Tâm Như Mộng

Chương 16Phiên ngoại 2 - TÌNH YÊU CỦA SÓI


Đọc truyện Tâm Như Mộng – Chương 16: Phiên ngoại 2 – TÌNH YÊU CỦA SÓI

Phiên ngoại 2: Tình yêu của Sói (H)
Cánh cửa phòng mở ra, Dĩ Mặc bị một lực mạnh mẽ ném lên giường, cánh cửa phía sau lưng “Rầm” một tiếng đóng lại, che đi hình ảnh kiều diễm sắp diễn ra bên trong. Cậu chưa kịp phản ứng sau cơn chấn động thì một thân hình to lớn đã đè lên, mùi vị nam tính bao trùm lên mọi giác quan cậu – đó là mùi vị thuốc lá và nước hoa, hòa cùng hơi thở đầy dục vọng của người ấy, mọi thứ khiến cậu mê muội.
Richard chiếm lấy môi người bên dưới một cách tàn bạo, môi lưỡi như muốn cắn nuốt luôn từng tất trong khoang miệng thơm ngọt kia, nếm được hương vị Blue Melody vẫn còn sót lại khiến người ta say. Từng mạch máu chảy trong cơ thể anh đều như gào thét muốn được giải phóng, không kiên kỵ gì mà chiếm lấy người bên cưới, cắn nuốt cậu vào thân thể, khảm sâu vào máu thịt anh… cảm giác đó rất mãnh liệt, mãnh liệt chưa từng có trong suốt quãng đời 26 năm của mình, nó khiến anh không thể khống chế lực đạo mà làm Dĩ Mặc đau, nhưng cậu không đẩy anh ra, còn cố gắng phối hợp dù bản thân đã chết choáng say…
-Ân… – Dĩ Mặc đáp lại nụ hôn điên cuồng của Richard, cậu cũng cảm thấy mình như điên rồi, cơ thể đang vô cùng khao khát người bên trên…
Họ dán lấy nhau hôn hít, cho đến khi nếm được vị máu, Richard mới dứt mình ra khỏi Dĩ Mặc, đôi mắt sẫm lại vì dục vọng nhìn cậu chăm chú.
-Cho em quyết định lần cuối…
-Anh nói nhiều thật đấy!
Dĩ Mặc đáp lại bằng hành động trực tiếp nhất, ôm cổ Richard vật anh lại, đặt mông ngồi trên người anh, tàn bạo xé toạt quần áo đắt tiền trên người Richard, cậu đã không nhịn được muốn nhìn ngắm thân thể dưới lớp vải này.
Richard không nói nữa, bàn tay nhanh chóng bò vào làn vải mềm trên người Dĩ Mặc, vuốt ve làn da trơn láng ấm nóng của cậu, không báo trước soạt soạt vài cái, chiếc áo trên người Dĩ Mặc đã bị anh ném xuống giường.
Dĩ Mặc nhíu mày nhìn chiếc áo mình thích nhất, có chút tiếc hận thở dài. Richard nhướng mày, bàn tay tinh nghịch nắm lấy một đóa hoa trước ngực cậu ngắt nhẹ, kéo lại sự chú ý của ai kia:
-Sẽ đền cho em chiếc khác! Chú tâm một chút!

-Hừ hừ hừ… – Dĩ Mặc trừng anh một cái, bàn tay cậu tiếp tục sờ mó khắp nơi khiến hô hấp Richard thêm cứng lại.
Dục vọng đỉnh cao bên dưới lớp quần được cậu chạm vào càng thêm căng cứng. Dĩ Mặc vui vẻ tuột quần anh xuống, chăm chú nhìn vật to lớn trong tay, ánh mắt ánh lên sự kinh ngạc lẫn thích thú. Richard bị cậu trêu chọc cho mất hết kiên nhẫn, nắm lấy eo cậu đảo ngược vị trí của cả hai. Động tác anh gần như là thoải mái mà kéo tuột những thứ còn lại trên người Dĩ Mặc xuống, phơi bày ra thân thể trần trụi đầy cám dỗ của cậu trước ánh mắt thâm trầm như nước của anh, khiến cậu vừa hưng phấn vừa sợ hãi.
Richard như đã đánh mất lí trí bởi hành động sau đó của anh chỉ dựa vào bản năng, mạnh mẽ, điên cuồng, tàn bạo… Anh biết hành động đó sẽ khiến Dĩ Mặc sợ hãi nhưng đầu óc chẳng thể suy nghĩ được gì. Anh túm hai chân cậu mở ra hai bên, không dạo đầu, không bôi trơn… trước khi Dĩ Mặc hiểu chuyện gì đang diễn ra đã tàn bạo xông vào nơi mềm mại nào đấy. Dĩ Mặc hét lên thảm thiết là anh cũng “hừ” khẽ vì đau.
-Aaa… khốn kiếp! – Cậu mắng khẽ.
Dĩ Mặc cứng ngắt cả người không dám động đậy, trước mắt cậu gần như biến thành màu đen, cậu có thể cảm giác được tiểu huyệt của mình đang chảy ra từng dòng ấm nóng mang mùi rỉ séc. Đầu óc cậu choáng váng vì đau, cố thở từng ngụm để làm dịu sự đau đớn đến chết lặng này.
Richard cũng bất động trong cơ thể Dĩ Mặc, tiếng thét của cậu đánh mạnh vào lí trí anh khiến anh tỉnh táo lại. Richard nhíu mày nhìn gương mặt tái nhợt như ma của cậu, các khớp ngón tay gồng lên trắng bệch, có chút thương tiếc nói:
-Xin lỗi, tôi mất không chế, nhưng tôi sẽ không dừng lại đâu!
Dĩ Mặc trừng mắt nhìn anh, đôi mắt vì đau mà bị bứt ra nước mắt, mắng:
-Anh cmn biết thế nào là “làm tình” không hả? Này là “cường bạo” đó, biết “cường bạo” là gì không? Ách… đừng… nhúc nhích…
Tiếng nói của Dĩ Mặc bị chặn lại vì Richard nhúc nhích, anh muốn điều chỉnh vị trí khiến Dĩ Mặc nằm thoải mái một chút nên mặc kệ cậu mắng chửi, anh làm cứ làm… khi quay lại nhìn thì cả người cậu đã ướt một tầng mồ hôi, môi cắn chặt, nhìn anh trừng trừng.

Richard nhíu mày nhìn hạ thân yểu xìu của cậu, thở dài nắm lấy vuốt ve, muốn tạo cảm giác thoải mái cho cậu lần nữa. Dĩ Mặc nhìn vẻ mặt chăm chú của anh, trong lòng như bị cào nhẹ, khó chịu muốn chết… sau đó lại ảo não phát hiện cơ thể mình thế nhưng đang bị anh vuốt ve mà phản ứng trở lại. Cậu mắng khẽ trong lòng: “Dĩ Mặc, mi đúng là không tiền đồ! Bị ngược mà còn phản ứng!”. Cậu thử cứ động đôi chân đã cứng ngắt, cọ nhẹ lưng Richard:
-Anh tiếp tục…
Cậu chưa nói hết câu Richard đã không nhịn được nắm eo cậu thúc vào, chẳng chút dịu dàng. Tuy cơ thể Dĩ Mặc lúc này ngoài đau ra chẳng cảm giác được gì nhưng nhìn người đàn ông bên trên đang chìm đắm vì mình, trong lòng cậu dâng lên cảm giác chiến thắng kỳ lạ. Dĩ Mặc chưa từng biết một người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng khi chìm đắm trong tình dục lại gợi cảm đến vậy, cậu nhìn Richard đến ngẩn ngơ – mái tóc nâu của anh vì mồ hôi mà trở nên ẩm ướt, tóc mái rủ xuống gương mặt anh tuấn khiến gương mặt trở nên nhu hòa hơn hẳn, cả thân thể rắn chắc vì một tầng mồ hôi mà càng thêm quyến rũ, khiến Dĩ Mặc không thể dời mắt được.
Richard chậm rãi động thân, bỗng nhiên thấy cậu im lặng lạ nên ngẩng đầu nhìn, phát hiện Dĩ Mặc rất không hình tượng mang vẻ mặt mê trai nhìn mình, anh buồn cười cố thúc eo một cái thật mạnh…
-Ách… – Dĩ Mặc rung lên, lấy lại lí trí, thấy Richard đang nhìn mình cười nửa miệng, mặt cậu đỏ bừng trừng lại.
-Em chuyên tâm một chút! Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ nhịn không nổi mà đem em ép chết!
-Hừ! Có giỏi anh ép chết thử coi! A…đừng… chết tiệt…
Đau đớn dần thay thế bằng cảm giác khoái hoạt đến chết người theo từng lần đâm vào, rút ra đầy mãnh liệt của Richard. Dĩ Mặc thoải mái rên rỉ, thuần phục theo cảm giác chính mình mà buông thả bản thân. Richard lại cảm thấy rất thỏa mãn, nhìn người dưới thân quẳng đi hình tượng mà phát ra từng lời tiêu hồn thực cốt, dục vọng trong anh lại càng trướng to không thể khống chế.
-A… sâu quá… ân… ha…
-Hừ… em đâu có nói vậy!

Richard thâm tình nhìn người đã chìm đắm vào dục vọng bên dưới, bản thân lại không nhịn được dấn vào càng sâu khiến cậu thét lên chói tai, cầu xin tha thứ. Phân thân cứng rắn của anh cứ ra ra vào vào mật huyệt đỏ hồng kia, mỗi lần ra vào là một lần khoái cảm dâng lên nóng cháy. Richard không ngờ rằng thân thể cậu lại phù hợp với anh như vậy, khiến anh nếm trải được khoái cảm chưa bao giờ có.
-Ha… không… không được…ân…tôi muốn bắn…
Dĩ Mặc lắc đầu nguầy nguậy, điểm mẩn cảm nhất trong thân thể cứ bị anh như có như không chạm vào, khiến cậu muốn phát điên. Phân thân đã đứng thẳng cọ vào người anh đã muốn bùng nổ nhưng không được, khoái cảm như nhấn chìm cậu đến chết đi.
-Đợi tôi!
Richard thở dồn dập, phân thân càng điên cuồng chạy nước rút trong thân thể non mềm bên dưới. Dĩ Mặc run rẩy thét chói tai, móng tay vô thức bấu vào lưng anh để lại từng vệt rướm máu càng khiến Richard thêm điên cuồng. Và khoảnh khắc hai người đều không nhịn được giải phóng, trước mắt Dĩ Mặc sáng lên rồi trực tiếp ngất đi, cậu còn không nhịn được nghĩ: “Cmn thật sảng khoái!”.
Richard thở hồng hộc bất động nhìn Dĩ Mặc đã sớm ngất đi, mật huyệt cậu ấy vậy mà vô thức co rút hút chặt phân thân đã nhuyễn một nửa của anh khiến anh lại muốn cậu lần nữa. Nhưng nhìn người đã mê man ngủ, Richard thở dài chậm rãi lui ra ngoài, kéo theo chất dịch vừa trắng vừa hồng khiến Dĩ Mặc dù đã ngủ mê vẫn phải rên lên vì đau.
Richard đưa mắt nhìn tiểu huyệt đã thê thảm không chịu nổi của cậu, nhíu chặt chân mày, không nhịn được lại đưa mắt nhìn Dĩ Mặc, xem ra đây là lần đầu tiên của cậu ấy. Đáy lòng Richard bỗng đầy ấp cảm giác không tên, đôi mắt lam biển nhìn cậu dịu dàng biết bao mà chính anh cũng không biết…
Richard ngồi xuống cạnh giường, lôi điện thoại trong túi quần bị cậu ném xuống đất, bấm bấm vài cái.
-Là tôi đây! Cậu có thể đến Royal một chuyến không? Nhớ đem theo dụng cụ khám bệnh và thuốc trị thương.
Bên kia vang lên một giọng nói không nén được kinh ngạc:
-Cậu bị thương à?
-Không phải tôi! Tóm lại đến ngay lập tức!

Richard không chờ người ta đáp đã cúp máy, nhìn Dĩ Mặc thêm một lát rồi đi vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn mềm giúp cậu lau rửa thân thể. Lấy chăn quấn cậu lại như một con sâu rồi gọi phục vụ khách sạn lên thay đổi chăn đệm.
Anh giống như bị thôi miên mà nhìn người trong lòng không chớp mắt, nên không thấy nhân viên khách sạn nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên đầy ám muội. Sau khi đổi chăn đệm mới, Richard đem người nãy giờ vẫn được anh ôm trong lòng đặt lại lên giường, người đó vô thức phát ra một tiếng than nhẹ đầy cám dỗ. Richard ngồi tựa vào đầu giường, vô thức vuốt ve tóc cậu… cho đến khi cửa phòng vang lên, anh mới ý thức được hành vi của mình có bao nhiêu khác lạ.
Một chàng trai tóc vàng hoe mang vẻ mặt tò mò nhìn người trên giường lại nhìn sang Richard:
-Cậu làm tình đến khiến người ta bị thương?
-Câm miệng! Mau khám đi!
Chàng bác sĩ lắc đầu, giở chăn lên kiểm tra vết thương. Sau khi nhìn xong lại không nhịn được phát bệnh của bác sĩ:
-Cậu cmn không phải làm tình a, đây rõ ràng là cường bạo!
Richard nhìn trời không thèm đáp. Chàng bác sĩ lắc đầu, vừa xử lí vết thương vừa cằn nhằn, đến tận lúc về cũng không quên cho Richard một ánh mắt “đồ không biết thương hoa tiếc ngọc”.
Tiễn người đi xong, Richard thở dài trở lại giường, nhìn chăm chú vẻ mặt ngủ say của Dĩ Mặc, không tự giác ôm cậu vào lòng, hôn khẽ lên mái tóc mềm kia, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ…
Richard cũng không ngờ rằng, người mà anh chỉ nghĩ là tình một đêm lại khiến trái tim anh bị trói buộc vĩnh viễn, yêu đến mạng sống đều không cần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.