Tế Điên Hòa Thượng

Chương 100


Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 100

Tế Công hỏa thiêu Mạnh Thanh Nguyên

Tặc đạo nói khích Linh Viên Hóa

Vừa đến đầu thôn nghe tiếng kêu cứu, Tế Điên vội bước tới, thấy một lão đạo sĩ đang dùng định pháp trồng cứng bọn Tiểu huyền đàn lại. Đêm ấy sau
khi Tế Điên từ Mã Gia Hồ ra đi rồi, bọn Tiểu huyền đàn Châu Thoại, Xích
diện hổ La Tiêu đái lãnh 20 tráng binh ra mắt Mã Tuấn. Mã Tuấn nói:

– Hai vị Ban đầu này, Tế Công có dặn lại, hai vị Ở đây chờ trời sáng rồi
áp giải ba tên giặc về nha môn, nhưng trước hãy mời quan huyện đến khám
nghiệm tử thi trước đã. Người dặn hai vị phải đợi lão gia trở về rối hãy cùng đi một lượt.

Châu Thoại và La Tiêu gật đầu đồng ý, đợi đến
trời sáng rõ, có hai người ở nha môn huyện Thường Sơn cưỡi ngựa đến nhà
Mã Tuấn dò xem tin tức. Nguyên là quan huyện không an lòng, suốt đêm
chẳng thấy bọn Châu Thoại trở về, lại không biết hao hớt bao nhiêu nhân
mạng? Sự việc này xảy ra ở địa bàn huyện Thường Sơn, nên quan huyện mới
phái quản gia đến nhà Mã Tuấn dò xem tin tức. Sau khi nghe Châu Thoại
thuật lại tình hình giết giặc đêm hôm, quản gia nói:

– Châu đầu nè, mấy vị nên mau trở về đi! Lão gia rất sốt ruột mới phái tôi đi dò xem đấy. Mấy vị về tới, lão gia mới an tâm.

– Cũng được, Châu Thoại nói, để tôi giải mấy tên giặc này về trước.

Mã Tuấn nói:

– Này Châu đầu, mời lão gia đến sớm để khám nghiệm tử thi nhé!

– Vâng.

Lập tức mướn một cỗ xe, trói ba tên giặc bỏ lên xe, các vị Ban đầu nha dịch áp giải họ ra khỏi nhà Mã Tuấn. Vừa đén đầu thôn Mã Gia Hồ thì thấy có
lão đạo sĩ đằng kia đi lại. Vị đạo sĩ này bỏ tóc xõa, mình mặc đạo bào
bằng đoạn lam, đi vớ trắng vân hài, trong tay cầm bảo kiếm, bộ râu quai
nói quanh hàm lộ rõ bộ mặt đanh ác. Lão đạo miệng niệm: “Vô lượng thọ
Phật” rồi níu xe lại hỏi:

– Các người làm gì thế này?

Châu Thoại đáp:

– Chúng tôi là quan nhân ở huyện Thường Sơn đi bắt giặc phạm giải về huyện nha.

– Để ta xem thử mấy tên bị bắt là ai.

– Lão đạo này, ông xem làm chi vậy? Mà ông là ai?

– Sơn nhân đây họ Mạnh tên là Thanh Nguyên.

Vị đạo sĩ này chính là sư đệ của Hoa Thanh Phong. Ông ta đang tu ở Tam
Thanh quán trên núi Nhị Lang. Nhân vì trước đây có hai đạo đồng ở Lăng
Vân quán núi Cổ Thiên chạy trốn sang núi Nhị Lang đem chuyện sư phụ
chúng bị Tế Điên dùng lửa đốt đuổi chạy, không biết sống chết ra sao.

Mạnh Thanh Nguyên nghe kể, tức giận nói;

– Được rồi, bao giờ gặp
Tế Điên Hòa thượng, ta sẽ dùng Châu thiên liệt hỏa kiếm thiêu sống nó để báo cừu cho sư huynh ta mới được.

Hôm nay ông ta đang đốn cây
trên núi, có mấy người thợ rừng là cư dân ở Mã Gia Hồ lên núi Nhị Lang
đốn củi. Trong lúc rảnh họ kháo chuyện:

– Lão đạo ơi, hồi tối hôm qua, ở Mã Gia Hồ chúng tôi nhiệt náo ghệ Bọn giặc đến nhà bạch kiểm
chuyên chư Mã Tuấn, Mã đại quan nhân, chúng cầm khí giới lùng sục rất là nguy hiểm. Nghe nói may nhờ Tế Công Hòa thượng giết một số, họ mới tháo lui.

Họ nói thì vô tâm, nhưng lão đại sĩ nghe lại có ý. Mạnh
Thanh Nguyên nghĩ thầm: “Ta phải đi tìm hắn báo thù cho sư huynh của ta
mới được”. Nghĩ rồi, lão đạo xõa tóc, cắp kiếm xuống núi. Khi đến đầu
thôn Mã Gia Hồ thì gặp bọn Châu Thoại áp giải bọn giặc về. Lão đạo sĩ
nói:

– Cho ta xem thử một chút.

Ba tên giặc này đều có quen biết với lão đạo sĩ cả. Đào hoa lãng tử Hàn Tú kêu:

– Mạnh đạo gia ơi, cứu tôi với!

Dương Chí và Trương Thất cũng kêu:

– Mạnh đạo gia ơi, cứu tôi với!

Mạnh Thanh Nguyên nghe nói, liền đáp:

– Tụi bây chờ ta để được việc gì? Ta có phải tới đây để cứu tụi bây đâu?

Vốn có xích mích với Dương Chí, Mạnh Thanh Nguyên nhìn Dương Chí hỏi:

– Dương Chí mi cũng có ngày hôm nay à?

Dương Chí nghe nói nổi giận đáp:

– Này lão đạo, ông ít phách lối một chút có được không? Đại lão gia đây
đâu có sợ chết! Ta bị vương pháp cao lắm 20 năm là cùng, ta chịu 20 năm
cực khổ một chút có sao đâu! Thôi ông đừng nói nữa và cút đi cho rảnh.
Nếu không đi, ở đó nghe chửi đừng trách.

Lão đạo sĩ nghe nói, tức giận tràn hông, rút kiếm chém chết Dương chí. Châu Thoại thấy vậy la lên:

– A, ông đạo sĩ này gan thiệt! Hắn là trọng phạm của cả bọn cầm dao náo
loạn đấy, ông dám giết hắn à? Tráng đinh đâu, trói ông ấy lại cho ta.

Cả bọn áp tới bao vây vị đạo sĩ, lão đạo sĩ lật đật lấy tay chỉ một cái, nói:

– Đứa nào muốn chết lại đây!


Dùng phép định thân trồng cứng mọi người lại. Lúc đó Châu Thoại quýnh quá, mong Tế Công đến, nên vọt miệng kêu;

– Tế Công ơi, mau đến đây.

– Có ta đến đây!

Tế Điên đáp rồi lấy tay chỉ một cái xả phép định thân đi, kêu Châu Thoại
trói Bành Chấn và Từ Hằng lại bỏ lên xe chở về nha môn luôn thể. Đoạn
lấy 8 lượng bạc trả cho mấy người khiêng thuê xong, Tế Điên bước tới
hỏi:

– Mạnh lão đạo. Ông có biết ta không nào?

– Ông là ai? Lão đạo hỏi.

– Ta là Tế Điên ở chùa Linh Ẩn đây.

– Ta tưởng Tế Điên là người có ba đầu sáu tay ghê gớm lắm, té ra là thằng thầy chùa ăn mày. Bữa nay gặp sơn nhân thì đừng hòng sống nghe con!

– Ông không phục thì chúng ta kéo nhau ra chỗ vắng vẻ nói chuyện, tiện hơn.

– Được.

Lập tức cùng Tế Điên đi ra phía đầu núi. Tới nơi, Tế Điên mắng:

– Tên lão đạo lộn sòng kia, bây giờ mi định làm gì ta chớ?

– Hay cho Tế Điên, mi dám đốt chết sư điệt ta là Trương Diệu Hưng! Vì mi
mà sư điệt ta Khương Thiên Thoại phải chết; sư huynh ta bị đốt cháy,
không biết sống chết ra sao. Mấy lúc nay ta kiếm mi báo thù mà không
gặp. Hôm nay gặp ta, nếu mi nhận tội bị thua, quỳ xuống dập đầu kêu ta
là “Tổ sư gia” ba tiếng, ta sẽ tha chết chọ Bằng không thì chết không
toàn thây đừng trách ta độc ác.

Tế Điên cười ha hả nói:


Lão đạo lộn sòng kia ơi, ông không biết thủ phận giữ phép công, vô cớ đi tìm tạ Giả sử ông quỳ xuống đất dập đầu gọi ta ba lần “Tổ tông gia” ta
cũng không tha chết cho nữa là!

Lão đạo nghe nói, tức giân cành
hông, rút xoẹt bảo kiếm nhắm ngay đầu Tế Điên chém xuống. Tế Điên ngoắt
người ra sau lão đạo véo một cái. Lão đạo quay người lại bị Tế Điên xô
một cái. Tế Điên cứ chạy xà quần quanh lão đạo, lúc xô, lúc kéo, lúc
quào, lúc thọt lét. Lão đạo giận quá không làm gì được bèn nhảy qua một
bên, miệng niệm lâm râm, tức thì tam muội chân hỏa bừng bừng cháy dậy,
chốc lát cỏ cây cả triền núi đều bén cháy. Cả đám lửa lớn ập đến đốt Tế
Điên. Tế Điên không chậm trễ, miệng niệm lục tự chân ngôn: “Án ma ni bát mê hồng, Án sắc lịnh hích!”, lấy tay chỉ một cái, tức thì đám lửa ấy
quay ngược lại về phía lão đạo sĩ. Trong chớp mắt bộ râu quai nón cháy

cong queo, tóc trên đầu cũng cháy nốt, y phục trên mình cũng bén lửa.
Lão đạo sĩ lật đật vận chẩn cước phong chạy trốn. Giây lát, quần áo trên mình đạo sĩ bị lửa cháy hết không còn một mảnh. Thân thể lõa lồ, đạo sĩ thấy trước mặt có một hang động định chạy vào trốn đỡ. Nào ngờ vừa đến
cửa động thấy bên trong cũng có một đạo sĩ lõa lồ giống như mình, xem kỹ là Hoa Thanh Phong. Mạnh Thanh Nguyên thấy vậy, hỏi:

– Sư huynh, làm sao mà ra nông nỗi này?

– Ta bị Tế Điên Hòa thượng đốt đấy! Còn sư đệ Ở đâu lại đây? Tại sao cũng hoàn cảnh như ta vậy?

– Tôi cũng bị Tế Điên đốt đây.

Hoa Thanh Phong nghiến răng nói:

– Hay cho Tế Điên Hòa thượng, ta thề chẳng đội trời chung với mi.

Mạnh Thanh Nguyên nói:

– Chúng ta không phải là đối thủ của ông ta, trong Tam Thanh giáo chúng ta ai là người giỏi hơn ta nhỉ?

– Vị đứng đầu là Tử hà chân nhân Lý Hàm Lăng ở vân Hà quán núi Vạn Tòng.
Vị thứ hai là Đông Phương Thái Duyệt tiên ông Côn Lôn Tử ở Thượng Thanh
cung núi Thiên Thai. Vị thứ ba là Khảm ly chân nhân Lỗ Tu Chơn ở núi Bát Quái. Vị thứ tư là Mai hoa chân nhân Linh Viên Hóa ở Mai Hoa Lãnh trên
núi Mai Hoa.

– Chúng ta hãy đi tìm Mai Hoa chân nhân yêu cầu lão nhân gia báo thù cho chúng ta.

– Chúng ta trần trụi như thế này thì làm sao đi được.

Mới nói tới đó thì thấy từ xa có một lão đạo sĩ gánh hai bao đồ đi lại. Vị
này đầu đội mũ đạo sĩ vải xanh, mặc áo đạo bào bằng vải lam, vớ trắng
vân hài, mặt như trăng thu, ba chòm râu quăn dưới cằm đen nhánh. Hoa
Thanh Phong nhìn kỹ, người này không phải ai xa lạ mà là Thượng Thanh
Vân tam sư dệ của mình. Lão đạo sĩ này không giống với hai vị sư huynh,
lúc nào cũng lo việc tu hành, đi khắp nơi phỏng đạo học tiên. Hoa Thanh
Phong lật đật kêu:

– Sư đệ mau lại đây!

Thượng Thanh Phong đến gần, thấy vậy hỏi:

– Hai vị sư huynh, tại sao lại ra nông nỗi này?

Hoa Thanh Phong đáp:

– Hai ta bị Tế Điên Hòa thượng đốt đấy. Bao giờ hắn là kẻ thù của hai ta.

– Tế Điên Hòa thượng à, ông ta là một người tốt lúc nào cũng cứu độ chúng sanh, chắc là hai anh có điều gì không phải với Hòa thượng phải không.

Hoa Thanh Phong nghe mây lời ấy, nổi giận nói:

– Ông là sư đệ của ta, không nói giúp ta báo thù thì thôi, sao lại còn
nói ta là không tốt nữa? Phen này ta quyết đi tìm Tế Điên sống mái một
trận để báo thù rửa hận mới nghe!

– Thôi, nhị vị sư huynh có tìm
Tế Điên hay không là việc của hai vị, tôi không cần biết tới. Tôi chỉ để lại hai bộ y phục là được rồi.

Nói rồi mở bao để lại hai bộ y phục, rồi cáo từ lập tức. Thượng Thanh Phong quảy gánh lên vai vừa đi vừa hát:

Bụi hồng sóng bạc lao xao


Nhu hòa nhẫn nhục thuốc nào hay hơn

Nhập giang tùy khúc qua cơn

Suốt đời an phận tủi hờn mặc ai

Chớ nên cậy giỏi khoe tài

Cũng đừng bới móc công khai lỗi người.

Giữ mình đối xử vui tươi

Cố tròn bổn phận người người mến ưa.

Kìa xem cung cứng dây mau đứt

Chưa thấy cương đao đã lãnh thương!

Tốt xấu sanh ra do cửa miệng,

Họa tai phát tự chẳng kiêng hờn

Thị phi bất tất tranh hơn

Kém ưu đã rõ nguồn cơn chớ bàn

Chịu thua đôi chút hại chi,

Mấy phân nhường nhịn bớt đi não phiền

Ngày xuân dương liễu thêm xuê

Gió thu phơ phất cúc huê úa tàn

Vinh hoa nào khác canh ba mộng

Phú quý cũng tày tháng chín sương

Tằm ham ăn rồi sớm tiêu đời

Dưỡng thân hay nhất Bình vị tán

An thần đặc trị Thái hòa thang.

Đừng mong giành giật chớ tranh hơn

Trăm năm sự việc khác chi hý trường

Ly hợp bi hoan tuần tự diễn

Tốt xấu nịnh trung lớp lớp phô

Đến khi đèn tắt màn buông

Về đâu phía trước khói sương mịt mờ.

Trong lời ca của Thượng Thanh Vân hàm ý khuyên giải hai vị sư huynh của mình, nhưng nào ngờ hai vị ấy thói ác không chừa, si mê không tỉnh ngộ. Sau
khi Thượng Thanh Vân đi rồi, hai người chộp lấy quần áo mặc vào, vận
chẩn cước phong chạy ngay đến Mai Hoa Lãnh ở núi Mai Hoa, tìm Mai Hoa
chân nhân Linh Viên Hóa, cầu xin báo thù rửa hận giúp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.