Đọc truyện Tàng Châu – Chương 29
Edit: Châu
Sau khi định ngày kết hôn, Gia Nhu liền bị Thôi thị kèm ở trong phòng thêu áo cưới.
Đôi tay nàng dùng cưỡi ngựa bắn cung thì hay, chứ cầm kim kéo chỉ thì quả thực là khó muốn chết.
A Thường với Ngọc Hồ ngồi hai bên trái phải liên tục góp ý cho đường kim của Gia Nhu, Thôi thị thì ngồi ở trên sập, nhìn dáng vẻ con gái thì cười nói: “Con cố mà tu dưỡng cho tử tế đi, ngày thường ta và cha con thật quá thả lỏng con rồi, toàn tự làm theo ý mình thôi.
Nay mai gả đến Lý gia, đến đôi giầy cho chồng cũng không làm được, nó lại chả cười cho.”
Gia Nhu tin là bên người Lý Diệp chắc chắn có khối tỳ nữ thạo thêu thùa, nói không chừng cũng giống như những quý công tử khác ở thành Trường An, chàng đã sớm có tỳ nữ hầu ngủ rồi.
A Thường nói: “Tiểu nương tử thân phận cao quý, cũng không cần phải đích thân làm mấy việc kia đâu.
Chỉ cần áo cưới này thôi, tự thêu mới có ý nghĩa.”
Gia Nhu cố chịu đựng thêu tiếp mấy đường, thì thấy Mộc phu nhân cùng Mộc Gia Nhàn đi tới.
Thôi thị đứng dậy tiếp đón: “Chị dâu tới đấy à?”
Mộc phu nhân cười nhìn Gia Nhu: “Ta nghe nói Lý gia đã định ra ngày cưới, cho nên đặc biệt đến tặng quà cho Quận chúa.” Nói xong, Mộc phu nhân lấy cái hộp gỗ sơn đen có hình chim phượng mạ vàng trong tay tỳ nữ mở ra, bên trong là một đôi trâm cài bằng vàng ròng.
Trên đầu cây trâm là một bông hoa mẫu đơn, có cả những sợi nhị hoa mảnh như tơ, trông rất sống động.
Phần dưới cây trâm có hình đầu chim phượng, con mắt chim được khảm bằng hồng ngọc, có tua buông xuống.
“Chị dâu chu đáo quá.
Chiêu Chiêu, con mau cảm ơn bác dâu đi.” Thôi thị nhận lấy, nói với Gia Nhu ở phía sau.
Gia Nhu cảm ơn Mộc phu nhân, nàng biết nhất định đôi thoa này có giá trị không nhỏ.
Mà bác dâu vẫn luôn là người rất tiết kiệm, đến cái váy còn mặc đến mấy năm.
Nếu như không có sự kiện kia của bác trai thì nàng thật sự vô cùng cảm kích hai người này.
Mộc Gia Nhàn rất ít nói, nhan sắc cũng ở mức thường thường, chỉ lẳng lặng ngồi đằng sau mẹ mình.
Trước đây Gia Nhàn và Gia Nhu rất thân nhau, Gia Nhu đi đâu cũng đưa chị họ này đi cùng.
Mãi đến tận ngày, Gia Nhu vô tình nghe được Gia Nhàn ai oán nói với một nương tử khác rằng: “Mỗi lần đi với Mộc Gia Nhu, ta chỉ như cái bóng mờ nhạt thế thôi.
Mấy ông anh lớn thường ngày không thèm nhìn ta bao giờ, chỉ có đi theo Mộc Gia Nhu thì bọn họ mới nói chuyện với ta.”
Cho nên sau này, khi Gia Nhàn lại tìm đến Gia Nhu, Gia Nhu liền lấy đủ mọi cớ để từ chối không gặp, tình cảm của hai người phai nhạt dần.
Nói cho đúng hơn thì vốn cũng chẳng có tình cảm gì.
Mộc phu nhân nói với Thôi thị: “Nháy mắt mà Quận chúa đã đến tuổi lấy chồng rồi.
Còn nhớ lúc đầy tháng, ta ôm cháu trong tay mà không muốn đặt xuống tý nào.
Bác cháu còn phải khen, là cô bé này quá xinh xắn, làm ai cũng phải yêu.
Thôi thị cười tiếp lời: “Đúng vậy, anh cả còn bật thốt lên ‘Gương mặt sáng sủa như ánh mặt trời’, cho nên ta với Đại vương liền đặt tên thân mật là Chiêu Chiêu đấy thôi.
Trẻ con lớn nhanh như thế, cho nên chúng ta đều già cả rồi.
Chị dâu, việc kết hôn của Nhị nương đã có dự định gì chưa? Lần trước hình như chị nói có Điền gia…”
Nghe câu này, vẻ mặt Mộc phu nhân có chút cứng ngắc: “Còn đang xem vài chỗ, cũng chưa chắc là nhà họ Điền.” Nếu như bị người ta biết là Điền Đức Thành cự hôn thì sau này Nhị nương còn có mặt mũi nào?
“Lanh quân của Điền gia cũng được, nhưng xem thêm mấy nhà khác thì cũng tốt hơn.” Thôi thị hùa theo nói.
Gia Nhu thấy Thôi thị thân thiết nói chuyện lặt vặt trong nhà cùng Mộc phu nhân y như ngày thường thì thấy có chút khâm phục bà.
Nếu đổi lại là chính mình, nàng không chắc có thể nguỵ trang đến mức như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Mẹ, mẹ biết không, cha…” Mộc Cảnh Thanh chạy xộc từ bên ngoài vào, khi nhìn thấy Mộc phu nhân với Mộc Gia Nhàn thì vội vã nuốt mấy chữ cuối xuống.
Đang nói thì dừng lại rõ ràng đến thế, làm cho trong phòng lâm vào sự yên lặng lúng túng.
Gia Nhu đi tới bên người em trai, đùa giỡn nói: “Sao chỉ nói có một nửa thế, bác gái cũng đâu phải người ngoài, cha làm sao?” Nàng cho Mộc Cảnh Thanh một ánh mắt ám chỉ.
Mộc Cảnh Thanh lúc này mới nói: “À, cha con nói đang tìm mẹ, đệ không biết bác gái đang ở đây… Sợ mẹ thấy ngại thôi.”
“Đứa nhỏ này.” Thôi thị cười lắc đầu, “Chị dâu đừng ngạc nhiên nhé, Cảnh Thanh trông thế nhưng còn hấp tấp lắm.” Mộc phu nhân thức thời nói: “Nếu Đại vương có việc, ta với Nhị nương không quấy rầy mọi người nữa.
Ta về nhé.”
Thôi thị gật đầu, bảo tỳ nữ đưa hai người ra ngoài, sau đó lại cho người xung quanh lui ra hết.
Mộc Cảnh Thanh lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Thôi thị: “Vừa nãy làm con sợ muốn chết, suýt chút nữa thì lỡ miệng.
Mẹ, Liễu di nương nhất định muốn gặp cha, cha liền đến gặp, sau khi ra ngoài thì vô cùng giận dữ, đã sai người cầm rượu độc qua, ban chết cho Liễu thị rồi.”
Thôi thị cùng Gia Nhu đều thấy kinh ngạc, Thôi thị lẩm bẩm: “Ta tưởng rằng ông ấy chiếu cố đến tình cảm Liễu thị đã sinh Thuận Nương…chắc sẽ không đẩy thị ấy vào chỗ chết.
Rốt cuộc Liễu thị đã nói cái gì nhỉ?”
Mộc Cảnh Thanh lắc đầu: “Chuyện ấy thì con không biết.
Cha nói, biết mẹ tin Phật, không đành lòng sát sinh, nên cứ để ông ấy ra tay.
Chỉ có điều việc này phải áp xuống, đối với bên ngoài thì chỉ nói Liễu di nương bị bệnh chết là được.”
“Thôi, vốn là vợ bé của ông ấy, tùy ông ấy xử trí.” Thôi thị cầm lấy chuỗi tràng hạt ở trên bàn, đọc thầm vài câu kinh Phật.
Khi Thuận Nương biết tin thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn.
Cả ngày hôm ấy nàng ta lấy nước mắt rửa mặt, không muốn gặp ai.
Nàng ta hận cha mình tuyệt tình, hối hận lúc trước đã cùng mẹ đẻ vào phủ Vân Nam Vương.
Nếu như vẫn còn ở lại nhà riêng, mẹ mình sẽ không sinh ra những suy tính đó, mình cũng sẽ không khổ tới mức không còn chốn nương thân.
Thậm chí giờ cha còn hoài nghi mình không phải con ông ấy, cho nên chán ghét mình.
Liệu có ngày nào đó, ông ấy cũng cho mình một chén rượu độc không?
Thuận Nương vừa sợ vừa thương tâm, trốn ở trong phòng, thậm chí đã nghĩ đến cái chết .
“Tam nương tử.” Tỳ nữ Yến Nhi nhẹ nhàng gọi Thuận Nương.
Kể từ khi biết Xuân Đào là người của Thôi thị, Thuận Nương bắt đầu thu mua Yến Nhi để bản thân sử dụng.
Bên ngoài nàng ta vẫn làm như coi trọng Xuân Đào nhất, nhưng trên thực tế chỉ tín nhiệm Yến Nhi.
Giờ này Thuận Nương đã mất hết niềm tin, nàng ta xoay người, không để ý đến ai.
Yến Nhi lấy một phong thư từ trong tay áo ra: “Hôm nay tỳ nữ đi mua đồ, khi trở về thì bị một người đụng phải, xong thấy thư này ở trong ngực áo.
Trên đó có viết tên cô, cô có muốn xem không ạ? Kí tên là Phường Nhạc Thắng ở Trường An.”
Phường Nhạc Thắng à? Thuận Nương nghe tên địa danh rất quen thuộc, chợt nhớ lại đây là địa chỉ mẹ đẻ đưa cho trong túi gấm kia.
Nàng ta ngồi ngay dậy, giật lấy tờ thư mở ra xem.
Sau khi xem xong, nàng ta cắn môi, mặt lúc xanh lúc trắng.
Ngồi im một lúc, rốt cục Thuận Nương cũng quyết định.
Chỉ cần có thể giúp nàng ta thoát ly biển khổ, ngày sau có thể sống đàng hoàng thì còn tiếc gì mà không ra đi? Tuy rằng nàng ta không biết đối phương là ai, thế nhưng đây là thứ cuối cùng mẹ đẻ để lại mà.
Thuận Nương ngồi xuống án thư, cầm bút viết một phong thư hồi âm, sau đó dán kín, giao cho Yến nhi, lại dặn đi dặn lại: “Ngươi đưa thư đi, không được để người nào phát hiện.
Sau khi chuyện thành, ta sẽ bảo đảm cho ngươi vinh hoa phú quý.”
***
Ở học viện Hồ Châu, đêm, trăng thanh gió nhẹ.
Lý Diệp ngồi đọc sách trong căn phòng ngỏ cửa, trên bàn đốt hai ngọn nến.
Một ông lão mặc áo bào đen cầm đèn đi tới, hỏi: “Đã trễ thế này, ai còn ở đây nhỉ?”
Lý Diệp vội vàng đứng lên, chắp tay làm lễ với ông lão: “Viện trưởng, là học trò ở đây đọc sách.”
Ông lão nâng đèn lên cao một chút, nhìn rõ Lý Diệp thì nghiêm mặt: “Lại là trò.
Không phải đã tiến cử trò đi thi trên Thượng thư tỉnh rồi sao? Còn ở lại chỗ này làm gì.”
Bởi vì đã gần kỳ thi, các trường ở các châu trên toàn quốc hầu như không còn tiêu chuẩn đề cử thí sinh nữa, chỉ còn Hồ Châu có một thí sinh không thể tham dự vì lý do cá nhân, nên trống một suất.
Lý Giáng là Tể tướng, tất nhiên có khả năng cho Lý Diệp tới đây trám vào tiêu chuẩn của thí sinh kia.
Vốn đối chiếu nhân thân xong, gửi danh sách lên Thượng thư tỉnh là có thể trở về.
Nhưng Lý Diệp thích môi trường học tập ở đây, thêm nữa thư viện chỗ này phong phú, chàng không kềm được, ở lại thêm mấy ngày, đêm nào cũng chong đèn học tập.
Ông lão Viện trưởng ghét nhất là đám con ông cháu cha này, chẳng làm gì mà dễ dàng lấy được tiêu chuẩn người khác khổ cực mấy năm mới có thể có được, nên không có ý chào đón Lý Diệp.
Ông lão mặc kệ thân phận đối phương cao sang cỡ nào, cứ học ở đây, thì là học trò của ông rồi, chẳng lẽ nói vài câu còn không được hả?
“Thầy đừng nóng ạ.” Lý Diệp mềm mỏng nói, thấy trên người Viện trưởng có chút bóng dáng ân sư, “Nếu học trò đậu cao trung, nhất định sẽ nhớ công lao thầy tiến cử.
Đến lúc được Thánh Nhân hỏi bài, cũng quyết làm vẻ vang ngôi trường này.”
Viện trưởng trừng mắt, nước miếng văng tung tóe: “Nhóc con nói gớm thật! Có câu, ba mươi từng trải, năm mươi làm Tiến sĩ.
Hàng ngàn thí sinh, chỉ lấy ba mươi người trúng Tiến sĩ.
Ngươi làm như thi đỗ dễ lắm? Nếu tuổi ngươi có thể thi đậu Tiến sĩ, lão phu nguyện bái ngươi làm thầy!”
Lý Diệp nở nụ cười: “Học trò nhớ rồi.
Ngày nào có, nếu có vinh hạnh được ghi tên trên tháp nhạn, xin viện trưởng nhớ lời hôm nay.”
tháp nhạn, nơi vinh danh Tiến sỹ các khoa thi, giống bia đá Văn Miếu ở ta
Viện trưởng cho rằng đây là một đứa học trò ngông cuồng, nhưng lại thấy thái độ Lý Diệp vô cùng cung kính, không có chút vô lễ nào.
Những đứa con ông cháu cha này chẳng qua cũng chỉ thi lấy cái danh, có bao nhiêu đứa thi bằng thực học cơ chứ? Ông lão không hề tin Lý Diệp có thể đậu cao trung, tức mình phì một cái rung râu mép, nhấc đèn lồng quay đi luôn.
Lý Diệp tiếp tục ngồi lại sau bàn, móc trong tay áo ra một cái khăn tay lau bụi trên mặt.
Khăn lụa mềm mại, bông hoa mẫu đơn trông xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng lại mang đến cảm giác khó tả.
Chàng vừa nhận được như nhà, Vân Nam Vương đã đồng ý ngày kết hôn, chờ thi xong, chàng có thể cưới nàng làm vợ rồi.
“Lang quân!” Phượng Tiêu bước nhanh tới, “Vừa có tin, Tiết độ sứ Vũ Ninh đến Nam Chiếu, hỏi lấy Mộc Gia Nghi.”
Lý diệp trầm ngâm.
Triều đình đang dùng Tiết độ sứ Vũ Ninh Từ Tiến Đoan để kiềm chế quân chủ lực của ba trấn vùng Hà Sóc, là phiên trấn có thực lực hùng hậu trong số các phiên trấn.
Từ Tiến Đoan gần bốn mươi tuổi, vợ chết được hai năm, vẫn chưa tái giá, nhưng cũng chưa từng thiếu bóng hồng bên người.
Làm sao bỗng nhiên lại hứng thú với cô gái nhỏ Mộc Gia Nghi được nhỉ? Tuổi hai người chênh lệch rất nhiều mà.
Phượng Tiêu nói: “Nghe nói Từ Tiến Đoan đến phủ Vân Nam Vương làm khách, vừa nhìn đã ưng Tam nương tử.
Vân Nam Vương vốn có chút do dự, nhưng Tam nương tử cũng đồng ý theo Từ Tiến Đoan.
Thế là Từ Tiến Đoan đưa nàng ta đi theo luôn.
Tuy chỉ là con vợ lẽ, nhưng nói thế nào thì cũng là con gái Vân Nam Vương, như thế có quá qua loa hay không? Lại nữa, nghe nói Liễu thị vẫn cáo ốm không ra.”
Lý Diệp nghĩ, hẳn là Liễu thị lành ít, dữ nhiều rồi.
Từ lúc nghe Thầy thuốc họ Mạc nói về chứng bệnh của Mộc Cảnh Hiên, Lý Diệp đã đoán ra cơ bản đầu đuôi sự việc.
Chàng suy đoán phủ Vân Nam Vương sẽ không tha cho Liễu thị, nhưng không nghĩ Vân Nam Vương sẽ giết thị.
Sợ là đây cũng chính là lý do thúc đẩy Mộc Gia Nghi quyết định tha hương.
Đa số các vị Tiết độ sứ đều tàn nhẫn, bạo lực, háo sắc, thông thường trong phủ vợ bé, nàng hầu thành đàn.
Mộc Gia Nghi chỉ là thiếu nữ mới lớn, lại dám một mình xông vào đầm rồng hang hổ, cái can đảm khí phách này đúng là mày liễu không thua mày râu.
Có điều, là con vợ lẽ, không có bất kỳ chỗ dựa nào, cũng không thể có nhiều lựa chọn cho bản thân.
Điều Lý Diệp lưu ý chính là Từ Tiến Đoan.
Tại sao con cáo già này lại đến phủ Vân Nam Vương đúng lúc thế? Kẻ nào đang ngầm thêm dầu vào lửa? Và quân cờ này di chuyển thì sẽ ảnh hưởng thế nào đến cả cuộc cờ?
“Lang quân, Quảng Lăng Vương biết ngài đến Hồ Châu, vẫn luôn giục ngài trở lại đấy.
Vương gia còn nói ngài muốn làm quan gì, cứ nói ra là được, thi khoa cử cái gì.” Phượng Tiêu nói tiếp.
Anh ta cho rằng Quảng Lăng Vương nói câu này rất ấu trĩ.
Vương gia tuy là dòng dõi hoàng đế, nhưng thời điểm này, người dám nói lời này chỉ có Thư Vương mà thôi.
Lý Diệp cau mày: “Ta đã nói đây là chuyện của Lý gia, không cần ông ấy nhúng tay rồi cơ mà.
Vẫn thích quản như việc – nhà- mình ấy hả.” Tuổi Quảng Lăng Vương cũng không còn nhỏ, nhưng vẫn chưa có con, thường vì chuyện này mà bị Thánh Nhân cùng Thái tử răn dạy, nói đường đường là Quận vương mà chỉ có một Vương phi.
Lúc lập phi, sử quan, ngôn quan hết sức ngăn cản, đưa ra một đống đạo lý, quy định, nói là cùng họ không được kết hôn.
Nhưng Lý Thuần là người hoàng thất, chỉ cần không phải người trong tộc, ai mà ngăn được ông ấy cưới người mình thích.
Về sau, người ta đều nói Quảng Lăng Vương là người si tình hiếm thấy trong hoàng thất, chỉ chung tình với một người.
Nhưng tâm phúc của Quảng Lăng Vương đều biết, Quảng Lăng Vương phi là nhờ có người em trai Lý Diệp, nên mới được sủng ái như vậy.
Chỉ tiếc gả đi đã mấy năm mà cái bụng chưa thấy động tĩnh gì, đương nhiên mọi người đều sốt ruột rồi.
***
Hạ tuần tháng mười một, khoa thi Tiến sĩ công bố kết quả, tổng cộng có ba mươi mốt người đỗ.
Thôi Thời Chiếu đỗ thứ mười, còn Lý Diệp đỗ cuối cùng.
Lúc Gia Nhu nghe được tin này thì nàng cũng sắp đến Trường An.
Nàng cảm thấy vô cùng bất ngờ, sao đột nhiên Lý Diệp lại đi thi Tiến sĩ nhỉ?
Ngọc Hồ nói: “Nghe nói đường trúng cử của lang quân Lý gia rất gập ghềnh.
Trong bốn vị giám khảo thì có hai vị chấm đỗ, hai vị đánh trượt, đáng lẽ ra là trượt.
Cuối cùng, khả năng nhìn vào việc lang quan là con trai Lý tướng công, đặc cách lấy thêm một suất.
Lang quân Thôi gia mới thật là đáng nể, trong ba mươi mốt người, Thôi lang quân là ít tuổi nhất.”
Thôi Thời Chiếu sẽ trở thành cánh tay đắc lực nhất của Nguyên Hòa đế, ba mươi tuổi làm Thị lang bộ Lại, đây chỉ thi Tiến sĩ, đỗ là điều chắc chắn.
Chỉ có hành động của Lý Diệp là làm cho Gia Nhu không nghĩ ra.
Đời trước, chàng vẫn luôn là một người vô danh sống lặng lẽ mà, lẽ nào đời này bởi vì cưới mình, nên cuộc đời chàng cũng thay đổi theo? Đúng là nàng rất muốn xem đến cùng chàng có chỗ nào hơn người hay không.
Lần này đến Trường An, nàng trở thành cô dâu sắp cưới.
Lần này, nàng cùng Thôi thị đi trước, Mộc Thành Tiết và Mộc Cảnh Thanh còn ở lại Nam Chiếu làm việc công.
Tới gần ngày hôn lễ, bọn họ mới chạy gấp tới.
Làm như thế, cũng là tránh thời gian ở lại kinh thành quá dài, lại bị Thư Vương gây phiền.
Vùng Quan Trung đã vào đông, so với vùng Nam Chiếu bốn mùa đều như mùa xuân thì Trường An giống hệt như hầm băng.
Tuy vậy, là người phương Nam, kiểu gì cũng ước ao được ngắm cảnh tuyết đất Bắc.
Gia Nhu xuống xe, quấn áo lông kín người, tay còn cầm lò sưởi nhỏ.
Nàng thầm nghĩ, may là áo cưới có nhiều lớp, không thì chưa vào cửa Lý gia, cô dâu đã chết rét rồi.