Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 27


Đọc truyện Tam Thê Tứ Thiếp – Chương 27

Ngụy Vô Song gõ gõ lên trán Kỳ Nhi, “Đừng nghĩ bọn họ tuổi còn trẻ dễ đối phó, những người kia không làm gì được họ đâu.”

“Tùy ngươi…”

– ———

Mấy ngày sau Nam Cung Kiệt rời khỏi Dương Châu quay về Hoài Lĩnh, Ngụy Vô Song đã đồng ý với hắn nhất định sẽ đến Nam Cung thế gia làm khách.

Ngụy Vô Song tuy nói với Kỳ Nhi như vậy, nhưng lúc nào cũng ngầm đề phòng. Triển gia là võ lâm thế gia, mỗi người trong nhà đều có võ công cao cường, kẻ khác muốn xâm nhập cũng không phải chuyện dễ. Kỳ Nhi thân thể không chịu nổi bôn ba, hắn ở lại đây nhất định sẽ được an toàn hơn bên ngoài. 

Có điều Ngụy Vô Song lại không ngờ được, lũ người sâu bọ kia bất kể giá nào cũng sẽ không buông tha cho Kỳ Nhi, sống phải bắt được người, chết cũng phải lấy được xác, đừng nói là Triển gia, cho dù là Diêm Vương Đại Điện bọn chúng cũng sẽ không ngần ngại xông vào.

Để ngừa vạn nhất, Ngụy Vô Song cùng Kỳ Nhi ở tại gian phòng khách hoang vắng hẻo lánh nhất của Triển gia. Nơi này cách khá xa gian nhà chính, cho dù phát sinh bất trắc cũng sẽ không liên lụy người nhà Triển gia. 

– ——–

Chạng vạng tối, Quần Ngạo đặc biệt mang đến cho Ngụy Vô Song món ăn đặc sản của Dương Châu, chưa kịp vào đến Hoa viên chợt nghe thấy âm thanh đánh nhau.

“Đại ca, Kỳ Nhi!”

Ngụy Vô Song bị năm tên ngoại tộc ăn mặc quái dị vây quanh, cánh tay bảo vệ Kỳ Nhi bị một vết cắt sâu tới xương.

Nhìn thấy Quần Ngạo, Ngụy Vô Song lập tức mang Kỳ Nhi trao cho hắn, “Mang Kỳ Nhi đi!”

“Một mình ngươi…”

“Đừng nói nữa, đi mau!” Ngụy Vô Song vung kiếm chém một nhát về phía năm tên ngoại tộc đang định đuổi theo.


Không ngờ Quần Ngạo đi một lúc liền quay lại, tay mang đứa bé giơ lên cao, “Người đang ở đây!” Nói xong phóng lên nóc nhà, nhìn thấy năm người đuổi tới vội dùng khinh công bay đi.

“Quần Ngạo——-!”

– ———

Khinh công của Quần Ngạo không bằng năm tên ngoại tộc, nhanh chóng bị bọn chúng vây lại.

“Giao người ra, ta tha mạng cho ngươi!” Tên cầm đầu nói.

“Cầm đi!” Quần Ngạo mang đứa bé trong tay ném về phía hắn.

Người nọ chụp được đứa bé liền phát hiện chỉ là một đống rơm rạ bọc trong một bộ y phục.

“Muốn chết!”

Một nhát đao lớn nhắm Quần Ngạo chém xuống, bốn tên khác lập tức vây đến gần không cho hắn nhảy tránh, vừa lúc nghĩ chắc phen này sẽ phải đi gặp Diêm Vương, liền thấy Ngụy Vô Song đuổi tới.

Cự Long Kiếm từ trong tay Ngụy Vô Song đâm thẳng vào lưng người nọ, chỉ kịp nghe tiếng xương gãy răng rắc. Ngụy Vô Song nhân cơ hội ôm lấy Quần Ngạo bay đi.

“Kiếm…” Quần Ngạo định quay lại lấy Cự Long Kiếm.

“Bỏ đi!”

– ———

“Ngươi không muốn sống nữa à?” Vừa mới đáp xuống đất Ngụy Vô Song liền cao giọng mắng, tay giữ chặt trên cổ Quần Ngạo.

“Ta không thể không giúp Đại ca.”

“Những người đó ngươi đối phó được sao? Không biết lượng sức!” Ngụy Vô Song nhìn thấy vết máu trên cổ Quần Ngạo, nghĩ đến lúc nãy nếu mình nếu tới chậm một chút thì hắn….nhất thời nóng giận mới nói ra mấy câu.

Quần Ngạo đường đường thế gia quý tử, như thế nào lại chịu trách mắng như vậy, huống chi hắn cũng không có sai.

“Đúng vậy! Ta làm sao so với Ngụy đại hiệp, chẳng những không giúp được gì còn làm phiền ngài tới cứu. Ta không biết lượng sức, tự chuốc phiền phức lo chuyện bao đồng, được chưa?”

Ngụy Vô Song bị mấy câu giận dữ của Quần Ngạo làm cho kinh ngạc, đây chính là Quần Ngạo nho nhã lễ độ thường ngày của hắn sao?

“Bọn chúng đuổi tới!” Bây giờ cũng không phải lúc cãi nhau.

“Đi theo ta!”

Quần Ngạo dẫn Ngụy Vô Song đi đến một tòa phủ đệ hoang tàn, trước cửa lớn có treo hai chiếc lồng đèn trắng viết chữ đen….[Nghĩa trang].

“Không dám vào?” Quần Ngạo nhướng mày khiêu khích. Ngụy Vô Song thở dài, kéo tay hắn nhẹ nhàng nhún người phi thân vào trong.

Nghĩa trang này nguyên là phủ đệ của một đại gia đình giàu có, sau một trận hỏa hoạn chỉ còn lại một phần, trở thành chỗ để quan phủ địa phương chôn người chết. Ở nơi rách nát này ngay cả một chỗ để nấp cũng không có.

“Xem y phục bọn chúng chắc hẳn là người của Ô Hoàn Tộc. Ô Hoàn Tộc rất kính nể người chết, ở đây có lẽ bọn chúng sẽ không dám vào…”


Quần Ngạo chưa nói hết câu đã nghe âm thanh như tiếng người phi thân vào trong. Tình thế cấp bách, Ngụy Vô Song ôm lấy Quần Ngạo nhảy vào một cỗ quan tài trống, tung chưởng đậy kín nắp lại. 

Quan tài chật hẹp không đủ chỗ cho hai người, Ngụy Vô Song đành nằm đè trên người Quần Ngạo, nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Năm người cẩn thận đi vào trong, miệng niệm mấy câu, vái lạy người chết một vái, lần lượt tìm kiếm khắp nơi, nhưng tuyệt nhiên không mở quan tài ra xem xét.

Qua một nén hương, Quần Ngạo không thể hô hấp, cơ hồ sắp ngất đi, nhưng nếu lộ ra một chút hơi thở nhất định sẽ bị bọn chúng phát hiện. Năm người kia võ công cao thâm khó lường, muốn đánh thắng không phải dễ.

– ———

“Quần Ngạo, Quần Ngạo? Quần Ngạo!”

Ngụy Vô Song vỗ vỗ lên mặt Quần Ngạo, vẫn không thấy hắn đáp lại, đưa tay đặt lên ngực thì thấy hơi thở rất mong manh.

“Quần Ngạo!” Ngụy Vô Song kinh hãi, nâng cằm Quần Ngạo cúi người truyền khí cho hắn.

Tỉnh lại…Mau tỉnh lại….Cầu ngươi mau tỉnh lại…

“Ân…Ân….Đại ca…Bọn chúng đâu?”

“Đi rồi…”

“Thật không? Cái gì vậy…lạnh quá…”

Ngụy Vô Song không trả lời.

Môi kề môi truyền khí, trong không gian nhỏ hẹp, dòng khí theo hơi thở lưu chuyển, hít vào trong cơ thể còn mang theo mùi vị của đối phương.

“Đại ca…” Quần Ngạo giọng trầm trầm, nhẹ nhàng yếu ớt, giống như ma chú mê hoặc lòng người, “Chúng ta…ân…”

Hiện tại cũng không còn chỉ là truyền khí, cơ thể hành động theo bản năng, Ngụy Vô Song theo bản năng ngậm chặt đôi môi Quần Ngạo, theo bản năng nuốt lấy chúng, lại theo bản năng thâm nhập vòm miệng ấm áp…Người mất đi ý thức đổi lại chính là hắn… 

Quần Ngạo sợ hãi, bị chính mình làm cho sợ hãi, biết rõ hắn là huynh trưởng, cũng biết rõ hắn là nam nhân…lại không muốn phản kháng, giống như một thứ gì đó chính mình đã chờ đợi từ lâu…


Vì cái gì? Vì cái gì lại như vậy?…Rối loạn, rối loạn, tâm rối loạn, hết thảy đều rối loạn…

– ———

“Đại ca thật sự phải đi?”

“Ân, ta muốn tìm một nơi an toàn cho Kỳ Nhi tịnh dưỡng.”

“Ở đây không an toàn sao? Cha đã an bài…”

“Quần Ngạo…” Ngụy Vô Song chạm vào vết thương trên cổ Quần Ngạo, “Sau này còn gặp lại!”

“Đại ca đi đâu?”

“Bạch Vân Thành.”

“Đại ca,” Quần Ngạo gọi theo Ngụy Vô Song, “…Bảo trọng!”

“Được…”

Chuyện đêm đó cả hai đều im lặng không nói đến nữa.

– ———

Mấy tháng sau, A Kiệt đủ mười lăm tuổi được búi tóc. Tuy rằng nghi thức búi tóc không cần long trọng, nhưng ở quý phủ thế gia đều thường tổ chức ăn mừng, hơn nữa A Kiệt lại là trưởng nam của Nam Cung Môn Chủ, nhất định phải tổ chức một bữa yến tiệc. Đang lúc Nam Cung gia tất bật chuẩn bị, cha của A Kiệt Nam Cung Xá Dư lại đột ngột qua đời.

Nam Cung Môn Chủ có một thê một thiếp, chính thất phu nhân sau khi sinh hạ A Kiệt không lâu cũng đã qua đời, vị kế mẫu sinh được hai nam hai nữ. Chuyện A Kiệt kế nhiệm chức minh chủ là lẽ đương nhiên, không ngờ những đứa con của vị kế mẫu kia lại liên hợp với thúc thúc Nam Cung Xá Thành tìm cách ngăn cản, dùng trăm phương ngàn kế đưa A Kiệt vào chỗ chết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.