Đọc truyện Tam Thê Tứ Thiếp – Chương 26
“Còn lo lắng chuyện lần này sẽ làm hắn sợ.” Quần Ngạo lắc đầu nhìn A Kiệt đang ngủ say.
Ngụy Vô Song cởi áo đắp cho A Kiệt, “Như vậy càng hay!”
“Ngụy huynh có vẻ đối với A Kiệt rất tốt!”
“Thật à? Ta không có huynh đệ, không biết như vậy là tốt hay không.”
“Hay chúng ta kết làm huynh đệ?”
“Ngươi tỉnh lúc nào vậy?” Quần Ngạo giật mình nhìn A Kiệt vừa ngồi dậy.
Ngay lúc Ngụy Vô Song đắp áo cho hắn, hắn đã tỉnh lại, “Đừng hỏi nữa! Ngụy đại ca, Triển đại ca, chúng ta kết làm kim lan được không?”
“Ý hay.” Quần Ngạo gật đầu đồng tình, “Chúng ta cũng xem như sinh tử chi giao. Ngụy đại ca thấy thế nào?”
“Kết làm kim lan…”
Trong đêm tối đôi mắt Quần Ngạo như chứa đựng rất nhiều ánh lửa lấp lánh, long lanh long lanh, Ngụy Vô Song cảm thấy rất đẹp.
“Ngươi không muốn à?” Rất lâu không thấy trả lời, ánh mắt Quần Ngạo trở nên ảm đạm.
“Không, không phải. Ngụy Vô Song cực kì may mắn mới có được hai vị hảo huynh đệ các ngươi, chỉ là ta như thế nào các ngươi vẫn chưa biết rõ…”
Không đợi Ngụy Vô Song nói hết câu, Quần Ngạo một tay kéo hắn một tay lôi A Kiệt quỳ xuống tại chỗ, “Thương thiên tại thượng, minh nguyệt làm chứng, ta Triển Quần Ngạo, hôm nay cùng Nam Cung Kiệt, Ngụy Vô Song kết làm kim lan huynh đệ. Ngày sau vui vẻ hoạn nạn đều có nhau, cùng sinh cùng tử. Nếu vi phạm lời thề, sẽ như cây đại thụ này…” Cây đại thụ ở xa mười thước liền bị Quần Ngạo tung chưởng đánh ngã.
Ngụy Vô Song dở khóc dở cười, làm sao lại có kiểu kết bái như vậy, bản thân một mình nói hết toàn bộ, không để người khác có cơ hội xen vào một câu. Thật là đáng yêu quá…
Lạy xong tám bái, ba người xa lạ trở thành huynh đệ kim lan.
Quần Ngạo lúc này mới nhớ tới một việc, “Đúng rồi, không biết chúng ta ai lớn tuổi hơn?”
“Quần Ngạo không phải đều gọi ta Ngụy huynh sao?”
“Cái đó…cái đó không tính.” Cái đó chỉ là xưng hô khách sáo.
“Hay là Quần Ngạo muốn làm đại ca? Cũng tốt, để Quần Ngạo làm đại ca cũng rất tốt.” Quần Ngạo càng lúng túng, Ngụy Vô Song càng muốn trêu hắn.
“Ai thèm?” Hắn không phải trẻ con, như thế nào lại tính toán thiệt hơn.
“Ngụy mỗ ngày năm tháng ba, xin hỏi Triển đại ca ngày mấy tháng mấy?”
“Triển đại ca là ngày bảy tháng bảy, ngay đêm thất tịch.” A Kiệt cướp lời, “Cho nên Ngụy đại ca chính là Đại ca, Triển đại ca là Nhị ca, nhưng mà gọi như vậy không quen, ta vẫn gọi Ngụy đại ca cùng Triển đại ca đi!”
“Lắm miệng!” Quần Ngạo mắng.
“Quần Ngạo nên gọi Ngụy mỗ như thế nào?” Ngụy Vô Song tiếp tục đùa. Quần Ngạo thường ngày nhã nhặn ôn hòa, hôm nay có thể chọc cho hắn bối rối lúng túng như vậy cảm thấy rất thú vị.
“Quần Ngạo bái kiến Đại ca!” Gọi một tiếng [Đại ca] hình như không cam lòng lắm.
“Hiền đệ hữu lễ.” Ngụy Vô Song cung tay đáp lễ.
“Hừ.”
– ———
Đã là huynh đệ kết nghĩa thì không có gì phải giấu giếm.
Ngụy Vô Song mang chuyện của mình kể cho Quần Ngạo cùng A Kiệt nghe, hắn vốn là đệ tử của [Quỷ Thần Thông] Đệ Ngũ Vũ. Hai người cũng không cảm thấy ngạc nhiên, có thể tự vận nội công giải bỏ huyệt đạo nhất định không phải là người tầm thường, thì ra là đồ đệ của Quỷ Thần Thông. Mặc kệ Ngụy Vô Song là người phương nào, bọn hắn đã kết nghĩa thì chính là huynh đệ.
Có điều Ngụy Vô Song vẫn còn băn khoăn, trong giang hồ kẻ thù của sư phụ không phải là ít…chỉ sợ vì vậy liên lụy cho Quần Ngạo cùng A Kiệt, cho nên lúc nãy hắn mới cảm thấy do dự.
“Tìm được rồi, mấy trái này đều chín cả.” A Kiệt đứng trên thân cây cao hai trượng lớn tiếng hô.
“Mau hái xuống!”
“Ta chặt một cành xuống dưới là xong.” Nhiều như vậy hái từng trái rất phiền.
Thấy A Kiệt chuẩn bị vận khí, Ngụy Vô Song vội vàng ngăn cản, “Ngươi dùng nội công đánh xuống, trái cây sẽ nát hết.”
“Ân….Đưa kiếm cho ta!”
Ngụy Vô Song gỡ kiếm ném lên cho hắn. Chỉ kịp nghe một tiếng la to, A Kiệt từ trên cây ngã xuống. Quần Ngạo phi thân lên tiếp được hắn, không ngờ cũng bị một sức nặng nào đó kéo xuống đất. Ngụy Vô Song nhìn thấy vội đứng phía dưới đỡ lấy cả hai. Ba vị võ lâm cao thủ liền như vậy nằm đè lên nhau.
“Ngụy đại ca!” A Kiệt hai tay ôm kiếm ném cho Ngụy Vô Song, “Thanh kiếm này nặng hơn trăm cân, ngươi muốn ta ngã chết à?”
“Là ngươi nói đưa…”
“Ta nói Triển đại ca!”
“Ngươi không nói…”
“Đừng có cãi!” A Kiệt cùng Quần Ngạo đồng thanh quát.
“Ân…”
Ai…Ở chung càng lâu, bọn họ càng không biết vị nghĩa huynh này là đại trí giả ngu, hay là đại ngu giả trí.
– ———
Hai tháng như vậy trôi qua rất nhanh, Ngụy Vô Song phải trở lại cùng sư phụ.
Nam tử hán dĩ nhiên không như nữ nhân khóc lóc ly biệt, A Kiệt nhất mực chỉ nói một câu [Ngụy đại ca sau này nhớ đến nhà ta làm khách]. Quần Ngạo không nói gì cả, Ngụy Vô Song không thể tùy ý đi lại, nói cũng uổng công.
“Đại ca, bảo trọng!”
“Ân.”
Ly biệt hôm nay có thể rất lâu mới được gặp lại.
– ———
Nơi Ngụy Vô Song cùng Đệ Ngũ Vũ sinh sống người ngoài không thể xâm nhập, không có bày trận, không có cơ quan, cũng không có bẫy rập…trong vòng mấy dặm đều là mộ chôn, đường vào cũng rất quanh co…
“Sư phụ, đệ tử có việc muốn nói…”
“Ngươi ở ngoài kết giao hai tên huynh đệ?”
“Đúng vậy.”
“Được, ta trục xuất ngươi khỏi sư môn!”
“Được, đệ tử đi nấu cơm.”
“Vậy thì nấu thức ăn đừng cho thêm muối!”
Mỗi khi Đệ Ngũ Vũ không muốn ăn muối chính là lúc tâm tình không tốt. Tâm tình không tốt nên ăn thứ gì cũng không có mùi vị, cho thêm muối cũng bằng thứa. Còn chuyện hắn muốn mang Ngụy Vô Song trục xuất khỏi sư môn cũng chỉ là câu cửa miệng, trong lúc vô thức nói ra. Lúc đó hắn căn bản không nghe Ngụy Vô Song nói gì.
Đợi đến khi Ngụy Vô Song nấu cơm xong, Đệ Ngũ Vũ đã biến mất.
Ba ngày sau, Đệ Ngũ Vũ mang về một đứa bé cả người đầy máu, trên mặt tuy rất nhiều vết thương nhưng vẫn cực kì xinh đẹp. Đứa bé đó chính là Kỳ Nhi.
Mấy ngày sau, Đệ Ngũ Vũ đuổi Ngụy Vô Song ra khỏi đồi mộ, bảo hắn mang theo đứa bé rời đi, mặc cho một lũ người ruồi bọ không hiểu tại sao liên tục đuổi theo truy sát.
“Kỳ Nhi, chúng ta đi Dương Châu được không?”
– ———
“Đại ca!”
“Ngụy đại ca!”
Hai người đều không nghĩ có thể sớm như vậy gặp lại Ngụy Vô Song.
“A Kiệt cũng ở đây à?”
“Đừng nói nữa, ta vừa bị Triển bá bá giáo huấn. Bất công, như thế nào lại chỉ có mình ta bị mắng? Triển đại ca thì sao?” Trốn nhà đi chơi đâu phải có mình hắn.
Triển Kính cưng chiều bao che con trai trước giờ đã có tiếng, dù là la mắng mấy câu cũng không nỡ.
“Đứa bé thật là đẹp!” Hai người nhìn thấy Kỳ Nhi bên cạnh Ngụy Vô Song, lập tức ngồi xổm xuống ngắm nghía.
“Nó thật sự rất đẹp a! Ngụy đại ca, là thê tử của ngươi?” A Kiệt nghĩ Kỳ Nhi chính là tiểu thê tử của Ngụy Vô Song, hưng phấn cười cười nói nói, lần đầu tiên hắn gặp một người nuôi dưỡng thê tử từ bé.
“Đừng nói bậy, không chừng là muội muội của Đại ca.” Quần Ngạo sắc mặt có chút mờ mịt.
“Các ngươi nhầm rồi, Kỳ Nhi là nam oa.” Ngụy Vô Song ôm lấy Kỳ Nhi, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, “Ngoài này lạnh quá, chúng ta vào trong đi!”
– ———
“Kỳ Nhi thích bọn họ không?”
Đối với những người khác Kỳ Nhi luôn tràn ngập phòng bị, đối với Quần Ngạo cùng A Kiệt, ngược lại có một chút thả lỏng.
“Ngụy Vô Song, bọn họ đối với ngươi rất quan trọng à?” Mỗi khi ngươi nhìn bọn họ trong mắt luôn ánh lên tia cười.
“Ân.”
“Không muốn hại chết bọn họ thì mau rời khỏi đây!”