Đọc truyện Tây Du Nhất Mộng – Chương 48: Nỗ lực! Phấn đấu!
– Hầm mỏ cho dân nghèo, mỗi người mỗi giờ cần giao nộp 100 đồng phí đào quặng;
– Hầm mỏ cho bình dân, mỗi người mỗi giờ cần giao nộp 300 đồng phí đào quặng;
– Hầm mỏ cho VIP, mỗi người mỗi giờ cần giao nộp 1000 đồng phí đào quặng.
Viên quan phụ trách đào quặng bộ dáng uể oải đứng ngay cửa Tiễn Tháp trong thành Trường An, mặt không chút thay đổi giới thiệu ba loại phí đào quặng cho Đại Nhiệt cùng Yến Cuồng Đồ. Gã này mặc một thân quan phục đỏ thẫm, má phị bụng phệ, vừa nhìn đã biết là hạng tham quan, từng câu từng chữ đậm chất hách dịch:
– Mỗi loại hầm mỏ đều có chia làm gian cho một người, hai người, ba người và gian lớn bốn người. Trong đó hầm mỏ VIP còn có sẵn dàn Karaoke cùng đầu chiếu phim, sẽ giúp các ngươi vừa đào quặng vừa giải trí.
Nghe xong thuyết minh, Đại Nhiệt cùng Yến Cuồng đều cực kỳ phấn khích, biểu hiện giống như hai con gà bị tươi sống dấn nước sôi.
Quy tắc đào quặng trong thành hoàn toàn bất đồng với trong Tân Thủ Thôn, theo giá cả chia ra ba cấp độ, cơ bản là bắt chước tiêu chuẩn ở khách sạn trong hiện thực. Hầm mỏ cho dân nghèo đa số là quặng màu đen, xác suất xuất hiện quặng màu vàng chỉ có 1%, quặng màu trắng là 10%. Hầm mỏ bình dân khá hơn một chút, xác suất đào trúng quặng màu vàng là 5%, quặng màu trắng 15%. Loại VIP đương nhiên là tốt nhất, quặng màu trắng đạt tới 30%, còn màu vàng là 10%.
Hầm mỏ phân cấp như thế, một mặt là trò chơi điều tiết nguồn tiền, một mặt là tăng thêm tính hấp dẫn cho trò chơi, bởi vì tình huống đào quặng thực tế vượt xa những thống kê xác suất là con số chết: cho dù là hầm mỏ dân nghèo, xác suất đào được quặng vàng thấp một chút, nhưng nếu đào ra một khối quặng sắt hoặc quặng đồng độ tinh khiết cao thì cũng sẽ bán được vài trăm đồng, thậm chí hơn một ngàn đồng, coi như một khoản không tệ; mà hầm mỏ VIP cũng có tỷ lệ đào tới mấy giờ đều không được thứ gì tốt, hao tiền nhọc sức.
Đặc biệt nói rõ một chút, trong quá trình đào quặng mỏ, bất kể là hầm mỏ cấp bậc gì, xác suất ra loại quặng nào cùng độ tinh khiết bao nhiêu đều hoàn toàn ngẫu nhiên, hay nói dân dã hơn là phát tài hoặc rủi ro đều phải xem nhân phẩm của bạn.
Nhân phẩm của Đại Nhiệt vẫn luôn rất đáng khinh, diễm phúc hay tiền của phi nghĩa gì gì đi chăng nữa đều không tới lượt hắn. Newton bị quả táo rơi trúng đầu mà thành nhà khoa học lỗi lạc ngàn đời, hắn lại bị quả dừa rơi xuống đập cho óc nở hoa! Archimedes chỉ đi tắm thôi cũng nghĩ ra định luật về sức nổi, hắn tắm thiếu chút nữa chết đuối v.v…
Tuy rằng số phận đen đủi liên tục, nhưng Đại Nhiệt luôn luôn lòng ôm chí lớn, ánh mắt trông xa. Thuở nhỏ hắn được cha mẹ gửi về sống nhà bà ngoại ở nông thôn thì thích ngắm bầu trời đêm, nghiên cứu các vì sao, tới một ngày rốt cuộc tự kết luận được một điều ngây thơ: mặt trăng lúc vừa lên là gần mặt đất nhất, chỉ cần đứng từ chỗ cao là có thể tháo xuống. Muốn làm anh hùng hái trăng, sáng sớm hắn đã rời giường, hí hoáy chế tạo cả một ngày rồi chân trần đem công cụ mới chế ra theo lên ngọn núi cao nhất gần đó. Tay phải cầm câu liêm bằng gỗ, tay trái cầm túi tự đan bằng lưới, ‘anh hùng nhỏ’ trèo lên ngọn cây cao nhất phục kích, nào ngờ ánh trăng vừa lên đã cao xa như vậy…
Lại nhắc năm hắn 10 tuổi, Đại Nhiệt hưng phấn khoe với mọi người rằng theo hắn thăm dò cả một thời gian dài, hơn nữa đọc từ một cuốn sách cổ, biết được đoạn sông gần nhà có vàng cám chảy trôi. Vì thế hắn bắt đầu hành động, cầm đầu vài đứa nhóc trạc tuổi càn quét lòng sông cả một buổi, mệt đến thở không ra hơi, cuối cùng bắt được bảy con cá chép, mười con lươn, một giỏ cua, còn vàng cám thì dùng lời Đại Nhiệt là:
– Vàng khẳng định ở khúc nào đó chưa mò đến thôi.
Sau khi lớn lên, Đại Nhiệt vẫn đầy ý nghĩ kỳ lạ như trước. Ngoại trừ lập chí làm Lỗ Tấn thứ hai giúp Trung Hoa đoạt lại giải thưởng Nobel văn học ra, ảo tưởng của hắn cứ ùn ùn không dứt. Ví dụ như đi trên đường có thầm mong một cái túi đầy tiền rơi trước mặt, ngủ mơ thấy mình cùng đại mỹ nữ nào đó XOXO, đứng trước WC cũng nhìn chằm chằm vào bồn cầu mà ngẩn người, nghĩ thầm chính mình có khi nào vừa ngã vào sẽ xuyên việt trở về đời Đường đời Tống gì không…
Óc tưởng tượng phong phú là một trong những nguyên nhân khiến Đại Nhiệt thích game online, bởi vì bên trong thế giới ảo mộng kia người ta có thể thực hiện rất nhiều việc mà trong hiện thực vĩnh viễn không thể nào chạm đến — ví dụ bạn muốn làm đại hiệp để hành hiệp trượng nghĩa, bạn có thể chơi game thể loại võ hiệp; còn nếu muốn nắm giữ ma pháp, trảm rồng trừ yêu thì chơi game loại ma huyễn v.v…
Không thể phủ nhận, từ sau khi nhận được nhiệm vụ ẩn liên hoàn gồm 3 vòng ở Tân Thủ Thôn, vốn ban đầu Đại Nhiệt định coi trò chơi là nơi tham quan vãn cảnh cũng đã bắt đầu cố gắng: báo tin, đánh máu chó đen, tìm lên Tiểu Hoa Quả Sơn… Có điều trò chơi cũng giống như hiện thực, không phải cứ trả giá bằng bao nhiêu cố gắng sẽ có bấy nhiêu thu hoạch, thậm chí rất nhiều người cố gắng cả đời cuối cùng vẫn chỉ là công dã tràng.
Hiện rơi vào hoàn cảnh hồn phi phách tán, nghèo rớt mồng tơi, cũng không phải do Đại Nhiệt lười nhác. Hắn đã cố gắng, nhưng chuyện lại không như mong muốn, rất nhiều việc đều không phải hắn có khả năng nắm trong tay. Chẳng qua thấy hắn luôn cố gắng nên trời cũng đáp lại, hoặc cũng có khả năng do class Trư Bát Giới hắn chọn có may mắn nhất game, cho nên bằng cách kỳ ảo nhất hắn lại diệt được Ngưu Ma Vương, đạt được hơn 9000 điểm ngộ tính, dù những điểm này hiện không có tác dụng gì.
Nói thì dài, điều quan trọng nhất là Đại Nhiệt chịu qua đả kích hồn phách bị đoạt mất, khiến hắn càng ngày càng nhiệt tâm với trò chơi này, đã thật sự coi Tây Du Nhất Mộng trở thành một giấc mộng, dụng tâm mà cố gắng phát triển. Trong đầu hắn thường xuyên xuất hiện hình ảnh trong một bộ phim của Châu Tinh Trì, nhân vật chính lẻ loi đứng một mình trước biển, tự an ủi khích lệ mình bằng cách gầm lên tranh tiếng với biển khơi:
– Nỗ lựccccc! Phấn đấuuuuuu!
* * *
– Nỗ lựccccc! Phấn đấuuuuuu!
Đại Nhiệt tự nhiên rống lên làm Yến Cuồng Đồ giật mình nhìn sang, trêu:
– Chú còn hô khẩu hiệu trước khi đào quặng sao? Rất có tinh thần cách mạng năm xưa đấy!
Đại Nhiệt lại nghiêm túc đáp lời:
– Tiền chỉ đủ đào một giờ, cho nên em cần tự cổ động mình mới có tin tưởng đào được thứ tốt.
– Có tác dụng sao? Còn không bằng bật clip mà xem mỹ nhân kêu ‘kimochi’ tăng hưng phấn.
Yến Cuồng Đồ không cho là đúng, dâm đãng nói.
– Kimochi cái đầu anh, mau giao tiền đặt loại dân nghèo cho hai người đi.
Bọn hắn giao tiền xong, một luồng sáng lóe lên rồi vụt tắt, đã tiến vào trong một gian hầm mỏ nhỏ có hai mặt là ván gỗ, hai mặt là vách đất đá. Nơi này rộng chừng mười mét, cao khoảng 4 mét, ánh sáng đầy đủ, hoàn cảnh không tồi.
Thời gian quý giá, hai người lập tức xuất ra cuốc mà vị NPC quan đào quặng tặng, mỗi người chọn một mặt rồi hùng hục mà bổ.
Nói thật, đào quặng là một việc cực kỳ nhàm chán, vừa buồn tẻ vừa đơn điệu. Thế nhưng cũng đành chịu, trừ khi có tiền vào gian VIP sẽ có phim ảnh ca nhạc tiêu khiển, hai loại còn lại cũng chỉ có thể cùng bằng hữu nói chuyện phiếm giết thời gian.
Vận khí của Yến Cuồng Đồ không tệ, rất nhanh đã đào được một khối quặng màu trắng. Hắn hưng phấn mà cười hô hố, rồi đợi kiểm tra thấy quặng trắng kia là một khối quặng bạc có độ tinh khiết 80% lại càng sung sướng cười to. Ở đây giải thích một chút: bất kỳ loại quặng nào thì độ tinh khiết tối đa đều là 100%, một khi lên đến 50% là có thể dùng để chế tạo pháp bảo. Đương nhiên, độ tinh khiết càng cao thì luyện chế ra pháp bảo càng lợi hại.
Khối quặng bạc này của Yến Cuồng Đồ bán cho NPC ít nhất có thể được 2000 đồng, mà bán cho người chơi để chế pháp bảo thậm chí có thể lên tới 5000 đồng! Đương nhiên, nếu điều kiện cho phép, hắn cũng có thể giữ lại, đợi gom đủ các loại tài liệu mà rèn đúc pháp bảo của chính mình.
Quặng vào túi, Yến Cuồng Đồ cười mãi không thôi! Mặc kệ kế tiếp thu hoạch ra sao thì hắn cũng có lời rồi.
Có người vui mừng sẽ có người ưu lo, Đại Nhiệt bên kia lại rất không may bị đảm nhận vai trò “mặt đối lập”. Hắn vất vả hơn nửa giờ, thế nhưng cả một mẩu sắt cũng chưa thu.
Một giờ nhanh chóng trôi qua, Đại Nhiệt hai tay trống trơn bị truyền tống ra ngoài, có một cảm xúc mãnh liệt là muốn hỏi NPC quan đào quặng kia một lần “Mẹ ông họ gì!”. Tuy rằng Yến Cuồng Đồ thu hoạch lớn, tiền của hắn hoàn toàn thoải mái chia sẻ cùng Đại Nhiệt, nhưng loại viện trợ mang tính chất “giúp đỡ người nghèo” này làm Đại Nhiệt không thoải mái.
Đương nhiên là khi đứng trước mặt Yến Cuồng Đồ thì Đại Nhiệt sẽ không có biểu hiện gì khác thường. Hắn cùng Yến Cuồng Đồ mang chiến lợi phẩm đi bán hết — Yến Cuồng Đồ đợi không được ngày mình tự tay chế pháp bảo hay là ngày có đoàn người thỉnh kinh thành công tiếp theo vào thành Trường An, chỉ có thể mang khối quặng bạc độ tinh khiết 80% bán cho NPC. Đã chơi đến giai đoạn sau khai khiếu, đào quặng kiếm tiền chỉ là một phần nhỏ, cấp tốc mua thuốc ra khỏi thành giết quái cày ngộ tính kiếm bảo vật mới là chính đạo.
Về phần Đại Nhiệt, Yến Cuồng Đồ phân cho hắn 1000 đồng, để cho hắn tiếp tục đào quặng. Không có biện pháp a, Đại Nhiệt vẫn chưa khai khiếu, đánh với quái ở bản đồ ngoài Tân Thủ Thôn không khác gì muỗi đốt da trâu, chỉ có thể tiếp tục tại hầm mỏ cố gắng phấn đấu.