Đọc truyện Tây Du Nhất Mộng – Chương 49: Tao là cha mày
Vào bữa khuya như thường lệ, lão Vương thêm riêng cho Đại Nhiệt một vật thể thần bí hình trụ có màu đen vào tô cháo, thơm ngon đến độ Đại Nhiệt ăn vào khen không dứt miệng, cũng dặn lão Vương chuẩn bị gấp đôi cho bữa đêm mai.
Sướng cái miệng lại hại cái thân, về tới phòng Đại Nhiệt như là phát sốt, toàn thân nóng rực đến nỗi cởi sạch đồ trên người ra, hung khí giữa hai chân cứng đờ, dựng thẳng lên như cột thu lôi. (Dự thứ trong bát cháo là ngẩu pín rồi :)) )
Loại trạng thái này thật là muốn lấy mạng người, ‘kim thương bất khuất’ với FA thật khổ!
Đại Nhiệt hai tay gối đầu, nằm ở trên giường mãi không ngủ được, đành lấy điện thoại ra gọi cho số bạn nữ ít đến đáng thương của mình, muốn thử xem có thể sớm ngày hết độc thân không.
– Alo! A Lệ phải không? Tớ là Trần Quân đây, cậu đang ở đâu thế? Cái gì? Đang ở tận Bắc Kinh sao… Vậy lần sau nói chuyện…
– Alo, tiểu Hồng hả? Anh là Trần Quân… Sao, em không nhớ hả? Vậy bao giờ nhớ thì gọi lại cho anh nhé.
– Alo, Mỹ Mỹ hả, tớ Trần Quân đây… Cậu chưa về nhà, muốn ở lại trường làm trợ giảng sao, tốt quá! Giờ cậu đang ở đâu? Sao? Trên giường á… À, bạn trai cậu cũng ở đó hả! Vậy hai người cứ tiếp tục, xin lỗi đã quấy rầy…
Gọi một loạt đều chung kết quả, Đại Nhiệt chỉ biết thở dài, đành xuống giường đi một bài Thái Cực Quyền, sau đó lại tắm nước lạnh mới dễ chịu hơn một chút. Ngủ là không có biện pháp tiếp tục tiến hành, hắn mặc quần đùi bước ra cửa, muốn lên tầng thượng hút điếu thuốc ngắm cảnh. Trên đường đi qua cửa phòng Vương tiểu thư cách vách, hắn lại nghe thấy một tràng tiếng rên rỉ rất cảm xúc.
Á à! Cô ả này có tình nhân từ lúc nào vậy?
Đại Nhiệt vểnh tai lên, rất không có đạo đức mà áp vào cửa nghe lén. Vương tiểu thư kêu rất lớn, hoàn toàn không giống hình tượng trí thức nhã nhặn bình thường, làm cho Đại Nhiệt hiểu được một cái đạo lý: nữ nhân mặc đủ quần áo là thiên sứ, nữ nhân cởi quần áo ra là ma quỷ.
Đại Nhiệt nghe đến nhập thần, dục vọng tận lực áp chế muốn như núi lửa bạo phát ra. Hắn hận không thể phá cửa mà vào, đánh bất tỉnh nam chính trong đó rồi thay thế vào. Đấu tranh tâm lý kịch liệt một phen, hắn hung hăng phun một bãi nước miếng lên mặt đất, mắng thầm:
– Một đôi cẩu nam nữ!
Sau đó chạy như trối chết trở lại phòng của mình.
Không có cách nào để ngủ, vậy chơi trò chơi đi. Đại Nhiệt đang định đeo thiết bị online vào thì điện thoại vang lên.
– Chẳng lẽ có bé gái nào cũng đang cô đơn khó ngủ mà tìm mình làm chuyện một đêm?
Đại Nhiệt vui mừng quá đỗi, cả số hiện lên cũng không nhìn mà bấm ngay vào nghe, giọng làm ra vẻ thân sĩ nói:
– Xin chào! Tôi là Trần Quân.
Từ trong điện thoại truyền tới một giọng nam ồm ồm:
– Tao đang không ngủ được đây.
Đại Nhiệt sửng sốt, thắc mắc:
– Ai đấy?
– Tao là cha mày!
Giọng của đối phương lập tức tăng cường độ.
Còn không phải là giọng nam trung của ông già hắn sao? Đại Nhiệt hoảng sợ, vội nhìn lên đồng hồ. Đã sắp một giờ sáng, tại sao lão nhân gia lại đột nhiên gọi điện thoại, hay là muốn “khám phòng bắt gian”? Hắn vội đáp:
– À à, cha đó ạ, muộn thế này rồi sao cha còn chưa nghỉ ngơi, hay đang ăn bữa khuya ạ? Dạo này cha có khỏe không? Hiện tại thời tiết thay đổi thất thường, buổi tối đi ngủ cha nhớ mặc nhiều quần áo vào nhé…
Bên kia hừ một tiếng, nói:
– Mày còn biết quan tâm đến tao cơ à.
Cha của Đại Nhiệt là một cựu quân nhân từng trải qua mưa bom bão đạn, tuy rằng vì mang thương tích phải về hưu sớm nhưng vẫn duy trì tác phong nghiêm khắc của quân đội.
Một người cha nghiêm khắc và một người con lười nhác đương nhiên có không ít mâu thuẫn. Nhưng bởi vì Đại Nhiệt từ nhỏ đã tinh thông sách lược ‘ngoài thuận, trong chống’, hơn nữa còn một người mẹ hiền từ ở giữa điều giải, cho nên chuyện giữa hai cha con chỉ là “đấu tranh giai cấp” ngoài miệng chứ nội tâm lại vô cùng quan tâm đối phương.
– Cha, đã trễ thế này rồi còn gọi điện cho con, hay là ở nhà xảy ra chuyện gì?
Đại Nhiệt nghĩ đến một vài khả năng đáng sợ, vội thu hồi cợt nhả, lo lắng hỏi.
Cha hắn đáp:
– Trong nhà phát sinh đại sự.
Đại Nhiệt tim đập thình thịch:
– Là đại sự gì ạ?
– Vợ của mày kết hôn với người ta.
Nghe vậy Đại Nhiệt thiếu chút nữa cắm đầu xuống đất:
– Vợ của con? Con kết hôn lúc nào? Rồi ly hôn khi nào nữa?
Đầu dây bên kia không hề có ý đùa, nghiêm túc nói:
– Là a Mai, nó cùng với người ta đính hôn. Mày không nhớ sao? Trước đây mày thường xuyên gọi người ta là lão bà đấy.
Đại Nhiệt nhớ lại, thời thơ ấu quả thật có chuyện như vậy, nhưng đó đã là chuyện thật lâu trước kia, lâu đến nỗi giống như một bức ảnh cũ đã ố vàng, nhìn mơ hồ không rõ.
– Giữa hai đứa tới cùng đã xảy ra chuyện gì? Trước kia không phải luôn rất tốt sao?
Cha hắn hiển nhiên không thể chấp nhận sự thật Mai Mai đã cùng người khác đính hôn. Trong lòng ông, cô gái xinh xắn giỏi giang kia từ lâu đã là con dâu của mình.
Đại Nhiệt cười nói:
– Bọn con giờ cũng rất tốt, nhưng là bạn bè, không phải tình yêu.
– Đừng có nói nhảm, giữa nam và nữ làm gì có tình bạn đơn thuần! Một bên là rơm, một bên là lửa nóng, chỉ cần để cùng một chỗ nhất định sẽ phát sinh quan hệ vượt qua tình bạn. Nói mau, là mày trở thành Trần Thế Mỹ (1) hay là nó hồng hạnh vượt tường?
Cha Đại Nhiệt nói giọng gay gắt.
Đại Nhiệt nói:
– Tình cảm là chuyện phức tạp, rất khó giải thích, đã qua là đã kết thúc, nói lại cũng không có ý nghĩa gì đâu ạ.
Cha hắn lại rất vô lý hét lên:
– Tao là cha mày, mày nhất định phải nói.
Lại là cái câu này.
Đại Nhiệt thở dài, nói:
– Con cảm thấy tính cách hai đứa không hợp, cho nên cố ý nhãng ra.
– Tính cách không hợp? Vì sao?
Đại Nhiệt dở khóc dở cười:
– Không hợp là không thích hợp, còn cần lý do gì nữa ạ?
Người ở đầu dây bên kia lập tức nổi tính bướng bỉnh:
– Không nói lý do?
– Không ạ…
– Tao là cha mày, tao hỏi mày có nói không?
– Vâng vâng, là con sai…
Đại Nhiệt đầu hàng, thay đổi sách lược, nói quanh co:
– Kỳ thật… Là bởi vì chúng con cách xa nhau, ít liên lạc, rất nhiều thứ đều bị thời gian làm nhạt đi… Hơn nữa, cha cũng biết đấy, con của cha đang tuổi thanh xuân cường thịnh, huyết khí phương cương, nhất thời nhịn không được tìm một người bạn gái học cùng trường…
Hiển nhiên, lý do này càng thêm chân thật so với lý do “tính cách bất hoà” như sách giáo khoa kia, càng thêm có thể làm cho người tin tưởng.
Cha Đại Nhiệt hừ một tiếng, nói:
– Tao biết ngay mày trời sinh đã định làm loại bại hoại giống Trần Thế Mỹ mà!
– Ngất! Con cùng chị Mai vốn không có hôn ước, cũng không phát sinh cái gì vượt qua tình bạn, con giống Trần Thế Mỹ duy nhất ở cái họ, nhưng họ này cũng là cha truyền xuống, không quan hệ tới con.
– Thúi lắm!
Cha hắn chửi một câu, tạm dừng một lát, cảm xúc nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Dưa hái lúc xanh sẽ không ngọt, dù ông chút ngang ngược nhưng cũng sẽ không ép con trai cưới một cô gái mà nó không thích, trầm giọng hỏi:
– Theo lời mày nói thì mày có bạn gái rồi sao? Vẫn còn đang yêu nhau hả?
“Không tốt!” Đại Nhiệt thầm hô trong lòng, giả ngu hỏi:
– Còn thì sao ạ?
– Đừng có giả ngây giả dại với tao! Rất tốt, tháng sau là đại thọ 51 tuổi của tao, mày mang nó về nhà một chuyến. Nếu tao với mẹ mày cảm thấy ưng thì bọn mày cưới luôn, dù sao hiện tại đã cưới cũng vẫn có thể đi học.
Ông lão đột nhiên thay đổi, lập tức nghĩ đến một cái ý kiến hay.
Quả nhiên là muốn hỏng bét! Đại Nhiệt cái khó ló cái khôn, kêu lên:
– Cha, con bị Tào Tháo đuổi, lần sau lại bàn nhé!
Lão Trần cười ha ha:
– Nếu hôm đó mày không mang bạn gái về nhà thì hậu quả rất nghiêm trọng đấy. Mày phải nhớ kỹ, tao là cha của mày!
Cúp điện thoại, Đại Nhiệt cũng không còn tâm trạng mà chơi trò chơi, nằm chết dí trên giường mà ngẫm nghĩ miên man — sinh nhật của cha là vào ngày 10 tháng sau, cách hiện tại chỉ có 20 ngày, thời gian ngắn ngủi thế mình từ nơi nào hô biến ra được một cô bạn gái đây? Lần này thật sự là mua dây buộc mình.
Hắn suy đi nghĩ lại đến mỏi mệt, không ngờ cứ thể ngủ thiếp đi mất…
—–oo0oo—–
Chú thích:
– (1) Trần Thế Mỹ: là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.