Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 6: Tiên Môn Nghèo


Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 6: Tiên Môn Nghèo


Ngọc Mật nói với Bao Cốc đang đứng trên đài:” Xuống đi!” Nàng phiền muộn vô cùng.

Bao Cốc thấp thỏm hỏi:
“Ngũ Linh căn rất kém cỏi sao?”
Ngọc Mật nói:
“Cũng không phải rất kém cỏi, chí ít linh căn của ngươi không phải không đồng đều như chó găm.”
Nam tử trẻ tuổi thực sự nhìn không được nữa:
“Sư tỷ, ngươi cũng đừng an ủi nàng nữa.” Hắn nói với Bao Cốc: “Ngũ Linh căn còn gọi Ngũ Tạp căn, là loại kém cõi nhất trong các linh căn, môn phái khác ngay cả ngoại môn đệ tử cũng không thu Ngũ Linh căn.

Đơn Linh căn hoặc Song Linh căn là tốt nhất, giống như Ngọc Mật sư tỷ có Hỏa linh căn, là nhân tài mà bao nhiêu môn phái muốn tranh giành.”
Bao Cốc hỏi:
“Linh căn rốt cuộc là cái gì? Linh căn của ta thế nào thành Ngũ Tạp căn rồi? Ngọc Mễ tiên tử đều nói ta có tiên duyên! Còn có cái gì là ngoại môn đệ tử, chẳng lẽ còn có nội môn đệ?”
Nam tử trẻ tuổi sửng sốt nửa ngày, quay đầu nhìn Ngọc Mật hỏi:
“Sư tỷ, này…..!Vị tiểu sư muội này là từ đâu thu đến?”
Ngọc Mật trả lời:
“Đang trên đường diệt Địa Hỏa Thiềm Thừ nhặt được.”
Nam tử trẻ tuổi bỗng nhiên hô lên:
“Sư thúc đến!”
Bao Cốc theo ánh mắt của nam tử kia nhìn lại, nhìn thấy một nam tử lưng dài vai rộng ngự phong mà đến.

Ngọc Mật cùng nam tử trẻ tuổi lập tức hành lễ, cùng gọi:
“Tham kiến Vũ sư thúc.”
Vũ sư thúc khoát khoát tay.

“Miễn đi miễn đi.” Dùng ánh mắt nóng bỏng đánh giá tiểu nha đầu gầy yếu không đến hai lạn thịt đứng ở một bên, vẻ mặt mừng rỡ quay đầu nhìn Ngọc Mật cùng nam tử trẻ tuổi:
“Nhanh như vậy đã khai trương rồi sao?”
Nam tử trẻ tuổi đáp:
“Hồi sư thúc, đúng vậy, khai trương rồi! Linh căn của nàng đặc biệt chỉnh tề, dài ngắn giống nhau, không nhiều không ít.”
Vũ sư thúc nhãn tình sáng lên, kinh hỉ dò hỏi:
“Thực sự? Song linh căn? Là hai thuộc tính nào?”
Nam tử trẻ tuổi có chút miễn cưỡng lắc đầu, cười gượng.

Vũ sư thúc vốn tràn đầy hy vọng, nhãn thần lại yếu đi vài phần nói:
“Nếu chỉnh tề, tam linh căn cũng không tệ.”

Nam tử trẻ tuổi nhược nhược vươn năm ngón tay:
“Ngũ Linh căn, Ngọc Mật sư tỷ nói Linh Vân Phong muốn thu.”
Mong chờ trong mắt Vũ sư thúc hoàn toàn tắt lịm, hắn thật sâu nhìn Ngọc Mật, lời nói thấm thía:
“Ngọc Mật sư điệt, ngươi cần phải suy nghĩ rõ ràng a.”
Ngọc Mật nghiêm mặt gật đầu, nói:
“Tạ ơn sư thúc quan tâm, sư điệt tự có chừng mực.”
Vũ sư thúc phất tay áo một cái.

” Như vậy tùy ngươi đi!” Đi đến một bên nhắm mắt tĩnh tọa trên bồ đoàn.

Bao Cốc biết bản thân linh căn rất kém cỏi, có thể đi vào tiên môn đều là nhờ Ngọc Mật tiên tử chiếu cố, cảm thấy rất mất mát mà ngồi xuống phía sau Ngọc Mật tiên tử đang tọa trên bồ đoàn.

Nam tử trẻ tuổi gọi Bao Cốc:
“Này này này, Bao Cốc, ngươi đến đây, còn chưa đăng ký xong!”
Bao Cốc chỉ đành đứng dậy đi qua.

Nàng theo lời căn dặn của nam tử dùng máu nhỏ vào một phiến ngọc giản, nam tử lại cho nàng một khối ngọc lệnh bài, lại nhỏ thêm một giọt máu lên lệnh bài, nam tử trẻ tuổi nói:
“Được rồi, bây giờ ngươi là ngoại môn đệ tử của Huyền Thiên Môn rồi.

Nỗ lực tu luyện, tranh thủ sớm ngày tu đến Trúc Cơ Kỳ, như vậy thì có thể được thu vào nội môn.”
Bao Cốc không hiểu hỏi:” Cái gì là Trúc Cơ Kỳ?”
Nam tử cười nói:
“Sau này ngươi chính là người của Linh Vân Phong, có chuyện thì tìm Ngọc Mật sư tỷ thỉnh giáo.”
Bao Cốc chỉ đành đi đến chỗ Ngọc Mật tiên tử, vừa muốn mở miệng hỏi, Ngọc Mật tiên tử vừa xoay tay liền xuất hiện một túi vải nhỏ cùng một một quyển sách nhét vào lòng Bao Cốc.

Ngọc Mật tiên tử ngay cả mí mắt cũng chưa từng nâng một chút, nói:
“Sách là thủ sách chỉ dẫn tu tiên, không hiểu cứ đọc sách trước.

Túi vải dùng trữ đồ vật, cho ngươi dùng chứa đồ.”
Nam tử trẻ tuổi nhìn thấy Ngọc Mật tiên tử cho Bao Cốc sách, trêu ghẹo nói:
“Yêu, Ngọc Mật sư tỷ sách chỉ dẫn này thu được từ đâu vậy?”
Ngọc Mật mở mắt ra nhìn nam tử trẻ tuổi, nói:
“Phong sư đệ, ta thấy ngươi thiên tư thông minh bất phàm, có đồng ý cùng ta luận bàn một phen?”
Nam tử trẻ tuổi lập tức câm miệng, nhanh nhẹn ngồi trở lại vị trí của mình, ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, bày ra bộ dáng tiên phong đạo cốt ngồi chờ đệ tử đến bái sư nhập môn.


Bao Cốc ngồi xuống cạnh Ngọc Mật học bọn họ ngồi xếp chân, mở sách ra xem, phát hiện cư nhiên là Khải tự ấn bản (một loại cách viết của chữ Hán).

Nàng lại lật vài trang, kêu một tiếng: “Di, đây là ấn kỹ của hiệu sách Trương ký Thanh Sơn quận?”
Nam tử trẻ tuổi được Ngọc Mật gọi là “Phong sư đệ” nghe vậy quay đầu nhăn mặt nhìn Bao Cốc:
“Bao Cốc, vậy là ngươi không biết rồi, sách này tuy rằng in ấn ở nhân gian nhưng nội dung bên trong phàm là người đến tu tiên mới đọc.”
Bao Cốc suy nghĩ một chút, nói:
“Vẫn chưa thỉnh giáo sư huynh tôn tính.”
” Không dám, ta họ Phong, Phong Mộng Long là tại hạ, ta là thân truyền đệ tử ủa Chu Đầu chân nhân ở Thủy Vân trạch.”
Bao Cốc kinh ngạc hô lên:
“Trư Đầu*? Đầu heo? Đây là tên kiểu gì?”
(*Trư 猪 zhū và Chu朱zhū: có cùng cách đọc)
Phong Mộng Long nhìn phản ứng của Bao Cốc liền biết nàng nghe sai rồi, lúc này tức giận hô:
“Chu của họ Chu, Đầu trong đầu trịch*! Ngươi đây là vũ nhục tôn trưởng sư môn.

Sư phụ ta là một trong thập đại cao thủ của môn phái!”
(投掷 Đầu trịch= ném, vứt)
Bao Cốc lập tức nói:
“Thất kính thất kính.”
Phong Mộng Long tức giận “hừ” một tiếng, không hề phản ứng Bao Cốc, ngáp hai cái liền ghé vào trên bàn ngủ một giấc.

Bao Cốc biết bản thân nói chuyện đắc tội người, le lưỡi, cúi đầu lật thủ sách chỉ dẫn tu tiên trong tay.

Sách rất mỏng, hơn mười trang giấy, rất nhanh liền đọc xong.

Bao Cốc xem sách xong, khép lại, nặng nề thở ra một hơi, nói:
“Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng Ngũ Linh căn của ta có bao nhiêu kém cỏi, thì ra chính là tu luyện so với người khác tốn nhiều hơn vài phần công phu cùng gặp phải bình cảnh nhiều hơn một chút mà thôi, không có việc gì, thiếu có thể bổ khuyết, ta từ nhỏ cũng rất chịu khó!”
Phong Mộng Long nghe vậy liền đứng dậy không nói gì mà nhìn Bao Cốc.

Hắn dùng lực mím môi, thực sự không muốn lại đả kích Bao Cốc.

Ngũ Linh căn kém cõi nhất nhất trong các loại linh căn, cực ít người có Ngũ Linh căn có thể bước vào Luyện Khí trung kỳ, chỉ có vượt qua Luyện Khí Kỳ mới có thể tiến nhập Trúc Cơ Kỳ chân chính bước vào cách cửa tu chân giới, tách biệt phàm nhân.

Bất quá thế sự vô tuyệt đối, cũng từng có Ngũ Linh căn tu luyện thành công, nhưng chỉ là phượng mao lân giác, đã ít lại càng ít, nhưng đó điều là dùng vô số tiên linh địa bao mới đạt được.


Phía sau Bao Cốc không có gia tộc vì nàng cung cấp tài nguyên tu tiên, bất luận tiên môn nào cũng sẽ không lãng phí tài nguyên trên loại người phế tài tu tiên, nàng chỉ dựa vào chính mình trên cơ bản không có hy vọng gì.

Linh căn, thông thường chia làm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ năm loại thuộc tính.

Đơn linh căn chỉ có một loại thuộc tính, gọi là Thiên linh căn, linh căn đầy đủ, tốc độ tu luyện vô cùng nhanh, nhanh hơn linh căn thông thường gấp mấy lần, chủ yếu chính là kết đan không có bình cảnh, có thể thuận lợi từ Luyện Khí Kỳ, Trúc Cơ Kỳ tu luyện tiến nhập Kim Đan Kỳ, trở thành cao thủ Kim Đan Kỳ, thiên tài như vậy là đối tượng tranh đoạt của tiên môn.

Có hai ba loại thuộc tính linh căn gọi là Chân linh căn, tu tiên tốc độ khá.

Tiên môn tuyển nhận đệ tử đại đa số đều là có hai ba cái linh căn.

Người có bốn năm loại thuộc tính linh căn gọi chung là Ngụy linh căn, linh căn tạp bác, tốc độ tu luyện rất chậm, hơn nữa bình cảnh rất nhiều.

Đặc biệt Ngũ Linh căn, lại gọi Ngũ Tạp căn, ngũ căn vô dụng, đừng nói tiến nhập Trúc Cơ Kỳ, trên cơ bản ngay cả tiến nhập Luyện Khí hậu kỳ đều không có hy vọng, trong lúc tu tiên giới thiếu tài nguyên tiên môn gần như ngay cả thu cũng không nguyện thu loại này, cho dù ngẫu nhiên thu nhận cùng chỉ thu người Ngụy linh căn dựa vào bản thân tu luyện đã tiến nhập Luyện Khí hậu kỳ.

Có thể không dựa vào tài nguyên của tiên môn chỉ dựa vào năng lực bản thân đột phá trung kỳ, có bao nhiêu xác suất, thực sự không được cũng có thể thu làm ngoại môn đệ tử xem như tạp dịch.

Bao Cốc đối với tu tiên hoàn toàn không biết gì cả, lại có thể được Ngọc Mật thu vào tiên môn, nàng tuy rằng là Ngũ Linh căn, nhưng cùng Ngũ Linh căn thông thường lại có chút bất đồng, Ngũ Linh căn của nàng rất chỉnh tề.

Chỉnh tề đại biểu cho ngũ hành cân đối, tuy rằng tu hành sẽ vô cùng chậm chạp gian khổ, nhưng cũng không phải không được.

Dù sao ngũ hành tương sinh tương khắc, ngũ hành đầy đủ hơn nữa cân đối cũng có ưu thế.

Loại này có xác suất phế tài (vô dụng) rất lớn nhưng nếu khổ công tu luyện cũng khả năng đột phá một bước lên trời.

Tu tiên, thiên chất trọng yếu, nhưng nỗ lực cùng cơ duyên cũng rất quan trọng.

Vũ Nguyên Tử mở mắt ra nhìn Bao Cốc, nói:
“Tu tiên tuy nói căn cốt tốt khởi điểm cao, tu luyện thăng nhanh, nhưng quan trọng nhất vẫn là có tâm, chính mình một lòng kiên định không từ bỏ, ngoan thạch cũng có thể luyện thành tinh kim.”
Bao Cốc cố sức gật đầu, nói: “Ân!”
Vũ sư thúc nói: “Thời gian không còn sớm nữa, trở về!” Dứt lời, đứng dậy, ngự phong đi giống như lúc đến.

Ngọc Mật tiên tử cũng đứng lên:
“Phong sư đệ, ngày mai ta không đến.”
Phong Mộng Long kêu lên:
“Sư tỷ, lúc này mới chiêu đồ ngày thứ nhất…..”
Ngọc Mật tiên tử đáp:
“Có ngươi ở đây là được rồi.” Nói xong, nâng tay phất một cái, một thanh phi kiếm xuất hiện dưới chân, nàng nắm áo mang theo Bao Cốc nhảy lên phi kiếm liền muốn rời đi, nhưng lại bị Phong Mộng Long đưa tay nắm phi kiếm ngăn cản.

Phong Mộng Long nói:
“Sư tỷ, cho ta mượn linh thạch khởi động truyền tống pháp trận để về sư môn.”

Ngọc Mật tiên tử đạp trên phi kiếm cúi đầu nhìn Phong Mộng Long:
“Ngày mai ngươi còn phải đến đây tiếp tục tuyển nhận môn đồ, đi tới đi lui chỉ lãng phí linh thạch, tùy tiện tìm một chỗ thích hợp tĩnh tọa một đêm là được rồi.”
Phong Mộng Long không đồng ý:
“Tốt xấu gì bây giờ ta cũng xem như bộ mặt của Huyền Thiên Môn, sư tỷ có thể nào để ngủ trên đường? Không cần nhiều, cho ta mượn một chút linh thạch để ta có thể ở lại quán trọ một đêm là được.”
Ngọc Mật tiên tử thẳng thắn nói:
“Ta cho đến bây giờ đều là qua đêm trên hoang sơn dã lĩnh đường lớn hẻm nhỏ, ngươi có từng thấy qua ta tốn linh thạch để ở trọ? Lãng phí!” Vận linh khí đánh văng tay Phong Mộng Long, khống chế phi kiếm nghênh ngang bay đi.

(haizz, ở tu chân giới linh thạch = tiền)
Bao Cốc vạn phần xấu hổ mà dùng lưng bàn tay lau mồ hôi trên trán! Nàng đây là vào một môn phái nghèo nàn!
Ngọc Mật tiên tử tựa hồ cảm nhận được tâm tư của Bao Cốc, mặt không đổi sắc nói:
“Ăn được khổ trong khổ, mới là nhân thượng nhân.

Đạo lý này mặc kệ là ở nhân gian hay là ở tu tiên giới đều như nhau.”
Bao Cốc vô cùng cố sức mà “ân” một tiếng, biểu thị bản thân thụ giáo.

Nàng không nhịn xuống được lại hỏi một câu:
“Vậy buổi tối hôm nay Phong sư huynh ngủ ở đâu?”
Ngọc Mật tiên tử nhàn nhạt trả lời:
“Dưới cầu, dưới mái hiên, miếu cũ nơi nào không thể ngủ?”
Bao Cốc hai mắt vô thần: Vậy đây không phải là chen lấn cùng ăn mày sao? Đường đường thân truyền đệ tử đứng đầu một Phong của Huyền Thiên Môn cư nhiên nghèo túng đến giống như ăn mày! Trời ạ! Bao Cốc nghiêm trọng hoài nghi bản thân vào chính là Cái Bang! Ngọc Mật tiên tử không chê nàng nhiều linh căn, đủ năm cái, nàng cũng ngại ghét bỏ môn phái của Ngọc Mật tiên tử bần cùng.

Sống qua ba năm hạn hán ở Thanh Sơn quận, tiến nhập tu tiên môn phái dù có kém cũng sẽ không đến nông nỗi không có gì ăn mà chết đói.

Bao Cốc rất rõ ràng tình cảnh của Thanh Sơn quận, cho dù Hỏa Thiềm bị diệt trừ, trời mưa xuống, vậy cũng phải chờ tới hoa màu lớn mới có thể nuôi sống người, mọi người chí ít còn phải đói mấy tháng, có thể chống chịu qua mấy tháng này hay không cũng rất khó nói.

Hơn nữa, hàng xóm của nàng đều biết nàng đi làm thần tiên, nếu như nàng trở về làm một phàm nhân chẳng phải là quá mất mặt rồi sao? Bao Cốc suy nghĩ một chút, nói:
“Ngọc Mật sư tỷ, cha ta cho ta một ít của hồi môn, nếu không thì đem một nửa cho môn phái đi?” Nàng vừa dứt lời liền cảm thấy phi kiếm dưới chân run lên, sợ đến nàng sợ hãi “a” một tiếng, vô thức muốn quay đầu lại ôm lấy Ngọc Mật tiên tử, nhưng lại bị Ngọc Mật tiên tử vững vàng đè cổ lại chuyển thân không được.

Cũng may phi kiếm chỉ là run một chút liền ổn định lại.

Ngọc Mật tiên tử không chút khách khí đả kích Bao Tử:
“Số của hồi môn rách nát của ngươi ở tu tiên giới không đến một văn tiền, tỉnh lại đi.” Nàng thật muốn ném Bao Cốc khỏi phi kiếm!
Bao Cốc lúc này mới nhớ đến thủ sách chỉ dẫn tu tiên Ngọc Mật cho nàng, trong đó nói ở tu tiên giới vàng bạc tục vật không dùng được, “tiền” của tu tiên giới đổi thành linh thạch dùng để tu luyện thăng tu vi.

Nàng ôm sát của hồi môn của nàng vào trong lòng, ủy khuất nói:
“Đây là của hồi môn cha ta cùng mẹ ta vài chục năm tích góp cho ta, nếu không gặp phải thiên tai….!A không, yêu quái tác quái, cửa hiệu ruộng đất cũng đủ ta áo cơm không lo, chứ không phải bộ dạng cùng quẫn đến “tiền” cũng chưa thấy qua giống như bây giờ.” Nàng càng nghĩ càng thương tâm, hầm hừ nói:
“Ngọc Mật tiên….!Sư tỷ, ta biết ngươi sử dụng pháp thuật thần thông thu con cóc lớn đi, nó lớn như vậy nhất định có thể ăn rất lâu, ngươi chừng nào thì lột da ăn thịt nó, ngươi nhớ gọi ta nga! Ta muốn lột da nó, ăn thịt nó, uống máu nó!”
Bàn tay đang đè vai Bao Cốc của Ngọc Mật không thể nhịn được nữa cố sức đè mạnh, hận không thể nhét bộ não của Bao Cốc vào trong bụng nàng, nàng tức giận nói:
“Ngươi không sợ độc chết ngươi!” Lai nói thầm trong lòng: Dám nhòm ngó đến thức ăn của ta, có tin ta đá ngươi xuống khỏi phi kiếm không?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.