Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng

Chương 69: Ở Tương Lai Ta Hình Như Vừa Có Được Một Hầu Nữ Mạnh Mẽ


Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 69: Ở Tương Lai Ta Hình Như Vừa Có Được Một Hầu Nữ Mạnh Mẽ


– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tác giả: Hừmmm…mình đang ăn cái quái đen đen gì vậy nhỉ? Bữa ăn chả chất lượng gì cả…
===
Tác giả: dấu tên bằng @#₫ cảm thấy củ chuối quá, nên chuyển qua ba chấm có dấu ngoặc cho dễ bấm.
===
Tôi bước theo anh ấy, đôi chân không tự chủ cảm thấy vui vẻ, bước nhanh hơn rồi chậm lại để có thể theo kịp bước tiến của anh.

Dưới lớp mũ áo choàng, tôi ngẩng mặt lên nhìn (…) thì thấy anh ấy đang tỏ ra một bộ đâm chiêu.

Tôi tự hỏi không biết anh ấy đang nghĩ cái gì thế nhỉ? Nhưng thay vì hỏi ra, tôi lại muốn nhìn anh ấy theo kiểu thế này hơn nhiều, trông nó thật là thích.
Giống như bắt gặp được ánh mắt của tôi, (…) nhìn xuống tôi và mỉm cười.
– […] em có nghĩ nhà của ta là quá nhỏ không?
– […] hông biết.

[…] thấy có (…) là vui rồi!
Tôi không hiểu (…) hỏi thế là sao, nhưng tôi vẫn trả lời theo cách mình hiểu nhất, đó chính ở đâu có (…) ở đó sẽ đều vui!
– Đúng vậy, đúng vậy.

Không biết lắm, nhưng coi bộ hình như tôi đã trả lời chính xác, nên (…) trông cái mặt đã cười lên, còn tay đưa lên mũ áo choàng của tôi mà xoa nhẹ.

Nó thật là thích quá đi! Tôi vui vẻ mỉm cười mà tận hưởng nó.
Nó không hề lâu, chỉ thoáng chóc thì (…) đã thả tay ra khiến tôi có hơi luyến tiếc.
Để tận hưởng nó tiếp, tôi chạy đến chỗ tay (…) đem nó đặt lên đầu mình và mỉm cười.
– Hahaha.

Được rồi anh chiều em.
(…) đã hiểu ý tôi, mỉm cười và tiếp tục xoa đầu của tôi.

Chỉ là trong khi mỉm cười, đôi mắt của (…) đã thể hiện ra điều gì đó kì lạ.

Nó khác anh ấy thể hiện ra mỗi ngày, và mỗi lần thế sẽ chắc chắn có mỗi nổi buồn gì đó!
Nghĩ (…) hẳn đang có điều gì khác bình thường trong đầu, tôi lên tiếng hỏi.
– (…) có chuyện gì sao?
– Hừm, không có.

[…] anh chỉ nghĩ hôm nay nên mua cái gì cho em ăn thôi.
(…) nói không có vậy hẳn không có rồi.

Chỉ là anh ấy đang nói cho tôi ăn sao!?
Ăn ăn ăn…!Trong đầu tôi đang bắt đầu hiên rất nhiều món ăn ngon và mỗi món đều bị tôi cắn một miếng!
– Hahaha nhìn cái mặt em kìa.

– Mặt […] có gì sao?

Mặt tôi bây giờ chỉ có cười, nhưng (…) nói làm tôi phải thử sờ lên mặt mình để xem có gì không.
– Không có gì cả.

Chỉ là một cô bé trắng trẻo dễ thương ham ăn thôi.
(…) mỉm cười thật vui thích, xoa đầu tôi nhanh hơn một thoáng rồi đưa tay xuống vặn nhẹ má của tôi.
– Hihihi (…( sẽ mua gì cho […]?
Cái này tôi hiểu này, nhất định là (…) đang trêu gẹo tôi ăn nhiều! Tôi không biết ăn nhiều thì có gì xấu, nhưng ăn nhiều rất ngon!
– […] đoán xem?
– Đoán?
(…) bảo tôi đoán? Làm sao đây, đầu tôi nó bắt đầu suy nghĩ ra thật nhiều món ăn luôn này.

Không được không được đâu […], nếu ăn nhiều (…) sẽ chẳng có tiền để trả đâu! (…) rất nghèo! Mẹ còn nói (…) nghèo thê thảm nhất giới quý tộc nữa kia mà!
Suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ, rồi suy nghĩ tôi phải bối rối ôm lấy đầu mình cố kiềm nén điều mình muốn đem hết cả khu chợ về để ăn, cuối cùng chọn ra món rẻ rẻ rẻ rẻ nhất!
– Bánh Joik!
Tôi thả tay khỏi đây cười tươi nói với (…) .
Bánh Joik là một loại bánh làm từ bột mì, có nhân thịt! Mấy món rẻ khác không có, nên tôi nghĩ món rẻ này sẽ ngon hơn mấy món rẻ khác nhiều!
– Hự! […] anh không hiểu lắm, nhưng sao anh có cảm giác em đang bảo anh là tên nghèo kiết xác chỉ mua nổi món bánh 1 đồng nhỏ đó cho em ăn thế?
– ???? (…) bị thương?
(…) tự nhiên lại giờ tay ôm trái tim mì khi tôi đoán ra, không lẽ anh ấy bị thương mất rồi?
– Nội thương, một trăm nhát dao đâm tim, cộng một ngàn sát thương từ nụ cười của em.
– !!! (…) bị thương nặng!?
Tôi không hiểu (…) nói gì lắm, nhưng bị thương ở tim theo mẹ nói nhất định là rất nặng!
Tôi sờ tay vào phía tim (…) và nhanh chóng dùng kỹ năng chữa trị mà mẹ nói rất tốt của mình.

– Phụt.

Anh có nói mình bị thương đâu.

– ???
Sau khi tôi dùng kỹ năng, (…) đã che miệng mà cười nói mình không bị thương.

Tôi không hiểu lắm tại sao (…) nói mình bị thương rồi lại không, nhưng hình như anh ấy hết đau rồi.

Tốt quá đi!
– Đi thôi […] , lần này anh sẽ mua cho em món bánh ngon nhất trong cửa hàng bánh ngọt!
– !!!
(…) bị thương ở đầu rồi!
Tôi nhanh chân nhảy lên bám lấy cơ thể (…) để có thể đưa tay lên đầu anh ấy, rồi dùng vài phát kỹ năng chữa trị lên.

Mẹ có nói nếu một ngày (…) chịu mua món ngon nhất cho tôi ăn, đầu anh ta nhất định có vấn đề! Mà tôi nghe nhóm người hầu trong nhà nói đến vấn đề, đó sẽ là một chuyện rất tệ hại, nên tôi nghĩ đầu (…) có chuyện rồi!
– …
Kì lạ ghê…sao (…) lại im lặng thế nhỉ? Không lẽ vấn đề hết rồi?
Tôi dùng vài phát kỹ năng, (…) đang mỉm cười bỗng ngừng lại, sau đó anh ấy đơ ra như khúc cây luôn.

– ??? (…)?
Tôi xuống khỏi người …!và lên tiếng gọi thử, nhưng anh ấy không có trả lời.
– ??? (…)? (…)? (…)?
Tôi thử gọi thêm mấy lần, dùng tay giật giật nhẹ góc áo của (…) nhưng vẫn như cũ, anh ấy chẳng chịu trả lời gì hết trơn.
– ???????
Không lẽ kỹ năng của tôi cũng gặp vấn đề??
– ??????
Tôi nên làm gì đây? Nên làm gì đây?
– ??? (…)?
Tôi gọi (…) và lây mạnh hơn một chút.

Nhưng (…) lại như cũ chẳng nói gì cả, mắt vẫn mở chứng tỏ không có ngủ, tim vẫn đập có nghĩa là vẫn sống, vậy mà sao lại không thèm cử động???
– ??? (…) tỉnh lại đi!
– Gào!!!!
– (…)!!
A (…) tỉnh rồi! Không biết lắm tại sao tự nhiên anh ấy gào vào mặt mình, nhưng (…) tỉnh rồi này.

Thấy anh ấy tỉnh lại, tôi liền bay tới ôm lấy (…) mà cảm thấy vui vẻ.

Lúc (…) cứng đờ, tôi không hiểu lắm, nhưng trong cơ thể tôi cảm thấy một cảm giác thật lạ, không muốn (…) như vậy chút nào hết!
– (…) tại sao lại gào?
Tôi cười vui vẻ nhìn (…).

Tôi có cảm giác không hiểu nó lắm, nên muốn hỏi thử xem.

(…) luôn giải thích cho tôi sau đó, nhưng lần này lại khác, anh ấy chỉ mỉm cười một cách khó hiểu đưa tay xoa đầu tôi.
– Không có gì, đi thôi đi thôi, anh mua cho […] bánh Joik.
– Hihihi, yêu (…) nhất!
Vậy là cuối cùng (…) cũng bình thường! Tôi nghĩ vừa rồi kỹ năng của mình phát tác hơi chậm chứ nó không có vấn đề gì hết!
– Khụ, […] đừng nói vậy.

Câu đó em nên dành cho người em yêu trong tương lai ấy.

Sẽ có một ngày em nhớ lại mình là ai.

Đến lúc đó em hãy tìm người yêu em thật sự rồi hãy nói ra.

– ??? […] không hiểu, nhưng […] sẽ làm theo lời (…)!
(…) nói gì cũng đúng cả! Vậy là mẹ chỉ sai rồi!
Câu nói này là mẹ chỉ tôi nói ngày hôm qua, nói nếu (…) cho tôi ăn gì nhất định phải yêu anh ấy! Nhưng nếu (…) nói không nên nói, tôi sẽ nghe theo!
– Ngoài ra!

Huh? Ngoài ra!?
(…) bỗng đứng thẳng người, ánh mắt nhìn xa đi, đó là một ánh mắt anh ấy luôn sẽ nói ra một việc gì đó rất nghiêm trọng, nên tôi nhanh chóng đứng thẳng người dùng mắt nhìn chằm chằm vào mặt anh ấy để chuẩn bị nghe!
– […] nhìn bên kia!
Bên kia? A bên kia!
(…) chỉ và bắt tôi nhìn, nên tôi nhanh chóng quay lưng, dời mắt khỏi mặt anh ấy và đưa mắt đến một dinh thự lớn, rất lớn, hơn nhà của tôi mà anh ấy chỉ! Không chỉ vậy, hàng rào nhà tôi chỉ là những cây gỗ, hàng rào này chỉ toàn là sắt sắt với sắt mà còn cao nữa.

Cái ở nhà (…) và tôi toàn nhảy qua không, nhưng tôi nghĩ cái này (…) nhảy qua không nổi đâu!
– Em có thấy cái dinh thự đó không?
– […] thấy.
Tôi trả lời (…) và gật đầu thật mạnh, mọi sự dạy bảo lúc này, tôi sẽ tiếp thu hết mình!
– Ừm.

Kẻ sau này yêu em phải có một cái như vậy hoặc to hơn em hiểu chưa!?
– […] hiểu!
– Không được yêu kẻ nghèo hơn, em hiểu chưa!
– […] hiểu!
– Kể cả anh em hiểu chưa!
– […] hiểu!
– Tốt, chúng ta đi mua bánh Joik!
===
– Hehehe…
– …
Tôi mơ màn tỉnh lại sau một giấc ngủ ngắn, cái gương mặt đang cười đê tiện của Chise đã đập thẳng vào mặt mình.
– …
Tôi nhìn thẳng vào mắt của cô ấy, cổ liền ngừng cười, tỏ ra một bộ nghiêm túc ngồi thẳng lưng lên dưới hồ, sau đó mới quay lại mỉm cười bình thường nhìn tôi.
– Cô chủ, người tỉnh rồi à?
– …
Tôi vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Chise.

Cái gương mặt của cô ấy lúc này, không hề giúp được chút gì khi cái bản mặt vừa rồi vẫn còn in một một trong đầu của tôi đây.
Chuyện này mình sẽ tính sổ sao.

– Tôi đã ngủ bao lâu rồi?
Tôi tạm bỏ qua chuyện Chise đã lén lút nhìn mình một cách đê tiện trong lúc ngủ, mà hỏi về thời gian mình ngủ.

Mà cô ấy có biết không trời?
Mới hỏi ra, tôi liền cảm thấy câu hỏi này khá vô dụng, bởi tôi có cảm giác Chise sẽ chẳng biết cái gì đâu khi đã ngắm tôi quên trời quên đất mất rồi còn đâu.
– Hình như là hơn nửa giờ một chút.
Biết thật?
– Vậy à.
Chise trả lời đã làm tôi bất ngờ, nhưng bản chất của tôi là một bộ vô cảm nên khi trả lời cũng chẳng có chút cảm xúc nào.
Tôi gật đầu với rồi từ từ đứng lên khỏi hồ, bước lên bờ trong khi nhặt lấy chiếc khăn khô phía trên đã chuẩn bị từ trước, phủ lên người và lau nhẹ đi lớp nước bên ngoài da mình.

Tôi đã lấy nó từ nơi tắm gội ở phía bên trái của phòng tắm.

Nơi đó còn có cả một vòi sen nước nóng nên công việc tắm cơ thể này còn đơn giản hơn rất nhiều, với việc múc từng gáo nước tại nhà trọ của Juliet.

Còn chưa kể đến chuyện dầu gội và xả của nơi này đều xịn gấp mấy lần ở đó và có thương hiệu riêng.

Và ngoài ra, nước ngâm mình còn thơm mùi hoa nữa

Chỉ mới tắm ở đây một lần, tôi đã nhận ra việc tắm ở một nhà trọ và một dinh thự của quý tộc đẳng cấp nó trên lệch như thế nào.
– A~ tiếc thật!
Sau tôi, Chise cũng bật mạnh dậy khỏi hồ với bộ dạng tiếc nuối.

– Tiếc cái đầu cô đấy, mau lao khô rồi đi ra thôi.
Tôi lạnh nhạt khi thấy Chise và phơi cái cơ thể nuột nà của mình ra, và đem một cái khăn còn lại dưới đất ném cho cô ấy.
– Được rồi.

Mà ai ngờ được, tôi có cơ hội tắm chung với một Ma cà rồng xinh đẹp như cô chứ hihihi.
Chise ôm lấy cái khăn tôi đưa, lau mình trong khi mặt tỏ ra phởn mà nói, sau đó thì cười bằng một bộ trông đầy ngốc nghếch.
Thấy cảnh đó, lòng tôi lạnh bây giờ còn lạnh hơn trước, bỏ qua mà đem trong không gian giữ đồ ra một bộ đẹp nhất thay vào trong người mình.
– ???
Sau khi thay xong, tôi quay lại xem Chise thế nào thì đã cảm thấy kinh ngạc khi lúc này, không biết lấy đâu ra, cô ấy đã chồng vào mình một bộ đồ hầu nữ mỉm cười với tôi.
– Cô chủ, người cảm thấy tôi thế nào?
– …
Tôi nhìn Chise mà trong lòng cảm thấy nghiêm trọng, bởi không hiểu vì lý do gì đó, cô ấy làm tôi có cảm giác nhớ đến bốn cô hầu gái đã xuất hiện trước đó không lâu.
– Hihihi, chắc cô chủ đang tự hỏi tôi lấy đâu ra đúng không? Tôi đã xin hầu gái trưởng Maria ở đây đấy! Thấy sao? Người thấy có hợp không cô chủ?
– Một Kẻ săn Ma cà rồng như cô, chịu làm một người hầu cho một Ma cà rồng thì cũng lạ thật đấy Chise.
– Tất nhiên~.

Mặc tôi nói, Chise không hề phản ứng mạnh như tôi nghĩ, mà còn quay một vòng vui vẻ thừa nhận.

Sau đó, cô ấy nhìn thẳng vào mặt tôi với một bộ nghiêm túc.
– Đó chỉ là đối với cô thôi Lilianna à.

Nói xong, Chise bước nhanh đến chỗ tôi, hai tay đưa vịnh lấy mép váy và cuối người trước tôi.
– Với lời thề của mình như một hiệp sĩ và một kẻ hầu, tôi xin thề sẽ không bao giờ phục vụ cho ai khác, kể cả Ma cà rồng ngoài người, thưa cô chủ của tôi.
Chise nói thì nghe hay đấy, nhưng tôi không biết có mấy phần là thật ở bên trong với đôi mắt tinh nghịch kia của cô ấy đây.
– Được rồi, đừng đùa nữa.

Chúng ta ra thôi.

Tôi không muốn lỡ bữa tối của mình.
– Ơ? Cô chủ, người không cảm thấy vui sao?
– Tôi vui.
– Thật sao?
– Một nửa.

Một nửa tôi cảm thấy cô hơi phiền đấy Chise.
Tôi phủ lên người chiếc áo choàng và quay sang Chise, người đang kề sát đến bên mình, hai tay rõ ràng có ý định đem tôi ôm lấy.
– Hehehe…
Bị tôi nhắc khéo, Chise vội thu tay lại mà mỉm cười bước lùi lại sau lưng tôi, chuẩn bị để đóng giả như một người hầu khi bước ra khỏi cửa phòng tắm.
===
Main:
Lilianna
Phụ:
Chise, Viluna, Alissia, Nguyệt, Long, Rerlyn…
Qua đường:
Juliet, Venlla, Better, Maria, Bonie, Ganrd, Dina, Fear, Gamer….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.