Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 5: Ngũ Linh Căn


Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 5: Ngũ Linh Căn


“Mau tới a, đều nhanh đến a, Bao Cốc dắp làm thần tiên rồi!” Các đại thẩm hàng xóm bắt đầu kêu la, đem mấy người trốn ở trong nhà đều gọi ra, trong lúc nhất thời trước hiệu lương thực nhà Bao Cốc tụ đầy người, Bao Cốc tức thì bị mọi người bảy cái miệng tám cái lưỡi kẹp ở giữa, âm thanh nghị luận, tiếng kêu la nhấn chìm.

Ngọc Mật tiên tử tĩnh toạ điều tức một lúc, nghĩ Bao Cốc đã nói lời từ biệt xong rồi nên đến đón người, nàng vừa đến thì nghe được có người nói:
“Để ta nói a, Bao Cốc làm thần tiên thì tên nàng vẫn nghe hay nhất, Bao Cốc Bao Cốc, Ngọc Mễ tiên tử, Bao Cốc, ngô không phải là bắp sao?”
Ngọc Mật: “……” Nàng đã nói, sao nghe Bao Cốc phát âm tên của nàng có chút kỳ quái, kết quả, mọi người đem nàng gọi thành ngô! Sặc, cả nhà các ngươi đều là ngô!
Ngọc Mật nhất thời tức giận đến muốn phất tay áo bỏ đi! Nhưng nghĩ đến trọng trách sư phụ giao cho nàng, cùng với linh căn trên người Bao Cốc, nàng nhịn! Ngọc Mật chân đạp phi kiếm xuất hiện trên không trung, thi triển thần thông ở không trung viết ra hai cái tên quang ảnh sáng lóa đồng thời đánh dấu âm đọc, lạnh giọng quát lên:
“Đám mù chữ các ngươi, bản tiên tử tục danh gọi Ngọc Mật, không phải cây ngô!” Lại lạnh lùng chăm chú nhìn Bao Cốc:
“Bao Cốc, ngươi cáo biệt xong chưa?” Vui đùa cái gì, Quận Thủ đồng ý xây miếu dựng tượng cho nàng, nếu không phải nàng sửa đúng, vạn nhất xây ra một ngôi “Ngọc Mễ tiên tử miếu ” hoặc “Ngọc Mật* tiên tử miếu” chẳng phải cười rơi cả hàm răng sao?
(*蜜 chữ mật này là mật ong, còn đây là mễ 米 là cây ngô, còn tên đúng của tỷ tỷ là Mật 宓: yên tĩnh.

Ba chữ đồng âm nhé)
Bao Cốc ha hả cười gượng hai tiếng, lau mồ hôi trên đầu:
“Sắp xong rồi, sắp được rồi.” Nàng từ trong đám người bò ra, nói:
“Thần tiên không phải ai cũng có thể làm được, phải có linh căn.” Nói xong, lôi kéo Chu đại thẩm vào trong nhà mình, sau đó đóng cửa:
“Chu đại thẩm, ta phải đi làm thần tiên rồi, duy nhất không yên lòng chính là gian cửa hiệu cha ta để lại này.” Nàng đem cái chìa khóa giao cho Chu đại thẩm, một phen căn dặn phân phó sau đó đem của hồi môn cha nàng để lại, kế nhà đất, khế ước các loại điều mang ra, lại lấy ra y phục của bản thân, gói thành một bao thật to vác trên bờ vai gầy yếu đi đến bên cạnh Ngọc Mật không biết đã đứng ở hậu viện từ lúc nào.

Ngọc Mật không còn gì để nói quét mắt nhìn Bao Cốc.

“Những vật phàm tục trong tu tiên giới không dùng được.”
Bao Cốc nghe Ngọc Mật ngữ khí băng lãnh, suy nghĩ một chút, do dự mãi lại trở lại phòng mở tay nải, đem của hồi môn cùng vài bộ y phục bỏ vào tay nải.

Về phần khế nhà, khế đất thực sự lo lắng giao cho người khác, cho dù là Chu đại thẩm cũng không được, còn có sổ sách nhà nàng, còn có rất nhiều nợ không thu hồi được.

Bao Cốc cắn răng một cái, đem sổ sách, khế đất, khế ước mua bán nhà, của hồi môn cùng hai bộ y phục cho vào tay nải, lúc này mới ra sân, Ngọc Mật tiên tử chờ đến không nhịn được, một bước túm Bao Cốc lên lưu hà bảo kiếm tràn đầy lưu quang thẳng xông lên cao.

Bao Cốc bị tốc độ nhanh làm hoa mắt chóng mặt, lại ở trên cao, sợ đến xoay người ôm cổ Ngọc Mật tiên tử phát ra “a -” một tiếng sợ hãi kêu lên.

Ngay sau đó Ngọc Mật tiên tử cũng kêu thảm một tiếng “a -“.

Ngọc Mật tiên tử bị Bao Tử “tập kích” trở tay không kịp.

Nàng cùng Địa Hỏa Thiềm Thừ liều mạng ẩu đả, linh khí trong cơ thể tiêu hao hầu như không còn, dựa vào một chút linh tửu cuối cùng khôi phục chút linh khí mới có thể nỗ lực mang theo một người phi kiếm, kết quả tiểu nha đầu này nhảy trên phi kiếm cố sức xiết cổ nàng dùng ma âm quán nhĩ rống to bên tai, chấn động thần trí, linh khí tán loạn, phi kiếm dưới chân lập tức hóa thành linh kiếm trở lại trong đan điền của nàng, nàng liền bi kịch mà bị tiểu nha đầu phàm nhân này xiết cổ như một tảng đá chín mươi độ rơi xuống, xém chút rơi xuống đỉnh núi ngoài thành.

Tình thế cấp bách, trong nháy mắt lúc cả hai sắp chạm vào ngọn cây trên đỉnh núi Ngọc Mật tiên tử hoả tốc chiêu xuất phi kiếm vốn đã trở lại đan điền, nâng hai người các nàng lên, lần thứ hai phi lên trời.

” A -” Bao Cốc kêu thảm thiết như mất mạng.


Kịch liệt bay lên, kịch liệt rớt xuống, lại kịch liệt bay lên, mấy trăm trượng trên cao rồi vuông góc rơi xuống ai chịu nổi a, Bao Cốc hét đến tê tâm liệt phế thê lương không gì sánh được.

Ngọc Mật cố sức kéo tay Bao Cốc đang xiết chặt cổ nàng ra, hét lớn một tiếng: “Câm miệng!” Lập tức lấy ra hồ lô trước đó nàng dùng để thu lửa đập lên trán Bao Cốc.

Tiếng kêu thảm thiết của Bao Cốc hơi ngừng, thân người cũng từ trên người Ngọc Mật tiên tử chảy xuống ngưỡng mặt lên trời mà nằm trên phi kiếm.

Phi kiếm tuy rằng đủ rộng nhưng vẫn khó cho Bao Cốc đem lưng nằm ở trên, về phần hai tay hai chân lại buông xuống ngoài thân kiếm theo tốc độ bay không ổn định mà lắc lư.

Ngọc Mật nhìn kiếm bay lảo đảo, lại trừng mắt nhìn Bao Cốc đã bị đánh một bên, nghiến răng kêu:
“Hôm nay gió lớn lớnthật!” Gió lớn, hơn nữa nhiều thêm một người, thổi vào khiến nàng ngay cả phi kiếm đều khống chế bất ổn.

Nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận là bởi vì linh khí trong cơ thể hao hết nên điều khiển phi kiếm bất ổn, như vậy rất không có mặt mũi a.

* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Nước lạnh hắt đến trên mặt Bao Cốc, rót vào đôi môi khô nẻ, nàng vô thức liếm liếm nước trên môi, mở mắt ra, tỉnh.

Nàng cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra, nâng tay sờ đầu, nhất thời đau đến hít một ngụm khí lạnh, lại nâng tay sờ trên đỉnh đầu bên trái thì phát hiện bị phù một khối lớn.

Trước mặt Bao Cốc còn đứng một người, thấy tiên váy tươi đẹp nàng liền biết đứng trước mặt chính là Ngọc Mễ tiên tử.

Nàng từ trên mặt đất đứng lên, vuốt lại tóc dài ướt đẫm của mình, hỏi:
“Còn nước không? Ta khát!” Nàng nuốt nước bọt, lại bỏ thêm câu: “Tốt nhất là có bánh mì loại lớn, ta đói!” Đói bụng cùng thức ăn khiến nàng bất chấp truy cứu khối u trên đầu có phải bị Ngọc Mễ tiên tử đánh ra hay không.

Ngọc Mật trừng Bao Cốc, vừa định hỏi: “Ngươi là quỷ đói đầu thai sao?” Bỗng nhiên nhớ đến Thanh Sơn quận hạn hán hoành hành người chết đói khắp nơi, lại đem câu nói nuốt trở lại, lấy ra hai quả cây gì đó đưa cho Bao Cốc.

.

Đam Mỹ Hài
Bao Cốc nhận lấy trái cây liền “ngoàm” ngụm lớn cắn vào miệng, dường như sợ ai đó giành với nàng, cách ăn thô lỗ khiến người bên cạnh liên tục lắc đầu.

Bao Cốc ngụm lớn cắn trái cây, đôi mắt cảnh giác nhìn bốn phía, nàng liên tiếp mất thức ăn, thật sự sợ lại chui ra mấy người đói cùng nàng tranh giành, nhưng nhìn một cái cũng không thấy dân đói, ngược lại thấy rất nhiều người xiêm y hoa lệ lui tới, thậm chí có một số người còn cưỡi dã thú thể hình khổng lồ nghênh ngang đi qua trước mặt.

Trong mắt Bao Cốc tràn ngập kinh ngạc.

Nàng vài miệng liền đem trái cây ăn sạch sẽ, ngay cả hột cũng không buông tha.


Bao Cốc hỏi:
“Đây là đến thiên thượng rồi sao? Ta thành tiên rồi sao? Vì sao ta vẫn thấy đói?”
Ngọc Mật tiên tử rất không muốn nói nhưng vẫn nói:
“Ngươi bây giờ còn là một phàm nhân, tiên không phải dễ làm như vậy! Đây là địa giới của tu tiên giới, muốn làm thần tiên phải trải qua tu luyện nhiều lần, trải qua kiếp nạn mới có thể thành tiên.

Linh căn của ngươi chỉ cho ngươi tư cách tu tiên, cái này giống như muốn thi trạng nguyên làm quan phải trải qua khảo thí nhỏ, tú tài, cử nhân, trạng nguyên đi từng bước lên trên, ngươi hiện tại chỉ là một tiểu học đồ chuẩn bị vào học đường mà thôi.

Đi thôi, theo ta vào thành.”
Bao Cốc trả lời “nga” một tiếng trái lại theo sát Ngọc Mễ tiên tử đi vào trong thành.

Đối với cách nói của Ngọc Mễ tiên tử ngược lại cũng không có thất vọng, nàng cũng tự thấy kỳ quái thế nào bản thân có thể thoáng chốc biến thành thần tiên, cũng từng nghe nói về đạo sĩ tu tiên, hôm nay ngẫm lại, tu tiên càng thêm thích hợp.

Cửa thành này thật cao a, Bao Cốc vốn tưởng rằng cửa thành quận Thanh Sơn cũng đủ cao rồi, nhưng cửa tòa thành này còn cao hơn.

Nàng phải rất nỗ lực ngẩng đầu lên mới có thể thấy đỉnh thành.

Người trong thành lại càng nhiều, người chen người, vai sánh vai,
Ngọc Mật nói:
“Đây là Vân Thành nằm sâu trong Vân Lĩnh.

Hôm nay chính là ngày các tiên muôn thu đồ đệ năm năm một lần.”
Bao Cốc đi theo Ngọc Mật tiến nhập trong thành liền bị đoàn người rậm rạp trên đường làm cho cả kinh trợn to đôi mắt.

Nàng sợ bị chen lấn thất lạc, lập tức cầm lấy tay áo Ngọc Mật cẩn cẩn dực dực theo sát phía sau, kết quả Ngọc Mật tiên tử nâng tay áo tránh khỏi tay nàng, sau đó nắm áo của nàng kéo đi, nàng liền dẫm trên trên phi kiếm của Ngọc Mật tiên tử mà bay.

Bao Cốc sợ đến kêu lên, vô thức muốn xoay người nắm lấy Ngọc Mật tiên tử, Ngọc Mật tựa hồ sớm có phòng bị nên cố sức đè cổ của nàng lại:
“Đừng nhúc nhích, không được kêu, nếu không sẽ ném ngươi xuống dưới.” Bao Cốc sợ đến không dám lên tiếng, nơm nớp lo sợ mà nhìn phi kiếm mang bản thân càng lên càng cao, đoàn người dưới chân cũng trở nên “xôn xao”, không ít người cao giọng hô: “Tiên nhân!” Có vẻ vô cùng kích động, thậm chí có người vẻ mặt kinh sợ nhìn Bao Cốc.

“Nhìn tiểu nha đầu kia cũng là một phàm nhân, không nghĩ tới cư nhiên được tiên trưởng nhìn trúng, thực sự là vận khí tốt!”
Bao Cốc nhất thời cũng hiểu được bản thân vận khí tốt, tùy ý Ngọc Mật tiên tử dẫn nắm áo đè cổ của nàng bay qua đỉnh đầu của mọi người.

Lần này phi kiếm bay rất chậm, đồng thời sóng yên biển lặng, đủ để Bao Cốc ngắm nhìn phong cảnh.


Bao Cốc vẫn tinh mắt nhìn ra những người trong thành tuy là chen cùng một chỗ, nhưng cũng rất có quy luật, tổ chức thành đoàn đi về một hướng.

Đứng cao, nhìn xa.

Đứng trên phi kiếm Bao Cốc nhìn thấy trong thành có một mảnh sân thật lớn, sân rộng xung quanh xây dựng rất nhiều đài cao, dòng người bắt đầu từ đài cao xếp thành hàng, xếp thẳng đến cửa thành.

Trên bầu trời còn có rất nhiều người giẫm lên phi kiếm, cưỡi hồ lô, dã thú to lớn, đại điểu tiên nhân bay tới bay lui, Bao Cốc nhìn thấy cái gì cũng tò mò, chỉ cảm thấy hoa cả mắt.

Nàng vẫn chưa nhìn đủ, thì phi kiếm của Ngọc Mật tiên tử liền đáp xuống mặt đất biến mất, mà nàng cũng xuất hiện trên một đài cao trống trãi.

Một tòa ngọc đài dùng cực phẩm ngọc thạch gọt giũa có khắc đồ án cổ quái phức tạp xuất hiện trước mắt nàng.

Bên cạnh ngọc đài bày một chiếc bàn, trước bàn ngồi một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào bạch sắc, viền thiên lam sắc, tóc cột cao đang che miệng ngáp.

Nam tử kia thấy Ngọc Mật, lập tức đứng lên chắp tay nói một tiếng: “Sư tỷ.” Sau đó hỏi:
“Ngài thế nào lúc này mới đến?”
Ngọc Mật nói:
“Trên đường gặp phải một con yêu thú Kim Đan kỳ nên chậm trễ chốc lát.”
Nam tử kia kinh hô một tiếng:
“Kim Đan kỳ?”
Ngọc Mật “ân” một tiếng, giống như tùy ý mà nói:
“Hàng phục mất chút công sức.”
Nam tử trẻ tuổi lần thứ hai kinh hô một tiếng: “Hàng phục!” Hắn hô lên:
“Sư tỷ quả nhiên lợi hại! Thật không hỗ là thiên tài đệ tử của phái ta!”
Bao Cốc nghe vậy liền lần thứ hai nhìn Ngọc Mật tiên tử bằng đôi mắt khác.

Nàng cảm thấy đồng môn của Ngọc Mật tiên tử đều nói Ngọc Mật tiên tử lợi hại, như vậy Ngọc Mật tiên tử quả thật rất lợi hại rồi.

Ngọc Mật tiên tử nói với Bao Cốc:
“Ngươi nếu muốn nhập tiên môn chúng ta còn phải trải qua trắc nghiệm linh căn, trụ được thì thông qua.” Đang lúc nói chuyện ngón tay hướng tòa ngọc đài trước mắt Bao Cốc.

Bao Cốc hồ nghi dò hỏi:
“Không phải đã trắc qua rồi sao?”
Ngọc Mật nói:
“Khối linh thạch của ta chỉ có thể trắc ra trên người ngươi có linh căn hay không, linh đài này có thể trắc ra con số linh căn trên người ngươi, thuộc tính.

Đừng nhiều lời vô ích, lên đi.”
Bao Cốc chu môi, tràn đầy tự tin mà bước lên ngọc đài.

Tức khắc, ngọc đài phát sáng.

Nam tử trẻ tuổi “oh” thét dài một tiếng kinh hãi.


Trên đài bên cạnh có người hô to:
“Mau nhìn mau nhìn, lại có người vào Huyền Tiên Môn sao! Ai nha, lần trước đã bị Huyền Tiên Môn đạp nhầm phân chó lừa gạt một cực phẩm linh căn nhập môn, lần này lại là ai đến.” Theo tiếng hô to, không ít người giương mắt nhìn sang Bao Cốc.

Trên thực tế, từ lúc Ngọc Mật tiên tử mang Bao Cốc đến nơi này cũng đã khiến cho người chú ý, thậm chí có người đã chen lên đài cao để chuẩn bị đâm thọc.

Bao Cốc đứng trên ngọc đài bỗng nhiên nghe được xung quanh một mảnh xôn xao.

” Ha ha ha ha, Ngũ Linh căn!”
” Ha ha ha ha, hảo chỉnh tề Ngũ Linh căn!”
” Yêu, cư nhiên có linh căn, không dễ dàng a!”
” Yêu ha ha, Ngũ Linh căn.”
Bao Cốc không hiểu chuyện gì nhìn trái nhìn phải, lại hướng Ngọc Mật tiên tử đang cắn môi sắc mặt khó coi, hỏi:
“Cái gì là Ngũ Linh căn a?”
“Ngũ Linh căn là cái gì cũng không biết còn vào cửa tiên, ha ha ha ha, Huyền Thiên Môn thu không được người, ngay cả Ngũ Linh căn cũng thu.”
Nam tử trẻ tuổi thấp thỏm nhìn Ngọc Mật tiên tử hỏi:
“Sư tỷ, thu sao?”
Ngọc Mật tiên tử phất tay áo một cái nói:
“Không phát hiện là ngũ căn tề tề chỉnh chỉnh Ngũ Linh căn sao? Thu!”
Nam tử trẻ tuổi hơi có chút khó xử nhìn Ngọc Mật tiên tử.

“Thu vào chỉ sợ cũng không có Phong nào muốn nhận?”
Ngọc Mật nhíu mày trừng nam tử một cái.

“Linh Vân Phong của ta nhận!”
Nam tử thở ra một hơi, để Bao Cốc đến trích máu đăng ký, cũng không để ý đến người khác cười nhạo châm chọc.

Ngọc Mật mắt lạnh nhìn quanh một vòng bốn phía, một thanh bảo kiếm hỏa quang lưu chuyển “xoát” thoáng chốc xuất hiện trước mặt, nàng lại đạp lấy phi kiếm vọt tới trước mặt một gã đệ tử khác phái đang cười rất hả dạ, nói:
“Ta thấy đạo hữu ngài cười đến thoải mái như thế nói vậy hẳn là tiên chất phi phàm, hiện muốn cùng ngươi luận bàn một phen, thế nào?”
Nam tử kia lúc này không cười nữa, một đôi mắt trừng Ngọc Mật.

Luận bàn? Vui đùa cái gì! Vân thành cấm bất luận cái gì tranh đấu, một khi có tranh đấu xảy ra, thủ vệ sẽ bổ nhào đến đem toàn bộ người tranh đấu tiêu diệt.

Mặc kệ người tranh đấu có lý hay vô lý, hay là thân đệ tử của phái nào đều chiếu theo lệ giết không hỏi! Nàng đây không phải luận bàn, mà là muốn lôi kéo người đồng quy vu tận!
Ngọc Mật ném một câu:
“Ngay cả ứng chiến cũng không dám, ngươi còn cười cái rắm gì!” Điều khiển phi kiếm xoay người trở lại đài chiêu đồ của Huyền Thiên Môn.

Nam tử kia tức giận đến khuôn mặt tái đi, nhưng cũng thật sự sợ hung danh mẫu bạo long này thật xoay kiếm cùng hắn động thủ trong thành.

Chúng tiên vây xem thấy thế cũng không dám tiếp tục cười đùa, đều tán đi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.