Tâm Như Mộng

Chương 14()


Đọc truyện Tâm Như Mộng – Chương 14()

Chương 30
CUỐI CON ĐƯỜNG LÀ CHÂN TRỜI XANH THẲM
Tịch Hiên tò mò nhìn người đàn ông điển trai đang ngồi kế Dĩ Mặc, đó là đối thủ một mất một còn với Mạt Diễn. Tịch Hiên không hiểu sao bọn họ lại là đối thủ của nhau trong khi ở bọn họ lại toát lên cảm giác tương tự. Mạt Diễn anh tuấn theo nét phương Đông còn Richard bức người theo nét phương Tây, nhưng bọn họ lại rất giống nhau bởi trong mình chảy cùng một dòng máu.
Tịch Hiên rất hiếu kì tại sao Dĩ Mặc lại đem lòng yêu thương Richard. Nhìn không khí quanh họ bây giờ, tuy khá lạnh nhưng lại rất đổi thân thiết. Richard lấy vài món ăn trên bàn bỏ vào đĩa Dĩ Mặc, không phải hắn không biết Tịch Hiên đang nhìn mình, nhưng mà trong mắt hắn ngoài Dĩ Mặc ra, ai cũng là phù du…
– Ăn từ từ thôi! – Hắn nhỏ giọng nhắc nhở.
– Anh không ăn à? Đồ ăn chị dâu Tịch Hiên nấu rất ngon đó! – Dĩ Mặc vừa nhai salad vừa nói.
– Nhìn em ăn là được rồi, anh không đói!
– Hứ, đúng là chẳng biết thưởng thức! Mặc kệ anh.
Mạt Diễn nhìn Richard, hôm nay hắn không có vẻ lạnh lùng giống trước mà thêm vào một chút dịu dàng từ lâu anh đã không nhìn thấy. Nhìn lại Tịch Hiên bên cạnh mình, vừa vui vẻ nhìn mọi người vừa chăm bón cho con anh ăn, anh có thể hiểu được vì sao. Khi người ta đã tìm được một nửa định mệnh của mình, dù có lạnh lùng tàn nhẫn bao nhiêu cũng sẽ thể hiện cái phần dịu dàng nhất trước mặt người họ yêu nhất, anh cũng vậy mà Richard cũng không ngoại lệ.
– Richard, nói ra cũng phải cảm ơn anh, không có anh giúp đỡ, Tịch Hiên sẽ không thể ngồi đây lúc này…
Richard hơi sửng sốt, không ngờ Mạt Diễn lại nói cảm ơn hắn. Hắn có chút ngượng ngùng nhìn Mạt Diễn, miệng vẫn lạnh nhạt nói:
– Không cần cảm ơn! Chuyện này là thủ hạ tôi thất trách.
Dĩ Mặc liếc xéo hắn, lầm bầm:
– Người ta cảm ơn thì nhận đi, bày đặt sĩ diện!
Richard quay qua nhìn cậu, không nói gì. Tịch Hiên nhìn bọn họ như thế chợt buồn cười, không ngờ họ ở cạnh nhau lại dễ thương như vậy.
– Tôi vẫn muốn hỏi anh một chuyện, Eichen cho người ám sát bọn tôi là như thế nào?
– Không phải ám sát bọn cậu mà là Dĩ Mặc, ông ấy muốn cho tôi một bài học, bởi ông ấy biết Dĩ Mặc luôn là điểm yếu của tôi.
Dĩ Mặc sửng sốt quên cả ăn, ánh mắt chăm chú nhìn Richard- lúc này cũng đang dịu dàng nhìn cậu…

– Ồ, vậy chuyện năm đó chỉ là bị ép buột? – Mạt Diễn cảm thán.
– Chuyện gì? – Dường như có gì đó nói cho Dĩ Mặc biết Richard có việc giấu cậu.
– Em ăn đi, chẳng có chuyện gì lớn cả! – Richard làm ngơ.
Mạt Diễn nhoẻn miệng cười, thì ra người anh họ này của anh không lạnh lùng như bề ngoài, đến lúc này thì anh đã hiểu tại sao Richard lại như thế suốt bao năm nay.
– Bên Ý cậu không cần lo nữa, cha tôi đã không còn khả năng làm gì, bây giờ chỉ có thể dưỡng lão chờ đến ngày xuống mồ mà thôi. Còn nếu cậu vẫn muốn vị trí đó, thì chúng ta đấu một trận…
Mạt Diễn lắc đầu:
– Bây giờ chẳng có gì quan trọng với tôi ngoài Tịch Hiên, vị trí đó anh cứ giữ. Từ lâu tôi đã không màn rồi, chỉ vì tình thế ép buột thôi.
Richard gật đầu, hắn biết Mạt Diễn sẽ nói thế, bởi chính hắn cũng chả ham muốn gì, nhưng mà lúc này không thể không có người lãnh đạo.
– Em ăn xong rồi! Chúng ta đi thôi. – Dĩ Mặc lên tiếng.
– Ừ!
Lúc này Mỹ Vân cũng buông đũa, nhìn anh họ:
– Anh không định về nhà à? Anh đi đã mấy năm, cha mẹ anh nhớ anh lắm đấy!
Dĩ Mặc chợt nhìn Richard, hắn cũng đang nhìn lại cậu:
– Em muốn về không?
– Muốn, nhưng anh phải cùng về với em! Dù sao bọn họ cũng biết em là gay lâu rồi, lúc này đem anh về ra mắt chắc sẽ không khiến bọn họ bất ngờ đâu. Nhưng mà, anh thu liễm lại một chút cho em! – Dĩ Mặc dặn dò.
– Ngốc, anh có thể làm gì họ! Em lo thừa. – Richard bĩu môi xem thường.
Dĩ Mặc lúc này mới yên tâm, cậu đứng dậy lên phòng thu dọn một chút rồi xuống nhà chào mọi người.

– Tôi về đây! Chăm sóc Tịch Hiên cho tốt, em ấy bình phục lại xinh tươi.
– Dĩ Mặc, cảm ơn! – Mạt Diễn nhìn cậu chân thành nói.
– Lời này tôi nhận! Tạm biệt mọi người nhé!
Dĩ Mặc leo lên xe của Richard, chiếc xe nhanh chóng mất hút trên con đường vắng tanh…
———-oOo———-
Tối đó, khi Mạt Diễn và Tịch Hiên có thể yên tĩnh nằm cùng nhau trên giường đã là hơn 10 giờ tối. Căn nhà lại chìm vào yên tĩnh, mọi người ai cũng đều tìm vào giấc ngủ say…
Có lẽ đã ngủ quá nhiều nên Tịch Hiên không thấy buồn ngủ. Cậu gối đầu trên lòng ngực rộng lớn của Mạt Diễn, khóe miệng lấp lánh ý cười. Mạt Diễn cũng bình thản vuốt tóc cậu, hưởng thụ giờ phút ngọt ngào của hai người…
– Tịch Hiên, chúng ta kết hôn nhé?
Tịch Hiên giật mình, ngẩn đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt dịu dàng như nước của Mạt Diễn, lòng cậu chợt mềm nhũn. Cậu há miệng, mãi mới thốt ra được một chữ “Ừm…” thật khẽ.
Mạt Diễn vui mừng kéo cậu lại, trao cho cậu một nụ hôn thật sâu, biểu đạt niềm vui sướng của anh. Trải qua bao nhiều thăng trầm, từ có được đến suýt mất đi, Mạt Diễn cảm thấy anh dường như đã trải qua tất cả đắng cay lẫn ngọt ngào của đời người, lúc này ngoài cậu ra, anh chẳng còn muốn điều gì khác… Tịch Hiên của anh, bảo bối của anh… anh chỉ mong muốn cùng cậu sống hết quãng đời này. Tịch Hiên cũng mỉm cười, ôm anh thật chặt. Cậu không muốn tốn thêm một giây nào nữa để được ở bên anh, có một gia đình hạnh phúc.
Thấy cậu nhu thuận như vậy, trái tim Mạt Diễn như có một chiếc lông vũ gãi nhẹ lên, khiến bản thân anh có phản ứng. Mạt Diễn cười khổ, cũng tám năm rồi còn gì, từ lúc rời xa cậu, anh chưa từng tìm đến một ai, lúc nào cũng vùi đầu vào công việc, nghĩ đến quãng thời gian đó, Mạt Diễn chỉ biết thở dài…
Dường như nhận thấy sự khác lạ của người bên cạnh, Tịch Hiên ngẩn đầu nhìn anh, bắt gặp ngay ánh mắt dịu dàng nhưng đè nén dục vọng, cậu chợt hiểu ra. Cậu đỏ mặt nhìn anh, rồi nhìn xuống phía dưới, nơi nào đó của anh đang bừng bừng phấn chấn, cậu ho khẽ, lại nhìn anh mấp mấy:
– Anh muốn không?
Mạt Diễn cười khổ:
– Tịch Hiên à, cơ thể em vừa khỏe, không chịu nổi kích thích đâu. Anh không sao, nhịn một chút là được!
Mạt Diễn nói ra lời đó mà cũng chẳng có chút tin tưởng bản thân mình. Có lẽ đợi cậu ngủ rồi anh phải đi tắm nước lạnh. Tịch Hiên nào biết suy nghĩ của anh, đắn đó một chút rồi bất chợt chạm vào nơi đó của anh, làm Mạt Diễn hít thở nặng nề.

– Tịch Hiên, em đừng chạm lung tung! – Anh muốn kéo cậu lại nhưng Tịch Hiên nhanh tay kéo tuột chiếc quần ngủ cotton của anh xuống, trước ánh mắt kinh ngạc của anh, dùng miệng hàm trụ vật nóng hổi đó, khiến Mạt Diễn gần như mất không chế, ồ ồ thở dốc.
Nghe tiếng thở dốc nặng nề của anh, Tịch Hiên như được cổ vũ mà hăng hái, có điều của anh khá lớn nên cậu hết sức khó khăn hàm trụ, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ khiến Mạt Diễn như trên thiên đàng. Cảm nhận được sự ấm áp của khoan miệng cậu, chẳng mấy chốc mà anh cũng mất khống chế, đạt đến cao trào. Tịch Hiên bị sặc, gương mặt đỏ bừng, khóe miệng còn vươn chút ít dịch thể sáng bóng, hình ảnh đó đập vào mắt Mạt Diễn như thuốc kích thích, anh không nén được, lật người đè cậu xuống, nhắm ngay miệng cậu hôn sâu, Tịch Hiên cũng đáp lại anh, căn phòng mau chóng chìm vào không khí ái muội…
Tất nhiên vì lo cho sức khỏe của cậu mà Mạt Diễn cũng không làm đến bước cuối cùng, chỉ là củi khô bốc lửa, tình cảm khó nén nên hai người cũng cọ sát một phen mới thõa mãn chìm vào giấc ngủ…
———-oOo———-
Ở một nơi khác trong thành phố, trên chiếc giường to mềm mại, hai thân ảnh khác cũng đang giao triền. Hai cơ thể nóng hổi ma sát lẫn nhau, bên dưới là luật động cuồng dã nhưng không kém phần dịu dàng. Trong phòng tiếng thở dốc và rên rỉ đè nén vang vọng…
Dĩ Mặc cố gắng phối hợp với từng cử động của Richard, từ lúc anh xuất hiện ở nhà Mạt Diễn, cậu đã cảm thấy anh là lạ. Lúc này ở trên giường anh càng như mất khống chế, liên tục chiếm lấy cậu. Dĩ Mặc thở hổn hển, khó nhọc nói:
– Richard… anh làm sao thế?
– Mặc… đừng bao giờ rời khỏi anh…
Richard lại hôn cậu, cậu không biết khi anh nghe nói cậu bị ám sát, trái tim anh có bao nhiêu đau đớn, cho đến khi gặp được cậu, anh mới bình tĩnh lại được một chút. Năm đó anh đã để cậu rời xa anh một lần, thì lúc này anh không muốn đánh mất cậu thêm lần nào nữa, bất cứ ai cũng không thể làm điều đó, kể cả cha anh…
– Ưm… em không rời xa anh…
Richard thở hổn hển, bên dưới tăng tốc độ, chỉ sau vài phút, anh cũng đạt đến cao trào, đổ ập người bên cạnh cậu. Dĩ Mặc xoay người đối diện ánh mắt xám của anh, dịu dàng nói:
– Anh đang lo lắng điều gì?
Richard xoay người ngồi tựa lên đầu giường, rút một điếu thuốc châm lửa, đưa lên miệng.
– Không có gì, anh suy nghĩ vu vơ thôi…
Dĩ Mặc không hỏi nữa, vì cậu biết anh sẽ không nói. Nhớ đến hôm nay lúc cậu đưa anh về nhà giới thiệu với cha mẹ, dường như họ không có một chút kinh ngạc trước sự xuất hiện của Richard mà chỉ là trầm mặc thừa nhận, dùng thái độ lịch sự nhã nhặn của trưởng bối mà hỏi han hai người. Dĩ Mặc rất bất ngờ nhưng lại cảm thấy vui vẻ. Bọn họ ở lại ăn cơm tối rồi lái xe về căn hộ của Dĩ Mặc, nơi này vẫn được Mỹ Vân sai người dọn dẹp thường xuyên nên rất sạch sẽ. Vừa vào đến nhà anh đã cuồng dã hôn cậu, rồi sau đó là bọn họ cùng nhau lăn giường, làm đến lần này đến lần khác…
Dĩ Mặc không biết anh giấu cậu điều gì, nhưng từ khi gặp lại Richard, cậu đã không còn nghĩ đến việc rời xa anh, dù không biết ở bên kia người vợ của anh có thật sự tồn tại hay không thì cậu cũng đã quyết định đi cùng anh suốt cuộc đời này…
– Em không biết anh lo lắng điều gì, nhưng anh có thể yên tâm một điều, em không có ý định rời xa anh và mãi mãi cũng là như vậy…
Tiếng thì thầm khe khẽ của Dĩ Mặc như dòng nước mát lạnh xối vào lòng anh, Richard mỉm cười… Đúng vậy, sao cậu có thể xa anh được, bây giờ đã chẳng còn ai có thể ngăn cản tình cảm của anh và cậu, anh còn lo lắng làm gì, cứ việc vui vẻ bên cậu, đem đến cho cậu hạnh phúc mà từ lâu anh đã ấp ủ…
Richard cúi người, đặt lên miệng cậu một nụ hôn:
– Mặc, anh yêu em!

– Em cũng vậy! – Dĩ Mặc mỉm cười, vòng tay ôm lấy cổ anh. Đối với cậu, như thế là đủ rồi…
Bọn họ ở lại Bắc Kinh một tuần rồi trở về Ý, cục diện bên đó vẫn còn rối rắm nên Richard không thể ở lại lâu hơn. Trước khi về, bọn họ nhận được thiệp hồng của Dean và Mỹ Vân, tháng sau họ sẽ tổ chức hôn lễ. Dĩ Mặc mỉm cười ôm chào tạm biệt cô em họ rồi vui vẻ ôm tay Richard lên máy bay…
———-oOo———-
Mạt Diễn và Tịch Hiên trở lại nhịp sống như trước đây. Tịch Hiên đã lấy lại được giọng nói, có điều thân thể vẫn yếu ớt như trước nên cậu thường bị người nhà bắt ăn rất nhiều đồ bổ, ăn đến ngán luôn. Mỗi lần thấy vẻ mặt như bị táo bón của cậu, Mạt Diễn chỉ biết cười. Anh đã tiếp nhận lại tập đoàn Thịnh Đằng, về quyết định muốn định cư ở Bắc Kinh, cha anh không phản đối, chỉ là bảo anh khi nào rãnh thì đưa Tịch Hiên và Blue về Mỹ chơi vài ngày. Còn phản ứng của mẹ anh, bà chỉ dùng ánh mắt dịu dàng đầy hối lỗi nhìn Tịch Hiên, cũng không nói gì, trong lòng bà đã sáng tỏ, cũng chấp nhận việc anh chỉ yêu duy nhất mình cậu…
Blue biết mình được sống ở Bắc Kinh cùng bố nên rất vui vẻ. Dường như cậu nhóc từ khi biết Tịch Hiên là một người bố khác của mình, cũng không né tránh hay thắc mắc gì mà càng ngày càng dính lấy cậu, khiến Mạt Diễn dù không muốn cũng chỉ biết thở dài chấp nhận, xem ra sau này anh phải chia sẻ sự quan tâm của cậu với con anh rồi…
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, Mạt Diễn đưa Tịch Hiên và Blue đi dã ngoại ở một hồ nước gần khu công viên mà anh định đầu tư xây dựng. Blue mới đến đã vô cùng vui vẻ chạy đi câu cá, vui quên trời quên đất. Tịch Hiên mỉm cười ngồi dưới bóng cây nhìn con vui chơi, Mạt Diễn ngồi bên cạnh cậu. Dạo gần đây khí sắc của cậu đã tốt hơn trước rất nhiều, không còn trắng bệch nữa khiến mọi người rất vui mừng.
Anh và Tịch Hiên cũng không tổ chức hôn lễ như Dean và Mỹ Vân mà chỉ đi đăng ký kết hôn ở Mỹ, Tịch Hiên bảo rằng cậu không muốn làm rối rắm như vậy, nên ngày đó chỉ có gia đình cậu, bạn bè thân thiết đến chứng kiến và ăn một bữa cơm. Lúc này trên tay cậu đang đeo một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản được Mạt Diễn nhờ người thiết kế, trên tay anh cũng là một chiếc tương tự.
Mạt Diễn nhìn ánh mắt cậu lấp lánh yêu thương dành cho Blue, anh cũng vui vẻ và cảm thấy cuộc đời này không còn điều gì luyến tiếc. Anh yêu cậu, cậu yêu anh, và bọn họ đã có một gia đình hoàn chỉnh…
– Anh nhìn kìa… – Tịch Hiên chợt vui vẻ chỉ về phía trước.
Mạt Diễn đưa mắt nhìn, phía mặt hồ xanh thẳm xa xa, bảy sắc cầu vòng đang rực rỡ, xinh đẹp và lấp lánh y như nụ cười cậu – người con trai mà anh dành cả đời yêu thương…
“Tịch Hiên, cảm ơn em đã xuất hiện trên thế giới này và cho anh biết tình yêu thì ra đẹp đến thế…”
– Bố, đẹp quá! – Blue nhảy cẩn lên chỉ cầu vòng đằng xa.
Cả ba người cùng nhìn về hướng chân trời, dù trải qua bao nhiêu sóng gió, nếu có lòng tin và kiên định, cuối con đường sẽ là chân trời xanh thẳm…
Có người sẽ đánh mất hạnh phúc chỉ vì một quyết định sai lầm, có người sẽ quyết định vì tình yêu mà hi sinh, cũng có người sẽ lặng lẽ âm thầm yêu một người không cần hồi đáp… nhưng trên tất cả, tình yêu khi đánh mất mà tìm lại được sẽ khiến người ta luyến tiếc đánh rơi lần nữa…
Mạt Diễn may mắn vì tìm lại được Tịch Hiên, Richard có thể vì Dĩ Mặc hi sinh quãng thời gian đăng đẳng, Rosna đánh mất bản thân vì một quyết định sai lầm, Dean và Mỹ Vân có một kết thúc viên mãn… nhưng cuối cùng, mọi thứ vẫn quy về cái mà nó được định sẵn, chỉ cần bước đi, cuối cùng sẽ tìm ra con đường chân chính mà họ thuộc về…
“Chỉ cần kiên định và tin tưởng, cuối con đường là chân trời xanh thẳm.”
———-o Hoàn Chính Văn o———-
P/s: Vậy là kết thúc viên mãn cho một chuyện tình đẹp nhưng cũng lắm đắng cay. Hy cũng không biết nói gì sau khi viết cái kết cho câu chuyện này, có chút xúc động, có chút vui mừng. Đã từng nghĩ sẽ bỏ cuộc nhưng vẫn viết được chữ “End” cho Tâm Như Mộng. Cảm ơn các bạn đã theo dõi cả chặn đường dài gần hai năm của câu chuyện này!
Hy vọng Hy có thời gian viết phiên ngoại về cặp đôi Richard – Dĩ Mặc. Tạm biệt và hẹn gặp lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.