Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 67: Ở Tương Lai Ta Thoáng Chóc Đã Thấy Được Những Người Hầu Của Mình
Chứng kiến chiếc nhẫn quá mức giá trị của tôi, Rerlyn đã gần như phải chết lặng sau đó một khoảng thời gian dài, đủ im lặng để một đường đi từ bờ biển trở về thành phố mà không dám mở miệng hỏi bất cứ điều gì.
Tôi và Chise cũng không có chạy chân như mình đã nghĩ lúc đầu, mà trên con ngựa của Venlla, trong khi ông ta thì sử dụng con của Rerlyn để chở hắn ta, người trong tình trạng chết lặng trở về.
Hắn chết lặng như vậy cũng dễ hiểu thôi.
Trong ký ức của Chise, tôi có thấy được trước khi biết tôi là Ma cà rồng, cô ấy đã xem chiếc găng của tôi như một loại ma cụ biến ảo và chứa rất nhiều kỹ năng bên trong, ít nhất là 6 và nhiều là 8, đều có cấp từ 5 đến 7 và từ loại hiếm đến cực hiếm.
Đây là một loại ma cụ được xếp vào cấp Huyền thoại, chỉ dưới cấp Truyền thuyết và Thế giới là cao nhất trên thế giới hiện tại.
Dưới cấp Huyền thoại là ba loại khác, Sơ cấp, Trung cấp và Cao cấp.
Mỗi loại đều có một cách tính toán đặc biệt về kỹ năng bên trong và sức mạnh chúng ban cho người sử dụng.
Nhưng để tôi giải thích đơn giản thì sẽ như thế này.
Ma cụ sơ cấp, sẽ chỉ chứa bên trong mình một đến hai kỹ năng cấp thấp, không đáng kể ai làm Ma cụ sư có chút kỹ năng đều có thể chế tạo ra được.
Ví dụ như những cây cộc xua đuổi quái vật của nhóm Ganrd và chiếc túi không gian mà Chise hay sử dụng.
Đây là hai loại Ma cụ thông dụng trên thế giới này và được bày bán khắp nơi với giá không cao.
Ma cụ trung cấp, là những Ma cụ có chứa bên trong từ một đến bốn kỹ năng từ sơ cấp đến trung cấp.
Tôi hiện tại không có ví dụ vì chưa thấy qua bất cứ cái nào kể từ đến thế giới này.
Nhưng tôi có thể nói rằng, nó hiếm hơn so với Ma cụ sơ cấp và giá cả cũng không rẻ so với Ma cụ sơ cấp dưới hai mươi lần.
Ma cụ cao cấp, khác với hai loại trước, đây mới được xem là những Ma cụ thật sự quý giá trong thế giới này.
Nếu không phải may mắn, không phải đủ giàu có, sẽ chẳng ai sở hữu nổi một thứ mà đến các Ma cụ sư phải cống hiến cả đời để tạo ra.
Còn chưa kể đến kỹ năng nằm bên trong mỗi Ma cụ như vậy, chúng đều phải được chọn lựa kỹ càng, kết hợp thật hoàn hảo để không làm cho thứ vật chất làm nên Ma cụ bị nát vụn trong lúc chế tạo vì sức ép của Ma năng lúc kích hoạt.
Việc tạo ra một Ma cụ, cũng giống với con người thế giới này thức tỉnh khi còn nhỏ vậy.
Nếu như cơ thể của một đứa trẻ quá yếu mà thức tỉnh ra được một kỹ năng quá cao cấp, đứa trẻ đó sẽ chỉ có thể bị kỹ năng thức tỉnh hủy hoại đến chết theo nhiều cách khác nhau, tùy vào kỹ năng chúng sở hữu.
Ma cụ cũng vậy, nếu như cố ép thật nhiều kỹ năng cao cấp vào một Ma cụ sơ cấp, nó sẽ lập tức nổ tung sau lần kích hoạt lần đầu tiên vì sức ép của Ma năng phải cung cấp cho các kỹ năng vượt qua sức chịu đựng của vật chất tạo nên chúng.
Rồi đó cũng chỉ là về mặt đòi hỏi nguyên liệu.
Để một Ma cụ cao cấp được xem là Ma cụ cao cấp, kỹ năng được khảm vào bên trong mỗi món đều sẽ không được là thứ quá yếu ớt.
Giới hạng thấp nhất cho một Ma cụ cao cấp chính là phải có năm kỹ năng cấp 5 và một trong đó phải là kỹ năng Cực hiếm trở lên, bốn cái còn lại đều phải là Hiếm.
Nếu không, dù có sát hơn nữa, cả năm đều là loại hiếm cũng chỉ được xếp vào loại Ma cụ trung cấp.
Nhưng đây cũng không phải mức quy định nhất định, bởi vì còn có nhiều loại Ma cụ cao cấp đặc biệt khác, mặc dù chúng không có nhiều kỹ năng mà chỉ có một kỹ năng cấp Độc nhất, cũng được xem như là Ma cụ cao cấp vì sức mạnh nó đem đến cho người sử dụng.
Hai loại còn lại, Truyền thuyết và Thế giới, chúng cũng sẽ không khác nhau là mấy trong ký ức của Chise, khi đều là một thứ gì đó không phải là con người có thể tạo ra được và chỉ có thể biết sức mạnh của chúng thông qua sử sách.
Cấp Truyền thuyết trên thế giới này chỉ tồn tại 43 món duy nhất, một nửa đều được Nữ Hoàng Ma cà rồng cất giữ trong toà tháp của mình, nửa còn lại thì nằm rãi rác trên thế giới này và mỗi món đều có một sức mạnh cực kì điên cuồng, khiến một người bình giữ lấy cũng sẽ xưng bá được một phương.
Riêng cấp Thế giới thì cũng chỉ có hai món duy nhất.
Trong đó chính là Ma vũ khí mà Chise chỉ suýt nữa là có trong tay, sau khi đã hạ thủ với toàn bộ những người được tổ chức đạo tạo cùng cạnh tranh với mình.
Cái còn lại là Thánh vũ khí cũng có khả năng tương tự Ma Vũ khí.
Và theo trong sách Chise từng đọc qua, đây là hai món vũ khí đại diện cho tà ác và chính nghĩa trên thế giới này kể từ khi nó được tạo ra bởi sức mạnh của thế giới.
Sức mạnh của Ma Thánh vũ khí không phụ thuộc vào chính nó, mà chính là sức mạnh của cả thế giới này.
Nói nôm na thì, nếu như thế giới này toàn những kẻ ác độc, Ma vũ khí sẽ là món vũ khí mạnh nhất thế giới, trái ngược lại, nhân loại thế giới này đều lương thiện, Thánh vũ khí sẽ trở thành món vũ khí mạnh nhất.
Ngoài cấp bậc ra, Ma cụ còn xếp vào vài loại khác biệt nữa: thông dụng, trang bị và vũ khí.
Từng loại sẽ có cách thức phân biệt khác nhau, nhưng tác dụng và tác hại của chúng để sẽ mang lại tương đương như cấp của chúng.
Chính vì những điều mà tôi giải thích ở trên, Rerlyn, người ở thế giới này và còn là một quý tộc được ăn học đàng hoàng từ nhỏ, nên tôi đoán không nhầm, hắn ta đã xác định chiếc nhẫn của tôi thuộc loại cao cấp.
Mà biết rồi đấy, Ma cụ cao cấp trên thế giới này nhiều nhưng cũng không giống như rau bán ngoài chợ, nên việc dùng một Ma cụ cao cấp như nhẫn cưới thì đã đủ chứng minh địa vị, tiền bạc của người tặng cho tôi lớn như thế nào, hay tương đương với nó, giống như Rerlyn nói, tình cảm người tặng cho tôi chiếc nhẫn này lớn đến nhường nào.
Và hắn, một người vừa rồi còn muốn so đo với “chồng” tôi, có lẽ đã bị sốc bởi chính nó.
– Ngài lãnh chúa!
– Ngài lãnh chúa!
Chúng tôi về được đến cổng Đông của thành phố cũng là đã chiều tối.
Venlla và Chise, người cầm dây cương và phi ngựa đã không dừng lại trước cổng thành, mà thẳng tiến một đường chạy vào bên trong thành, trước những tiếng chào cung kính của những người lính gác cổng.
– Theo tôi, chúng ta sẽ đến dinh thự của ngài lãnh chúa.
Nếu là ngài ấy, tôi nghĩ sẽ mong hai người đến dinh thự của ngài ấy đêm nay mà thôi.
– Ta cũng nghĩ vậy.
Đôi lúc muốn làm việc gì đó thì làm luôn sẽ tốt hơn là cứ kéo dài thời gian.
Vào bên trong thành phố, với Venlla dẫn đường, chúng tôi lại tiếp tục phi ngựa một đường thẳng đến dinh thự của Rerlyn với ý định sẽ giúp hắn giải quyết luôn vấn đề của mình mà không phải đợi nghỉ ngơi sang hôm sau.
Và đó là lúc mà tôi mới biết được rằng, dinh thự của một quý tộc thế giới này xa hoa sang chảnh ra sao.
Căn cứ theo khoảng thời gian và hướng chúng tôi chạy, dinh thự của Rerlyn có lẽ nằm ở một góc phía Đông Bắc của thành phố, ở một nơi mà chỉ có những ngôi nhà khang trang được xây dựng, cùng những con đường được lót kín bằng thềm đá, để như chứng tỏ nơi này chỉ dành riêng cho những người giàu đến sinh sống.
Đến dinh thự của Rerlyn, thứ đầu tiên để tôi diễn tả dinh thự, hay cung điện của hắn ta chính là một cái hàng rào màu vàng nhạt bao quanh một khu đất rộng.
Rồi sau đó chính là bên kia hàng rào là một khu vườn được cắt tỉa gọn gàn và những con đường lót gạch đẹp mắt.
Cuối cùng, nằm chính giữa khu vườn đó, chính là một cái cung điện lấp lánh ánh vàng lớn không khác gì những cái cung điện ở thế giới của tôi.
Một nơi cực hoành tráng hơn còn so với trí tưởng tượng của tôi về dinh thự mà Rerlyn sống.
Sao mình lại cảm thấy đau lòng nhỉ?
Nhìn thấy toàn bộ nơi này, không hiểu sao, ngực tỗi bỗng có chút cảm giác nhói nhói, và ghen tị một cách không rõ ràng mà không tài nào dứt ra được, dù sau đó một khoảng thời gian đã đến cổng dinh thự.
Đó là một cái cổng lớn đủ một ngôi nhà có thể lọt qua.
Sao mình lại không muốn vào nhỉ???
Đi tới cổng, nhìn những người lính canh cửa kính cẩn chào Rerlyn và Venlla, rồi mở nó ra để chào đón hai người trở về.
Không hiểu thế nào đó, sự ghen tị trong lòng của tôi trước đó lại càng gia tăng thêm nữa.
Đến nổi, tôi đã không biết lúc nào đã cảm thấy không muốn bước vào bên trong.
Nhưng đó cũng chỉ là ý muốn thoáng qua, bởi sau đó tôi đã bị Chise cưỡi luôn ngựa chở vào bên trong, theo Venlla đi đến cửa chính của dinh thự.
Phừm!
– Cô chủ???
– Không, ta chỉ đang cảm thấy hơi lạnh vì trời đêm thôi.
Lúc này, tay tôi không biết vì lý do gì đã tạo ra một quả hoả cầu và nó đã bị Chise phát hiện ngay lập tức.
Để tránh Chise nghi ngờ hành động bất thường của mình là tính phóng hoả nhà người ta, tôi đã nói mình bị lạnh.
Tất nhiên là Chise đã không tin tôi mà chỉ nửa tin nửa ngờ bỏ qua nó, khi tôi đem quả cầu lửa dập đi.
Giải thích xong với Chise, tôi cũng nhảy xuống khỏi con ngựa, ánh mắt cũng không rời khỏi cách cửa gỗ to lớn với khung là một lớp kim loại mạ vàng kia.
Cái dinh thự này thật…thật…đáng ghen tị! Không đúng, không đúng, không đúng.
Tại sao mình lại đi ghen tị với nó? Đúng là trước giờ mình sống ở một ngồi nhà cũng bình thường, nhưng đó là mình không muốn sống ở nơi sang trọng…thế giờ cảm xúc này là sao???
Nhìn nó, tôi bắt đầu suy nghĩ.
Mà càng suy nghĩ, tôi lại càng không hiểu được rốt cuộc là cái cảm giác đau lòng và ghen tị này ở đâu mà ra.
– Ta…vừa rồi ta sao thế?
Trong khi tôi đang ngắm cửa, bên phía Rerlyn, hắn cũng đã tỉnh lại sau khi được Venlla đỡ xuống ngựa.
Tôi có thể nói như vậy, là bởi vì khi hắn lên tiếng, tôi đã nhìn sang hắn.
Gương mặt Rerlyn lúc này có thể nói là khá ngơ ngác, có vẻ như suốt cả chặng đường, hắn đã mất luôn ý thức của mình chứ không phải là sốc đơn thuần nữa.
– Chúng ta…về dinh thự rồi sao?
– Hà~.
Lãnh chúa chúng ta về rồi.
Khi Rerlyn ngớ ngẩn hỏi Venlla, ông ta đã thở dài ra một cái và dùng ánh mắt đầy tiếc nuối trả lời.
– Vậy à…vậy ra ta đã bị sốc đến như vậy à…
Rerlyn đưa tay lên vịnh lấy tráng mình, dường như chấp nhận với câu trả lời của Venlla và có thể xác định, cũng như thừa nhận luôn với tình trạng của mình trước đó.
– Các người dẫn chúng đi đi.
Nhớ chăm sóc chúng kĩ càng một chút.
– Vâng, thưa ngài.
Venlla sau đó không nói thêm gì nữa với Rerlyn, mà chỉ bước sang chỗ những quản gia trẻ đã chờ sẵn ở khi chúng tôi đến đây để sai bảo.
Về phần Chise, thì cô ấy bình thường hơn, hay nói đúng thì là nhập tâm làm một người hầu, đứng bên cạnh tôi mà quan sát những chuyện đang xảy ra xung quanh.
– Ta xin lỗi cô, Lilianna.
Chuyện lúc sáng…ta…
– Không vấn đề.
Tôi lắc đầu và ngăn lại lời xin lỗi khó khăn của Rerlyn với biểu hiện của hắn sáng giờ.
– Thú thật với ngài, từ lúc mà ta có chồng, không chỉ riêng ngài thì mới bị như vậy mỗi lần ta được chồng mình dẫn đi chơi đâu.
Cho nên ngài không cần tự trách mình vì đã biểu hiện một cách thô lỗ như vậy với ta.
Để tránh cuộc trò chuyện phía sau sẽ trở nên khó khăn hơn, tôi cố bịa ra một chuyện, mà trong đó Rerlyn cũng chính là một nạn nhân giống như bao nạn nhân khác với nhan sắc của mình mà nói.
– V-Vậy à…!Hahaha…
Với nó, Rerlyn đã từ khó khăn mà trở nên phấn chấn một chút với một gương mặt cười cay đắng.
Thông qua gương mặt đó, tôi có thể dễ dàng hiểu được hắn đang nghĩ rằng mình không cô độc trong tình huống diễn ra với bản thân.
– Phải rồi, trời cũng tối rồi.
Chắc cô đã mệt sau một ngày đi đường.
Hay để ta mời cô một bữa tối nhé? Sau đó chúng ta sẽ nói đến chuyện Ma cụ bị nguyền của gia đình ta.
Sau khi cười một tràng, Rerlyn giống như đã tự an ủi mình trong tâm trí, rồi mới mỉm cười nói, rồi trở nên hệt như một chủ nhà thật sự bước qua tôi, tiến đến cánh cửa đang dần dần mở ra từ hai quản gia đứng đó từ trước.
– Cũng được.
Tôi trả lời rồi cũng bước theo anh ta, và rồi…
– Cung nghênh lãnh chúa đã trở về.
– Chào mừng lãnh chúa đã trở về.
…
Khi cánh cửa bật mở, giống như mấy bộ phim và hoạt hình về những gia đình giàu có.
Bên trong dinh thự của Rerlyn, tại một sảnh lớn gần cửa ra vào, hai hàng người hầu, một quản gia và một hầu nữ, dẫn đầu là một quản gia và một hầu nữ có tuổi xuất hiện trong tầm mắt tôi, cuối đầu chào lớn với Rerlyn.
Rồi ngay giây phút đó.
Khi tôi còn chưa kịp kinh ngạc bởi sự hào nhoáng của Rerlyn thì như một ảo giác, ba cô hầu gái, một cô gái mặc đồ quản gia bỗng mờ ảo xuất hiện trong tầm mắt của tôi và nở một nụ cười chào lấy tôi.
{Cô chủ chào mừng trở về! Cô chủ có đói chưa?}
{Cô chủ hôm nay sẽ có món gà xào mà người thích đó nha!}
{Cô chủ, người đi chơi hôm nay có gì vui không vậy?}
{Ba người! Chào đàng hoàng! Cô chủ người có đói không? Chúng tôi chuẩn bị bữa ăn cho người nhé?}
Họ xuất hiện như một ảo giác vậy, trong một thoáng rồi biến mất mà chẳng để lại gì cả.
C-Chuyện gì vậy?
Hay, nói cho đúng hơn, chỉ để lại một tôi với cảm giác tiếc thương không rõ ràng, như gặp lại những người thân đã lâu không thấy mặt vậy.
===