Đọc truyện Tây Du Nhất Mộng – Chương 47: Mẹ ông họ gì?
Server Đông Thắng Thần Châu mà Đại Nhiệt đang chơi có tất cả năm đại đô thành, phân biệt là: thành Ngạo Lai, châu Ngọc Hoa, thành Ô Kê, phủ Kim Bình và thành Trường An. Năm nơi này cách nhau khá xa, nơi nào cũng có bố trí kết giới, bởi vậy cho dù bạn có Cân Đẩu Vân nhún một cái bay xa vạn dặm cũng không cách nào bay thẳng vào trong, phải ngoan ngoãn chui qua cổng thành, đương nhiên cũng phải trả lệ phí vào thành cho NPC vệ binh.
Lúc trước vừa mới tới cổng thành đã phải vội vội vàng vàng đi lo phí vào cửa, Đại Nhiệt còn chưa quan sát kỹ tình hình cụ thể của đô thành Trường An, hiện tại nhìn gần, không khỏi sợ hãi than ra tiếng:
– Lớn quá!
Vẻ mặt hắn lúc này dường như là nhìn thấy một món thần khí được luyện bằng thần công Cửu Âm Cửu Dương trong truyền thuyết!
Chỉ thấy thành này cao đến nhìn mỏi cổ, chọc thẳng lên mây, đồ sộ hùng vĩ vượt xa khỏi phạm trù tưởng tượng của hắn. Tường thành nguy nga màu xanh nhạt dùng những tảng đá hoa cương khổng lồ khéo léo xếp đặt mà thành, mỗi tảng nặng ít nhất vài tấn, xếp kín kẽ không một khe hở, ngay cả lưỡi kiếm mảnh cũng không lọt. Đầu tường cờ bay phấp phới, đao thương như rừng, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Không biết có được đi lên tường thành ngắm cảnh hay không, trên cao nhìn xuống hẳn sẽ có một phong vị khác.
Cổng thành cũng khổng lồ không kém, người đi qua cảm giác mình nhỏ bé như con kiến. Bước qua cổng thành, đập vào mắt là hai hàng NPC vệ binh hoàng gia mặc giáp vàng, võ trang đầy đủ, đứng thẳng như tượng, uy nghiêm quan sát người chơi ra vào. Những vệ binh này phụ trách an toàn của thành, thực lực cực cao, có thể chém giết bất cứ quái vật nào dám xâm phạm nơi này, cũng như bất cứ người chơi nào gây chuyện phạm tội trong thành.
Bên trong thành đường xá chằng chịt như bàn cờ, phòng ốc hàng nghìn hàng vạn, đường chính rộng cỡ chứa được hai mươi con tuấn song song chạy qua. Không gian kiến trúc rộng lớn như thế, cưỡi ngựa tản bộ hết một vòng chỉ sợ cũng mất đến hai ngày, chẳng trách vừa rồi Yến Cuồng Đồ có thể cưỡi gió mà cũng không tìm thấy tửu lâu.
Đủ loại cửa hàng cửa hiệu mọc lên san sát ngay mặt đường, có tiêu cục, có tửu lâu, có trà quán, có thanh lâu, có võ quán, có hoa viên v.v…, mỗi nơi mỗi kiểu kiến trúc cùng trang hoàng riêng, kèm theo đủ loại âm nhạc hấp dẫn người đi đường, làm cho người ta lưu luyến chỉ muốn chầm chậm mà thưởng thức. Ở đâu gọi là tòa thành trong game online, đây rõ ràng không khác gì một đại đô thị trong hiện thực!
Đại Nhiệt nhìn đến nhập thần, không khỏi thở dài:
– Thành thị thế này chỉ có thể là ảo, thế gian sao có nơi nào sánh nổi!
Yến Cuồng Đồ cười ha ha, tay chỉ một vòng cảnh quan trước mắt, lớn tiếng nói:
– Ngày khác chờ chúng ta lập giáo kiến nghiệp xong lại điều động bang chúng tới đây, đến lúc đó thành Trường An này chính là họ Yến…
Bỗng nhiên hắn ngừng lại, quay sang hỏi Đại Nhiệt:
– Hiền đệ, chú họ gì?
– Họ Trần!
Đại Nhiệt trả lời. (Đại Nhiệt là tên cúng cơm ở nhà, tên thật là Trần…)
Yến Cuồng Đồ nói:
– Tốt, vậy sau này thành Trường An là họ Yến cùng họ Trần.
Nghe hắn nói liên thiên toàn chuyện đâu đâu, Đại Nhiệt không khỏi dở khóc dở cười.
Trong Tây Du Nhất Mộng, sau khi người chơi thành lập giáo phái sẽ có thể hướng hệ thống xin công thành chiến. Một khi thành công, thành trì đó sẽ về tay giáo phái. Tự mình sở hữu một tòa thành là truy cầu cùng quang vinh chí cao vô thượng của bất kỳ giáo phái nào. Hơn nữa, việc giao dịch buôn bán trong thành mỗi ngày đều có thể thu về một khoản thuế không nhỏ, danh lợi cùng thu như thế ai không muốn làm? Nhưng công thành cũng không dễ dàng như vậy, đầu tiên thành lập một giáo phái rất không đơn giản, chưa nói đến tín vật lập giáo hiếm như phượng mao lân giác cùng khoản vốn khổng lồ ban đầu, phải làm sao gom đủ nhân số một vạn cũng đã làm người ta đau đầu. Thứ hai, cho dù lập phái ổn rồi, chiếm thành thành công rồi, sau đó lại liên tục đối mặt với nguy cơ bị các giáo phái khác chiếm thành.
Đại Nhiệt cười nói:
– Lão đại, đừng mơ tưởng viển vông nữa, nhanh chóng tìm hầm mỏ kiếm sinh hoạt phí đi.
Yến Cuồng Đồ cũng cảm thấy vừa rồi mình mơ hơi xa xôi, xấu hổ gãi gãi đầu, trước mắt vẫn là đi đào quặng thiết thực hơn.
Có điều lối vào hầm mỏ ở nơi nào đây?
Hai người cưỡi gió mà lượn lờ khắp mấy cái ngõ ngách không thu hoạch được gì, mà hỏi đường cũng không NPC nào chỉ, khiến bọn họ chỉ biết bi ai mà dừng lại tha thẩn ở ven đường.
Đại Nhiệt thở dài:
– Yến đại ca, giờ em cảm nhận được gian khổ lúc anh đi bán thịt Thiên Nga rồi.
Yến Cuồng Đồ thở phì phò, mắng:
– Tổ sư nó chứ! Cái game này gì cũng tốt, chỉ có việc tìm đường là khiến cho người ta hộc máu. Sao không học những game khác, một cái quyển trục là tới nơi có phải tiện bao nhiêu không!
Đại Nhiệt nói:
– Em lại cho là quyển trục gì kia thuộc hàng tây rồi, không thích hợp bối cảnh Tây Du Ký. Còn thì trò chơi sẽ không làm khó người đâu, nhất định sẽ có NPC chỉ đường, không phải như Tân Thủ Thôn có Vạn Sự Thông đấy sao?
– Vấn đề là NPC đó ở chỗ nào? Bình thường đáng lẽ phải đứng ở các nơi dễ nhìn thấy chứ, nhưng chúng ta đi mãi mấy chỗ như thế rồi mà đến cả con chuột cũng chưa gặp.
Đại Nhiệt cũng cảm thấy thật kỳ quái, cả ngã tư to như vậy lại hoàn toàn trống trải, không có NPC cũng không có người chơi, đi mãi không biết đường ở nơi nào. (NPC tạm thời không xuất hiện trên đường mà chỉ ở trong khu vực nhất định, người chơi thì mới có 5 người Đại Nhiệt tới đây)
Bỗng nhiên, một tràng tiếng lộc cộc dồn dập vang lên, trên đường rốt cuộc có người xuât hiện. Người này cưỡi con mãnh hổ đang từ đầu đường chạy tới, không phải Hồ Ly còn ai? Xem nàng đang đi với tốc độ đua xe F1 thế kia, không dùng chút thủ đoạn sợ không chặn đường nổi.
Nàng còn cách cả trăm mét, Đại Nhiệt đã huơ chân múa tay chắn ở giữa đường, há mồm hét to:
– Hồ Ly! Anh yêu emmmmmmmmm!
Câu này vừa hét ra, Yến Cuồng Đồ bên cạnh thiếu chút nữa ngã đập đầu lên mặt đất — tỏ tình giữa đường trong truyền thuyết hóa ra lại kinh động lòng người như vậy sao!
Hồ Ly quả nhiên nghe tiếng mà ngừng, lạnh lùng nhìn Đại Nhiệt:
– Anh nói cái gì?
Đại Nhiệt cười nói:
– À, tôi hỏi là cô có biết hầm mỏ ở đâu không?
– Không biết, tôi không đi đào quặng.
Nàng vốn là cao thủ ‘cao cao thủ’ của Long thị, thân phận tôn quý, hết thảy phí tổn đều có người chống đỡ, đương nhiên không cần đi đào quặng, sau khi vào thành lập tức đi mua thuốc rồi ra ngoài giết quái.
– Ài!
Đại Nhiệt thở dài.
– Được rồi, để tôi hỏi giúp anh.
Hồ Ly nhảy xuống lưng hổ, dậm mạnh chân một cái, quát khẽ:
– Thổ Địa đi ra!
Chuyện khiến người khác kinh ngạc đã xảy ra. Mặt đất nơi nàng dẫm lên bỗng “uỳnh” một tiếng bốc lên một làn khói trắng, sau đó một ông lão nhỏ nhắn mặt mày phúc hậu, đầu đội mão, hai bên mão có hai tua phủ đến tận vai, tay cầm gậy gỗ đầu rồng, râu tóc bạc trắng, tạo hình y hệt lão Thổ Địa thường bị Tôn Ngộ Không kêu đến hét đi trong Tây Du Ký xuất hiện, trên đầu có một dòng tên màu lam của NPC: Thổ Địa thành Trường An!
– Xin hỏi Thổ Địa, nơi đào quặng trong thành là nơi nào?
Hồ Ly hỏi.
Thổ Địa kia cung kính thi lễ, trả lời:
– Là vào từ Tiễn Tháp ở chính Bắc thành, tọa độ 213: 348!
– À, đã rõ, cảm tạ ngài.
– Nữ hiệp khách khí, đây là việc tiểu lão phải làm.
Thổ Địa xoay người, lại hóa thành một làn sương trắng rồi biến mất trên mặt đất.
Hồ Ly không nói thêm nửa câu, ngay cả danh hiệu Cao Lão Trang vang dội trên đầu Đại Nhiệt cũng không làm nàng kinh ngạc, lạnh lùng nhảy lại lên lưng hổ rồi chạy đi. Tốc độ thú kỵ của nàng chậm hơn cưỡi gió nửa nhịp, nhưng cưỡi gió cần tiêu hao pháp lực, bởi vậy ở thời điểm thông thường, thú kỵ vẫn là một lựa chọn di chuyển không tệ.
Đại Nhiệt cùng Yến Cuồng Đồ đưa mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời reo lên:
– Mẹ nó! Thì ra hỏi đường như vậy!
Đại Nhiệt lập tức học theo, vung chân đạp mạnh lên mặt đất, hét lớn:
– Thổ Địa đi ra!
Hắn dùng sức, dậm đến bụi đất cuốn lên mù mịt, thế nhưng không thấy khói trắng, cũng không có Thổ Địa nào ra.
Lẽ nào đúng lúc có người đang gọi Thổ Địa nên nghẽn đường dây?
Đại Nhiệt chưa từ bỏ ý định, lại hung hăng dẫm một cước:
– Thổ Địa đi ra!
Tình huống lại tương tự. Hắn khó hiểu nhìn Yến Cuồng Đồ.
Yến Cuồng Đồ cảm thấy kỳ quái, nói:
– Không đúng, vừa rồi cô ấy dẫm chân rồi kêu một tiếng là ông lão kia ra rồi…
Hắn vừa nói, vừa lặp lại trình tự này.
Uỳnh! Khói trắng bốc lên, Thổ Địa thành Trường An xuất hiện, dọa Yến Cuồng Đồ giật mình một cái.
Đại Nhiệt trợn mắt mà nhìn: tiên sư nó chứ, hóa ra phải người khai khiếu rồi mới sử dụng được chức năng này sao? — Hắn đoán không sai, quy tắc chính là như thế.
Thổ Địa kia cung kính hành lễ, nói:
– Thiếu hiệp triệu hoán tiểu lão đi ra có việc gì mời cứ nói, tiểu lão biết sẽ trả lời.
Đại Nhiệt lại bị kỳ thị bởi cái mác phế nhân, trong lòng cực kỳ khó chịu, tức khí liền hỏi:
– Mẹ ông họ gì?