Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 7: Nửa Đường Bị Tập Kích


Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 7: Nửa Đường Bị Tập Kích


Tay Ngọc Mật khí lục rất lớn, đè đến Bao Cốc không chỉ không nâng đầu được, mà còn rất đau.

Bao Cốc bị ép duy trì tư thế thu đầu rụt cổ, lâu dần, cổ vừa mỏi vừa đau, nàng không dám lên tiếng lại càng không dám phản kháng, bởi vì bay quá nhanh quá cao, Bao Cốc sợ bản thân bị ném xuống.

Bao Cốc bị Ngọc Mật ấn mặc dù có một chút khó chịu nhưng có Ngọc Mật ở phía sau đè lại, ngược lại không sợ bản thân đứng không vững ngã xuống, dù sao phi kiếm cũng là lướt trong mây, gió lại rất lớn, thỉnh thoảng thổi thân kiếm run lên từng đợt.

Qua gần nửa tuần trà, Bao Cốc thích ứng phi hành trên phi kiếm, khí lực trên tay Ngọc Mật cũng giảm đi một chút, Bao Cốc mới đứng thẳng thân thể vươn cổ nhìn quanh.

Nàng lớn như vậy chưa từng nghĩ tới bản thân có thể bay lượn trên mây, phiến mây trắng dài tựa như sợi bông mới trong tấm chăn trên giường, vừa nhìn đã muốn lăn vào.

Bao Cốc còn phát hiện ánh sáng phát ra từ phi kiếm dưới chân bao bọc nàng cùng Ngọc Mật, gió cùng mây ở phía trước gặp phải linh quang liền tự động tách ra, cho dù là ở trên cao dùng tốc độ cực nhanh phi hành, nàng vẫn không cảm nhận được có gió thổi đến trên mặt.

Nàng chưa từng đứng tại nơi cao như vậy nhìn sơn xuyên đại địa dưới chân, trước đây tối đa chính là cha nàng mang theo nàng lên tự miếu trên đỉnh núi dâng hương, đứng trên núi nhìn bao quát Thanh Sơn quận.

Hôm nay đứng trên cao, phát hiện thành trì dưới chân đều trở nên rất thưa rất nhỏ, nàng nhìn lại, có thể thấy được rất xa rất xa.

Bao Cốc cảm thấy vừa vui vẻ vừa kích động, đối với tu tiên cùng việc khiến bản thân có thể giống như Ngọc Mật chân đạp phi kiếm phi hành trên bầu trời tràn ngập hy vọng.

Ngọc Mật hồi lâu chưa từng lên tiếng bỗng nhiên mở miệng nói:
“Bao Cốc, đứng vững, nếu như ngươi sợ thì ngồi xuống ôm lấy kiếm, nằm sấp cũng được!” Nàng vừa dứt lời, phi kiếm nguyên bản đang bay cũng đã nhanh chóng lao thẳng xuống, khiến Bao Cốc sợ đến ngồi xổm thân cố sức ôm lấy phi kiếm.

Bao Cốc dán sát phi kiếm, mới phát hiện phi kiếm này giống như làm bằng ngọc, trong suốt sáng bóng, trong kiếm có linh quang lưu chuyển, nó không sắc, mũi kiếm trơn nhẵn hình cung.

Trong nháy mắt, nàng liền thấy ngọn núi vốn dĩ rất mờ mịt đột nhiên ở ngay trước mắt, tựa hồ bản thân sẽ lập tức va phải, sợ đến Bao Cốc lớn tiếng thét chói tai: “Sắp đụng rồi -”
Phi kiếm lập tức “ngẩng đầu” kéo ra khoảng cách lên phía trên một chút, hướng phía khe sâu giữa hai ngọn núi bay đi.

Hai bên khe sâu là núi cao xanh ngắt, phía dưới là một dòng suối cuộn trào trắng xóa, tựa hồ mới vừa đổ xuống.

Phía sau hai người lại truyền đến giọng nói của nam tử:
“Ngọc Mật tiên tử, chạy nhanh như vậy làm gì! Tại hạ thấy tiên tử thiên tư phi phàm, muốn cùng tiên tử luận bàn một phen!”
Bao Cốc nghe vậy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời phía sau có hơn mười thân ảnh giẫm lên phi kiếm đuổi theo không tha.

Những người này có trước có sau, có một số vừa mới từ trong mây bay ra.

Nàng cảm thấy tốc độ phi kiếm lần nữa tăng nhanh, cho nên Bao Cốc thấy hai bên khe sâu biến thành đường cong thanh sắc không ngừng xẹt qua phía sau, khiến nàng nhìn đến hoa mắt.


Ngọc Mật lớn tiếng đáp lại một câu:
“Bản tiên tử bấm tay tính toán, lúc này không thích hợp luận bàn, bằng không các ngươi tất có người ngã xuống.

Bản tiên tử muốn chờ các ngươi tu luyện đến nơi, cho các ngươi một đường lui, ngươi hãy nhanh rời đi!” Đang lúc nói chuyện, nàng khẽ nghiêng người sau đó chuyển thân, một đạo thanh quang từ bên hông nàng xẹt qua, đánh vào đỉnh núi phía trước, phát sinh một tiếng “oanh”, vài cây đại thụ lập tức đỗ xuống, trên mặt đất lộ ra một hố to.

” Ha ha ha ha! Ngọc Mật tiên tử khẩu khí thật lớn! Ngọc Mật tiên tử, ngươi dám cùng ta đánh một trận không?”
Ngọc Mật tiên tử cũng không quay đầu lại mà đáp:
“Trong Vân thành, ta muốn cùng ngươi luận bàn ngươi không dám nhận lời, bây giờ tụ tập bố trí mai phục ta, hành vi tiểu nhân như vậy bản tiên tử chẳng thèm giao đấu cùng ngươi.”
Người đó lại lớn tiếng nói:
“Ta một mình đấu với ngươi, thế nào?”
Ngọc Mật nói:
“Bản tiên tử ở Vân thành muốn ngươi luận bàn, ngươi không dám ứng chiến cùng bản tiên tử so quyền cước đao kiếm, bây giờ lại hướng bản tiên tử hạ chiến thư, bản tiên tử đã không muốn cùng ngươi giao chiến, không thể xem những thứ trên kém cỏi của ngươi, nhưng ngược lại không ngại cùng ngươi so tốc độ một lần!” Lại nói tiếp:
“Có bản lĩnh các ngươi đuổi theo đánh ta a!” Cũng không quay đầu lại mà nâng tay phải, hướng phía sau dựng thẳng ngón út, làm một động tác “khinh bỉ”, lần thứ hai đạp phi kiếm bay lên cao trên sườn núi, tránh đi một đạo thanh quang phóng tới từ phía sau.

Thanh quang rơi xuống một khối đất lớn mấy vạn cân,khiến khối đá vỡ vụn.

Ngọc Mật không cam lòng.

Nàng nhìn Bao Cốc nằm vểnh mông, thân ép xuống ôm lấy phi kiếm tư thế vô cùng bất nhã, liền thuận thế một cước đá vào cái mông vểnh cao của Bao Cốc.

Bao Cốc ăn đau, liền hỏi:
“Vì sao ngươi lại đá ta?”.

ngôn tình tổng tài
Ngọc Mật nghiến răng.

“Nếu không phải giúp Thanh Sơn quận các ngươi diệt con Địa Hỏa Thiềm Thử kia khiến bản tiên tử tổn hao nguyên khí, lại hao hết linh khí, thì bây giờ thế nào lại chật vật như vậy.” Đang nói chuyện, tốc độ của nàng một chút cũng không giảm, khống chế phi kiếm vòng quanh ngọn núi, giữa khe sâu không ngừng tránh né truy kích phía sau.

Bao Cốc không phục nói:
“Không phải ngươi nói chỉ là một con tiểu yêu diệt trừ vô cùng dễ dàng sao?”
Ngọc Mật bị Bao Cốc hỏi lại liền nghẹn lời, lần thứ hai nhấc chân đá vào mông Bao Cốc.

Bao Cốc thấy những người phía sau có thể dễ dàng nổ tung một khối lớn của ngọn núi, biết rất nguy hiểm, nên cũng không dám trong lúc này đấu võ mồm cùng Ngọc Mật tiên tử khiến nàng phân tâm, nàng yên lặng ôm chặt phi kiếm, không hề lên tiếng.


Ngọc Mật tiên tử lần nữa hạ thấp, trực tiếp phi vào trong rừng.

Bao Cốc cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng cao, nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện trên tay Ngọc Mật tiên tử có thêm một thanh bảo kiếm đỏ rực.

Ngọc Mật tiên tử nâng kiếm hướng một gốc cây đại thụ phía trước lăng không bổ xuống!
Bao Cốc nhìn theo phương hướng Ngọc Mật tiên tử bổ tới, nhìn thấy một gốc cây đại thụ bị bổ vào, “oanh” một tiếng rồi ngã xuống, đồng thời trong nháy mắt dấy lên lửa lớn, mà bên dưới tàng cây đại thụ còn có một con hắc báo so với hổ còn lớn hơn!
Đại hắc báo trong nháy mắt đại thụ ngã xuống bỗng nhiên nhảy lên, lúc nó nhảy lên Ngọc Mật cùng Bao Cốc đã khống chế phi kiếm lao xa bốn năm trượng.

Phía sau các nàng vang lên một tiếng dã thú rấm rú chấn động sơn lâm, nhất thời khiến đàn chim sợ hãi bay tán loạn.

Bao Cốc bất chấp nhìn động tĩnh phía sau, bởi vì nàng đã thấy Ngọc Mật đang điều khiển phi kiếm lao đến chỗ vách núi, trên vách núi còn có một tổ chim lớn.

Ngay lúc các nàng cách tổ chim không được một trượng, Ngọc Mật lần nữa bổ ra một kiếm đánh bay tổ chim, có ba con chim mới vừa ra lông so với diều hâu Bao Cốc nhìn thấy còn muốn lớn hơn, “Chim nhỏ” Phịch phịch vỗ cánh kêu thảm hướng huyền nhai rơi xuống!
Một tiếng chim kêu chói tai từ trên bầu trời truyền đến!
Bao Cốc vừa quay đầu nhìn, thình lình thấy trên bầu trời có một con đại điểu sải cánh khoảng một trượng bay đến.

Ngọc Mật mang tổ chim quay đầu lại hướng mười mấy người cắn không nhả ở phía sau mà ném.

Con đại điểu nhằm phía tổ chim lao thẳng tới vách núi.

Bao Cốc thấy phía trước là mười mấy nam tử chân đạp phi kiếm mặc y phục hắc sắc ngực áo thiêu đồ án ánh trăng, bọn họ nhìn thấy Ngọc Mật tiến đến, lập tức dàn trận.

Nàng nghe được trong đó có một người hét to một tiếng:
“Đừng cho nàng chạy thoát!”
Ngọc Mật cũng trả lời một câu:
“Có gan thì các ngươi cũng đừng chạy!”
Một tiếng chim kêu chấn động không trung.

Ngọc Mật điều khiển phi kiếm vuông góc lao xuống trong rừng rậm.

Hai người các nàng thẳng tắp rơi xuống, lúc sắp chạm đất, mới bỗng nhiên ổn định, gần như dán trên mặt đất mà cao tốc phi hành.

Ở trên trời còn có thể thấy ánh dương quang, lúc này rơi vào trong rừng mới phát hiện sắc trời đã muộn, trong rừng một mảnh hôn ám.


Bỗng nhiên, trên bầu trời cắt ngang một đạo tia chớp, chiếu sáng sơn lâm.

Bao Cốc cảm thấy kỳ quái, thời tiết tốt như vậy, gió nhẹ mây xanh, sao lại có chớp a!
Trên bầu trời lần thứ hai vang lên tiếng chim kêu thanh thúy, sau đó lại vang lên tiếng kêu thảm thiết “A —”
Phía sau lại truyền đến tiếng gọi:
“Sư đệ!”
“Là Thiểm Điện Ưng, mau chạy đi!”
Bao Cốc lại thấy vài tia chớp rọi sáng hắc ám, ánh chớp sắng rực một đạo tiếp một đạo, có thể chiếu sáng cánh rừng như ban ngày.

Phi kiếm tốc độ cực nhanh, rất nhanh liền bay khỏi phạm vi tia chớp, ra khỏi ngọn núi nhằm đỉnh núi phía trước lần nữa tiến nhập tiến vào rừng rậm dán sát thảm thực vật mà lướt đi.

Nàng nghe được phía sau thỉnh thoảng vang lên vài tiếng nổ.

Bao Cốc quay đầu nhìn Ngọc Mật, chỉ thấy nàng thần sắc ngưng trọng mím chặt môi, chuyên chú thôi động phi kiếm không ngừng bay về phía trước.

Lại bay một hồi lâu, phía sau không còn phát ra động tĩnh nữa, Ngọc Mật lúc này mới lao ra khỏi rừng rậm phi lên cao.

Bao Cốc biết đây là thoát khỏi truy binh, nhìn thấy phi kiếm bay vừa nhanh vừa ổn định, vì vậy không nằm sắp nữa, đổi thành ngồi trên phi kiếm, nàng ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Mật, hỏi:
“Ánh chớp vừa rồi đến thật kỳ quái.”
Ngọc Mật cúi đầu nhìn Bao Cốc:
“Tổ chim ta ném là tổ của một loại yêu thú tên là Thiểm Điện Ưng , đây là một loại yêu thú lôi hệ, tính tình nóng nảy, hơn nữa cực kỳ hung bạo, không phải cao thủ Kim Đan hậu kỳ sẽ không dám trêu chọc nó.

Vừa rồi ta hủy tổ của nó, thiếu chút nữa làm hại chim non, nó có thể nào không giận.

Chọc giận nó, sau đó dẫn đến chỗ đám tu sĩ Thái Âm môn, bọn họ nhiều người, mục tiêu lớn, Thiểm Điện Ưng thấy ta cùng bọn họ cùng một chỗ, chỉ bằng trí thông minh của nó cũng không phân biệt được môn phái khác nhau, chỉ biết đem ta cùng đám đệ tử Thái Âm Môn xem như một.

Nó lao vào đám người đương nhiên là gặp người nào giết người đó! Đám người Thái Âm Môn kia tu vi chỉ ở Trúc Cơ Kỳ, lần này dữ nhiều lành ít rồi.” Nếu không phải phi kiếm của nàng là sư phụ ban cho, tốc độ nhanh, thừa dịp Thiểm Điện Ưng đang truy kích đệ tử Thái Âm Môn kéo giản cự ly chạy xa, nàng cũng sẽ rất nguy hiểm.

Cho dù hiện tại đã thoát được đủ xa, nhưng nàng cũng không dám thả chậm tốc độ, chỉ sợ Thiểm Điện Ưng sẽ đuổi theo.

Bao Cốc hỏi:
“Vậy đám người Thái Âm Môn kia sẽ chết sao? Có phải hơi quá đáng hay không?”
“Quá đáng?” Ngọc Mật cười khẽ một tiếng:
“Ngươi nghĩ bọn họ nhiều người như vậy canh giữ trên đường là thật đến tìm ta luận bàn? Đây là phục kích đồ sát.

Nếu như chúng ta bị đệ tử Thái Âm Môn đuổi theo mà lại đánh không lại bọn họ, chúng ta sẽ phải chết.

Bao Cốc, tu tiên giới giết người cướp của chỗ nào cũng có, các môn phái mặt ngoài yên ổn nhưng bên dưới là tranh đấu ngươi chết ta sống.

Sư phụ cho ta bảo y, truy ảnh phi kiếm dưới chân, Ly Hỏa Kiếm trên tay ta, thậm chí thi thể con Địa Hỏa Thiềm Thừ trong túi trữ vật của ta đều sẽ là mục tiêu tranh đoạt của bọn hắn.


Vừa rồi nếu như bọn họ đuổi kịp chúng ta, chúng ta cũng sẽ chết.”
Bao Cốc chớp chớp mắt:
“Lẽ nào Thái Âm Môn có cừu oán với chúng ta?”
“Hai chữ chúng ta khiến Ngọc Mật không khỏi nhìn Bao Cốc nhiều một chút.

Ngọc Mật nói:
“Cũng không tính là có cừu oán.”
Bao Cốc hỏi:
“Vậy vì sao bọn họ muốn giết chúng ta?”
Đối với sự đơn thuần của Bao Cốc, Ngọc Mật thực sự không có gì để nói, nhưng nếu như có một số việc nàng không nói rõ với Bao Cốc, chỉ sợ tương lai Bao Cốc sẽ mơ hồ mà bị người giết chết.

Dù sao Bao Cốc cũng là nàng đưa đến tu tiên giới, lại là nàng thu vào Huyền Thiên Môn, thu về Linh Vân Phong, nàng có nghĩa vụ chiếu cố Bao Cốc.

“Tài bất lộ bạch*, hiểu đạo lý này không?”
(*tiền tài không để lộ)
Bao Cốc gật đầu nói:
“Hiểu.”
Ngọc Mật lại nói:
“Đồng đạo cạnh tranh hiểu hay không?”
Bao Cốc lại gật đầu, nói:
“Hiểu.”
Ngọc Mật nói:
“Tu tiên giới tài nguyên không nhiều, ai cũng đều muốn chiếm nhiều tài nguyên, trên đường tu tiên đi được xa hơn cần tranh đoạt, tuy rằng nguy hiểm, nhưng là đường tắt, mặc dù không dám đến chỗ nhiều người cướp đoạt nhưng ở sơn lĩnh đất hoang ít người gặp được, cướp đoạt là chuyện thường, giết người hủy thi diệt tích, ai biết là ai làm? Môn phái lấy đó bành trướng, gạt bỏ môn phái cạnh tranh có tiềm lực, đệ tử các phái thanh trừ người có tiềm lực uy hiếp.

Bất quá ngươi không cần lo lắng, với tư chất của ngươi chỉ cần ngươi không chủ động gây chiến, sẽ không ai phản ứng ngươi, lại càng sẽ không tranh đoạt ngươi.”
Bao Cốc tức giận chu môi, cả giận nói:
“Câu an ủi ta cuối cùng đó, ngươi có thể không cần phải nói.” Ngươi này quả thực chính là đả kích người mà! Một người thiên linh căn, thiên tài rất giỏi a! Hừ, cũng bị truy sát đầy trời phải bỏ chạy.

Lời này nàng chỉ dám oán thầm không dám nói ra, nàng sợ Ngọc Mật đá nàng khỏi phi kiếm.

Bao Cốc có thể sống ở Thanh Sơn quận qua ba năm đại hạn, người chết đói khắp nơi trên đất, mà lương thực trong nhà không bị cướp đi chứng tỏ nàng không phải một chút đầu óc cũng không có.

Ngọc Mật cùng nàng nói nhiều như vậy, nàng dĩ nhiên cũng đã hiểu, đối với chuyện làm thần tiên, tu tiên giới cũng có nhận thức.

Nàng nói với Ngọc Mật:
“Đa tạ sư tỷ.”
Ngọc Mật tức giận quét mắt nhìn Bao Cốc.

Bao Cốc hiện tại rốt cục chỉ là ngoại môn đệ tử, theo lý thuyết thì không có tư cách gọi nàng sư tỷ, bất quá Huyền Thiên Môn ít người, Linh Vân Phong lại càng ít hơn, hiện tại cả tòa Linh Vân Phong tính cả Bao Cốc tổng cộng bốn người, nên cũng tùy ý Bao Cốc gọi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.