Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 66: Ở Tương Lai Ta Ghét Nhất Có Kẻ Dám Nói Xấu Chồng Mình!
Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao bên ngoài dinh thự.
– Lilianna! Cô có đó không vậy!? Kì lạ, cô ấy đi đâu rồi?
Tôi đã thức dậy tại căn phòng đối diện với phòng mình trong tiếng gọi của Chise.
Chise dường như đã không biết tôi ở trong căn phòng này mà chỉ gọi một lần, không nghe tiếng tôi đáp thì đã vội vàng rời đi.
Tôi tỉnh lại trong mơ màng, thấy như vậy cũng liền bước xuống đi nhanh đến mở cửa để gọi Chise lại.
– Chise, tôi ở đây.
– Lilianna? Cô sáng giờ ở trong đó sao?
Chise nghe tôi gọi, đang bước xuống câu thang thì liền quay trở lại vẻ mặt thắc mắc.
Cô ấy bước đến gần tôi và có ý định nhìn vào bên trong phòng.
Nhưng ngay vào lúc đó, tôi đã nhanh tay khép cửa lại để Chise không thấy được gì cả.
Căn phòng đối diện với phòng tôi này không phải là một căn phòng bình thường, mà nó chính là nơi của cha mẹ cậu bé, người đã kết hôn với người bị tôi mô phỏng ra giống mình trong tấm ảnh.
Cho nên tôi sẽ không thể để Chise mình nhìn vào trong được, không phải là tôi nghĩ mình là đứa con dâu hay gì, mà đây chính là xem như một sự tôn trọng đối với người lớn hơn mình.
– Ừm, có vẻ là như vậy.
Tôi trả lời Chise như vậy là bởi vì.
Vào lúc tỉnh lại khi Chise gọi, tôi có cảm giác mình như thể đang bị ảo giác vậy.
Đêm qua rõ ràng tôi chỉ nhớ mình đi đến chỗ cách cửa này và mở nó ra thôi, thế mà lúc tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường mất rồi.
Nghĩ thôi cũng cảm thấy nó bất thường vô cùng.
– Có vẻ là như vậy?
Chise nhíu mày với câu trả lời của tôi.
– Cô không cần biết đâu.
Mà cô tìm tôi có chuyện gì sao? Trông cô như hơi gấp gáp.
Không giống như Chise mọi ngày, Chise hiện tại trông khá là hấp tấp thông qua tiếng gọi và hành động bước nhanh đến tôi trước đó.
– Lilianna, sao cô cứ hay quên chuyện quan trọng như vậy?
– Chuyện quan trọng?
– Đúng vậy đấy.
Ngài Rerlyn đã quay lại cùng hiệp sĩ của mình rồi đấy.
Và ngài ấy cũng đã đợi cô từ sáng đến giờ rồi có biết không?
Chise nhắc thì tôi mới nhớ đúng là đêm qua sau khi chia tay với Rerlyn, tôi có hẹn hắn sáng nay gặp lại thật.
Nhưng cái này tôi cũng không có cố ý đâu đấy! Đều là do lỗi của Chise hết cả.
Nếu đêm qua cô ấy không ngồi kể chuyện cho tôi đến sáng, tôi cũng sẽ không ngủ nướng đến bây giờ.
Tôi đã không trách Chise ngay mà chỉ lạnh nhạt lên tiếng.
– Đôi lúc thành ý đủ nhiều sẽ khiến người khác giúp mình tốt hơn.
Tôi nghĩ cứ để hắn đợi một chút để khẳn định quyết tâm của hắn cũng tốt.
– Lilianna…người ta là quý tộc đó.
Chise nhỏ giọng nhắc nhở tôi.
– Còn tôi là Ma cà rồng.
Không biết có đúng không, nhưng tôi có cảm giác như Chise vừa quên mất tôi là Ma cà rồng, thứ sinh vật vừa ra đời đã là kẻ có địa vị cao nhất thế giới này thì phải.
Hay đó cũng chỉ là cảm giác, bởi câu nói tiếp đó của Chise đã khiến tôi tỉnh ngộ lên nhiều.
– Nhưng bây giờ cô chỉ là một người thường thôi Lilianna.
Chúng ta còn đang giả vờ làm một quý tộc nữa, ít ra cô cũng phải ra dán mình là một quý tộc chuẩn mực chứ!
– Cô nói cũng phải.
Điều Chise nói làm tôi phải nghĩ lại một chút về việc “lại” bỏ quên Rerlyn theo kiểu không nhớ này nữa.
Nói sao nhỉ? Trí nhớ của tôi không phải không tốt, nhưng tôi cứ có cảm giác Rerlyn từ khi gặp nhau đến giờ, hắn cứ mờ nhạt với mình thế nào ấy.
Hay nói cho đúng hơn thì, kiểu như tôi đang kháng cứ với một kẻ thích mình và cố đem hắn bơ sạch đi, kể cả sự tồn tại vậy.
Nếu suy nghĩ cho nó đẹp đẽ một chút, thì kiểu gì tôi cũng giống như một cô gái đã yêu ai đó rất sâu đậm, đến nổi không muốn có bất cứ ai thích mình nữa, kẻ nào thích mình thì sẽ không muốn biết kẻ đó là ai nữa.
Wao, nghe thôi mà tôi đã cảm thấy rợn cả da gà, mặc dù chẳng có thể hiện nổi cảm xúc ra ngoài.
– Nhưng mà tôi cũng là một quý tộc.
Việc chờ đợi nhau một chút sẽ không sao đâu.
Còn chưa kể đến chuyện hắn đang nhờ vả tôi.
Để chối bỏ việc mình thật sự đã lỡ quên đi người ta, tôi cố nhắc lại vấn đề cũ và không quên bổ sung cho Chise biết, tôi với Rerlyn hiện tại là ngang hàng, có đợi nhau một chút là chẳng sao cả.
– Hà~ được rồi.
– Mà này, sao tôi có cảm giác như thái độ của cô khác ngày hôm qua vậy? Không phải cô đã không ưa Rerlyn hay sao?
Tôi nghi ngờ hỏi Chise, bởi khác hôm qua sẽ biểu hiện ra vẻ giống như thù địch, Chise hôm nay dường như nói chuyện về Rerlyn trông có thiện cảm hơn rất nhiều.
– Chuyện đó nói ra cũng dài lắm.
Sáng hôm nay…
Khi bị tôi hỏi đến, Chise đã bắt đầu kể ra chuyện mình tại sao lại có thiện cảm với Rerlyn.
Đại khái là như thế này.
Sáng hôm nay sau khi tỉnh lại, Chise đã tò mò về ngôi làng nên đã quyết định rời đi khỏi dinh thự và đến đó để xem thử một lần, muốn coi Rerlyn có giải quyết được chuyện thuế má thật sự hay không.
Kết quả là có.
Chise đã nghe được rất nhiều lời ca ngợi về Rerlyn khi đến ngôi làng đó.
Nó không như hôm qua còn căm thù lãnh chúa của mình, hôm nay lại ca ngợi và còn khen lấy khen để Rerlyn về sự sáng suốt của hắn khi quyết định sẽ miễn thuế cho cả làng trong bốn năm đến và cung cấp lương thực cho họ ba tháng vì tình trạng lúc này.
– Ồ, nghe cũng được đấy chứ.
Chỉ mới nghe thôi tôi đã thấy làng Eliou sẽ có một cuộc sống thư thái trong bốn năm kế tiếp, nên không hề có ý định sẽ nghi ngờ nó là tốt hay xấu vì thậm chí mình còn chẳng biết cách cai trị một vùng lãnh thổ là ra sao.
– Được rồi đấy Lilianna, cô đừng có mà kéo thời gian nữa.
Nhanh chuẩn bị đi, chúng ta đi gặp ngài Rerlyn.
– Được thôi, cô đợi tôi một lát.
Tôi nói rồi đi nhanh về phòng mình để lấy chiếc áo khoác”tạm” mà mình để bên trong, mang vào rồi mới cùng Chise bước xuống lầu để gặp mặt Rerlyn.
Vẫn như hôm qua thôi, tôi không muốn Rerlyn phải nhìn thấy mặt mình, để rồi sẽ bị mê hoặc bởi chính nó và khiến cuộc trò chuyện sẽ trở nên khó khăn hơn bình thường.
Trời bây giờ cũng đã trưa, nhưng khi gặp nhau, chúng tôi đã chào nhau bằng cách nói chào buổi sáng, mặc dù tôi hay hắn đều cảm thấy thật không đúng sau đó.
Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện ngắn sau đó về chuyện giờ khởi hành để trở về thành phố và tôi là người đã ra quyết định sẽ đi lúc nào.
Muộn cũng đi, sớm cũng đi, tôi đã quyết định sẽ dùng xong bữa sáng trưa của mình và dọn dẹp mọi thứ rồi khởi hành luôn.
Rerlyn đã chấp nhận nó và hắn đã được tôi mời dùng bữa với mình, một bữa trữa ngoài trời từ chiếc bàn tôi đã chuẩn bị trước đó, xem như phần thưởng cho sự cố gắng của hắn, lẫn sự xin lỗi của tôi vì hắn là một quý tộc tốt, chứ không ác độc và lạm quyền như đã tưởng ban đầu.
– Nói vậy là cô cứ thể mà chạy đến đây sao?
– Đúng vậy.
Trong bữa ăn, sau khi khen tấm tắc tài nghệ nấu nướng của tôi.
Chúng tôi đã bắt đầu nói về việc tôi và Chise sẽ di chuyển như thế nào để về thành phố.
Và lúc này, tôi đang nói về chuyện mình đã đến nơi này bằng cách nào trước đó.
– Ta có một kỹ năng giúp cường hoá cơ thể của mình lên, nên không nhất thiết phải thuê ngựa để đi.
Ngoài ra thì ta cũng chạy nhanh hơn ngựa, nên thuê chúng sẽ rất phí tiền.
Trong trí nhớ của Chise tôi có thấy được dịch vụ cho thuê ngựa trong thành phố, cho nên đã nói về nó như thể mình rành ròi vậy.
– Ra vậy…!Nói như thế, khi trở về thành phố cô sẽ làm một việc tương tự?
– Không sai.
Có vấn đề gì sao?
Mặt Rerlyn trông khá kì lạ khi hỏi tôi.
Cứ như là hắn đang muốn nói cho tôi chuyện đó rất là không đúng vậy.
– Không, cũng không hẳn là sai.
Chỉ là, là một quý tộc, ta nghĩ cô không nên cứ bế người hầu của mình chạy đi khắp nơi như vậy được.
Dù biết đây không phải là lãnh địa của cô, nhưng lỡ như có người biết cô là ai thì danh tiếng của cô, ta sợ sẽ bị dị nghị đấy.
– Hừm…
Tôi dừng việc thưởng thức món xường Hibuu nướng được rưới nước sốt lại trong thoáng chóc để suy nghĩ, đúng hơn là để cho giống thật, tôi đã giả vờ suy nghĩ, rồi mới nói ra điều mình đã nghĩ ra trước đó không lâu.
– Thật ra thì ngài cũng không cần quá lo lắng đâu.
Nơi đây với lãnh địa của ta cũng không phải là gần.
Cho nên chuyện có người biết được ta là ai cũng sẽ không dễ đâu.
Huống hồ chi, ta còn trùm kín mích để đi như thế này.
Đừng nói là người quen, có khi trở lại lãnh địa cũng chẳng ai nhận ra ta trừ phi ta tự nhận mình là ai đâu.
– Cô nói như thế nhưng…
– Ngài cứ yên tâm.
Chồng của ta cũng đã bảo rồi, trùm chiếc áo khoác thế này sẽ chẳng ai nhận ra ta được đâu.
– …
Để không bị nhắc đến chuyện bế Chise chạy khắp nơi nữa, tôi đã phải áp dụng đến cách nói tới chồng ảo của mình để khiến Rerlyn bị đả kích mà im lặng.
Nó khá là hiệu quả.
Sau khi tôi nói đến chồng mình, Rerlyn đã không nói gì thêm nữa và bữa ăn đã trở nên im lặng như trước khi không có hai người hắn ta.
Trong khoảng thời gian đó, tôi lại có thể thưởng thức món ăn của mình trong yên bình.
Thế nhưng rồi, sự yên bình đó của tôi kéo dài không được lâu khi Rerlyn cứ liên tục lia mắt vào tay trái của tôi, rồi bắt đầu tỏ ra một vẻ nghi ngờ.
Nhìn thấy nó, tôi liền nhớ sực ra chuyện mình bịa ra đã thiếu sót cái gì.
Đó chính là nhẫn cưới.
Qua ký ức của Chise, theo thông lệ bình thường của quý tộc khi cưới nhau, người vợ, hay người chồng sẽ luôn mang theo chiếc nhẫn cưới của mình ở ngón áp út bên trái giống như thế giới của tôi cho đến khi lìa đời.
Thế nhưng mà ngay vào lúc này, tay bên trái, ngón áp út của tôi vậy mà không có nó.
Cho nên, có vẻ như Rerlyn đã phát hiện ra và sinh nghi ngờ như hiện tại.
– Tối hôm qua ta đã không để ý, nhưng có vẻ như cô không mang nhẫn cưới của mình nhỉ? Đó có phải vì chồng cô đã không đủ tiền chi trả hay là vì lý do gì khác không?
Tôi đã không mong Rerlyn sẽ thăm dò mình ngay vào hiện tại, nhưng coi bộ hắn đã không thể kiềm chế được, dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi nhất để xác định tôi chưa có chồng.
Tuy nhiên, lúc hắn vừa nghi ngờ thì tôi cũng đã nghĩ thông suốt câu trả lời của mình rồi.
Tôi đã muốn bật cười thật vui vẻ mà trả lời hắn, nhưng làm không được nên chỉ lạnh nhạt nói.
– Ngài đừng hiểu lầm.
Chồng ta tuy chỉ là một quý tộc có chức tước không lớn.
Nhưng nhẫn cưới anh ấy nhất định sẽ không quên tặng cho ta.
Nếu ngài muốn xem nó, ta sẽ cho ngài xem nó sau khi ăn xong bữa trưa này của chúng ta.
– …!Ta nghe nói chiếc nhẫn cưới chính là thứ chứng minh tình yêu của người chồng đối với hôn thê của mình.
Ta mong là chồng của cô sẽ tặng cô một chiếc nhẫn tương đương tình yêu của anh ta dành cho cô, chứ không phải là loại nhẫn gì đó đến mức cô cảm thấy không muốn đeo trên tay vì quá xâu so với vẻ đẹp của mình.
Trước lời nói của tôi, Rerlyn đã im lặng một chập mới lên tiếng trở lại bằng tông giọng như thể một người thợ làm bánh lành nghề đang nhìn một thợ làm bắng mới vào nghề tạo ra một cách bánh xấu xí hơn mình làm được.
Đây là muốn thẳng thừng tỏ ra coi thường với chồng của mình sao!?
Dù không hiểu thế nào, nhưng khi nghe cái câu nói đầy ẩn ý coi thường của Rerlyn, tôi đã nhịn không được mà cảm thấy giận dữ trong lòng.
Không chỉ thế…
Két…
Nếu không phải bộ bàn ghế và tất cả dụng cụ ăn uống đều là từ kỹ năng của tôi tạo ra, chỉ sợ giờ chúng đã bị sức mình tự dưng mất kiểm soát của mình ép nát vụn.
– Ngài Rerlyn, nếu ngài nói vậy, tôi chỉ mong ngài chút nữa đừng quá ngưởng mộ chồng tôi mà thôi.
– Hahaha, ta mong là như vậy.
Mặc tôi nói, Rerlyn vẫn tỏ ra bộ dạng khinh khỉnh của mình mà đanh dám chắc cái gì đó trong lòng của mình.
Sau đó, tôi đã không nói gì nữa mà bắt đầu nghĩ đến sự tức giận này của mình là tại sao.
Không lẽ mình thực sự có chồng?
Không biết vì lý do gì đó, chuyện xác định rằng tôi có phải chuyển sinh rồi tái sinh hay không, hay là mình đã nằm mơ rất lâu ở di tích đã không còn quan trọng với tôi nữa, mà thay vào đó tôi bắt đầu cảm thấy giống như mình đã từng sống ở thế giới này từ trước và đã có chồng.
Dù có cố phản kháng biện minh thế nào, nếu nhìn lại mọi chứng cứ mà tôi có hiện tại thì rõ ràng đó giống như là sự thật mất rồi.
Với nó, tôi có cảm giác mình giống như là một Ma cà rồng mất đi ký ức, và giờ đang cố tìm kiếm nó vậy.
Không không không, tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện này nữa.
Trước khi làm rõ, mình không nên nghĩ lung tung, nếu không sẽ xảy ra vấn đề mất.
Nếu một lần tự nhủ mình bị bệnh thì không sao, nhưng nhiều lần lập đi lập lại thì sẽ gây ra một hiện tượng giống như thôi miên vậy, người tự nhủ sẽ từ tiềm thức cho đến ý thức sẽ nghĩ mình thật sự bị bệnh.
Và tôi hiện tại đang chính là bị như thế đó, cho nên thay vì tiếp tục cố suy diễn tào lào, tôi quyết định sẽ bỏ qua nó ngay khi vừa nghĩ ra đến.
Chúng tôi kết thúc bữa ăn sau đó không lâu, bởi ngồi một khoảng thì tôi đã không nhịn được nổi sự khó chịu của mình nữa mà phải kết thúc bữa ăn sáng thư thái của mình sớm hơn bình thường.
Rerlyn thấy tôi kết thúc bữa ăn thì hắn cùng cười mà làm theo.
Sau đó, tôi đã không nói thêm bất cứ cái gì với hắn nữa, liền bước đến chỗ dinh thự của mình dùng tay đặt lên đó và kích hoạt kỹ năng, biến nó thành chiếc nhẫn đá quý nhỏ vừa tay đẹp nhất mà mình từng thấy được ở thế giới kia.
– …
Sau đó, tôi quay lại và đưa cánh tay trái đeo nhẫn của mình lạnh nhạt nhìn về phía Rerlyn, giờ thì hắn đã đông như bức tượng đứng ở chỗ đó.
– Ngài thấy đó.
Chồng ta đã tặng cho ta chiếc nhẫn Ma cụ này.
Ta không hoàn toàn muốn tháo nó ra, nhưng chồng ta tặng nó cũng không phải chỉ vì muốn ta đeo nó như một chiếc nhẫn mà còn muốn ta có một Ma cụ đa năng để có thể tư do sự dụng khi cần thiết nữa.
===
P/s nhỏ từ tác giả: Chise và Venlla không có biến mất ở bữa ăn.
Cả hai đều được Lilianna và Rerlyn cho phép dùng bữa chung, nhưng cả hai chỉ là nhân vật người hầu nên đã phải ngậm ngùi im lặng cho hết câu chuyện :3.
===