Đọc truyện Tác dụng của yêu là sống lâu – Chương 19: là ai nói khi lớn sẽ cưới tôi về nhà?
Sau khi ăn cơm xong mọi người trở về biệt thự của chiến đội. Thẩm Dịch Châu đặc biệt làm việc với hệ thống để lấy một biệt thự lớn, phí ở một ngày là hai trăm điểm.
Tầng một là nhà bếp và phòng gym, phòng khách, tầng hai tới tầng năm là ký túc xá, không khác mấy với quy cách của một nhà trọ.
Tất nhiên, phòng Thẩm Dịch Châu và phòng của Đường Du gần nhau. Buổi tối Đường Du uống rượu nên hơi váng đầu, Thẩm Dịch Châu đưa cậu về phòng, cầm khăn lau mặt cho cậu, nhưng sau khi làm xong cũng không đi ngay mà ngồi lại bên cạnh.
Trong phòng mở một chiếc đèn, ánh sáng có chút ảm đạm, không có bất kì âm thanh nào, mọi thứ chìm trong tĩnh mịch.
Vòng tay phát ra ánh sáng u ám màu lam, không ngừng chớp động.
Thẩm Dịch Châu miễn cưỡng tựa vào ghế xô pha mềm mại, tuỳ ý liếc mắt. Trên màn hình là tin nhắn của đồng đội, mọi người đang thảo luận ngày mai nên vượt phó bản thế nào.
Có tân thủ, có người chơi lão luyện, phương án đang được chọn hiện nay là một tay lão luyện đi cùng ba tân thủ.
Thẩm Dịch Châu rũ mắt, ngón tay thon dài vuốt ve vòng tay, trong chốc lát, màn hình trở nên tối đen.
Hắn như một pho tượng tuấn mỹ bậc nhất, cứ duy trì tư thế như vậy rất lâu mà vẫn không mảy may nhúc nhích.
Đường Du ngủ không ngon, vô thức giật mình, sau đó từ từ mở mắt. Ánh mắt cậu vẫn mông lung, lóng lánh ánh nước, có vẻ mơ màng. Cậu nhìn thấy Thẩm Dịch Châu, mấp máy môi: “Thẩm…”
Thẩm Dịch Châu thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn sang Đường Du đang ở bên phải, yết hầu nhẹ nhàng lên xuống.
Ý thức của Đường Du vẫn rất mơ hồ. Cả người cậu mềm nhũn, giống như đang lơ lửng trên đại dương với một con thuyền, theo nhịp sóng đánh tròng trành tròng trành, cảm giác hoa mắt chóng mặt này khiến cậu không nhịn được mà nhỏm dậy, tựa vào Thẩm Dịch Châu, duỗi tay nắm lấy áo của hắn, tựa như làm vậy thì cậu có thể cảm thấy an toàn hơn.
Thẩm Dịch Châu nhìn hành động của cậu, khoé miệng khẽ cong, trong mắt rốt cục cũng nhiều hơn chút ý cười. Hắn nắm tay Đường Du, mười ngón tay đan vào nhau, từng chút từng chút siết lấy tay cậu, mãi đến khi da thịt liền kề. Tay Đường Du hơi lạnh nhưng rất mềm, ngón tay nhỏ dài trắng nõn, sờ vào rất thoải mái.
Đường Du ngơ ngác nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm của hai người một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Dịch Châu, vẻ mặt trống rỗng: “Thẩm Dịch Châu…”
Thẩm Dịch Châu tới gần cậu, xoa xoa gò má Đường Du. Ngón tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi cậu, sau đó chậm rãi di chuyển lên, dừng lại nơi đuôi mắt cậu. Đường Du không nhúc nhích, dường như rất nghi hoặc nhưng cũng ngoan ngoãn không phản kháng.
Ánh mắt cậu rất đẹp, giống như trân châu dưới nước, ôn nhuận nhu hoà, con ngươi đen láy. Lúc này, đáy mắt Đường Du chỉ phản chiếu duy nhất bóng hình Thẩm Dịch Châu.
Hai mắt Thẩm Dịch Châu thay đổi, mang theo nhiệt độ không rõ. Hắn tới gần cậu, dừng lại ở một khoảng cách có thể gọi là nguy hiểm.
Hơi thở của hai người như quấn lấy nhau, khoảng cách mặt đối mặt chỉ còn vài cen – ti – mét.
Cảm giác mê man dường như càng trở nên nghiêm trọng hơn. Đường Du theo bản năng muốn mở miệng hô hấp, nhưng không dám.
Thanh âm Thẩm Dịch Châu rất trầm: “Thật sự không nhớ rõ tôi, hửm?”
Đường Du: “Ừm…”
“Là ai nói khi lớn muốn lấy tôi?” Tay của Thẩm Dịch Châu dời đến tai cậu: “Đàn ông các em đều không giữ lời như vậy, không tuân thủ ước hẹn sao?”
Đường Du dùng sức chớp mắt một cái, không hiểu sao lại có cảm giác nguy hiểm. Cậu muốn lùi về phía sau, nhưng cả nửa người của Thẩm Dịch Châu gần như đã đè lên người cậu, mà sau lưng cậu là xô pha, đúng thật là không có chỗ trốn.
Thẩm Dịch châu cười rộ lên: “Em không tìm tôi, vì vậy tôi chỉ có thể đi tìm em. Nhưng dù đã gặp nhau, em lại chẳng hề có chút ấn tượng nào về tôi. Em xem, tôi nên trừng phạt em thế nào đây?”
Đường Du vẫn không có phản ứng, đôi mắt cậu trong suốt, trên mặt chỉ có vẻ mờ mịt không rõ.
Tay Thẩm Dịch Châu tiếp tục dời xuống, dừng lại ở áo cậu, nhẹ nhàng vén lên. Khi hắn đang muốn làm bước tiếp theo… đúng lúc này, bỗng có tiếng gõ cửa.
Giọng của người gõ cửa rất to: “Thẩm Dịch Châu! Thẩm Dịch Châu, anh ở trong đó đúng không? Tôi biết anh ở trong, mở cửa mau!”
Sự lưu luyến và nhiệt độ trong không khí giằng co một hồi rồi tan thành mây khói, dường như cũng chưa từng tồn tại.
Đường Du như bị tiếng đập cửa làm cho tỉnh táo hơn một chút, ánh mắt hơi loé lên. Thẩm Dịch Châu kìm lửa giận xuống, đưa tay che mắt của cậu, sau đó đứng dậy ra cửa.
Ngoài cửa là Trần Giải. Anh ta cau mày: “Có chuyện gì thế, vừa nãy mọi người gọi anh trên vòng tay nhiều như vậy mà anh không trả lời. Lúc ăn cơm không phải đã nói là tối nay sẽ cùng thảo luận việc vượt phó bản ngày mai sao?”
Thẩm Dịch Châu mặt mày vô cảm nhìn anh, ra ngoài khép cửa.
Trần Giải khoanh tay trước ngực, chẹp một tiếng, nhìn hắn từ đầu đến chân: “Ánh mắt này là sao thế? Sao cứ như muốn ăn thịt người vậy? Tôi đắc tội anh à? Ai, được rồi, nhớ mang theo cô vợ nhỏ Đường Đường của anh, mai cậu ấy đi cùng tôi đúng không?”
Thẩm Dịch Châu: “Không cần, cậu ấy đang ngủ.”
Động tác của Trần Giải hơi ngừng lại, đuổi kịp Thẩm Dịch Châu phía trước: “Được rồi, vậy mai anh nói với cậu ấy một tiếng.”
Hai người đi nhanh vào phòng họp tầng năm. Nguyên Bạch đã ngồi đó rồi. Y đeo kính gọng vàng, đang cúi đầu nghiên cứu bản đồ điện tử trên bàn dài, tay cầm một chiếc bút điện tử, không ngừng viết rồi lại vẽ.
“Nghiên cứu được gì không?” Trần Giải ngáp một cái, thuận tay kéo ghế ngồi xuống, bắt chéo chân gác lên bàn.
Thẩm Dịch Châu tới bên Nguyên Bạch nhìn bản đồ.
“Không tốt lắm.” Giọng Nguyên Bạch rất lãnh đạm, ngữ điệu bình bình. Y nhìn Thẩm Dịch Châu: “Ban đầu có thể dùng điểm để mua manh mối phó bản từ thương thành, nhưng bây giờ chúng ta không đủ điểm.”
“Không đủ?” Trần Giải bất ngờ: “Tại sao? Chúng ta ăn xong vẫn còn thừa hai nghìn điểm mà?”
“Thẩm Dịch Châu ứng ra năm ngày tiền phòng, hết một nghìn; một nghìn điểm còn lại đưa cho tân thủ, bảo bọn họ đi mua manh mối. Đội chúng ta không còn gì cả.”
Trần Giải nhìn Thẩm Dịch Châu: “Lão Thẩm, anh giỏi lắm.”
Thẩm Dịch Châu giơ tay: “Đâu có.”
Nguyên Bạch cười lạnh: “Đàn ông phá sản cả đời không kiếm được vợ.”
Thẩm Dịch Châu cúi đầu nghiên cứu bản đồ: “Cậu chờ bị mất mặt đi. Sửa lại chút, tôi không phá sản, tôi chỉ cảm thấy tiêu vậy hợp lí.”
“Tiêu 500 điểm cho một bữa cơm?” Nguyên Bạch rất muốn đánh hắn, bàn tay cầm bút siết chặt đến nỗi trắng bệch, nổi cả gân xanh: “Ăn đâu chẳng được, sao anh phải mang tiền đi đóng họ cho cái chỗ đắt như thế?”
Thẩm Dịch Châu ngẩng đầu nhìn y, vẻ mặt khiếp sợ: “Ở hiện thực cậu ăn bữa cơm dưới một nghìn còn không thèm liếc mắt, chẳng khác nào đoá hồng được nuông chiều từ bé, bữa cơm này mới chỉ có 500, Trần Giải còn chưa chê đắt, cậu chê cái gì?”
Nguyên Bạch nổi giận: “Thẩm Dịch Châu, anh thật không đáng tin! Hai chuyện này sao mà giống nhau được! Hôm nay đáng lẽ tôi…”
Trần Giải tay lanh mắt lẹ tiến lên ngăn Thẩm Dịch Châu và Nguyên Bạch quyết tử với nhau, tiện tay vỗ vỗ lưng y: “Bảo bối đừng nóng, chúng ta không tính toán với tên phá gia chi tử Thẩm Dịch Châu này, khụ, gì nhỉ… à, trở về chuyện chính, chúng ta nghiên cứu bản đồ, đi đi.”