Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 4: Làm Thần Tiên
Chu đại thẩm bỗng nhiên phản ứng, kêu to một tiếng:
“Bao Cốc, ngươi ở chỗ này xem, ta đi bẩm báo Quận Thủ đại nhân! Đây là yêu quái!” Dứt lời, không đợi Bao Cốc đáp lại vội vã hướng phía Quận Thủ phủ chạy đi.
Bao Cốc kịp hồi thần, kêu lên:
“Chu đại thẩm, nó biết bay biết chạy biết phun lửa, ta không xem chừng được nó!” Nàng nhìn thấy Chu đại thẩm cũng không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục chạy về phía trước.
Đừng nhìn Chu đại thẩm đói chỉ còn lại da bọc xương, nhưng thân thủ mạnh mẽ còn hơn tráng niên hán tử.
Bao Cốc rất hoài nghi, lúc này dù có chín con trâu cũng không kéo Chu đại thẩm lại được.
Nàng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng chạy xa của Chu đại thẩm.
Một mảnh quang mang chói mắt mang theo sóng nhiệt nóng rực kéo đến, Bao Cốc cảm giác được khác thường, quay đầu vừa nhìn, sợ đến há miệng lớn như cái trứng gà.
Con cóc nguyên bản chỉ xuất hiện trên đỉnh núi ngoài thành cư nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu nàng, lúc này con cóc lớn thoạt nhìn tựa như một ngọn núi đạp mây đỏ.
Cóc lớn chân đạp liệt hỏa cuồn cuộn nhảy nhót trên bầu trời, miệng phun hỏa diễm, thiêu cháy một mảnh trời, nhiệt độ dưới mặt đất cũng kịch liệt tăng lên, dâng lên một luồn sóng nhiệt, trên người Bao Cốc chảy ra mồ hôi lớn như hạt đậu trong nháy mắt bị chưng bốc hơi.
Khiến Bao Cốc sợ hãi chính là phía trước con cóc lớn cách đó không xa còn có một vật thể hình người hừng hực liệt hỏa, chân đạp phi kiếm đang bay lên.
Bao Cốc khiếp sợ đến tột đỉnh.
Toàn thân đều là lửa không biết sẽ bị cháy thành cái dạng gì, còn có thể sống sao?
Nhưng vật thể hình người kia không chỉ còn sống hơn nữa còn nhảy loạn, so với kia con cóc lớn kia còn linh hoạt hơn, vô luận cóc lớn phun lửa như thế nào, ngọn lửa hình người đều có thể từ hiểm địa mà tránh đi.
Con cóc lớn càng không ngừng phun lửa đuổi theo hỏa diễm hình người, mà người đó cũng đón lấy khiến lửa không ngừng phun ngược, đồng thời thỉnh thoảng phóng xuất quang mang chói mắt bắn về phía cóc lớn bên kia, Bao Cốc chỉ nhìn một chút thì đã bị hình kiếm gì đó khiến nước mắt chảy ròng không mở mắt ra được.
Đợi đến khi con đau rát giảm bớt, nàng lại tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn, liền bị ánh sáng chói lóa đâm vào mắt không mở ra được.
Nàng nghe được có âm thanh “Oa oa oa -” vang lên, âm thanh kia giống như bật ra từ cổ họng, chấn động màng tai, sau đó nàng lại nghe được một nữ nhân quát lớn:
“Mau tránh ra!”
Bao Cốc bị ánh sáng chói đến không mở mắt ra được, chỉ có thể nâng cánh tay che khuất đôi mắt.
Bỗng nhiên, Bao Cốc cảm thấy trên người đau đớn, đó là bị vật nặng gì đó đánh trúng, va đến nàng bị một trận thiên toàn địa chuyển, sau đó nàng liền phát hiện bản thân đang dùng tốc độ cực nhanh bay ở bên trên, phiến phiến ngói xanh, đường phố dưới mí mắt của nàng cấp tốc bay qua, nàng sợ đến kinh thiên động địa kêu to một tiếng “a”, tiếp theo nàng nhìn bản thân đang bay nhanh hướng mặt đất lao xuống “a” một tiếng kêu gào thảm thiết, Bao Cốc nâng cánh tay ôm lấy đầu mình, bỗng nhiên nàng cảm thấy bụng dưới đau quặng, cũng không giống như trong dự đoán đụng phải tình cảnh đầu rơi máu chảy, lập tức hé tay lộ ra đôi mắt quan sát xung quanh, lại phát hiện bản thân đang dán sát mặt đất mà nằm sấp, cư nhiên không bị một chút thương tổn.
Trong ;lúc đang nghi hoặc, Bao Cốc lại nghe phía sau có âm thanh như tiếng trống vang lên “oa oa oa -“.
Nàng quay đầu nhìn lại, thình lình phát hiện giữa phố nằm sấp một con cóc lớn cũng đủ đặt trên ba chiếc xe ngựa, toàn thân phát hỏa.
Nhà cửa bên cạnh Cóc lớn bắt lửa, tất cả đều cháy, hỏa quang tận trời.
Bao Cốc sợ đến hồn phi phách tán, vốn dĩ muốn đứng lên bỏ chạy, nhưng tay chân run không khí lực, nàng bỗng nhiên nhớ đến ếch cùng cóc đều là loài mù một nửa, chỉ cần bất động cóc sẽ không nhìn thấy, nàng khống chế bất động tại chỗ.
Nàng không dám động, cũng không kìm được mà chăm chú nhìn con cóc lửa thật lớn, liền thấy cóc lửa trợn tròn đôi mắt nhìn bản thân, sau đó miệng rộng hé ra –
Bao Cốc cho rằng cóc lửa lại muốn phun lửa, nàng thầm kêu “Xong rồi, sẽ bị thiêu chín!” Lại phát hiện trong miệng con cóc phun ra một đạo hồng quang xoắn đến chỗ nàng, trong nháy mắt nàng nghĩ đến con cóc này còn có một cái lưỡi rất lớn, sống chết trước mắt Bao Cốc cũng không biết lấy đâu ra khí lực, thoáng chốc đứng lên phóng sang bên cạnh, bỗng nhiên một đạo hỏa diểm hình người từ căn nhà bên cạnh nàng nhảy ra, nhằm đến phía sau nàng, nàng cảm thấy phía sau đột nhiên đốt thành một biển lửa, đồng thời nghe thấy cóc lớn phát ra “oa —” Thê lương thảm thiết một tiếng.
Bao Cốc liều mạng chạy về phía trước vài chục trượng, chạy đến cuối phố, lại đến khi chạy không nổi nữa mới dừng lại, sau đó nàng liền nghe được một tiếng ầm vang dội, sợ đến mức lập tức quay đầu lại nhìn lại, liền kinh ngạc phát hiện con cóc lớn phun lửa trở mình trợn trắng, tứ chi mở lớn, nằm chết trên mặt đất.
Phía trước con cóc, còn đứng một đạo hỏa diễm hình người.
Ngọn lửa trên người vật đó lập tức thu liễm, Bao Cốc mới nhìn rõ hỏa diễm này cư nhiên là từ trên người một cô nương mặc váy đỏ bốc lên.
Đợi đến khi hỏa diễm toàn bộ tiến nhập vào trong cơ thể, nữ tử đó thở dài một hơi, trực tiếp ngồi dưới đất, giống như làm ảo thuật đột nhiên lấy ra một túi rượu mở nút rót vào miệng.
Nghe hương rượu thơm ngát, Bao Cốc lại bị nướng đến cả người mất nước cũng cảm thấy rất khát.
Nàng lúc này vừa đói vừa khát, môi đều khô nứt.
Hồng y cô nương uống rượu xong, túi rượu trong tay lại thần kỳ biến mất, sau đó nàng liền khoanh chân nhắm mắt ngồi.
Bao Cốc nhìn hồng y cô nương ngồi cũng không nhúc nhích, lửa ở đường phố hai bên lại càng lúc càng mãnh liệt đã cháy đến một nửa, ngay cả thi thể cóc đều bị ánh lửa vây lấy, mắt thấy sẽ đốt tới trên người hồng y cô nương, nàng lập tức chạy đến hô:
“Cô nương, lửa sắp cháy đến rồi.” Thế lửa quá lớn, cho dù cách một một hai trượng Bao Cốc cũng bị nướng nóng không chịu được, chỉ cảm thấy tóc cùng y phục đều bị sóng nhiệt thiêu cháy.
Nàng nhìn thấy cô nương kia vẫn bất động, nghĩ nếu không đi sẽ bị chết cháy, lập tức cúi xuống dùng hai tay luồn dưới cánh tay cô nương kia kéo nàng ra phía sau.
Nàng mới vừa dùng lực, cô nương kia liền tránh đi, đứng lên, trong tay giống như ảo thuật nhiều ra một hồ lô đem lửa lớn hai bên đường “xoát xoát” thoáng chốc toàn bộ thu vào trong.
Bao Cốc lần thứ hai cả kinh trợn tròn mắt.
Hồng y cô nương nâng tay phất một cái, con cóc lớn to bằng ba cỗ xe ngựa cư nhiên hư không tiêu thất.
Bao Cốc cả kinh trừng mắt líu lưỡi!
Này vẫn chưa hết, y phục trên người hồng y cô nương cư nhiên biến sắc, từ hỏa hồng sắc cường ngạnh hóa thành bạch sắc lưu quang, chất địa khinh nhu, đồng thời Bao Cốc cũng nhận ra đây lại là tiên váy trên người Ngọc Mễ tiên tử.
Đây là Ngọc Mễ tiên tử?
Cô nương kia chậm rãi xoay người, đôi mắt xinh đẹp nhìn Bao Cốc.
Nhìn đôi mắt quen thuộc này, Bao Cốc xác nhận đây là Ngọc Mễ tiên tử! Nàng cho rằng Ngọc Mễ tiên tử lớn lên xấu xí mới che đi khuôn mặt, lại không nghĩ rằng dáng vẻ cư nhiên còn muốn mỹ trong số các tiên tử.
Khí chất siêu phàm, dáng vẻ xuất chúng, đúng như trích tiên bước ra trong tranh.
Duy nhất không được hoàn mỹ chính là sắc mặt có chút tái nhợt.
Bao Cốc cùng Tôn tú tài là hàng xóm, mới vừa học nhìn mặt chữ liền sang nhà Tôn tú tài mượn sách xem, sách của Tôn tú tài đều xem xong, trong số sách nàng xem thì có kỳ hoàng y thuật, vô sự tự thông một chút y thuật, biết Ngọc Mễ tiên tử sắc mặt tái nhợt như vậy là do tinh huyết khuy tổn, huyết khí không đủ.
Ngọc Mật nhìn Bao Cốc từ trên xuống dưới, đôi mi thanh tú khẽ nhướng, có chút đắc ý nói:
“Bây giờ còn hoài nghi thực lực của bản tiên tử sao? Bản tiên tử nói tiêu diệt nó là tiêu diệt nó! Chỉ là một con tiểu yêu, hừ!” Ngữ khí khinh miệt giống như không phải tiêu điệt một con cóc lớn bằng quả núi nhỏ mà là giết một con kiến.
Trên thực tế nàng cũng xuất hết pháp bảo, tổn thương trầm trọng, thậm chí bị Địa Hỏa Thiềm Thừ* oanh rơi xuống trong thành.
Nàng rơi vào trong thành, Địa Hỏa Thiềm Thừ ở sau người đuổi không tha, mà trên đường lại có một phàm nhân không biết sống chết, nàng không muốn liên lụy người vô tội, mở miệng muốn bảo người này mau tránh ra, kết quả phàm nhân này cư nhiên bị dọa ngốc, không biết trốn đi trái lại nâng tay che mặt, tình thế cấp bách, nàng đánh ra một đạo bảo mệnh phù.
Bảo mệnh phù là chính nàng tự tay luyện chế có bản mệnh chân huyết, dùng trên một phàm nhân rất không đáng, nhưng lúc đó bản thân cùng kẻ phàm nhân này tình huống đều nguy cấp.
Bản thân đang gần Trúc Cơ hậu kỳ, mà Địa Hỏa Thiềm Thừ đã kết xuất kim đan, cao hơn nàng một bậc, bảo mệnh phù cũng chỉ có thể giúp nàng chịu được một kích của Thiềm Thừ lúc mất hết pháp bảo.
Nàng đem bảo mệnh phù cho phàm nhân kia lại cứu nàng được một mạng, bản thân lại mở ra vòng ẩn khí của sư phụ truyền cho.
Địa Hỏa Thiềm Thừ tuy rằng đã kết đan nhưng linh trí cũng không cao, hơn nữa thị lực cực kém, dựa vào mùi để tìm người, bảo mệnh linh phù có mùi của nàng, đánh vào trên người tiểu nha đầu này khiến Địa Hỏa Thiềm Thừ lầm tưởng tiểu nha đầu là nàng, hơn nữa tiểu nha đầu này là một phàm nhân không có tu vi, trên người chỉ có đạo linh phù này phát ra linh khí chập chờn, lại khiến Địa Hỏa Thiềm Thừ cho rằng bản thân bị trọng thương bởi một kích của nó, linh khí tiêu hao hầu như không còn, không còn khí lực giãy dụa nữa, liền muốn nuốt sống nàng.
Lúc Thiềm Thừ trên mặt đất phóng đầu lưỡi muốn nuốt sống tiểu nha đầu này, nàng trong nháy mắt lao ra, một kiếm chặt đứt đầu lưỡi nó, đồng thời đem lôi hỏa phù cuối cùng đưa vào trong miệng nó dẫn nổ, dùng hết một ngụm linh khí cuối cùng đem tất cả công kích đánh vào trên người Địa Hỏa Thiềm Thừ, mới tiêu diệt được nó.
Ngọc Mật tuy rằng thương tổn trầm trọng nhưng trừ một con yêu thú kết đan, về điểm này tổn thất cùng đạt được thì tổn hao cũng không xem là gì, bởi vậy tâm tình trái lại rất tốt.
Nàng nhìn thấy tiểu nha đầu ngơ ngác ngây ngốc nhìn bản thân không lên tiếng, cho rằng tiểu nha đầu lúc này đã bị hành động vĩ đại trảm yêu trừ ma của bản thân thuyết phục, ngược lại cũng rất có hai phân đắc ý, đối với lần mạo phạm khi nãy của nha đầu này cũng sẽ không tính toán.
Nàng lấy ra một khối ngọc thạch, nói với Bao Cốc:
“Đặt tay trên linh thạch.”
Bao Cốc không rõ nguyên do, nhưng vẫn làm theo lời Ngọc Mễ tiên tử đặt tay lên hòn đá, nàng đặt tay lên liền kinh ngạc phát hiện khối đá trong suốt như ngọc này cư nhiên phát quang.
Ngọc Mật hơi kinh ngạc nhìn Bao Cốc, nói rằng:
“Ngươi đúng là có tiên duyên.”
Bao Cốc không hiểu ra sao.
“Gặp được tiên tử không phải là tiên duyên sao? Cái đó và chuyện tảng đá phát quang hay không thì có liên quan gì?”
Ngọc Mật quét mắt nhìn tiểu nha đầu chỉ cao đến vai mình, giải thích:
“Tiên duyên này là chỉ tu tiên, đây là khối Trắc Thí Linh Căn linh thạch pháp khí.
Ngươi đặt tay lên trên, nếu nó phát quang, thì biểu thị ngươi có linh căn, chỉ người có linh căn mới có thể tu tiên.”
Bao Cốc trừng mắt nhìn, nàng tuy rằng không rõ linh căn rốt cuộc là cái gì nhưng nói nàng có thể tu tiên, những lời này vẫn nghe hiểu.
Ngọc Mật tiên tử hỏi:
“Ngươi nguyện ý tu tiên sao?”
Bao Cốc thầm đáp: Phí lời, ai không muốn làm thần tiên.
Nàng lập tức gật đầu, gật đầu như rối gỗ.
Ngọc Mật nói rằng:
“Tốt lắm, ngươi về nhà cùng người nhà nói một tiếng rồi đi cùng ta.”
Bao Cốc nói:
“Ta không có người nhà.” Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Ta đi nói một tiếng cùng Chu đại thẩm.” Nói xong, một đường chạy vòng qua vài con hẻm.
Nàng vừa mới đi qua góc đường liền nhìn thấy Chu đại thẩm cùng không nhiều lắm láng giềng đứng giữa phố bảy miệng tám lưỡi mà bàn tán.
Bao Cốc cất tiếng gọi:
“Chu đại thẩm.” Chu đại thẩm quay đầu lại thấy Bao Cốc liền hô:
“Bao Cốc, ngươi đã chạy đi đâu? Không phải bảo ngươi ở đó canh giữ cóc lớn sao?Lát sau ta đến lại không nhìn thấy ngươi nữa.”
Bao Cốc chạy đến bên cạnh Chu đại thẩm, thở hồng hộc nói:
“Ta vừa rồi gặp được Ngọc Mễ tiên tử, nàng nói muốn mang ta đi làm thần tiên.”
“Gì!” Chu đại thẩm kinh hãi hô một tiếng, sau đó lại nói:
“Ngươi đi làm thần tiên, đại oa nhà chúng ta phải làm sao bây giờ?” Đầu óc của nàng phản ứng cũng cực nhanh, lại vỗ đùi kêu lên:
“Ai nha, Bao Cốc, Chu đại thẩm không nghĩ tới ngươi không chỉ có nhân duyên hảo, ngay cả tiên nhân nhìn thấy ngươi đều thích, ngươi có thể cùng Ngọc Mễ tiên tử nói một tiếng cũng đem đại oa nhà của ta làm thần tiên không.”
“Một người đắc đạo gà chó thành tiên, Bao Cốc, ngươi cũng mang chúng ta theo, như vậy chúng ta có thể có ăn có uống không cần chịu đói nữa.”
“Bao Cốc, ngươi làm thần tiên rồi, lập tức hạ một trận mưa a,trong vùng đã hạn ba năm rồi.”
“Bao Cốc, ngươi làm sao bỗng nhiên liền làm thân tiên vậy?Lúc nhỏ ta còn bế ngươi, ngươi cũng để ta làm thần tiên cho thỏa nguyện đi?”
“Làm thần tiên, là giả mà thôi!”
“Cái gì giả, Ngọc Mễ tiên tử vừa thấy Bao Cốc đã nói nàng có tiên duyên, không sai được.
Bao Cốc cái gì, sau này phải gọi Bao đại tiên!”.