Đọc truyện Tàng Châu – Chương 28
Edit: Châu
Mấy hôm nay, ngày nào thành Dương Tư Mị cũng có mưa lớn, vầng trăng cô đơn trong màn đêm có thêm một quầng sáng.
Mộc Cảnh Thanh bước vào thư phòng của Mộc Thành Tiết, nhìn thấy cha đang đứng một mình xuất thần trước cửa sổ, vẻ mặt nghiêm nghị, cậu bất giác hạ giọng xuống: “Cha, ba gia tộc đều đã đồng ý thu binh hòa giải rồi ạ.
Bác hỏi, Cao gia và Đao gia gây sự trước thì định xử trí thế nào?”
Mộc Thành Tiết không trả lời.
Trong tay ông cầm hai phong thư, một là do Quảng Lăng Vương đưa cho lúc rời khỏi Trường An.
Mộc Thành Tiết vốn tưởng rằng bên trong là binh phù hoặc một loại lệnh bài nào đó, nhưng hóa ra chỉ là vài thứ giấy tờ.
Những ghi chép liên quan đến pháp luật và lịch sử, Mộc Thành Tiết vẫn luôn biết rõ, nhưng có một số điều, khi áp vào những sự kiện đã xẩy ra lại khiến ông thấy giật mình.
Trước ông còn không muốn tin, cho rằng hay là Quảng Lăng Vương có mưu đồ khác.
Mãi đến tận nửa tháng trước, khi phong thư thứ hai từ Trường An gửi đến, do A Niệm tự tay viết, tuy rằng viết rất ngoáy, nhưng nội dung trong thư thì không hẹn mà trùng với nội dung thư của Quảng Lăng Vương.
Lúc ấy Mộc Thành Tiết mới biết, từ bao nhiêu năm trước tới nay, người anh mà mình tin tưởng nhất lại rắp tâm hại mình.
Mộc Thành Tiết chỉ muốn đi đối chất ngay, nhưng Mộc Thành Hiếu bí mật âm mưu đã nhiều năm, không có chứng cứ, chỉ nói xuông thì chắc chắc ông anh kia sẽ không nhận tội.
Mộc Thành Tiết cũng rất muốn biết, đây là chủ ý của một mình Mộc Thành Hiếu, hay là chủ ý của cả Mộc gia.
Chị dâu và mấy đứa cháu có biết hay không.
Nhưng vì trong thư A Niệm dặn đi dặn lại, là ông không nên hành động khinh suất vội vàng, cho nên hiện tại ông đành phải nhẫn nhịn.
“Cha?” Mộc Cảnh Thanh gọi một câu nữa.
“Không có gì, chúng ta ra nhà chính đi.” Mộc Thành Tiết ổn định lại tâm tình, tạm thời gác chuyện này lại.
Lúc đoàn người Thôi thị trở lại Nam Chiếu thì nội loạn đã yên, kết quả xử trí cũng đã có.
Cũng gần giống như Gia Nhu đã biết ở kiếp trước, Đao thị cùng Cao thị bị cấm túc, không được ra khỏi phủ, binh quyền bị kiềm chế, hai gia tộc khác thay phiên phái quân trông coi.
Trên đường về, Thôi thị vẫn có liên hệ thư từ với Mộc Thành Tiết, thư nào cũng đưa cho Gia Nhu xem.
Ngày ấy Gia Nhu vội vã về phủ, bảo Thuận Nương về phòng trước, nàng liền kể hết những gì mình biết cho Thôi thị.
Thôi thị cảm thấy nội dung đó quá quan trọng, tất nhiên là bồn chồn lo lắng không yên, lập tức ra lệnh trên dưới trong phủ thu dọn đồ đạc, quay về Nam Chiếu.
Mất hơn một tháng đi đường, bất giác trời đã vào thu.
Về đến nhà, Thôi thị lập tức đi tìm Mộc Thành Tiết bàn bạc, hai người nói chuyện suốt một đêm.
Tuy quan hệ vợ chồng của bọn họ lạnh nhạt, nhưng khi gặp chuyện lớn, hai người vẫn rất đồng lòng giải quyết.
Mộc Thành Tiết giao mọi chuyện trong nhà cho Thôi thị xử trí, vào lúc này, ông không muốn tốn thời gian vì chuyện của Liễu thị.
Liễu thị chưa hề hay biết gì, còn hỏi han Thuận Nương xem chuyến này đến Trường An có gì hay.
Thuận Nương oan ức kể lể xong xuôi, thì nói: “Thật chẳng ra sao, theo lời mẹ, con cầm túi gấm đi đến chỗ ấy, thế nhưng ở đó chẳng có ai cả, con đành để lại tờ giấy kia.
Sau đó thì mẹ cả vội vàng trở về, nên vẫn chưa qua chố đó lần nữa được.”
Liễu thị nghĩ, địa điểm kia là người ở miếu thành hoàng nói cho thị biết, theo lý mà nói thì nhất định phải có ai đó chờ ở chỗ ấy mới đúng.
Hay người ở đó là loại quyền cao chức trọng, có mấy nơi ở khác nhau, chỗ đó chỉ là một trong số nơi ở, cho nên Thuận Nương không gặp được cũng là bình thường.
Coi như người đó gặp được Thuận Nương, biết là loại yêu cầu như vậy, chưa chắc đã ra tay tương trợ.
Liễu thị liền an ủi Thuận Nương: “Thân phận của con đúng là không thể xứng với lang quân Thôi gia, chịu khó tìm người khác thì hơn.
Con cũng thật là, sao lại với cao như vậy? Nếu Vương phi đã đưa danh sách, thì cứ chọn trong số ấy là được rồi.”
Quan điểm của Liễu thị với Thuận Nương không giống nhau.
Thuận Nương muốn chọn người mình thích, làm vợ lẽ cũng không sao.
Còn Liễu thị lại cho rằng người kém một chút cũng được, quan trọng là làm vợ cả.
Hai mẹ con còn đang nói chuyện thì A Thường dẫn người đến, nói với Liễu thị: “Liễu nương tử, Vương phi mời bà qua bên kia một lúc.”
Liễu thị thấy có gì đó không ổn, mọi khi toàn là tỳ nữ bình thường đến gọi thị, đã bao giờ thấy A Thường ra mặt đâu.
Huống hồ phía sau A Thường còn có mấy vú già khỏe mạnh, dáng vẻ thì cứ như là gọi thị đến hỏi tội vậy.
Liễu thị vốn chột dạ sẵn, bèn giả vờ bình tĩnh hỏi: “Không biết Vương phi gọi ta có chuyện gì không nhỉ?”
“Liễu nương tử đi thì sẽ biết.” A Thường nghiêng người làm động tác mời, Thuận Nương cũng nhận ra có chuyện lạ, bèn kéo cánh tay Liễu thị mà nói: “Con đi cùng dì nhé.”
Nhưng A Thường đưa tay ngăn Thuận Nương lại, nói không chút biểu cảm: “Tam nương tử ở lại trong phòng đi ạ, Vương phi chỉ gọi Liễu nương tử qua thôi.”
Thuận Nương không hiểu lý do, nhưng trong lòng Liễu thị bất giác thấy cảnh giác, chẳng lẽ chuyện thị làm bị Vương phi phát hiện ra hay sao? Theo lý mà nói thì chuyện ấy là không thể, rõ ràng vị kia đã xử lý thỏa đáng mọi việc rồi cơ mà, đến Đại vương cũng bị qua mặt, Thôi thị làm sao mà phát hiện ra đầu mối gì?
Liễu thị lo sợ bất an theo sát A Thường đến viện của Thôi thị, Sau khi mang người tới thì A Thường liền lui ra.
Trong phòng lớn, ngoài Liễu thị thì chỉ có hai người là Thôi thị và Gia Nhu.
Liễu thị làm lễ, rồi hỏi: “Không biết Vương phi đòi tiện thiếp đến có chuyện quan trọng gì không ạ?”
“Chiêu Chiêu, con nói đi.” Thôi thị nhìn về phía Gia Nhu.
Gia Nhu liền đứng lên, đi tới trước mặt Liễu thị, chậm rãi nói: “Năm xưa Liễu di nương là con nhà quan, vì liên quan trong vụ trọng án của Đại trưởng công chúa Diên Quang mà gia tộc bị định tội, đày làm nô tịch.
Sau đó, ngươi trở thành kỹ nữ của Tiết độ sứ Lĩnh Nam Tằng Ứng Hiền, rồi Tằng Ứng Hiền tặng ngươi cho cha ta, ta nói không sai chứ?”
Liễu thị gật đầu.
Gia Nhu tiếp tục nói: “Mười mấy năm qua, ngươi an phận ở nhà riêng, cũng không có ý đồ gì quá phận.
Nhưng rồi đột nhiên Tằng Ứng Hiền sai người tìm đến ngươi.
Người kia bảo có cách cho ngươi tiến vào phủ Vân Nam Vương, có cơm ngon áo đẹp, nhà cửa đàng hoàng, điều kiện là sau đó ngươi làm tai mắt cho Tằng Ứng Hiền, đúng không?”
Liễu thị nghe đến đây thì hoàn toàn biến sắc, lập tức quỳ gối kêu: “Vương phi, tiện thiếp không biết người nghe được những chuyện này từ đâu, nhưng tiện thiếp bị oan ạ!”
Gia Nhu nở nụ cười: “Ngươi đừng vội kêu oan.
Lần này đi Trường An, mẹ ta đã mời được thầy thuốc chuyên khoa nhi giỏi nhất để khám cho Cảnh Hiên.
Thầy thuốc nói, Cảnh Hiên bị suy nhược từ trong bụng mẹ, với loại bệnh trạng ấy, khi đứa trẻ được sinh ra thì người mẹ nhất định phải chết.
Ngươi giải thích như thế nào?”
Liễu thị không nghĩ tới thầy thuốc ở Trường An lại tài như vậy, trán bắt đầu đổ mồ hôi: “Có lẽ chỉ là bệnh trạng tương tự, cho nên thầy thuốc suy đoán vậy thôi… Không thể định tội cho tiện thiếp chỉ bằng suy đoán như vậy chứ ạ?”
“Dì nói cũng có lý.” Gia Nhu hướng ra ngoài gọi một tiếng, “Ngọc Hồ, mang người vào đi.”
Ngọc Hồ theo lệnh, cho đầy tớ kéo một thầy chùa vào.
Liễu thị vừa nhìn thấy người này thì cả người sụp xuống đất.
Đó chính là người ở trong miếu thành hoàng vẫn liên lạc với thị! Thầy chùa đã bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, thoi thóp mà nói: “Vân Nam Vương biết tất cả mọi chuyện rồi… Vương gia đã bắt ta từ mười ngày trước, ngày ngày nghiêm hình bức cung…Ta đã nhận tội, ngươi hãy tự lo thân cho tốt đi.”
Gia Nhu sai đầy tớ lôi thầy chùa kia đi, giữ lại để còn dùng việc khác.
Môi Liễu thị run run như gặp sấm sét.
Mộc Thành Tiết biết rõ sự thật từ mười ngày trước mà ông ấy vẫn kiên nhẫn không phát giận! Lúc này thị ta mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, liền bò đến bên chân Thôi thị, túm lấy váy bà mà nói: “Vương phi, xin Vương phi tha cho tiện thiếp.
Tiện thiếp làm như thế, như thế…cũng chỉ vì Thuận Nương thôi ạ! Cảnh Hiên không phải con của Đại vương nhưng Thuận Nương thì đúng đấy ạ! Vương phi…”
Thôi thị kéo váy trở lại: “Ngươi to gan thật! Dám tráo trộn huyết thống của Vương phủ, giúp người ngoài tính kế Đại vương, giờ lại còn có mặt mũi cầu xin ở trước mặt ta hử? Nếu muốn Thuận Nương được yên thân thì ngươi hãy ngoan ngoãn trả lời rõ cho ta.
Chuyện trong hội đua thuyền, ngươi có biết không?”
Liễu thị lập tức lắc đầu, giọng nói run rẩy: “Việc ấy tiện thiếp không biết chút gì hết ạ! Kinh Triệu doãn chỉ dặn tiện thiếp định kỳ nói hết chuyện trong Vương phủ cũng như chuyện ở Nam Chiếu cho thầy chùa kia.
Từ ngày tiện thiếp vào Vương phủ đến nay chưa hề làm chuyện gì mà trời đất không dung! Tiện thiếp nói hoàn toàn chính xác đấy ạ, nếu có nửa câu dối trá, xin bị trời đánh!” Nói xong thị ta lả người trên mặt đất, run lẩy bẩy.
Tới lúc này mà không thẳng thắn, sợ là mạng cũng khó mà bảo đảm.
Gia Nhu nhìn Thôi thị, xem ra Liễu thị không biết đến chuyện của bác rồi.
Nếu biết, chắc chắc lúc này thị ta sẽ không dại gì mà bảo vệ người khác.
Tằng Ứng Hiền dùng hai quân cờ độc lập với nhau, mục đích chính là nếu một trong số đó gặp chuyện, thì vẫn còn bảo vệ được người còn lại.
Hơn nữa từ trước đến giờ bác là người rất cẩn thận, không dễ mà để cho người khác tìm được sơ hở.
Lần này cũng do tình cờ mà nàng gặp được người kia ở chợ Đông, mới nhìn ra vấn đề.
Thôi thị bảo A Thường tạm thời giam Liễu thị ở phòng bên cạnh.
Gia Nhu nói với mẹ: “Mẹ định xử trí Liễu di nương với Cảnh Hiên thế nào?”
Thôi thị tập trung suy nghĩ một chút: “Ta định đưa Cảnh Hiên cho một hộ gia đình bình thường nuôi, cho thêm một khoản tiền, đối với bên ngoài thì nói nó chết non rồi.
Còn Liễu thị thì nói sinh bệnh nặng, cho ra ngoài ở một thời gian, rồi kín đáo đuổi đi.
Nhưng cũng sợ bọn họ phát hiện ra, cho nên đành tạm thời nhốt trong phủ đã.”
Gia Nhu biết mẹ mình nương tay, nếu là nhà người khác, Liễu thị có khả năng mất mạng rồi.
Sau khi quyết định, Thôi thị bảo A Thường đi báo cho Thuận Nương một tiếng, cũng không có ý định giấu nàng ta.
Chuyện như vậy, ở cùng một nhà, muốn giấu cũng không giấu được bao lâu.
Một lát sau, Thuận Nương khóc lóc chạy tới, quỳ trước mặt Thôi thị cầu xin cho Liễu thị.
“Thưa mẹ, chắc chắn là do dì nhất thời sơ sót, mới phạm phải sai lầm lớn như thế, con xin mẹ cho dì một cơ hội.” Nàng ta khóc rất thương tâm, liên tục dập đầu trước mặt Thôi thị.
Thuận Nương với Liễu thị vốn sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, thế mà Liễu thị lại dấu nàng ta mọi chuyện, đến lúc nàng ta biết chuyện thì cũng vô cùng khiếp sợ, không biết phải làm thế nào.
Thôi thị cau mày nói: “Cô đứng lên nói chuyện trước đã.”
“Mẹ không đồng ý thì Nhuận Nương sẽ không đứng lên.” Thuận Nương cố chấp nói.
Lúc này mà nàng ta không cố gắng hết sức, chờ đến lúc Liễu thị bị đuổi ra ngoài thì chỉ còn mỗi mình mình, thế đơn lực bạc, cuộc sống sau này làm sao mà qua nổi?
Có mấy lời Thôi thị không đành lòng nói ra, Gia Nhu bèn nói: “Thuận Nương, như thế là mẹ đã bỏ qua không xử trí rồi đấy.
Lỗi dì phạm phải không phải là nhỏ.
May là chúng ta phát hiện ra sớm, cha lại vốn là người luôn luôn cương trực công chính, mới không bị người ta tìm được nhược điểm gì.
Cô có biết nếu bọn họ nắm được lỗi của cha, hậu quả sẽ như thế nào không? Toàn bộ phủ Vân Nam Vương sẽ đổ! Giờ mẹ mới chỉ tạm thời giam dì Liễu, chứ vẫn chưa xử trí.
Vào lúc này, cô phải biết chuyện gì nên nặng, chuyện gì nên nhẹ chứ.”
Thuận Nương lau nước mắt, không nói thêm gì nữa.
Nếu nàng ta tiếp tục náo loạn thì cũng không ra kết quả gì, cha vẫn luôn đứng về phía Thôi thị.
Chỉ trách lần này mẹ đẻ đã quá sai, thế mà lại đi giúp người ngoài tính kế cha.
Với tính tình của cha thì nhất định là sẽ không tha, có thể giữ được cái mạng coi như tốt rồi.
Trong một lúc, Thuận Nương cảm thấy mờ mịt vô cùng, không biết sau này nên làm gì, nếu gặp chuyện thì nên tìm ai để bàn bạc.
Mọi chuyện dần khôi phục vẻ yên ổn bề ngoài, Mộc Thành Tiết gửi tấu thư lên triều đình, nói tường tận quá trình nội loạn xảy ra lần này cùng với kết quả.
Triều đình liền phong thưởng cho một đám thần tử có công, lại tổ chức khao thưởng một đám tướng sỹ tham gia bình loạn.
Xem ra lần này cuối cùng Mộc thị với Điền thị trở thành bên được lợi.
Đi theo thái giám triều đình đến Nam Chiếu còn có người của Lý gia, nói ngày lành tháng tốt đều phải sau tháng ba năm sau mới có, mà ngày 16 tháng chạp năm nay thì rất tốt cho việc gả cưới.
Thôi thị thì thấy ngày tháng như vậy quá gấp, bà còn không nỡ xa Gia Nhu.
Nhung Mộc Thành Tiết thì lại sợ đêm dài lắm mộng, lập tức đồng ý.