Tâm Như Mộng

Chương 15Phiên ngoại 1 -CÓ MỘT THỨ GỌI LÀ DUYÊN PHẬN


Đọc truyện Tâm Như Mộng – Chương 15: Phiên ngoại 1 -CÓ MỘT THỨ GỌI LÀ DUYÊN PHẬN

Phiên Ngoại
ÂM THẦM YÊU EM
(Dành tặng Richard và Dĩ Mặc)
Phiên ngoại 1: Có một thứ gọi là duyên phận
Dĩ Mặc thong thả kéo hành lí ra khỏi sân bay. Là sinh viên ưu tú của đại học y Bắc Kinh, cậu rất tự hào được cử đi trao đổi sinh viên với một trường đại học y tiên tiến của Đức. Mặc dù không phải lần đầu đi nước ngoài nhưng với một người ham khám phá và thích du lịch như cậu cũng tràn đầy vẻ háo hức, mong chờ. Đi cùng cậu còn hai sinh viên khác, bọn họ cũng đều là sinh viên ưu tú có tiếng tăm trong trường.
Vừa về đến khu ký túc xá trường cấp cho bọn họ ở trong một năm, hai cậu bạn đi cùng cậu đã nằm bẹp dí xuống giường khò khò ngủ vì lệch múi giờ. Còn Dĩ Mặc lúc này rất tỉnh táo, cậu muốn ra ngoài dạo chơi, thăm thú đó đây…
Ở Đức lúc này là mùa xuân, cái se lạnh vẫn còn quanh quẩn trong không khí. Dĩ Mặc kéo cao cổ áo, thong thả bước đi trên con đường dọc theo bờ hồ xanh ngắt trong khuôn viên trường. Cảnh sắc ở đây rất đẹp, cậu thích thú ngắm nhìn mọi nơi, đi mãi chẳng biết đi đến nơi nào…
Dĩ Mặc hơi lo lắng, cậu định tìm người hỏi nhưng lại chẳng thấy một ai, cậu quyết định đi ngược trở lại hướng mình vừa đến, đi được một lát cũng có người xuất hiện, Dĩ Mặc vui mừng chạy lại.
– Xin chào, có thể cho hỏi thăm một chút không?
Người đó quay lại nhìn cậu, đó là một đàn ông đầy nam tính với đôi mắt xám lạnh lùng. Anh ta chăm chú nhìn cậu, một cảm xúc lạ lẫm xen lẫn ít đề phòng thoáng qua gương mặt Dĩ Mặc không thoát khỏi ánh mắt xám.
– Cậu cần gì? – Anh ta dùng chất giọng trầm thấp đầy từ tính hỏi cậu.

Dĩ Mặc giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại tỉnh táo.
– Anh biết tòa ký túc xá C nằm ở hướng nào không?
– Đi thẳng, đến ngã ba thì quẹo trái, đi thêm năm phút sẽ thấy!
– A, cảm ơn! – Dĩ Mặc vui mừng cảm kích rồi đi mất.
Richard nhìn theo bóng cậu, đáy mắt thoáng qua chút run động mà chính anh cũng không biết. Cậu thanh niên châu Á này rất tuấn tú, gương mặt trắng trẻo rạng ngời, thân hình cân đối nhưng vẫn nhỏ bé hơn anh. Richard trước giờ vẫn không mấy hứng thú với những người châu Á nhỏ bé như vậy, anh cảm thấy họ quá yếu ớt, nhưng không hiểu sao cậu trai lúc nãy khiến anh nhìn chăm chú. Quẳng suy nghĩ mông lung ra khỏi đầu, hôm nay anh chỉ vô tình đến đây thăm một người bạn trong thời gian ở Đức, thời gian anh ở nơi này cũng không lâu lắm cho nên anh cũng chẳng bận tâm về người chỉ gặp thoáng qua…
Nhưng có vẻ cả Dĩ Mặc và Richard cũng không ngờ bọn họ lại nhanh chóng có cơ hội gặp lại nhau lần nữa. Đó là vào một đêm rất bình thường, những người bạn ở Đức rủ bọn họ đến một quán bar khá nổi tiếng gần trường vui vẻ, Dĩ Mặc mặc dù không mấy hứng thú nhưng cũng muốn bọn họ mất hứng nên cũng đi theo.
Quán bar rất ồn ào, Dĩ Mặc cũng hay đi những nơi thế này nhưng có điều không phải bar bình thường mà là Gay bar. Cậu là gay, mà việc này ngoài người nhà cậu thì cũng chỉ có vài người bạn thân biết. Cậu cũng chẳng quan tâm người ta có biết hay không, ai muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, cậu cũng chẳng huênh hoan về xu hướng tình dục của mình.
Lựa chọn một góc tương đối yên tình, Dĩ Mặc gọi một ly cốc tai uống, cậu không muốn mình say rượu ở những nơi thế này. Dĩ Mặc là một người tương đối cổ hủ, mặc dù cậu đi gay bar thường xuyên nhưng lại chưa một lần lên giường cùng người khác, cho nên đến giờ vẫn còn là “xử nam”. Dĩ Mặc không vội vã, bởi cậu muốn lần đầu tiên của mình phải trao cho một người có duyên với cậu, hợp nhãn mà còn đầy nam tính.
Dĩ Mặc yên tĩnh nhìn mọi người vui chơi, không biết từ lúc cậu bước vào đã bị chú ý bởi một ánh mắt khác. Richard cũng không ngờ anh lại có thể gặp lại cậu trai người châu Á lần đó, hôm nay cậu mặc trên người chiếc sơ mi trắng cùng quần kaki khá thoải mái, cả gương mặt thanh tú càng thêm động lòng người. Richard cũng không hiểu sao mỗi lần gặp cậu anh đều bị thu hút. Là một người trưởng thành, cũng biết mùi vị tình dục, anh lại là người không kén chọn nam hay nữ, nhìn cậu toát lên mùi vị sạch sẽ, cũng gợi lên hứng thú nơi anh.
Dĩ Mặc cũng dường như phát giác có ai đó đang theo dõi mình nên đưa mắt nhìn về hướng đó – “Là người đàn ông trong trường!”. Dĩ Mặc cũng không ngờ bọn họ lại có duyên gặp mặt đến thế, nhớ lại sự đề phòng của mình lúc trước, cậu chợt thấy buồn cười. Tất nhiên cậu không phải một người nhút nhát và người đàn ông mang hơi thở bí ẩn kia cũng đem lại cho cậu sự kích thích chưa bao giờ có.

Dĩ Mặc đảo mắt qua cốc rượu vodka trên bàn, cười khẽ cầm lên rồi vô cùng tự nhiên đứng dậy, đi đến chỗ người đàn ông vẫn đang chăm chú nhìn cậu kia. Richard khá ngạc nhiên khi thấy cậu tiến về phía mình, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thản nhiên chờ cậu đi tới.
– Xin chào, chúng ta lại gặp nhau! – Dĩ Mặc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh.
Richard không lên tiếng, chỉ cầm cốc rượu trước mặt uống cạn.
– Có vẻ như anh đang cô đơn nhỉ? Tôi có thể uống rượu cùng anh!
– Cậu vẫn luôn thản nhiên đối với người lần đầu gặp mặt như thế sao?
– Không, chúng ta gặp lần thứ hai rồi!
Nghe cậu trả lời thế, Richard chợt buồn cười, khóe miệng nhếch lên một độ cong thật nhẹ mà nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy, và tất nhiên nụ cười nhẹ đó không qua được con mắt tinh tường của sinh viên trường y là Dĩ Mặc, cho nên nó khiến cậu rung động. Có ai nói rằng khi một người mang khuôn mặt lạnh lùng nở nụ cười, nó có thể khiến vạn vật tan chảy chưa? Hôm nay Dĩ Mặc đã trải qua cảm giác rung động đó.
– Mặt tôi dính gì à? – Richard chợt muốn trêu đùa cậu.
– Không… không có! – Dĩ Mặc đỏ mặt chối. Trời ạ! Cậu đang nhìn người ta bằng ánh mắt “mê trai” như vậy, thật là xấu hổ quá đi thôi.
– Cho cậu ấy một ly “Blue Melody”! – Richard quay sang nói với bartender.

Một lúc sau, trước mặt Dĩ Mặc là một ly rượu xinh đẹp với màu xanh lam nhạt lóng lánh, bên trên là một lớp bọt màu trắng giống như những áng mây trên nền trời xanh thẳm…
– Cạn! – Richard nâng ly rượu của mình, thấy Dĩ Mặc vẫn dán mắt vào cái ly đó, anh chợt thấy bất lực: – Uống đi, hết tôi gọi ly khác cho em!
– Nó thật đẹp, uống đi uổng lắm! – Dĩ Mặc trề môi nói.
– Thế không uống thật à?
– Uống! – Dĩ Mặc quyết tâm cầm ly thủy tinh lên uống cạn.
– Này… – Richard định bảo uống từ từ, uống vội sẽ say nhưng chưa kịp nói cậu đã uống cạn mất, anh đành im lặng uống hết cốc rượu của mình.
– Ngon thật! – Dĩ Mặc chẹp miệng. Hành động vô cùng tự nhiên của cậu khiến trái tim Richard như bị ai gảy nhẹ, ngứa ngáy.
Anh ngoảnh mặt không nhìn cậu nữa, đối với Richard, cậu chỉ là một người mới quen biết khiến anh có thiện cảm, mặc dù có hứng thú với cậu nhưng anh không có ý định đem cậu trở thành người tình. Cậu không thích hợp với anh…
Dĩ Mặc lúc này vẫn chưa nhận ra, sự gặp gỡ với người đàn ông điển trai nam tính ấy, đã trở thành một định mệnh không thể từ bỏ trong cả cuộc đời cậu, một tình yêu, một nỗi đau… vừa nồng nàn cũng vừa đau đớn khiến cậu không dám đối mặt cũng không thể từ bỏ…
———-oOo———-
Quán bar vẫn ồn ào thế, nhưng không khí xung quanh hai người lại bình yên lạ. Dĩ Mặc và Richard cũng không nói nhiều với nhau, lâu lâu sẽ thấp giọng nói một vài điều bình thường trong cuộc sống. Nhưng ai cũng cảm thấy thật vui vẻ vì có một người chia sẻ cảm xúc trong chốn ồn ào khó tìm một tri kỷ này.
Vì món cocktai khá là ngon nên Dĩ Mặc uống liền một lúc 3 ly, bây giờ đầu óc cậu cũng không còn tỉnh táo lắm mà đã chếch choáng say, Richard thấy vậy cũng không tiếp tục gọi thức uống cho cậu nữa…

– Em không về trường à? Giờ này có lẽ ký túc xá đã đóng cửa mất rồi!
– A nhỉ! Tôi quên mất rồi, bọn họ lại chẳng kêu tôi, chắc lúc này bọn họ đang vui thú ở bên cô nàng nào đó, haiz… tại sao tôi lại là gay nhỉ? Tìm một bạn tình hợp gu cũng khó vô cùng! – Dĩ Mặc mếu máo than thở…
Đôi mắt xám của Richard lóe qua chút tình tự khác lạ, nhìn gương mặt ửng đỏ vô cùng khả ái bên cạnh, con ma dục vọng trong người anh cũng muốn phá kén mà ra, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu, muốn ném cậu lên giường mà dày vò trong sung sướng.
– Này… tối nay anh có thể thu lưu tôi không? Ở đây tôi chả biết ai cả! Hức…
Đôi mắt Richard tối lại, lời cậu nói không khác gì một lời dụ dỗ anh “ăn” cậu.
– Cậu không biết đề phòng người lạ là thế nào à?
Dĩ Mặc cười khẽ:
– Anh có thể làm gì tôi sao? Mà… – Cậu chăm chú nhìn Richard: – …nếu là anh thì không tệ…
Dĩ Mặc vừa dứt lời, Richard đã nắm ngay gáy cậu ấn về phía anh, đôi môi Richard cũng mạnh mẽ áp xuống. Không thể không nói, trong lòng Dĩ Mặc rất xấu xa, cậu muốn người đàn ông này… Mặc dù cậu đang say nhưng cũng rất tỉnh táo để bảo vệ bản thân mình, nhưng cậu không muốn.
– Là em tự tìm… – Richard dứt ra khỏi nụ hôn với cậu, hơi thở nam tính cùng giọng nói trầm thấp của anh khiến Dĩ Mặc kích động đến run rẩy.
Richard không cho cậu thời gian đổi ý, đã ném vài tờ mệnh giá cao ngất lên quầy bar rồi nắm tay cậu lôi ra ngoài. Dĩ Mặc cũng vui vẻ đi theo anh, trong lòng vô cùng chờ mong những trải nghiệm thú vị sắp tới…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.