Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng

Chương 68: Ở Tương Lai Ta Là Ma Cà Rồng Với Cơ Thể Tái Sinh Liên Tục Thì


Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 68: Ở Tương Lai Ta Là Ma Cà Rồng Với Cơ Thể Tái Sinh Liên Tục Thì


Chương 68: Ở tương lai, ta là Ma cà rồng với cơ thể tái sinh liên tục thì sao mất trinh được?
:3
===
Lilianna: Tác giả, khi viết truyện thì cần những quy tắc gì sao?
Tác giả: Quy tắc? Ai biết! Tôi viết thí mà!
Lilianna: Nói!
Tác giả: …*đưa mắt liếc sang hướng khác* nhớ mới lạ ấy.

Mỗi người viết đều có quy tắc khác nhau, ai mà biết được…
Lilianna: *Lườm*…
Tác giả: T-Từ, nữ nhi động khẩu không nên động thủ! Khụ, để xem nào.

Bước một là phải tâm tịnh như lạc thủy.

Lạc trong cực lạc ấy.

Lilianna: Ừm hửm.

Tiếp.
Tác giả: Bước hai là thả tâm thần vào truyện của mình, bắt đầu thiết lập không gian và hình ảnh trong đầu.

Sau đó, theo ngôi một thì dùng suy nghĩ, cảm nhận và tầm nhìn của nhân vật để viết.

Điều kiện tiên quyết chính là kiến thức thiết lập từ đầu và tính cách của nhân vật.

Ngôi ba thì vừa của mình vừa của nhân vật chính và phụ đan xen nhau để tạo nên một câu truyện mang tính tổng quát.
Lilianna: Nói đến đây, có nhận ra mình sai ở đâu không?
Tác giả: Sai? Ở đâu…au! S-Sao đánh tôi a!
Lilianna: Mấy chương trước toàn lấy suy nghĩ của mình ra viết là sao huh?
Tác giả: Có hở?
Lilianna: Có! Lúc ông viết một nửa là tôi có cảm giác mình như đang chán đời vậy!! Muốn gì gì đó thì đừng có áp đặt lên tôi giùm cái.

Thật bực bội đấy biết không?
Tác giả: No way! Tôi có chán sao?
Lilianna: Bớt đùa đi, nhìn là biết chán đến mức nào rồi!
Tác giả: Thật ra là no sẽ khiến người ta vui vẻ!
Lilianna: ???
Tác giả: Ý tôi là, tôi đói nên tôi buồn…
Lilianna: ???
Tác giả: Ngoài đời thật ấy…mấy hôm nay thật đau khổ…!An ủi tôi đi Lilianna…!Mấy hôm nay đồ ăn không có ngon! Nên một đứa kén ăn như tôi đã bỏ bữa…!Thà nốc nước ngọt còn hơn ăn cơm!
Lilianna: …
Chise: Não của tác giả ấy.

Chúng ta đêm nay mở big party đi.

Gọi mấy người khác đến tạo ra các ý tưởng cho tác giả chết chơi đi Lilianna…
Lilianna: Tôi sẽ gọi hết main đến!
Chise: Để tôi kéo đám nhân vật phụ!
Tác giả: Ớ! Yamete!!!

===
Đó là gì vậy nhỉ? Tôi tự hỏi mình khi cảm giác nhớ nhung bỗng xuất hiện trong lòng mình.

Tôi khẳng định là không biết họ là ai vào lúc này, nhưng lại không biết vì lý do gì đó, dù họ chỉ xuất hiện trong thoáng chóc, nhưng những bóng hình đó không thể nào rời khỏi đầu tôi được.
– Lãnh chúa, bọn họ là người đã tìm kiếm sao?
– Ừm.

Giới thiệu với hai người, đây là Lilianna Vamila, là một quý tộc, bên cạnh cô là hiệp sĩ của mình, cô ấy tên là Chise, dù trẻ tuổi nhưng lại có khả năng kiếm thuật vượt qua cả Venlla.
– Thật sao ạ?
Trong khi tôi đang thất thần, phía bên Rerlyn đã trò chuyện với hai người hầu gái lớn tuổi của mình.

Trông bọn họ trò chuyện nhìn như chủ tớ, nhưng giọng điệu thì lại hệt như những người thân của nhau vậy.
– Lilianna.

– ?
Sau khi đã giới thiệu xong tôi, Rerlyn đã quay lại phía này và đánh thức tôi dậy khỏi sự thất thần của mình.
– Cô nghĩ sao về việc tắm rửa sau một chuyến đi dài trước khi dùng bữa?
– Nếu ngài cho phép, ta cũng không khách sao.
Tôi tạm thời để chuyện những cô gái qua một bên khi Rerlyn nhắc đến chuyện tắm rửa.

Cũng đã được hai ngày kể từ khi rời khỏi quán trọ của Juliet để làm nhiệm vụ, xem như là tròn hai ngày tôi chưa tắm được một lần mà chỉ toàn dùng kỹ năng để tẩy đi bụi bẩn của một ngày bám trên cơ thể.

Cách đó khá là tiện, nhưng so với việc ngâm mình trong nước nóng và được thưởng thức một giấc ngủ không mơ mộng thì tôi thấy không dễ chịu bằng.
– Vậy Maria.
– Có tôi thưa ngài.
Maria chính là người đã dẫn đầu những cô hầu gái trước đó.

Khi được Rerlyn gọi, cô ấy đã bước đến với một bộ dạng nghiêm chỉnh.

Quả là một cô hầu gái trong thời đại tư sản này có khác! Nhìn nó, tôi cũng chỉ có thể cảm khái vì sự khác biệt giữa đời thật và phim ảnh.
– Ngươi dẫn cô ấy và người hầu của mình đến phòng tắm đi.

– Vâng thưa ngài.
Rerlyn nói với Maria, sau đó lại quay mặt sang tôi.
– Chúng ta sẽ gặp lại ở phòng ăn khi cô tắm xong nhé?
– Được thôi, cảm ơn ngài vì đã cho tôi sử dụng phòng tắm ở đây.
– Mời tiểu thư đi lối này.
Tôi gật đầu với Rerlyn rồi theo sự dẫn dắt của Maria cùng hai cô hầu gái khác mà đi vào bên trong dinh thự cùng Chise.

– Better, ngươi theo ta.

Ta có chuyện cần nói với ngươi.
Trước khi tôi rời đi đủ xa, tôi đã nghe thấy giọng của Rerlyn giận dữ nói với người quản gia của mình.

Tôi có cảm giác Rerlyn đã cố ý mời tôi đi khỏi để nói chuyện gì đó với người quản gia kia và dường như nó rất nghiêm trọng.
Nếu tôi đoán không nhầm, Rerlyn hẳn đang muốn xử lý chuyện của làng Eliuo và hắn trông thật sự đã giận dữ với nó.
– Tiểu thư.

Cô đã có ý trung nhân của mình chưa?

Tôi và Chise đi theo Maria một đoạn xa, bỗng cô ấy lại quay mặt về phía tôi mà hỏi một câu với ý nghĩa không rõ ràng.
– Ý ngươi là gì?
Tôi đành phải hỏi lại để rõ hơn.
– Tôi có cảm giác ngài Rerlyn khá quan tâm đến tiểu thư.

Tiểu thư biết đó lãnh chúa của chúng tôi…
– Ra chuyện đó à.
Tôi cũng không biết Maria làm thế nào biết được Rerlyn đang để ý tôi chỉ qua khoảng thời gian vừa rồi, nhưng đành phải cắt ngang cái chuyện cô ấy định nói kia đi.
– Thật xin lỗi.

Ta là một người đã có chồng rồi.
– …
Tôi dứt lời, Maria đã quay phắt lại với một ánh mắt khó tin.
– Tiểu thư, cô nói thật sao?
Sau đó, đôi mắt của Maria hiện lên một sự nghi ngờ thấy rõ khi Ma năng của cô bắt đầu di chuyển về đôi mắt.
Cô ấy đang dùng kỹ năng?
Thông qua ký ức của Chise, tôi không thể biết được cách người ta dùng kỹ năng nó sẽ có Ma năng lưu chuyển thế nào vì mắt Chise cũng chỉ là con người, nhưng trong việc sử dụng thì có thể biết rằng Ma năng sẽ di chuyển đến những nơi mà có thể kích hoạt kỹ năng.

Cho nên, tôi không cần đoán, mà khẳng định rằng Maria đang dùng một kỹ năng gì đó lên mình.
– Tất nhiên, tại sao ta phải nói dối ngươi?
Tôi gật đầu và trả lời Maria bằng một câu hỏi ngược.
Tôi không biết Maria muốn dùng kỹ năng gì lên mình qua đôi mắt kia, nhưng tôi có cảm giác cô ấy không dám hại mình nên đã bỏ qua.

Vả lại, tôi còn có một kỹ năng kháng bất lợi cấp 10 trong người, chuyện cô ấy chỉ là một con người với kỹ năng cấp thấp thì khó lòng mà gây được gì cho tôi vào lúc này.
– ???
Tôi trả lời xong, Maria đã tỏ ra một bộ bối rối.
– Chuyện đó…kì lạ thật.
Maria giống như trả lời tôi, nhưng cô ấy lại tự hỏi mình ngay sau đó với vẻ mặt đăm chiêu.
– Thật xin lỗi vì sự vô lễ của mình thưa tiểu thư.

Nhưng tôi có cảm giác tiểu thư vẫn còn “thân” đúng không ạ?
– Thân?
Sau đó, Maria đã quay ngược sang hỏi một chuyện mà đến tôi cũng phải bối rối trong lòng mình.

“Thân” theo cách Maria nói và nghĩa của nó bị kỹ năng của tôi dịch ra chính là con trinh.

Không biết bằng một cách nào đó, Maria đã nhận ra điều này.

Cơ thể này dù sao cũng là được tái sinh thành, chuyện nó còn nguyên tem thì tôi cũng không thấy lạ bao nhiêu.

Chỉ là vào lúc này, khi nói mình có chồng, đối với tôi mà nói chính là một điều không được hay ho cho lắm.
– Thân?
Không chỉ tôi, cả Chise phía sau cũng bị bối rối bởi chính nó, rồi nhìn tôi bằng một ánh mắt ngại ngùng khó có thể diễn tả được.
Mình nên trả lời thế nào đây?
Trước câu hỏi của Maria, tôi không chỉ bối rối mà còn bắt đầu cảm thấy khó khăn vì không biết nên trả lời như thế nào như cô gái đã mất trinh! Tôi có cảm giác nếu như mình chối bỏ qua bình thường, Maria có thể nhận ra mình nói dối.


Bởi đằng nào cô ấy cũng rõ ràng khác với Rerlyn, người có thể tin bất cứ điều gì tôi nói, Maria lại trông như có giác quan nhảy bén hơn rất nhiều.

Tôi tự hỏi không biết có phải vì tuổi tác và từng trãi hay không, nhưng Maria đem lại cho tôi một cảm giác không thể qua mặt nếu cứ hời hợt được.
– Nếu nó là thật…tôi tự hỏi, không lẽ tiểu thư và chồng của mình không được?
Maria tỏ ra vẻ nghi ngờ rất rõ ràng trên mặt sau khi tôi lỡ im lặng hơi lâu.
Mình không muốn đống một vai ác, nhưng kiểu này không ổn rồi.
– Chuyện của chúng ta ngươi có quyền xen vào sao?
Giống như một người vợ bị người khác nhận ra chuyện gia đình của mình không tốt, tôi lạnh nhạt mà hỏi.

Cái này tôi cũng chịu thôi, nếu đã không thể lừa một người có giác quan nhảy bén như Maria, tôi chỉ đành dùng thứ quyền lực quý tộc giả vờ của mình để tỏ ra không thích bị đề cập đến chuyện này.
– Ta có thể thấy ngươi khá thân với Rerlyn.

Nhưng cùng là một quý tộc, ta nghĩ ngươi tốt nhất đừng quên ta cũng là một quý tộc.

Và một kẻ hầu như ngươi thì không có quyền được biết chuyện riêng tư của ta.

Ta hỏi ngươi, ngươi có ý đồ gì khi muốn biết chuyện giữa ta và chồng của mình? Ta cho ngươi ba giây.
Roẹt!
Tôi dùng kỹ năng biến đổi chiếc nhẫn thành một thanh kiếm và đem nó kề đến trước cổ của Maria.

Đồng thời, tôi cũng gia tăng thêm cho Maria một chút sự sợ hãi từ kỹ năng Uy áp.
– Nếu như câu trả lời của ngươi khiến ta cảm thấy khó chịu.

Dù cho Rerlyn có trách ta, cái mạng của ngươi hôm nay cũng xem như kết thúc ở đây.
– Tôi…
Tôi dứt lời, Maria liền nhanh chóng quỳ một chân xuống trước mắt tôi với bộ mặt sợ hãi cùng một cơ thể đã không biết run lên từ lúc nào.
– Tiểu thư Lilianna, tôi xin lỗi.

Mong tiểu thư bỏ qua cho sự thất lễ của tôi.

Tôi chỉ tò mò mà thôi, tôi thật sự không muốn đắc tội với tiểu thư.
– Tiểu thư, xin hãy tha cho dì Maria!
– Tiểu thư, xin hãy tha cho dì Maria!
Phía sau cô ấy, hai cô hầu gái được dẫn theo dù không bị tôi dùng kỹ năng cũng tỏ ra một bộ lo sợ quỳ xuống theo để cầu xin
Thấy biểu hiện của Maria, tôi hài lòng, nhưng cũng có chút ấy nấy trong lòng vì đã hù doạ cô ấy thành dạng này.

Sau đấy, tôi thu kiếm lại biến nó trở thành chiếc nhẫn ở ngón áp út như ban đầu và ngừng kỹ năng Uy áp lại, và nói với Maria.
– Tiếp tục dẫn ta đến phòng tắm.

Mặc không diễn kịch thì cái giọng tôi nghe là biết không có một chút cảm xúc gì rồi.
– V-Vâng thưa tiểu thư.

Cảm ơn tiểu thư đã tha thứ.
Maria sau khi được tôi ân xá, cô ấy đã đứng dậy với một bộ run rẩy rồi vội vàng quay người mà bước đi cùng hai người hầu cũng lật đật phía sau, dẫn chúng tôi đến phòng tắm trong dinh thự mà không tiếp tục dám bép xép thêm lời nào nữa.
– Mời tiểu thư vào trong.

Nếu tiểu thư cần gì xin cứ gọi chúng tôi.

Chúng tôi sẽ luôn ở ngoài đây.
Đến đây, Maria không tiếp tục dẫn tôi vào trong nữa mà chỉ đứng bên ngoài cửa mời tôi vào trong cùng lời dặn dò.
Để tỏ ra mình là một quý tộc, tôi chỉ gật đầu một cái rồi cùng Chise đi vào bên trong, gần như không thèm ngó lấy Maria và hai cô hầu vẫn đang có bộ dạng sợ hãi tôi một cái.
– Cô tiểu thư đó thật đáng sợ.

– Suỵt, im miệng lại cho ta.

Các cô muốn bị giết hết sao?
– Dì Maria, cô tiểu thư đó thật sự đáng sợ đến vậy sao?

– Tốt nhất không nên đụng vào cô ta.

Chỉ một cái liếc nhìn đe doạ kia thôi.

Vừa nãy ta đã tưởng mình chết rồi đấy.

So với những cô tiểu thư quý tộc khác, cô tiểu thư này không phải loại nhân từ gì đâu.

Tôi bước vào bên trong, phía ngoài những cô hầu gái đã lí nhí lên tiếng.

Bọn họ có lẽ đã nghĩ tôi không nghe thấy, nhưng thật tiếc là với đôi tai này, tôi có thễ dễ dàng nghe rõ chi tiết cuộc trò chuyện của họ nếu mình muốn.

Và có vẻ như, hành động của tôi đã đem lại cho họ một ấn tượng xấu, đồng thời cũng là một sự sợ hãi đối với một quý tộc.
Bỏ qua qua chuyện của những cô hầu gái thì cái phòng tắm của dinh thự Rerlyn này cũng thật xa hoa quá đi.

Cửa bên ngoài thì cùng loại với những cách cửa phòng khác trong cái dinh thự như cung điện này thì tôi không muốn nói.

Nhưng lúc bước vào trong đây rồi, thấy một cái hồ nước nóng to ngang cái hồ bơi ba mươi mét hình tròn đang bốc hơi, cùng những đầu rồng làm từ đá đang phung nước từ khắp hướng xung quanh, nó đã khiến tôi phải kinh ngạc dữ đội.
Nơi đây hoàn toàn không có phòng thay đồ, nên tôi nghĩ chắc là không cần thiết khi vì cũng đủ rộng để thay đồ luôn rồi.
– Phải như…
Phải như gì nhỉ?
Tôi tự nói và cảm giác kì lạ bởi vì không biết mình nói ra là đang nghĩ đến chuyện gì vào lúc này khi nói ra nó.
– Phụt! Cô chủ, cô còn thân sao?
Ngay lúc tôi đang cố suy nghĩ đến chuyện đó, phía sau tôi Chise đã nhịn không nổi nữa và bắt đầu bật cười hỏi.

Tôi nói cô ấy nhịn không nổi nữa là bởi vì kể từ lúc tôi doạ Maria, vẻ mặt của cô ấy đã trở nên kì lạ với con mắt tràng ngập ý cười.

Cho nên tôi đã đoán Chise đã nhịn cười vào lúc đó, và giờ khi không còn mấy cô hầu gái mới bộc lộ ra.
– Thật không thể tin được.

Bà ấy vậy mà dám hỏi chuyện này thẳng mặt một quý tộc đã có chồng như cô chủ.
– Chise, cô bớt diễn giùm tôi đi.

Cô biết tôi không có chồng thì chuyện đó sao mà xảy ra được.
Tôi lạnh nhạt nói với Chise, người đang diễn mà trêu chọc tôi với thân phận người hầu giả vờ của mình.

– Hihihi, cô chủ, người nói như vậy, ông chủ sẽ đau lòng đấy ạ.
– Anh ta thậm chí còn không có thật.

Nếu cô muốn đùa thì đùa đi, tôi không quan tâm đâu.
Thấy Chise vẫn muốn đùa dai, tôi mặc kệ cô rồi vừa nói vừa đưa tay tháo đồ của mình xuống, do không có chỗ bỏ đồ nên tôi cứ để tạm trong không gian giữ đồ của mình.

Chuyện Chise muốn đùa tôi bây giờ hoàn toàn không thể so sánh với chuyện phải đi tắm ngay với tôi được.
– Thật sao? Được thôi.

Cô chủ có muốn tôi giúp không? Tóc người khá dài nên sẽ khó gội nếu tắm một mình đúng không?
Khi tôi cởi xong áo choàng, Chise đã dừng việc trêu chọc tôi với một đôi mắt sáng rỡ.

Nghe cô ấy nói, tôi có cảm giác chẳng khác gì với ý định của Juliet mấy ngày trước cả.

Nhắc đến nó, tôi tự dưng nhớ sực ra chuyện Chise chạy vào chung thế này rất không đúng.

Đáng lý ra, tôi nên tống cô ấy ra ở ngoài trong khi mình tắm mới phải.
– …!Được thôi.
Nhưng đuổi ra vào lúc này rất không tiện, cho nên thay vì đuổi, tôi đành thở dài và chấp


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.