả hai cùng đi ra. Vừa ra tới cửa động, hai người đã nghe thấy
tiếng dép lẹp xẹp, lẹp xẹp của Tế Điên hướng về phía động mai Hoa. Tế
Điên nói:
– Ta tới tìm lão đạo của các ông đây! Bảo ông ấy ra ta xem thử!
Hoa Thanh Phong lật đật kêu:
– Bạch Tổ sư, Ngài ra mà xem. Tế Điên đã đến kìa!
Linh Viên Hóa lập tức từ trong động bước ra, thấy trước mặt mình một ông Hòa thượng rách rưới quá mức chẳng khác tên ăn mày, không có chút kim quang bạch khí nào hết, bèn hỏi:
– Này Tế Điên tăng, nghe ta hỏi đây:
Tại sao ngươi lại đốt chết Trương Diệu Hưng, bức tử Khương Thiên Thoại,
kết thù với bọn Hoa Thanh Phong?
– Chuyện này ông hỏi đến làm
chi! Bởi tụi nó hành hung tác ác quá mức ta mới tiễu trừ đó thôi! Lão
đạo hỏi ta như thế là ý muốn làm gì ta nào?
– Để xem mi có bao nhiêu tài năng cho biết.
Nói rồi vỗ bụng một cái, há miệng phun ra một luồng hào quang. Tế Điên thấy vậy la lên “A ôi” một tiếng, ngã xuống ngất đi ngaỵ Linh Viên Hóa thấy
vậy, đằng hắng một tiếng, quơ”:
– Này Hoa Thanh Phong bọn bây vô
cớ du ta vào chuyện thị phi! Hắn là kẻ phàm phu tục tử, mi xui ta gây ra tội nghiệt này! Cớ sự này quan trọng lắm chứ chẳng chơi đâu! Tử hà chân nhân Lý Hàm Lăng ở Vạn Tòng Sơn, Linh Không trưởng lão Trường Mi la hán ở Cửu Tòng Sơn đến tuần tra núi, chắc không để yên cho ta đâu!
Lão đạo sĩ rất đỗi ăn năn! Nguyên lão đạo sĩ này không phải là người mà là
con vượn tu luyện lâu năm trong núi hóa bỏ xương đi ngang, nói được
tiếng người. Lý Hàm Lăng và Linh Không trưởng lão cứ lệ 10 năm tuấn tra
núi một lần. Vượn ta chuẩn bị sẵn đào tươi rượu ngon thiết đãi Lý Hàm
Lăng và Linh Không trưởng lão. Hắn một lòng cung kính muốn tôn Lý Hàm
Lăng làm thầy. Nhưng Lý Hàm Lăng nói:
– Không được, Đạo sĩ chúng ta đều là người cả, đâu thể thu nhận ngươi là vượn lộn vào được?
Hắn năn nỉ cầu xin mãi, Lý Hàm Lăng không cách nào từ chối hắn, bèn nói:
– Để ta cho ngươi một cái họ, họ Linh nhé!
Linh Không trưởng lão nói:
– Ta cũng cho ngươi một cái tên là Viên Hóa nghe!
Từ đó hắn mới có tên là Linh Viên Hóa. Thường ngày Linh Viên Hóa ít có hạ
san, chỉ lên núi hái thuốc về luyện linh đan để cứu giúp bốn phương. Rồi lại lo việc tham tu mong thành chánh quả. Ông ta cũng được Lý Hàm Lăng
truyền cho một ít tài năng. Hôm nay phun khí chết Tế Điên, ông ta cảm
thấy rất hối hận, sợ rằng vế sau Lý Hàm Lăng sẽ không để yên. Hoa Thanh
Phong thấy Tế Điên bị Tế ngã, khoái quá, nói:
– Tổ sư gia đưa kiếm cho con, để con giết hắn!
Mạnh Thanh Nguyên nói:
– Để tôi giết nó cho!
Linh Viên Hóa nói:
– Ta không mượn các ngươi làm việc đó. Như vậy là ta gây nên tội nghiệt
rồi đấy. ta phun cho nó té xỉu, nếu ta không cho nó uống thuốc nó sẽ
không ngồi dậy được đâu! Một ngày không uống thuốc nó sẽ nằm suốt ngày,
hai ngày không uống thuốc thì hai ngày nằm luôn, mãi mãi không có thuốc
thì nó sẽ nằm chết luôn không dậy nữa!
Câu nói ấy vừa nói xong thì tế Điên đã nghiêng mình lồm cồm ngồi dậy. Linh Viên Hoá cả kinh hỏi:
– Này Hòa thượng, ta chưa cho ông uống, làm sao ông ngồi lên được như vậy?
– Để ta nằm xuống, chờ ông cho uống thuốc rồi ngồi dậy nhé! Ta muốn cà
rỡn với ông một chút, chờ cho uống thuốc xong mới dậy, ngặt vì nằm lâu
dưới đất lạnh quá! Ông không biết Hòa thượng ta là ai hả? Để ta cho ông
xem nhé!
Nói rồi Tế Điên lấy tay sờ lên thiên linh cái, miệng
niệm chân ngôn: “Án, sắc lịnh hích”. Linh Viên Hóa bấy giờ mới thấy
trước mặt mình một vị Hòa thượng mình cao một trượng sáu, đầu như cái
đấu, mặt màu gạch cua, mình mặc áo lá để lộ hai chân trần, chân mang
giày cỏ. Đúng là vị Tri Giác La Hán. Linh Viên Hóa sợ hết hồn vía chạy
tót vào động đóng rịt cửa lại, không dám thò ra. Về phần Hoa Thanh Phong và Mạnh Thanh Nguyên trước tình thế đó cũng ôm đầu lủi mất. Tế Điên
cũng chẳng rượt theo, bỏ đi mật mạch về phía núi Ác Hổ. Lúc này tại miếu Ngọc Hoàng, Bồng đầu quỷ Uẩn Phương đang mong đợi bọn Vô hình thái tuế
Mã Kim Xuyên, Cửu đóa mai hoa Tôn Bá Hổ đi giết quan đoạt ấn sao chưa
về. Còn bọn kia đến Mã Gia Hồ giết gia quyến Mã Tuấn sao cũng biệt vô âm tín. Trời đã tối mịt, đang lúc trông đứng trông ngồi thì thấy Tế Điên
bên ngoài bước vào nói:
– Chữ Hợp nè!
Uẩn Phương dòm ra thấy một ông Hòa thượng lạ hoắc. Uẩn Phương hỏi:
– Chữ Hợp nào?
– Ta cũng là người cùng hội mà!
– Sao tôi không biết?
– Sao kỳ vậy, bộ anh không nhớ tôi thật sao? Ta là anh em với Bạch liên
tú sĩ Uẩn Phi nên mới phát thiếp lục lâm, truyền thả lục lâm mời tôi đến dự đó. Bữa cướp lao phá ngục, tôi cứu anh từ trong ngục Thường sơn ra,
rồi cõng anh đi hơn hai dặm đường mà anh quên rồi à?
– Tôi thiệt ngờ nghệch quá, bữa đó trời tối đen như mực, người lại nhiều nữa nên tôi thiệt nhận không ra. Vậy bạn tên là gì?
– Ta tên là Yếu mạng quỷ (quỷ đòi mạng).
– Bạn là Yếu mạng quỷ, vậy bạn ở lộ nào thế?
– Ta ở lộ Đông.
– Tôi chưa nghe đến tên này bao giờ! Đứng đầu bạn là ai?
– Đứng đầu chúng tôi là Diêm Vương gia.
– Tôi cũng chưa quen biết.
Anh chưa quen, để một lát ta đưa anh đến gặp ổng. Tối hôm qua Vô hình thái
tuế Mã Kim Xuyên đã trộm ấn rồi, Cửu đóa mai hoa Tôn Bá Hổ cũng giết
quan tri huyện rồi, mấy anh em chúng tôi kéo đến nhà Mã Tuấn ở Mã Gia Hồ giết sạch hết toàn gia lớn nhỏ, lấy được vàng bạc đồ tế nhuyễn nhiều vô kể. Mấy anh em bàn nhau định kéo về Tây Xuyên. Chú em Bạch liên tú sĩ
Uẩn Phi mới nói: – Trong miếu còn có đại gia đợi chúng ta ở đó. Có ai đi rước đại gia về không? Ai nấy đều không chịu đi, chú em mới nói với ta: – Yếu mạng quỷ, anh qua miếu Ngọc Hoàng ở núi Ác Hổ rước giùm đại ca về đây rồi chúng mình cùng về Tây Xuyên luôn thể. Cho nên ta mới đến đây
rước, mấy anh em đang đợi ta ở nửa đường để cùng về đó. Anh hãy mau theo ta!
Uẩn Phương nghe vậy tin là thiệt, nói:
– Yếu mạng quỷ, anh cõng ta nổi không?
– Nổi chứ sao không. Ta tuy nhỏ người mà sức khỏe chẳng thua ai đâu.
Lập tức Tế Điên cõng Uẩn Phương chạy xuống núi Ác Hổ thẳng đến huyện Thường Sơn. Uẩn Phương hỏi:
– Yếu mạng quỷ, anh đi đâu vậy? Đây là huyện Thường Sơn mà, gặp phải quan binh thì mạng hai ta còn gì!
– Không phải đâu, anh nhìn lộn rồi đó.
Nói rồi đi thẳng đến cửa nha môn huyện Thường Sơn. Uẩn Phương hỏi:
– Yếu mạng quỷ, anh cõng ta đến nha môn huyện Thường Sơn chi vậy?
– Ta không cõng anh đến nha môn thì cõng đi đâu? Anh tiêu mạng rồi nhé!
– Thiệt, anh là Yếu mạng quỷ (quỷ đòi mạng) của ta đó.
– Chớ còn gì nữa.
Nói rồi Tế Điên bước thẳng lên công đường. Quan huyện lúc đó đang tra hỏi
bọn Đào hoa lãng tử Hàn Tú, Yến vĩ tử Trương Thất, Tạo thác đầu Bành
Chấn, Vạn hoa tăng Từ Hằng, thấy Tế Điên bước vào lật đật đứng dậy:
– Xin mời Thánh tăng ngồi.
Tế Điên thả Uẩn Phương xuống đất rồi ngồi xuống.
Châu Thoại hỏi:
– Bạch Thánh tăng, vị lão đạo sĩ cùng đi với Ngài hiện giờ ở đâu?
Tế Điên mới đem chuyện vừa rồi kể qua một lượt. Quan huyện mới hỏi Uẩn Phương:
– Uẩn Phương, mi cũng có ngày hôm nay à? Bọn mi cướp lao phá ngục tất cả là bao nhiêu người?
– Lão gia hỏi đến, tôi cũng không biết trả lời ra sao, vì việc đó không phải do tôi chủ trương.
Quan huyện mới hỏi bọn Hàn Tú:
– Bọn mi đến Mã Gia Hồ đốt đèn cầm gậy đánh cướp có bao nhiêu người?
Bọn Hàn Tú đều cung khai tất cả. Quan huyện ra lệnh đóng trăn bọn họ giam
vào ngục, rồi day qua cảm tạ Tế Điên. Bỗng từ bên ngoài, một lão đạo sĩ
đôi mắt trợn ngược bước thẳng tới công đường. Châu Thoại la lên:
– Dạ bẩm lão gia, lão đạo sĩ này vừa rồi cướp tù xa giết Dương Chí đó.
Quan huyện ra lệnh trói gô ông ta lại, đoạn vỗ kỉnh đường, hỏi:
– Này lão đạo, ông họ tên chi?
Mạnh Thanh Nguyên bây giờ tỉnh lại mới biết mình đang ở trước công đường.
Vừa rồi từ núi Mai Hoa chạy trốn, trong tâm mụ đi, chẳng biết tại sao
mình đến nha môn như vậy? Lão đạo sĩ mới mỗi mỗi cung khai xong, quan
huyện ra lệnh đưa luôn ông ta vào ngục. Sài đầu bước tới nói với Tế
Điên:
Bạch Thánh tăng, do Thái thú Lâm An lấy lễ thỉnh Ngài, Tần
thừa tướng năn nỉ Ngài, lão nhân gia mới mang chúng tôi đi bắt Hoa Vân
Long, hôm nay cũng bắt, ngày mai cũng bắt! Án mạng khó khăn ở Long Du
huyện, Ngài mó tay là xong, rồi đến việc tày trời ở huyện Thường Sơn,
Ngài cũng giải quyết tuốt; trái lại Hoa Vân Long thì bắt chẳng được.
– Hai ông đừng có nóng, cứ đi với ta, đi bắt tiếp đi! Nếu bắt không được thì hai ông bắt ta đây nè, có được không?
– Bắt Hòa thượng để làm gì?
Tế Điên đứng rột dậy cáo từ. Quan huyện nói:
– Bạch Thánh tăng, xin Ngài nán lại ít bữa hẳn đi!
– Không được đâu! Đi sớm ngày nào bớt sốt ruột hai vị này chừng ấy. Để tôi dẫn họ đi bắt Hoa Vân Long.
Nói rồi dẫn hai vị ban đầu ra khỏi huyện Thường Sơn. Vừa tới đầu núi, thấy
trong đám rừng phía trước Dương Minh, Lôi Minh, Trần Lượng đang nằm trên đất và Hoa Thanh Phong đang cầm kiếm sửa soạn giết họ.