Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo

Chương 28: Hành động


Đọc truyện Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo – Chương 28: Hành động

Bọn họ kiên nhẫn hôn hết lần này đến lần khác. Linne nhắm mắt lại, bờ môi của cậu và Reto hấp dẫn nhau như tự mang lực từ, giống như hành tinh luôn tìm thấy quỹ đạo của chính nó. Cậu chưa từng nghĩ hôn nhau là một chuyện khiến người ta cảm thấy an lòng đến thế.

Reto vuốt tóc trên trán Linne. Một tháng cậu ở Sarajevo, tóc đã dài ra nhiều: “Tôi chỉ mong em không hối hận. Rất xin lỗi vì đã khiến em phải đưa ra lựa chọn này.”

Hắn đang nghiêm túc, Linne nhận ra được: “Em là một người trưởng thành rồi, ngài thượng tá. Em có thể gánh vác quyết định của mình. Lựa chọn của em, cuộc đời của em, sự sống và cái chết của em đều không phải là trách nhiệm của anh.”

“Nghe như thể chúng ta vẫn chẳng có quan hệ gì cả vậy.”

“Anh cho rằng, anh có yêu em không?”

“Tôi nghĩ, tôi có một loại khát vọng cháy bỏng lâu dài về mặt tâm lý đối với em, việc nếm trải tính bất khả thi của khát vọng ấy khiến tôi đau đớn. Nếu em hình dung nó là tình yêu thì tôi rất sẵn lòng.”

Linne nhìn hắn chăm chú bằng vẻ mặt bắt bẻ: “Vậy tốt nhất là anh nên mau chóng xác định tình yêu về mặt sinh lý của bản thân, bởi vì ham muốn của em rất nhiều, ngài thượng tá. Có lẽ em không hiểu triết học, truyện ngụ ngôn Hy Lạp cổ đại hay những lý luận chính trị, nhưng em hiểu được một điều — Nếu anh không thể thỏa mãn em ở trên giường, em sẽ không chọn anh.”

Reto cắn lên môi cậu, ngậm lấy nụ cười xấu xa của cậu ở giữa môi mình, hắn ấn mông Linne xuống để cậu cảm nhận khát vọng của hắn: “Tôi nên biết từ lâu, em không phải là một người bạn đời dễ dàng thỏa mãn, đúng không?”

Linne kiêu ngạo đáp: “Em là lính đặc chủng, trước giờ yêu cầu đều rất cao.”

Mặt trời hoàn toàn mất dạng, bọn họ có thể nghe thấy tiếng bước chân quân lính từ phía xa. Điều đó chứng tỏ buổi cầu nguyện lúc mặt trời lặn đã xong, quân cứu viện Croatia hẳn là đã tới, bọn họ phải chuẩn bị nghênh đón Baleramović.

“Đội xe bọc thép đi cứu trực thăng có về kịp không?” Linne hỏi: “Croatia mang tới 100 lính đánh thuê và rất nhiều vũ khí. Nếu chúng ta chỉ trông chờ vào lực lượng hiện tại thì e là mang lương thực ra ngoài hơi khó.”

Reto hiểu: “Cố gắng thôi, tôi đã bảo họ khẩn trương quay về. Croatia có mang không quân chứ?”


“Chắc là có.” Linne không xác định cụ thể trang bị vũ khí: “Nếu họ biết ở đây có Linh Dương thì chắc chắn không dễ dàng từ bỏ quyền khống chế không trung. Muốn đánh nhanh thắng nhanh thì đương nhiên ai khống chế trên không, người đó có nhiều phần thắng hơn.”

Reto cân nhắc: “Cầy Vằn bị hạn chế tác chiến ở đây, họ cần ra ngoài hỗ trợ. Linne, nếu tôi bảo em dẫn Cầy Vằn ra ngoài, em có chắc chắn sẽ hạ gục không quân của địch không?”

“Không thành vấn đề.” Linne không chút do dự: “Anh chỉ huy đi, em nghe anh.”

Reto cười cầm tay cậu: “Được, chúng ta đánh một trận tới nơi tới chốn đi.”

Tới buổi tối, quyết định mang Cầy Vằn ra ngoài của Reto có thể càng thêm chính xác. Lợi thế của lính đặc chủng được phóng đại trong đêm tối, nếu bên kia là dân binh thì rất khó chống lại lính đặc chủng.

Không thể ra khỏi cửa chính tòa nhà chuyển hàng, tộc Serb đã bao vây nơi ấy. Linne đành mang Cầy Vằn lên nóc tòa nhà để ba chiếc Linh Dương đón họ đi từ không trung. Vừa cất cánh, từ xa đã có thể nhìn thấy trực thăng “Chim Non” của Croatia dần tiếp cận. Linh Miêu cảnh báo từ trên không—

“Không quân của địch còn cách khoảng 1.5km, các đơn vị chú ý, không quân địch còn cách 1.5km, chuẩn bị súng máy 7.62 và pháo tự động 30mm, lực lượng súng máy trên không vào vị trí.”

Linne bĩu môi: “Cũng chẳng mượn được thứ gì tốt. Tôi còn tưởng đánh lớn thế nào.”

Đội trưởng Cầy Văn bên cạnh cậu huýt sáo, gõ khẩu RPG trên tay: “Muốn bắn chim không anh em?”

Thành viên của Cầy Vằn rú lên vui sướng. Linne khiêng súng chống tăng lên, vừa nhai kẹo cao su vừa chỉ huy trực thăng thả họ trên nóc tòa nhà chờ chuyến bay. Sau khi xuống thì tiếp tục chia thành hai đội, một đội đi xuống mai phục dưới tầng, đội còn lại chuẩn bị “bắn chim”.

Mục tiêu của họ là bắn hạ cả ba chiếc Chim Non. Như vậy mới có thể trao quyền khống chế trên không cho Linh Dương.


Đương nhiên, ba chiếc trực thăng đó không dễ bị bắn hạ đến thế. Nóc của tòa nhà chờ bay quá trống, không có vật chắn để ẩn nấp, ôm súng đứng trên nóc nhà chờ Chim Non đến là không thể, phi công cũng không mù, nhìn thấy địch đứng trên nóc nhà ôm súng chống tăng đợi sẵn thì chắc chắn sẽ tránh đi. Vì hạn chế của vũ khí, tầm bắn của súng chống tăng không bằng được súng ngắm, điều đó nghĩa là Linne phải tiếp cận trực thăng rất gần mà không để phi công phát hiện.

Linne nhanh chóng phân tích tình huống xung quanh. Nếu muốn tiếp cận trực thăng thì cậu có hai lựa chọn, một là tìm một nơi cao như mái nhà hay ngọn cây để tiến hành bắn khi Chim Non hạ độ cao, nhưng gần sân bay không có kiến trúc cao tầng nào, càng không có thực vật. Vậy thì chỉ còn lựa chọn thứ hai — Chờ lúc Chim Non hạ độ cao để thả lính, tiếp cận trực thăng và dùng súng bắn hạ. Nhưng sân bay cũng không có vật chắn, cho nên đây là thời điểm thử thách chiến thuật của tay bắn tỉa.

Cậu mang hai thành viên Cầy Vằn rời khỏi tòa nhà chờ bay, tìm hai chiếc xe chở khách trống để Cầy Vằn lái đi đánh lạc hướng trực thăng. Còn Linne thì lên một chiếc xe khác để hợp lực bao vây.

Xe chở khách mang theo hỏa lực ép Chim Non phải tới gần chỗ Linne, tay súng máy trên trực thăng bắn liên tiếp vào xe khách. Xe khách bình thường không có chống đạn, đạn bay vòng trên không trung, súng máy phát ra tia lửa rực rỡ, xuyên thủng chiếc xe tạo ra những vô số lỗ đạn. Thân xe bị bắn thì rung lắc mạnh, đường lái đang thẳng thì bỗng vẽ ra một đường cong ngả ngớn như một tên bợm rượu nhậu say ở quán ăn. Kính thủy tinh trên xe vỡ vụn hết rồi rơi loảng xoảng xuống, lốp xe cũng bị bắn trúng, chiếc xe lập tức quay vòng 270 độ.

Hoàn cảnh lái xe khó khăn như vậy mà Cầy Vằn ngồi lái vẫn rất bình tĩnh, người như dính hẳn vào ghế, không hề xê dịch. Một tay anh ta nắm chặt tay lái, chân giẫm ga, ba chiếc lốp còn lại lập tức điên cuồng chuyển động, cọ lên mặt đất những âm thanh ken két bén nhọn. Vô lăng xe bẻ hết cỡ, đuôi xe quăng mạnh vào đầu chiếc trực thăng khiến phi công vội vàng chuyển hướng, thân chiếc trực thăng lệch đi một góc, tay súng máy ngồi ở cạnh sườn lộ cả người trước tầm mắt của Cầy Vằn.

“Vĩnh biệt.” Cầy Vằn nhe răng cười, tay còn lại đỡ khẩu súng chống tăng rồi bóp cò.

Thậm chí Cầy Vằn có thể nghe thấy tiếng hét của phi công địch: “RPG—-“

Đầu đạn tên lửa không lồ trực tiếp bổ tên lính súng máy thành hai nửa, nửa trên văng ra ngoài trực thăng rồi rơi vào bụi cỏ, nửa dưới thì chảy máu ròng ròng ướt sũng cả cửa trực thăng, ruột và xương thi nhau lòi ra, dây an toàn vẫn cột bên hông một cách cố chấp, giữ đống thịt chết ấy ngồi vững tại vị trí.

Cầy Vằn buông súng chống tăng, cầm súng lên bắn bồi vào cánh quạt trực thăng, adrenalin dâng cao khiến lính đặc chủng phấn khích, súng máy trong tay xả đạn không tiết chế, cánh quạt đáng thương đã hỏng hoàn toàn dưới dòng cảm xúc cực đoan.

“Đẹp lắm!” Linne huýt sáo, cậu thấy con Chim Non màu đen đã rơi xuống.


Gió buổi tối rất mạnh, khẩu súng chống tăng nặng nề đè ép đôi vai Linne khiến cậu tê mỏi. Nhưng thứ này thực ra còn chưa nặng bằng “quý cô Lev”, Linne hiểu không phải do sức nặng vũ khí mà đó là sức nặng của ý thức trách nhiệm, cậu không chỉ gánh vác tương lai của bản thân mà còn của một người đàn ông khác, tương lai của Reto.

Hai chiếc Chim Non phía sau thấy đồng đội bị bắn hạ thì bắt đầu nâng độ cao và đổi hướng, định rút lui khỏi vùng nguy hiểm. Linne không còn nhiều thời gian, cậu phải bắn hạ hai con Chim Non trong một lần, để lại một chiếc thôi cũng là tăng gánh nặng cho Reto.

Cậu kiểm tra lựu đạn nhiệt nhôm trên người mình, sau đó hạ quyết tâm, khởi động xe tiếp cận Chim Non.

“Nhanh lên! Độ cao không thích hợp! Độ cao không thích hợp!” Cầy Vằn gào lên trong máy truyền tin.

Trực thăng mau chóng kéo giãn khoảng cách với Linne, nếu cậu bắn từ vị trí ghế lái thì chưa chắc đã hạ gục được Chim Non. Linne liều một phen, lấy cây súng trên người chống vào chân ga để xe tiếp tục tự động tiến về phía trước, cậu ôm súng chống tăng trèo ra ngoài cửa sổ và lên nóc xe, Linne quát lên: “Yểm trợ tôi!”

Bên ngoài xe gần như là vũ đài của tay súng máy trên trực thăng, hỏa lực vô cùng lớn, nóc xe khách gần như bị bắn nát bét. Hai thành viên Cầy Vằn thấy Linne xuất hiện trên nóc xe thì không do dự bắn trả hai tên lính súng máy trên không, giúp Linne thu hút hỏa lực.

Có người chửi vào máy truyền tin: “Mẹ, đúng là điên rồi.”

Cầy Vằn cũng là lính đặc chủng, cũng đã lên chiến trường vô số lần, nhưng vẫn rất khó tin vào cảnh tượng trước mắt ngay lúc này — Tay bắn tỉa vững vàng đứng trên nóc chiếc xe đang di chuyển với tốc độ cao, khiêng khẩu súng chống tăng ngắm bắn hai chiếc trực thăng. Cậu chìm trong màn đạn như thác nước, chiếc mũ sắt viết tên Linne Lev giương cao, cậu nâng bả vai gào lên một tiếng, đạn tên lửa bắn ra, trực tiếp đánh thẳng vào tấm chắn của tay súng máy, tấm chắn vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ mang theo tia lửa cùng với đầu đạn bay, như lưỡi dao cắt vào đuôi quạt của Chim Non.

Chim Non phát ra tiếng kêu kiệt sức, phần thân sau đã bị bắn lệch, đầu và đuôi vẽ vòng 180 độ trên bầu trời, cánh quạt tát vào chiếc Chim Non phía sau khiến phi công sững người, tay cũng run rẩy.

Linne không dám thả lỏng một giây, đạn tên lửa vừa bắn ra, cậu cúi thấp người xuống, đỡ lấy cửa thông gió ở nóc để trở lại trong xe, vai cậu trúng hai phát đạn — Hỏa lực súng máy quá dày đặc, có lẽ còn viên đạn nào đó đã bắn trúng tấm chống đạn trên ngực, tuy may mắn không xuyên thấu nhưng vô cùng đau đớn. Linne không thở nổi, tầm mắt mờ đi, lảo đảo sờ soạng ngồi vào ghế lái.

Cầy Vằn rống vào tai cậu: “Linne, cậu cách trực thăng gần quá, sẽ va chạm mất!”

Cậu lấy cái chổi trên xe để thay thế khẩu súng chống chân ga, làm chiếc xe tiếp tục tự động chạy về phía trước. Lúc này cậu cách chiếc trực thăng còn lại chỉ gần 300 mét, cậu lấy tất cả lựu đạn trên người ra rồi chạy đến cửa sau, khoảng cách vô hình bỗng biến thành thước đo trong lòng cậu —

200 mét — 100 mét — 50 mét —


“Linne! Nhảy khỏi xe! Nhảy khỏi xe!” Cầy Vằn sốt ruột tới mức phát cáu.

30 mét —

Linne thả người bổ nhào ra ngoài cửa xe, đáp vào bụi cỏ bên cạnh, cậu lăn một vòng tại chỗ rồi đứng lên chạy thục mạng. Vụ nổ kinh khủng rung chuyển trời đất phía sau như nhấc cả nền xi măng của sân bay lên! Nhiệt lượng tích lũy của đống lựu đạn nhiệt nhôm nổ tung trong nháy mắt, khiến chiếc xe khách vốn dĩ đã bị bắn nát kia vỡ vụn tan tành. Chiếc xe không chứa nổi nhiệt lượng lớn đến vậy, bị hất tung theo ngọn lửa bùng lên, cắn nuốt cả hai chiếc trực thăng trên không trung.

Đợt nổ tung lần hai, lần ba kéo đến, trực thăng không thể chạy thoát khỏi kiểu “tập kích tự sát” này, va chạm với chiếc xe khách bị nổ tung trên không trung. Ba phương tiện đều cháy rụi vì dầu máy, Cầy Vằn dưới đất ngẩng đầu lên nhìn, trên không đã được dọn sạch, ánh mặt trời hoàn toàn biến mất, khói đặc nhuộm đen không trung, lửa chiến của nhân loại đốt tới tận bầu trời, đốt tới góc áo của thần thánh, vì thế thần thánh đã gầm lên tiếng cảnh cáo giận dữ.

Đường bay bị nổ vỡ vụn, ngay cả mặt cỏ dưới chân Linne cũng bị xới tung. Vụ nổ sinh ra sóng nhiệt lan ra ít nhất 5 mét. Hai thành viên Cầy Vằn nhanh chóng đi lên cứu người, Linne đã ngất đi.

“Linne! Linne!” Cầy Vằn vả vào mặt cậu: “Nghe tôi nói gì không?”

Linne run rẩy trong cảm giác ù tai, cậu bị vả tới khi tỉnh lại, vẻ mặt đầy mông lung. Bụi bặm dính khắp mặt cậu, trông có vẻ vô cùng chật vật, vết thương trên vai đã thấm máu đỏ ướt nhẹp. Cầy Vằn cười toe: “Được lắm, hai con Chim Non! Làm rất tốt!”

Lúc này Linne mới nhận ra mình vừa mới làm gì, quay đầu lại chỉ thấy hai chiếc trực thăng và chiếc xe khách đã cháy đen cùng một chỗ. Trực thăng vũ trang giờ chỉ còn là sắt vụn đồng nát, như một món đồ chơi bị người khổng lồ phá hỏng, đống sắt ấy nhóm lên ngọn lửa trại cao hơn 10 mét, ngọn lửa còn ngấp nghé đến tòa nhà chuyển hàng, cứ như sợ người ta không biết chỗ này vừa xảy ra nổ mạnh.

Cậu không muốn rêu rao đến mức ấy. Linne bất đắc dĩ.

Cầy Vằn vội vàng xử lý vết thương trúng đạn của cậu. Linne bị thương không nhẹ: “Còn lại cứ giao cho bọn tôi đi, cậu nên quay về chữa trị.”

“Tôi còn một việc chưa làm xong.” Linne ôm lấy vết thương của mình, nhìn đội xe bọc thép cách đó không xa đang tiến dần vào sân bay, Baleramović chắc chắn cũng sắp tới.

Cầy Vằn cũng biết đại khái mục đích chính của cậu: “Cậu có ý tưởng gì không?”

Linne nháy mắt, cười với anh ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.