Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo

Chương 29: Phản bội đồng minh


Đọc truyện Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo – Chương 29: Phản bội đồng minh

Mắt Baleramović máy liên tục, ông ta nghĩ đây là dự báo của điềm gở. Ông ta nhìn Mario chuẩn bị rời đi, tên lính đánh thuê râu ria khổng lồ này giải quyết tất cả những người trong trung tâm chỉ huy chỉ với một mình. Nhìn xác chết la liệt khắp phòng, Baleramović sợ hãi. Ông ta cảm thấy rất kỳ lạ, Linne tìm được trợ thủ đắc lực như vậy từ đâu.

Ông ta định bụng thương lượng: “Cậu giúp tôi cởi dây trói rồi băng bó cho tôi, tôi sẽ cho cậu tiền, cậu muốn cái gì cũng được. Cậu là lính đánh thuê phải không? Linne cho cậu bao nhiêu tiền, tôi có thể cho cậu gấp đôi, gấp ba.”

Thậm chí Mario còn không ngẩng đầu lên nhìn ông ta, Holly đã lấy đủ lời khai, cô bảo Mario thu dọn thỏa đáng xong thì có thể rời đi. Họ định để ngài thượng tướng ở lại khách sạn cho đến khi người Croat đến cứu ông ta.

Holly vẫn hơi lo lắng: “Chúng ta để ông ta ở đây, lỡ mà ông ta bỏ trốn hoặc bám riết lấy chỗ này không tới sân bay thì sao? Sao Linne đảm bảo được ông ta chắc chắn sẽ tới đó?”

Mario lắc đầu: “Chắc chắn ông ta sẽ loanh quanh gần đây, bởi vì Linne biết ông ta ở đây, ở lại có nghĩa là chờ Linne tới giết. Nhưng ông ta cũng không thể bỏ chạy, bao nhiêu người còn chờ ông ta chỉ huy để đánh xong chiến dịch này. Cho nên lát nữa người Croat đến đây, ông ta sẽ theo tới chiến trường. Lúc này tìm địa điểm thứ hai để đặt trung tâm chỉ huy là rất khó, chờ ông ta tìm xong rồi thì có lẽ máy bay đã bắn hạ ông ta, còn không bằng trực tiếp lên chiến trường.”

Anh ta nói đúng, trên thực tế nếu họ nhìn ra cửa sổ ngay lúc này thì sẽ thấy Cầy Vằn đã bắn hạ con Chim Non đầu tiên.

Điện thoại trong phòng réo vang. Mario do dự một chút rồi nghe máy, bên kia là một giọng nam rất lịch sự—

“Buổi tối tốt lành, xin hỏi ngài Sánchez Baleramović có đó không?”

Mario nhận ra giọng nói này: “Thượng tá.”

Reto nghe thấy giọng anh ta thì rất vui vẻ: “Rất vui được nghe thấy giọng cậu, Mario.”

“Baleramović ở ngay bên cạnh tôi, ngài nói chuyện với ông ta chứ?”

“Đưa ống nghe cho ông ta đi, cảm ơn cậu.”


Baleramović hoàn toàn không ngờ Reto sẽ gọi điện thoại cho ông ta: “Nói đi.”

Reto nói: “Chúng ta nói ngắn gọn thôi nhé ngài thượng tướng. Tôi muốn thương lượng.” Hắn nói rất nhanh: “Nếu chúng ta nhất định phải đánh, hơn nữa tôi biết chắc tôi sẽ thắng, ông cũng biết tôi sẽ thắng, bởi vì Linne nhất định sẽ giết ông, ông chết đương nhiên có nghĩa là tộc Serb thua, cho nên trước khi ông chết tôi muốn thương lượng một việc. Điều kiện trao đổi là tôi sẽ thuyết phục Linne giữ thanh danh cho ông sau khi ông chết. Đương nhiên, Linne có nghe tôi không thì phụ thuộc vào suy nghĩ cá nhân của cậu ấy.”

Baleramović vừa tức vừa sợ: “Đừng hòng được như ý!”

“Đừng nổi tính trẻ con, người cướp lương thực đâu phải là chúng tôi.” Thượng tá cười mềm mỏng: “Tôi chỉ có một yêu cầu rất nhỏ, đối với ông chắc là rất dễ dàng. Tôi cần biết người Croat đã cung cấp vũ khí lần này cho ông là ai? Tôi cần một cái tên, ngài thượng tướng.”

Baleramović nhạy bén phát hiện ra vấn đề: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Điều đó có liên quan gì tới cậu không?”

“Đương nhiên là có. Tôi là thượng tá quân chính phủ Bosnia-Herzegovina, trên chiến trường này, tôi đại diện cho quân đội và quốc gia của mình. Croatia đã chính thức liên minh với Bosnia-Herzegovina, dựa theo hiệp định đã ký kết, khi Bosnia-Herzegovina cần cứu viện thì Croatia phải cung cấp viện trợ cho Bosnia-Herzegovina trước tiên. Nhưng họ đã phản bội đồng minh, trái lại còn cung cấp viện trợ cho Serbia. Tôi nghĩ tôi cần phải biết sự thật.”

“Viện trợ đâu phải là bộ quốc phòng Croatia, đó chính là lính đánh thuê. Chỉ cần trả thù lao, lính đánh thuê sẽ giúp bất kỳ ai.”

“Có thể ngài không rõ về tình hình các tổ chức vũ trang ở Sarajevo, bởi vì ngài vừa tới Bosnia-Herzegovina. Nhưng tôi có thể nói với ngài một cách chắc chắn rằng, tất cả các tổ chức vũ trang dân lập ở Sarajevo đều có liên quan đến quân đội của dân tộc đó. Đó không chỉ là vấn đề tiền bạc.”

“Tôi không thể nói được!”

“Tôi xin nhắc nhở ngài một lần nữa, điều này liên quan đến hiệp ước giữa hai quốc gia, tức là vấn đề ngoại giao. Tôi cần phải biết là ai đã phản bội đồng minh. Ngài thượng tướng, tên ngài đã được viết vào cuốn sổ của Satan, ngài có che giấu người phía sau thì cũng vô ích. Tôi nghĩ ngài đâu phải là người nặng tình nặng nghĩa đến thế.”

Baleramović tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Không giành được cứu trợ là do cậu không có bản lĩnh, cậu cũng không cần đe dọa tôi. Chỉ với Linne Lev? Hừ, cậu ta còn lâu mới đủ khả năng giết tôi. Tôi không bao giờ để các người được như ý nguyện.” Ông ta không đợi Reto nói tiếp, thở hồng hộc ngắt điện thoại.

Reto đành chịu, hắn trả điện thoại lại cho lính thông tin, sau đó liên lạc với Linne. Linne nghe được tiếng thời dài của hắn.


“Ngài thượng tướng đáng kính của em vô cùng bất lịch sự, hơn nữa còn từ chối phối hợp lấy lời khai.” Reto lựa lời nói.

Linne hiểu được: “Anh không nên hy vọng gì nhiều vào ông ta.”

Giọng Reto lạnh đi: “Ông ta chẳng còn giá trị gì với tôi nữa, em yêu, giờ ông ta là của em.”

“Rõ, em sẽ tra tấn lão già súc vật ấy nhiều hơn.” Linne còn một câu hỏi cuối cùng: “À, em sẽ cố gắng xong trước 9 giờ, anh xem đội hậu phương và mấy chiếc Linh Dương còn lại bao giờ thì về?”

Reto lấy ống nhòm nhìn nhóm Linh Dương thứ hai bổ sung đạn quay về: “Trước 9 giờ không thành vấn đề.”

Lúc này đã hơn 7 giờ. Họ xuất phát từ 3 giờ chiều, 4 giờ tới sân bay, dự tính hơn một tiếng là có thể rút quân, mà hiện tại đã kéo dài hơn ba tiếng. Mấy tiếng đồng hồ tiếp theo e rằng chính là giờ phút mấu chốt.

Quân chính phủ Bosnia-Herzegovina lại một lần nữa chiếm thượng phong, lính vũ trang tộc Serb không đợi được Chim Non, e rằng người Serb đã mất đi thời cơ tốt nhất để khống chế bầu trời. Chỉ cần Linh Dương và lính hậu phương của Reto quay về đúng lúc, về cơ bản là họ đã nắm chắc phần thắng.

Cho nên Linne rất có lòng tin, cậu ít khi cảm nhận được loại tâm trạng này — Không phải là là vui vì thắng trận, chẳng ai vui vì chiến tranh cả, cảm xúc hiện tại của cậu không liên quan gì đến thắng hay thua mà liên quan đến người đứng cùng cậu trên chiến trường này, cậu biết mình không cô đơn, dù thắng hay thua thì đều có người cùng cậu chia sẻ. Cậu biết, Reto ở bên cạnh cậu, bất cứ lúc nào, ở đâu, hắn có thể bảo đảm cậu sẽ không phải một thân một mình bắn giết trên mảnh đất tàn khốc này.

Cảm giác ấy giống như lặn xuống nước cùng huấn luyện viên, cậu có thể mặc sức lặn xuống nơi sâu nhất vì cậu biết nhất định sẽ có một đôi tay bảo vệ cậu không bị chìm xuống, sẽ kéo cậu lên ngay lập tức khi cậu phát ra tín hiệu cầu cứu.

Linne trở lại tòa chờ bay, sau khi Chim Non bị nổ tung, trên không đã không còn nỗi đe dọa gì nữa, Linne rất an toàn trên nóc nhà. Tầm mắt trống trải, cậu chỉ cần tìm một vị trí để chờ Baleramović xuất hiện.

Cậu đoán Baleramović ở trong chiếc xe bọc thép chỉ huy phía sau, xe bọc thép không giống Hummer, nó chính xác là một khối thép di động, súng ngắm không đủ để bắn thủng. Nếu không có mìn chống tăng hay RPG thì rất khó để lay chuyển con vật khổng lồ ấy. Cho nên trước tiên phải tập kích đội xe bọc thép để ngăn cản chúng hành quân, sau đó ép Baleramović phải ra ngoài, tạo cho Linne cơ hội ám sát.


“G-11, đây là Linne Lev, đã vào vị trí. Hết.”

“Nghe rõ, đây là G-11. Chờ tín hiệu của chúng tôi. Hết.”

“G-11, đây là A-23, bổ sung đạn hoàn tất, ba phút nữa tới sân bay. Hết.”

Linh Dương chuẩn bị tới sân bay, Cầy Vằn chặn trước cửa sân bay nghênh đón đội xe bọc thép và Hummer của người Croat, ánh sáng buổi tối rất hạn chế, lính đặc chủng phải đeo thiết bị nhìn đêm để chấp hành nhiệm vụ, bọn họ không cần ngôn ngữ để trao đổi, các ám hiệu phối hợp vô cùng thành thạo, họ lướt đi trong bóng đêm giống như kẻ đi săn cừ khôi nhất chuẩn bị bao vây lấy bữa tiệc nơi hoang dã.

Đội xe bọc thép xuất hiện trong tầm mắt, tay súng máy lộ nửa người ra khỏi nóc xe, hai tay nâng súng, vẻ mặt tập trung quan sát bốn phía. Con đường vào sân bay dường như không bóng người, chỉ có bầu không khí im lặng đến mức kỳ lạ. Khi tay súng nhìn thấy vụ nổ trực thăng khủng khiếp phía xa thì vô thức nuốt nước bọt. Gió đêm khiến ngọn lửa càng bùng lên dữ dội, mang theo tiếng lách tách như thiêu đốt dây thần kinh của tay súng máy.

Tay súng máy thấy căng thẳng là chuyện bình thường, tay súng máy ngồi trên nóc chiếc xe bọc thép căng thẳng lại càng bình thường hơn. Bởi vì lộ nửa người ra ngoài nên sẽ trở thành mục tiêu nổi bật nhất chiếc xe, bất cứ ai muốn hạ gục xe bọc thép cũng sẽ nhắm vào tay súng máy trên nóc trước tiên. Nói ngắn gọn, vị trí này chính là một chiếc bia ngắm sống.

Nhất là chiến đấu trong thành thị, một khi xe bọc thép lái vào một con đường hẹp hoặc tiến vào dòng người đông đúc, tay súng máy trên nóc là người dễ bị nhắm vào nhất, bởi vậy mới được gọi bằng cái tên “mỹ miều” là “tay súng bia mộ”, những lính súng máy có thể sống sót khi ngồi ở vị trí này thì đều là những người may mắn từng được Chúa Jesus ban tặng nụ hôn.

“5 năm trước ở Zagreb, tôi cũng từng ngồi ở đó. Đúng là quá khổ.” Cầy Vằn nằm trong bụi cỏ xuýt xoa.

Đồng đội nằm bên cạnh cười: “Ai mà chẳng vậy?” Anh ta chỉ sau lưng và trước ngực: “Hai viên một trước một sau, họ đều bảo anh đây sống được đúng là kỳ tích. Ít nhất anh đây cũng là người sống sót được sau khi ngồi vào bia mộ.”

Tiếng gió nuốt chửng cuộc tán phét của hai người. Tay súng tiến vào vùng phục kích.

Cầy Vằn nổ súng vô cùng chính xác và tốc độ, một phát bắn gãy cổ tay súng máy, tay súng ấy còn chưa kịp nâng khẩu súng lên, cổ ngửa ra sau với góc độ kinh dị, cả thân thể trượt vào thùng xe, chỉ để lại khẩu súng đầy máu ở bên ngoài. Tài xế xe bọc thép dường như đang hốt hoảng, xe phanh lại một chút nhưng không dừng lại mà tiếp tục tiến về phía trước, hơn nữa còn thay tay súng mới vào vị trí cũ rất nhanh.

Tiếng súng dần trở nên dày đặc, ánh lửa đỏ từ súng cắt qua không trung như không khí lễ hội. Súng máy phát huy 100% hỏa lực sẽ không hề dễ đối phó, súng máy trên xe bọc thép có một ưu điểm lớn là có thể quay 180 độ, tạo cho tay súng có cơ hội bắn trả áp chế hỏa lực. Địch bắn lại không hề nể nang, phát súng đầu tiên như chốt mở cổ họng, tiếp đó là một màn biểu diễn opera đầy long trọng và tráng lệ, nốt cao trong nòng súng ngày càng gấp gáp, ngày càng dữ dội, khiến cho Cầy Vằn buộc phải đánh trả toàn lực.

Trang bị của Cầy Vằn còn một khẩu phản lực, anh ta cúi thấp người xuống bắn tên lửa vào gầm xe.

RPG va chạm với gầm xe khiến nó lật nghiêng, bốn chiếc lốp nảy khỏi mặt đất những hơn 1 mét rồi lật ngửa bụng như một con thú lớn, rơi loảng xoảng xuống nền xi măng. Nhưng Cầy Vằn cách chiếc xe quá gần, chiếc xe bọc thép phía sau lập tức lại gần, khẩu súng máy trên đó quét qua người anh ta—


“Robin!” Đồng đội giận dữ gào lên nhưng không kịp nữa rồi, đạn trút xuống xuyên thủng chiếc mũ sắt của Robin, chiếc mũ rơi xuống rồi lăn đến bên cạnh chân đồng đội, cái đầu bị bắn nát của Robin cách đó không tới 10 mét.

Cầy Vằn đỏ mắt lên, xông ra kéo thi thể đồng đội về. Đội trưởng Cầy Vằn thậm chí còn không kịp ngăn cản: “Đừng ra đó—“

Tay súng máy bên địch bắn liên tục không một kẽ hở, đi lên chính là nộp mạng. Nhưng đó là chiến hữu của anh ta, anh ta không thể vứt bỏ người anh em đã cùng mình lên chiến trường. Cầy Vằn gần như hạ quyết tâm đón nhận cái chết, anh ta bổ nhào lên ôm lấy chân Robin, không quan tâm đạn có rơi xuống người mình hay không.

Lúc này, màn đạn bỗng dừng lại như một kỳ tích, đạn súng máy đã không lấy đi mạng sống của anh ta.

Tiếng cánh quạt trực thăng dần hạ thấp xuống, Linh Dương mang theo pháo tự động và tên lửa chống tăng HOT tới, chuẩn xác bắn vào xe bọc thép. Đừng nói tay súng ngồi ngoài, ngay cả người trong xe cũng hóa thành tro. Con thú dữ vốn dĩ có tính cơ động rất mạnh đã bị cướp đi sinh mệnh, thậm chí chẳng kịp rống lên một tiếng

Tiếp theo là màn áp chế hỏa lực trên không của Linh Dương, pháo tự động 20mm liên tục xoay nòng, lửa đạn như một chiếc đĩa vàng bay trên không trung, khi vầng trăng vấy máu ấy xuất hiện, nhân loại sẽ phải trả một cái giá đắt. Lúc này, quyền khống chế bầu trời đã thể hiện ưu thế hoàn toàn, khi không còn bóng dáng Chim Non, Linh Dương hoàn toàn làm chủ không trung.

Cầy Vằn kéo chiến hữu về mặt cỏ, anh ta nhặt mũ sắt có viết tên Robin về rồi cất vào trong ba lô. Đội trưởng đã liên lạc với Reto: “Thượng tá, đây là G-11, chúng tôi có một binh sĩ đã hy sinh, Robin Spike!”

Thông báo cấp trên xong, đội trưởng ra lệnh cho thành viên Cầy Vằn: “Chúng ta sẽ mang Robin về nhà, được chứ? Anh em, chúng ta nhất định sẽ đem tất cả mọi người về nhà. Tôi đảm bảo với các cậu.” Sau đó đội trưởng đứng lên, kéo chốt khẩu M16 trong tay khiến nó trở nên hung ác và dữ tợn: “Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách tiễn lũ súc vật ấy xuống địa ngục.”

Tiếng gió trở nên sắc bén, Linne vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi con mồi trên nóc nhà.

Lính hậu phương của Reto cũng đã tới, hai đội xe bọc thép dần xếp thành phòng tuyến, nhưng cậu không chờ được Baleramović. Linne nhìn đồng hồ đeo tay, còn mười phút nữa là 8 giờ. Nên chấm dứt rồi.

Ống ngắm quét kỹ mục tiêu một lần nữa, Baleramović biến thành một chấm đen mờ nhạt trên kính ống ngắm.

– ———

Tác giả có lời muốn nói:

Bởi vì tôi muốn viết hoàn chỉnh từ đầu đến đuôi một chiến dịch, cho nên tuy rằng về cơ bản là Linne đã xác định thắng lợi nhưng tôi không muốn kết thúc quá qua loa, sẽ thêm vào một ít nhân vật ví dụ như Cầy Vằn, tay súng máy bình thường, dù gì chiến trường là một sân khẩu tổng hợp, sức một người không thể chèo chống được. Lúc này cũng sắp xong chiến dịch rồi, kết thúc nhanh thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.