Đọc truyện Tam Thê Tứ Thiếp – Chương 28
“Trời lạnh như vậy còn đứng dưới nước?”
“Ngụy đại ca, đã lâu không gặp!” A Kiệt nhìn thấy Ngụy Vô Song, ảm đạm cười nhạt, lại tiếp tục đứng trong hồ nước lạnh như băng luyện chưởng.
Nụ cười trên mặt Ngụy Vô Song lập tức biến mất. Hai năm, chỉ mới hai năm, cậu thiếu niên tươi cười nghịch ngợm lúc trước cũng đã trưởng thành, không còn từ xa vui mừng chạy tới gọi Ngụy đại ca.
“Môn chủ! Đã hết canh giờ, có thể nghỉ…” Tên gia đinh nhìn thấy Ngụy Vô Song lập tức quát, “Ngươi là ai? Nam Cung Môn không có tuyển người hầu…A!”
Tên gia đinh còn chưa nói dứt lời đã bị A Kiệt một cước dẫm dưới chân, “Không nhìn thấy ta sao?” Chân dùng lực mạnh một chút cũng đã khiến hắn ói ra máu đen.
“Môn Chủ tha mạng, tha mạng!”
“Người đâu! Mang tên này xuống, đừng để ta lại nhìn thấy hắn!”
Một nàng tỳ nữ trên mặt nơm nớp lo sợ đi đến giúp Môn Chủ thay đổi y phục. Vẻ mặt A Kiệt không chỉ lạnh lùng mà còn rất u ám, thật khiến người khác sợ hãi.
“Lui xuống!” A Kiệt phất tay cho tỳ nữ lui, tự mình thay đổi y phục, ai ngờ tay chân luống cuống làm cho quần áo càng lúc càng xộc xệch.
Ngụy Vô Song đành phải tiến đến giúp hắn sửa sang, “Y phục phải mặc như thế này!”
“Ta tự làm được.”
Lôi lôi kéo kéo một lúc, Ngụy Vô Song bất chợt trông thấy một vết sẹo tròn thâm đen ngay dưới cổ A Kiệt.
“Đây là gì?”
“Không có gì, là lúc luyện công không cẩn thận.” A Kiệt thắt lại đai lưng, “Ngụy đại ca đường xa đến đây, ta là gia chủ lại chậm trễ nghênh đón. Đi! Huynh đệ chúng ta cùng đi uống một chén.”
“Ân.”
Luyện công không cẩn thận? Vết sẹo thâm đen thế kia rõ ràng là bị vũ khí tẩm độc gây thương tích.
– ———
A Kiệt vừa rót rượu vừa hỏi, “Đại ca đến đây có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì không được đến sao?”
“Không phải…Còn đứa bé kia?”
“Ngươi hỏi Kỳ Nhi? Trước khi đến đây ta có đến Dương Châu, nó hiện tại đang ở chỗ Quần Ngạo.”
“Vậy…” A Kiệt đặt lại chén rượu lên bàn, “Triển đại ca có khỏe không?”
“Các ngươi bao lâu rồi không gặp nhau?”
“Không nhớ rõ, có lẽ một hoặc hai năm!”
Ngụy Vô Song gật đầu. Cả hai không nói gì, yên lặng tiếp tục uống rượu.
“A Kiệt…Cự Kình Bang ở Lĩnh Nam là người của Nam Cung Môn?”
“Ân.”
“Nửa năm trước Cự Kình Bang bị giết, một trăm ba mươi bảy nhân mạng trong nhà cũng đều bị giết, ngươi có…”
“Biết! Là ta làm…” A Kiệt bình thản nói, giống như chỉ là bóp chết mấy con muỗi, “Hắn không biết lượng sức, vọng tưởng tạo phản.”
“Cho dù như thế, ngươi cũng không nên…”
“Nên hay không không cần Đại ca dạy bảo!”
Không khí đặc quánh lại. A Kiệt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ta không giết bọn họ, ngược lại bọn họ sẽ giết ta…A Kiệt không phải trẻ con, ta biết mình cần làm gì!”
“Ta lần này có thể ở lại vài ngày được không?”
A Kiệt hai bàn tay bỗng dưng nắm chặt, “Ngụy đại ca muốn ở bao lâu thì ở…Trời tối rồi, nghỉ ngơi sớm đi!”
“A Kiệt…”
“Còn việc gì?”
“Ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi, luyện công để ngày mai luyện tiếp!” Như thế mỗi ngày mỗi đêm đều luyện, thân thể làm sao chịu nổi.
“Này cũng là Triển đại ca nói với ngươi?”
“Quần Ngạo rất lo lắng cho ngươi.”
“Biết rồi!”
A Kiệt ra khỏi nội đường gọi tới hai nàng tỳ nữ cùng mấy tên gia đinh, “Hầu hạ Ngụy đại ca cho tốt, nếu có chút sơ suất ta tuyệt đối không tha.”
– ———
…Ngươi vẫn là A Kiệt trong trí nhớ của ta?…Ta không nhận ra được ngươi trước đây mới chính là ngươi, hay là ngươi hiện tại mới thật là ngươi…Hai tay dính đầy máu không xứng đáng là huynh đệ của ta cùng Quần Ngạo…
Đã lâu rồi không nằm mơ như vậy…
“Ai?”
Ngụy Vô Song dùng chưởng đỡ lấy chiêu công kích của A Kiệt, bị đánh lui về sau nửa bước.
“Ngụy đại ca! Ngươi làm sao…Có bị thương không?”
“Vào phòng không thấy ngươi, ta nghĩ ngươi nhất định là đang luyện công nên đến đây tìm.”
Ngụy Vô Song giấu bàn tay đang bị tê liệt ra sau lưng. Toái Tâm Chưởng quả nhiên danh bất hư truyền, nếu là người khác kinh mạch đã sớm bị đứt đoạn.
Trong Toái Tâm Thất Thức, Toái Tâm Chưởng là chiêu thức ngoan độc nhất, xuất chưởng tốc độ cực nhanh, giết người đoạt mệnh chỉ trong một khắc. Tuy nhiên nếu gặp phải người có nội công thâm hậu, chẳng những không thể lấy mạng đối phương, ngược lại còn bị chưởng lực của mình gây thương tích.
Ngụy Vô Song không tưởng được A Kiệt lại ra chiêu này, nhất thời không thể né tránh, lại không muốn vận công chống cự sợ làm hắn tổn thương, chỉ còn cách nhận lấy một chưởng, thật sự rất đau…
“Ngụy đại ca, ngươi thật sự không sao?” A Kiệt nhìn thấy Ngụy Vô Song sắc mặt trắng bệch, vội kéo tay hắn ra xem.
“Đau…”
Cứng đầu ngang ngạnh, kết quả Ngụy Vô Song ngay cả đũa cũng không cầm được.
– ———
“Đại ca!” A Kiệt vội vã đi vào phòng, “Nghe hạ nhân nói, ngươi cả ngày hôm nay không chịu dùng bữa?”
“Phải, tay của ta không thể…”
“Có thể cho tỳ nữ hầu hạ.”
“Không cần, đại nam nhân còn phải nhờ người khác đút cho ăn không phải rất đáng chê cười sao?”
A Kiệt đau đầu xoa xoa thái dương, trước giờ hắn không biết vị nghĩa huynh này tính tình trẻ con như vậy, “Đại phu nói, tay của ngươi phải một tháng mới khỏi, chẳng lẽ một tháng này ngươi cũng không ăn?”
“Dù thế nào ta cũng không để người khác đút cho ăn, khó coi lắm!”
– ———
“Không ăn, ta không thích thịt heo.”
“Ăn cái này đi, cái này không phải thịt heo!”
“Ân…Mặn quá!”
“Mặn?” A Kiệt gắp một miếng bỏ vào miệng nhai nhai, “Đúng là hơi mặn…Người đâu, mang cái này xuống dưới, làm lại món khác!”
“A Kiệt, ta muốn ăn cái kia!”
Chờ tỳ nữ đi khỏi, A Kiệt mới gắp một miếng cho vào miệng Ngụy Vô Song, “Ngụy đại ca chẳng phải không muốn người khác đút cho ăn sao?”
“Ha hả…[nấc]…A Kiệt không phải người khác.” Hắn giả vờ nói.
“…Còn muốn ăn cái nào nữa?”
“Không ăn nữa, no rồi!”
“Ân.” A Kiệt đứng dậy toan rời khỏi thiện phòng.
“A Kiệt, ngươi vẫn chưa ăn.”
“Không ăn.” Thời gian của hắn không thể lãng phí.
“Ta còn…Ta muốn ăn nữa.” Ngụy Vô Song vội vã kéo áo A Kiệt.
A Kiệt nhìn lại, nắm tay Ngụy Vô Song hỏi, “Tay cử động được rồi à?”
“A? Không có không có, ngươi xem, ngón tay vẫn không thể gập cũng không thể duỗi.”
“Thật à?” A Kiệt tỏ ra thất vọng.
“Ta còn muốn ăn thịt Đông Pha.”
“Đại ca chẳng phải không thích thịt heo sao?” A Kiệt đành phải ngồi lại gắp một miếng thịt Đông Pha đút cho hắn.
“Ô…” Béo chết đi được, “Hơi lạt…không tin ngươi ăn thử đi!”
“Hôm nay trù phòng nấu nướng kiểu gì vậy?” A Kiệt gắp một miếng bỏ vào miệng…rất vừa ăn…cũng hơi lạt…”Người đâu, mang xuống làm lại!”
“Thịt gà không đủ mềm…”
“Để ta nếm thử!”
“Ta sợ lạt. A Kiệt ngươi thử trước đĩa rau này có lạt không…”
“Được.”
“Ai da…cá hình như vẫn còn mùi tanh…ngươi nếm xem có phải hay không?”
“Ân.”
“Nước hình như còn nóng, A Kiệt thử xem đã nguội hay chưa?”
“Ân.”
“Cái này không đủ cay…”
“………..”
“Ta chỉ thích ăn vỏ, A Kiệt ăn nhân bánh đi!”
……………………….
“No rồi no rồi, thật sự ăn không vô nữa.” Ngụy Vô Song xoa bụng la lối.
A Kiệt vui mừng thở phào một cái, ăn vô nữa mới là lạ, hắn chỉ ăn thử thôi mà đã no chết được.
– ———
Nhờ phúc Ngụy Vô Song, trù tử* Nam Cung Môn ngày nào ở trong bếp cũng phải khổ sở nơm nớp lo sợ.
Để cho Ngụy thái gia ăn uống sung sướng, mỗi một món ăn đều phải thử đi thử lại, làm sao không mặn không nhạt, không dai không bở, không quá béo, không quá nóng, không quá chua, ngọt thì ngọt vừa phải, đắng cũng đắng vừa phải, mới dám mang lên hầu hạ. Ai ngờ lần nào cũng bị Ngụy thái gia tìm cớ chê bai. Mọi người đều giận mà không dám nói. Ngay cả Môn Chủ cũng phải tự mình hầu hạ hắn, còn ai dám nói gì.
– ———
“Ngụy đại ca! Tại sao không cho tỳ nữ thay quần áo? Ngươi tự làm được sao?”
“Không được, như vậy ta… ta sẽ ngượng!”
Lảo đảo một cái, thanh kiếm trong tay A Kiệt cũng bị đánh rơi xuống đất, hắn nghiến răng nói, “Được, ngươi biết ngượng…Vậy gọi gia đinh giúp ngươi thay chắc sẽ không cần ngượng nữa?”
“Ta mặc áo ngủ được rồi!”
“Chẳng lẽ ngươi định một tháng không thay y phục cũng không tắm rửa?”
Không cần phải nói, trách nhiệm của Nam Cung Môn Chủ lại thêm một việc.
– ———
Nghe thấy A Kiệt đã ngủ say, Ngụy Vô Song đứng dậy đi đến bên giường.
Mấy ngày nay nhờ có hắn trăm phương ngàn kế dụ dỗ, A Kiệt cuối cùng đã có thể ăn ngủ bình thường trở lại. Bàn tay do luyện công lâu ngày có rất nhiều vết chai, chỗ dày chỗ mỏng, giống như có ai đó cầm đao cắt đi. Vẻ mặt lúc trước cũng không u uẩn như vậy…
“Ngụy đại ca…” A Kiệt trong lúc ngủ mơ cơ hồ vẫn biết được Ngụy Vô Song đang nhìn hắn, “Đại ca…cứu ta…”
A Kiệt, hai năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hy vọng Đại ca đến vẫn còn kịp…