Đọc truyện Tác dụng của yêu là sống lâu – Chương 18: vì sao lại là ‘bạch nguyệt quang’?
Đường Du rất ổn: “Không sao, tôi không lo lắng.”
Chỉ là bạn của Thẩm Dịch Châu mà thôi, cậu cũng là bạn của Thẩm Dịch Châu mà, có gì phải lo chứ?
Thẩm Dịch Châu như đang suy nghĩ gì đó, nhìn cậu một cái rồi mở cửa, dẫn Đường Du vào.
Trong phòng có rất nhiều người đang ngồi quanh một cái bàn lớn, trên bàn bày đầy món ăn nóng hổi, còn có đồ ăn vặt, đồ uống linh tinh.
Có người thấy Thẩm Dịch Châu, vội vàng đứng lên: “Thẩm ca.”
Trần Giải đứng lên, ánh mắt rơi xuống người Đường Du đằng sau Thẩm Dịch Châu, hơi nhíu mày, có vẻ nghiền ngẫm: “Việc riêng của anh xong rồi?”
Thẩm Dịch Châu kéo tay Đường Du ngồi xuống một vị trí trống rồi ngồi xuống bên cạnh, thanh âm nhàn nhạt: “Xong rồi.”
Đường Du quan sát những người đang ngồi quanh bàn một lát, mở miệng chào hỏi: “Xin chào, tôi là Đường Du.”
Trần Giải khẽ ồ một tiếng: “Cậu là Đường Du?”
Đường Du mờ mịt nhìn về phía anh ta, có hơi không hiểu: “…Vâng?”
Cái gì mà cậu là Đường Du? Chẳng lẽ anh ta biết cậu?
Nguyên Bạch mặt không đổi sắc kéo Trần Giải ngồi xuống: “Ngại quá, ban nãy cậu ấy uống hơi nhiều rượu, cậu đừng để ý.”
Đường Du cũng không để bụng, chỉ cười: “Không sao.”
“A, Tiểu Đường Đường tính tình tốt như vậy, đội của chúng ta cuối cùng cũng có một người bình thường.” Trần Giải tựa vào người Nguyên Bạch, chép miệng: “Một đóa hoa trắng mềm mại như vậy, thật là đáng tiếc.”
Nguyên Bạch vỗ một cái lên lưng Trần Giải, không thể nhịn được nữa: “Con mẹ nó, anh câm miệng cho em.”
Đường Du: “…”
Sao cậu cứ cảm thấy mình và họ không cùng đẳng cấp nhỉ…
Thẩm Dịch Châu hắng giọng, nâng một chén rượu lên: “Hôm nay là ngày đầu tiên chiến đội Bạch Nguyệt Quang thành lập, cảm ơn mọi người đã gia nhập với chúng tôi.”
Sau khi nói xong hắn uống một hơi cạn sạch, mọi người cũng cầm rượu lên uống.
Đường Du uống rượu xong bèn nhìn về phía Thẩm Dịch Châu.
Thẩm Dịch Châu tiếp tục nói: “Thật ra cũng không có nhiều điều phải nói, những người đang ngồi đây, có tân thủ, có người chơi lão luyện, quy tắc trò chơi hẳn tôi cũng không cần nhiều lời, mọi người đều hiểu. Xảy ra chuyện như vậy, việc cấp bách đầu tiên là thực hiện được thao tác đăng xuất, trở lại hiện thực, có như vậy mới có thể bắt kẻ đang thao túng tất cả ra ánh sáng, bắt hắn phải dập đầu nhận sai.”
Đường Du nghe mà cứ như người đi trong sương mù, không rõ người thao túng trong miệng hắn là ý gì.
Những người ở đây cũng có người mờ mịt giống cậu, nhưng phần lớn đều rất bình tĩnh.
“290 vạn điểm dù nhìn thì nhiều nhưng không khó kiếm, chúng tôi đã có vài phương án, tuy nhiên giờ chúng ta chỉ ăn cơm, không phải họp, đợi lát nữa về nhà rồi nói.” Thẩm Dịch Châu ngồi xuống, nụ cười trên mặt rất ôn hòa: “Mọi người muốn ăn cái gì thì ăn, uống cái gì thì uống, cứ coi như bữa cơm này là bữa tối cuối cùng! Ăn xong mai chúng ta sẽ bắt đầu làm việc!”
Đường Du: “…”
Mọi người khí thế hô Được!.
Có người yếu ớt hỏi: “Thẩm ca, nếu như chúng ta không thể sống sót…”
Thẩm Dịch Châu: “Quý trọng mạng sống, không phải sợ chết, quỷ thì có gì đáng sợ? Quỷ không đáng sợ, Bạch Nguyệt Quang chúng ta sao phải sợ?”
Lại có người hỏi: “Thẩm ca, vì sao tên đội chúng ta lại là Bạch Nguyệt Quang?”
Đang làm mấy trò không đứng đắn với Nguyên Bạch, Trần Giải lại ngẩng đầu lên: “Ai, tôi cũng muốn hỏi. Thẩm Dịch Châu, khi chọn tên đội anh đã nghĩ cái gì thế?”
Nhìn vẻ mặt Trần Giải, có thể thấy anh ta rất ghét cái tên này.
Thẩm Dịch Châu ngừng một lát, hắn không trả lời ngay lúc mọi người đang săm soi mà nghiêng đầu nhìn Đường Du.
Đường Du nghi ngờ nháy mắt một cái: “…”
Sao lại nhìn cậu, có liên quan gì đến cậu à…
“Cái này hả,” Thẩm Dịch Châu cười híp mắt: “Làng Quỷ là một trò chơi khủng bố đầy máu tanh, mà cái tên Bạch Nguyệt Quang này thể hiện chúng ta rất thuần khiết, khí chất đẹp đẽ lạnh lùng, thể hiện chúng ta gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, là một đoá sen tốt đẹp, Cá nhân tôi cảm thấy, cái tên này rất ý nghĩa.”
Mọi người: “…”
Khoé miệng Trần Giải co giật hai cái, cuối cùng anh ta tựa vào vai Nguyên Bạch, không đành lòng nhổ nước bọt.
Đường Du yên lặng cầm đồ uống, giả bộ mình là không khí.
Thẩm Dịch Châu lại lên tiếng: “Thái độ này là sao đây? Không phải mọi người nên vỗ tay cho sự tài hoa của tôi sao? Mọi người không thấy người ta đặt tên đội thế nào à, cái gì mà Cầm Đầu Quỷ Đá Cầu, Cướp Nữ Quỷ Về Làm Vợ, Không Đăng Xuất Được Thì Tự Sát… Trong đám tên đội ấy, mọi người không thấy đội chúng ta có tên giống người sao?”
Hắn vẫn tự độc thoại, mọi người nhao nhao nói chuyện với người bên cạnh, giả vờ mình không nghe thấy gì cả.
Vẻ mặt Thẩm Dịch Châu cực kì hoài nghi nhân sinh: “…”
Trần Giải nâng li rượu lên uống: “Thẩm Dịch Châu, sau này ra ngoài vượt phó bản đừng bảo chúng ta quen nhau, nếu anh dám giải thích với bên ngoài lý do tên chiến đội của chúng ta, lão tử sẽ cùng anh đồng quy vu tận.”
Nguyên Bạch khoanh hai tay trước ngực, tao nhã lễ độ phân rõ giới hạn: “Còn nữa, tôi cực kì nghi ngờ phẩm giá của anh.”
Thẩm Dịch Châu: “… các cậu thật tàn nhẫn.”
Hắn quay đầu nhìn Đường Du, cố ý muốn tìm kiếm sự đồng tình: “Đường Du, cậu cũng thấy cái tên này không hay sao?”
Trần Giải lập tức nhìn về phía Đường Du: “Tiểu Đường Đường, tôi nói cậu nhé, đội của chúng ta có một phẩm chất vô cùng đáng quý là thật thà, cậu không được lừa mình dối người.”
Đường Du bất đắc dĩ nhíu mày, thận trọng nói: “Tôi thấy được mà!… cái tên này rất đặc biệt, nghe một lần là nhớ cả đời…”
Ánh mắt Thẩm Dịch Châu loé lên, giọng nói mang theo ý cười: “Nhỉ? Nhỉ?”
“Đúng đúng đúng.” Đường Du nhét vào tay Thẩm Dịch Châu một ly rượu, sau đó gắp thức ăn cho hắn: “Anh nếm thử cái này đi, tôi thấy ăn ngon lắm.”
Sự chú ý của Thẩm Dịch Châu bị dời đi rất nhanh, an tĩnh cúi đầu ăn đồ ăn.
Đường Du khẽ thở phào.
__
Tiểu kịch trường:
Thẩm Dịch Châu: Em chính là Bạch Nguyệt Quang(*) của tôi.
(*) Bạch Nguyệt Quang: ánh trăng sáng, ý chỉ người trong lòng.