Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 21: Chính Thức Nhập Môn


Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 21: Chính Thức Nhập Môn


Một vị Nguyên Anh lão tổ râu tóc bạc trắng nói:
“Nếu ta không nhìn lầm, thanh kiếm kia hẳn là trấn môn chi bảo Huyền Thiên Kiếm nhiều năm trước trong đại nạn diệt môn đã thất lạc, còn vị quỷ đại gia kia hình như chính là đại tổ sư của môn phái ta, lẽ nào sau khi chết tổ sư chấp niệm không tan nên vẫn quanh quẫn quanh thanh kiếm, dừng kiếm tuyển đồ đệ.

Kỳ quái chính là lúc nàng cầm kiếm từng cảm giác được có một cổ cường lực dũng mãnh tiến vào cơ thể nàng, cổ lực lượng kia còn đả thương kinh mạch của nàng, theo lý thuyết Huyền Thiên Kiếm hẳn là đang trên người nàng mới đúng, ta nhiều lần lục soát qua đan điền của nàng, linh thức, ký ức, cũng không thấy tung tích Huyền Thiên Kiếm.”
“Huyền Thiên Kiếm xác thực không ở trên người nàng, chư vị cũng từ linh hải ký ức của nàng thấy nàng cũng không lấy được Huyền Thiên Kiếm, nàng cũng không biết Huyền Thiên Kiếm đã thất lạc nơi nào.”
“Không biết chư vị có phát hiện Ngũ Linh Căn trong cơ thể nàng sung túc không thiếu.

Lúc nàng mới vào môn phái Ngũ Linh Căn tuyệt không no đủ như hôm nay.

Ta có một suy đoán, Huyền Thiên Kiếm là tập hợp kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành tinh hoa, dùng kiếm tuyển đồ, đương nhiên là phải tuyển đệ tử Ngũ Linh Căn, nhưng Huyền Thiên Kiếm trong mấy vạn năm đã hao hết linh khí, không cách nào hoàn chỉnh truyền thừa lại, chỉ có thể đem kiếm ẩn chứa trong ngũ hành tinh hoa chuyển nhập vào cơ thể Bao Cốc cải thiện linh căn của nàng, sau đó Huyền Thiên Kiếm liền vỡ tan.”
Suy đoán này được sự tán thành của mọi người, nhưng cũng khiến mọi người tiếc hận.

Quyền Chưởng môn hỏi:
“Không biết tại hạ an bài Bao Cốc như vậy, chư vị cảm thấy thỏa đáng không?”
Chư vị trưởng lão, đều biểu thị xử trí như vậy là thỏa đáng nhất.

* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Ngọc Mật dẫn theo Bao Cốc ra khỏi sân viện của Quyền Chưởng môn, sau khi cùng Nam Y nói lời từ biệt liền dẫn Bao Cốc trở lại Linh Vân Phong.

Nàng không đuổi Bao Cốc về tiểu viện bên suối, mà trực tiếp dẫn về chỗ của mình – Chủ phong Linh Vân Phong.

Linh Vân Phong rất ít người, cộng thêm Bao Cốc chi có bốn người.

Tiểu sư thúc hiện tại là thân rắn, quanh năm tiềm tu trong thủy đàm không ra ngoài, sư phụ của Ngọc Mật bế sinh tử quan cho tới bây giờ đã hơn năm năm, không biết năm nào mới có tin tức, Hộ Sơn bà bà là yêu tinh năm xưa tiền bối Linh Vân Phong thu phục, dùng để thủ hộ sơn môn, làm hộ sơn linh yêu, ở Linh Vân Phong không có quyền làm chủ.

Ngọc Mật tuy rằng vào cửa không lâu, tu vi không cao, nhưng lại trở thành đương giai thực tế của Linh Vân Phong phụ trách tất cả sự vụ của Linh Vân Phong.

Ngọc Mật dẫn Bao Cốc vào Linh Vân Phong chính điện – Huyền Thiên Điện.

Nàng nói:
“Bao Cốc, nếu như hôm nay ngươi đã trở thành nội môn đệ tử, liền chính thức trở thành môn hạ đệ tử của Linh Vân Phong ta, không còn là ngoại môn đệ tử trên danh nghĩa.

Về Linh Vân Phong truyền thừa, lai lịch ngươi phải rõ ràng.


Mỗi đệ tử đều có nghĩa vụ kế thừa cùng phát triển Linh Vân Phong.” Đang nói chuyện, nàng liền dẫn tiến nhập đến Linh Vân chính điện.

“Năm xưa Linh Vân Phong là chủ phong của Huyền Thiên Môn, Phong chủ là Chưởng môn Huyền Thiên Môn, cho nên Linh Vân Phong ta cung phụng chính là Huyền Thiên Môn sơ khai lão tổ – Huyền Thiên Chân Quân….” Lời của nàng còn chưa nói hết, chợt nghe Bao Cốc thét to một tiếng kinh hãi nói:
“Quỷ a -”
Ngọc Mật hoắc mắt quay đầu trừng Bao Cốc, liền thấy Bao Cốc vẻ mặt kinh khủng nhìn bức tranh của Huyền Thiên tổ sư treo trên bàn tế, lảo đảo lùi lại mấy bước, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Ngọc Mật nắm khăn choàng da sói của Bao Cốc kéo nàng trở lại, quát lên:
“Không được chạy!”
Bao Cốc sợ đến sắp khóc, nàng nghe được giọng nói của Ngọc Mật trái lại ổn định tâm tình, quay đầu lại, nghẹn ngào nhìn Ngọc Mật, ngón tay chỉ vào bức họa của Huyền Thiên Tổ Sư, nói:
“Sư tỷ, ta thấy quỷ đại gia cùng hắn giống nhau như đúc.”
Ngọc Mật nghe vậy cả kinh hai mắt chăm chú nhìn Bao Cốc, tóc gáy đều đứng lên.

Không phải chứ? Tà môn như vậy? Nàng ổn định lại, lấy lại bình tĩnh, quát lên:
“Không được nói bậy! Đây là tổ sư gia, phải tôn kính.

Đến, đốt ba nén nhan, khấu đầu ba cái, làm đại lễ nhập môn.”
Bao Cốc ủy khuất! Quỷ đại gia thiếu chút nữa giết chết nàng, còn làm hại nàng bị trọng thương, hiện tại nàng còn phải dập đầu gọi tổ sư gia.

Nàng dưới ánh mắt uy nghiêm cưỡng bức của Ngọc Mật, nơm nớp lo sợ thấp hương, cung kính khấu đầu ba cái, sau đó nói:
“Quỷ đại gia, nga không, tổ sư gia, sau này ta sớm tối cung phụng ngài ba nén hương, ngài cũng đừng xuất hiện dọa ta nữa!” Nàng quả thực sắp tuôn lệ! Tu tiên môn phái cư nhiên có ma quỷ, con quỷ này còn là tổ sư gia của môn phái tu tiên.

Ngọc Mật kéo Bao Cốc đến khuyên nhủ:
“Nếu như ngươi ở Tử Vong Trúc Hải gặp phải chính là tổ sư gia, ta nghĩ tổ sư gia hẳn là rất thích ngươi, bằng không ngươi cũng không thể sống rời khỏi phải không?”
Bao Cốc trả lời một tiếng: “Ân.” Lại sợ hãi quét mắt nhìn bức họa hòa ái của tổ sư gia, cảm thấy tổ sư gia trong tranh thoạt nhìn thân thiết hơn so với quỷ đại gia.

Ngọc Mật thắp cho tổ sư gia ba nén nhan, sau đó xoay người nhìn Bao Cốc cả người bùn đất, nói:
“Ngươi trước đi rửa mặt, sau đó ta sẽ đến tìm ngươi cùng ngươi nói cặn kẽ về lai lịch Huyền Thiên Môn, Linh Vân Phong.” Nàng nhớ đến Bao Cốc ngay cả y phục tắm rửa cũng không có, nói:
“Ngươi trước theo ta đi lĩnh y phục nội môn đệ tử rồi hãy đi rửa mặt, đi theo ta.”
Bao Cốc đi theo phía sau Ngọc Mật đến sau Linh Vân Điện, vượt qua đại môn liền nhìn thấy một đình viện rộng lớn.

Trong đình viện lót đá bạch ngọc, bốn phía là bốn giả sơn cùng hồ nước, hai bên có phong ốc, đối diện hậu môn là một tiểu điện nhỏ hơn Linh Vân Điện.

Bố cục này cùng đại điện Bao Cốc nhìn thấy trong Tử Vong Trúc Hải giống nhau như đúc, thoáng bất đồng đó là diện tích nhỏ hơn, hơn nữa so với đại điện quỷ dị kia có nhiều hơn một ít hoa cỏ, trong viện còn có vài cây dược thụ cao to.

Ngọc Mật mang Bao Cốc đến gian phòng bên trái, nàng mở rộng cửa sau đó mở ngăn tủ lấy ra hai bộ y phục nội môn đệ tử đưa cho Bao Cốc, lại mở ra một ngọc giản trên bàn cho Bao Cốc đăng ký, sau đó lấy một lệnh bài khắc tên Bao Cốc lên đó rồi đưa cho nàng, cuối cùng lấy một giọt máu của Bao Cốc câu ra một sợi linh phách dẫn vào một trản đèn, đặt trên giá sách dựa vào tường có vài trản đèn tương tự.


Cái giá này gần như dính vào tường, phân ra hơn mười tầng, chí ít có thể bày mấy nghìn trản đèn, lúc này thêm một trản của Bao Cốc tổng cộng chỉ có bốn trản.

Ngọc Mật nói:
“Đây là hồn đăng, những người chính thức tiến nhập Huyền Thiên Môn đều có một trản.

Nếu làm ra chuyện phản bội sư môn, hình đường trưởng lão sẽ phái ra hình đường đệ tử thanh lý môn hộ.

Thông qua hồn đăng, cho dù trốn đến chân trời góc biển đều có thể tìm được.

Nếu môn hạ đệ tử gặp phải sinh tử chi hiểm, trản hồn đăng này cũng sẽ có biến hóa, nếu đệ tử kia bất hạnh ngã xuống, trản đèn này cũng theo đó mất đi, chỉ cần đệ tử kia không phải bị mất hết toàn bộ hồn phách, chỉ cần có một nửa hồn phách còn phân tán trong thiên địa đều sẽ được sợi dây này dẫn quay về hồn đăng, tái hiện cảnh tượng trước khi chết.

Đây là hướng dẫn báo tử, cũng là nói cho sư môn ai là hung thủ.

Tiên môn, tu tiên gia tộc mọi người mỗi một nơi sẽ có phương pháp tương tự.” Nàng nói đến đây, khẽ cười một tiếng, hạ giọng:
“Cho nên, tương lai ngươi muốn giết người cướp của, nhất định không thể để hồn phách đối phương chạy trốn, bằng không để sư môn hoặc gia tộc của đối phương biết được, sớm muộn cũng sẽ có người tìm ngươi báo thù.” Tiên môn đệ tử, tu tiên gia tộc, không dễ trêu chọc.

Đánh chết một người, đưa tới một đống.

Bao Cốc nghe vậy ngây người.

Nàng lập tức hỏi lại:” Nếu có người nào muốn làm hại đồng môn, thông qua trản hồn đăng này hại người thì làm sao?”
Ngọc Mật cười nói:
“Ngươi cũng không cần lo lắng.

Hồn đăng này là pháp bảo trải qua đặc biệt luyện chế, mặc kệ ai động vào hồn đăng đều sẽ có cảnh giới, không có khả năng thần không biết quỷ không hay.

Nếu muốn thông qua hồn đăng tìm tung tích môn hạ đệ tử phải có sự đồng ý của Chưởng môn hoặc Quyền Chưởng môn, Hình Đường Trường Lão hoặc Phong chủ hoặc Quyền Phong chủ nơi đó.

Do ba bên liên thủ mới có thể hoàn thành tìm kiếm.

Chỉ có người phạm trọng tội tu tiên giới hạ lên truy giết, hơn nữa trốn không thấy tung tích mới có tư cách hưởng thụ đãi ngộ này.”
Bao Cốc nga; một tiếng, đi theo phía sau Ngọc Mật ra ngoài điện.


Ngọc Mật dẫn theo Bao Cốc đi đến hậu viện, nàng nói:
“Linh Vân Phong đất rộng người đông, chỉ cần là nơi vô chủ, ngươi ở nơi đó lưu lại ký hiệu thì đó là địa bàn của ngươi.

Hôm nay ngươi trên người có thương tích, bên ngoài hoang dã nhiều dã thú, ngươi vẫn nên ở lại chủ phong là tốt nhất.” Nàng dẫn theo Bao Cốc đi qua tiểu viện đối diện Linh Vân Điện.

“Đây là Linh Tu Điện, là nơi Phong chủ Linh Vân Phong cư ngụ cùng nghị sự hằng ngày, sư phụ là ở chỗ này, bất quá hắn hiện tại đang bế quan, nơi này liền không có người.

Ta ở tại hậu viện.” Đang lúc nói chuyện, nàng dẫn Bao Cốc từ hành lang Linh Tu Điện đi đến phía sau, đi qua một phiến cửa viện hình vòm, nhìn thấy một sân viện kiến trúc tinh mỹ như ngự hoa viên.

Một bức tường ngọc thạch, gian nhà ngói lưu ly chiếm diện tích lớn trong viện.

Bao Cốc đếm, trong phạm vi tầm nhín có hơn tám gian nhà.

Ngọc Mật nói:
“Đây là nơi ở của chân truyền đệ tử, hiện nay chỉ có một mình ta ở lại.” Lời của nàng dừng một chút, nói:
“Nơi ở của nội môn đệ tử ở phía sau, nhưng không dùng được, bởi vì chỉ có tìm chỗ, chưa từng xây dựng nhà ở nên vẫn là một mảnh thâm sơn rừng rậm.” Nàng hướng một gian nhà gần đó chỉ vào.

“Ta ở tràng viện này, đối diện là nơi ở của tiểu sư thúc, còn lại ngươi thích tràng viện nào thì ở trong đó đi.

Trong viện có giếng nước, dùng nước tự mình xách.

Phòng bếp ở phía sau bên trái, muốn ăn cái gì bản thân tự nấu.

Nhà xí ở bên trái góc trong cùng.”
Ngọc Mật nói cực kỳ cẩn thận, Bao Cốc nhất nhất ghi nhớ.

Ngọc Mật dừng lại trong sân viện, lại nói:
Ngươi đi rửa mặt trước, sau đó đến trong phòng tìm ta, ta thay ngươi chữa trị kinh mạch, trước ổn định thương thế của ngươi.

Quyền Chưởng môn ban thưởng ta ba viên Kim Đan hoàn, ta dùng một viên hẳn là đủ để tiến lên một bậc tu vi, mang một viên vào Vân Thành làm giao dịch thay ngươi mua dược trị thương, còn lại một viên xử trí thế nào chính ngươi quyết định đi.” Nàng nói xong, từ trong bình ngọc đổ ra một viên kim đan chói mắt bỏ vào một bình ngọc khác đưa cho Bao Cốc.

“Kim Đan hoàn có thể tăng xác xuất thành công khi kết xuất kim đan, cần một hơn một nghìn đấu linh dược mới có thể luyện chế, hơn nữa xác xuất thành công khi luyện đan cũng cực thấp, luyện năm sáu lô đan dược cũng không nhất định luyện được một lô.

Luyện chế kim đan cần mười đấu chủ dược khắp trong thành đều tìm không được, chỉ có trong dược điền của tu tiên đại phái mới có, vì vậy kim đan này cực kỳ quý giá, nếu như ngươi để người khác biết trên tay ngươi có một viên kim đan như vậy, cũng đủ ngươi chết trăm nghìn lần.”
Bao Cốc lập tức thu viên kim đan Ngọc Mật cho nàng thu vào túi trữ vật, đáp:
“Ta hiểu được.” Tài vật bất lộ, phải cất kỹ.

Ngọc Mật còn nói thêm:
“Lần này ngươi coi như gặp họa được phúc, không chỉ vì sư môn giải quyết nan đề còn được đề bạt làm nội môn đệ tử.


Nội môn đệ tử có sư phụ chỉ điểm thụ nghệ, nhưng sư phụ chúng ta bế quan không ra, sau này tu hành gặp phải vấn đề, ngươi có thể hỏi ta.

Mùng một, mười lăm đến Truyền Công Điện nghe truyền công Trường Lão truyền thụ tâm đắc tu luyện, luyện đan, luyện khí các kỹ năng, mỗi tháng có thể nhận năm khối linh thạch hạ phẩm, một viên đan dược cùng cấp với tu vi, còn có thể vào thư khố của môn phái chọn bí kiếp công pháp để tu luyện.” Nàng nói xong lại lấy ra một tấm bản đồ đưa cho Bao Cốc.

“Đây là bản đồ Huyền Thiên Môn, xem cho kỹ, đừng mơ hồ mà đi loạn lại lạc đường!”
Bao Cốc nhận lấy bản đồ, nói:
“Đa tạ sư tỷ.”
Ngọc Mật quét mắt nhìn Bao Cốc.

“Ngươi cũng đừng đa tạ ta, nếu không có ngươi gây ra chuyện vừa rồi, chưởng môn cũng sẽ không ban cho ta ba viên kim đan.” Nói xong, dường như có chút suy nghĩ mà trở lại phòng, sau khi đi vài bước lại quay đầu nói với Bao Cốc:
“Bao Cốc, tu tiên giới còn hung hiểm hơn thế gian, cho dù là đồng môn cũng phải đề phòng.

Sau này ngươi có gặp phải kỳ ngộ gì, cũng đừng nói khắp nơi, cẩn thận họa sát thân.

Lần này ngươi đi Tử Vong Trúc Hải, có thể sống sót trở ra cái gì cũng không có là vạn hạnh.

Đại kiếm biến mất đối với ngươi mà nói là chuyện tốt, nếu ngươi có được thanh kiếm đó, hoặc là phải giao ra hoặc là giữ kín trong lòng sống qua ngày.

Lần này dẫn ngươi đi gặp chưởng môn cũng là vì bảo vệ ngươi, nếu kiếm đang ở trên người ngươi, nhất định sẽ có người yên lặng ra tay đến cướp giật, tính mệnh của ngươi khó bảo toàn, chi bằng nói cho toàn bộ Trường Lão, lão tổ, giao cho chưởng môn xử lý, tránh được đại phiền phức.

Nếu không ở trên người ngươi, vừa lúc rửa sạch hiềm nghi, đỡ phải bị bọn họ ao ước.”
Bao Cốc thành tâm cảm ơn:
“Đa tạ sư tỷ!”
Ngọc Mật khoát tay, mỉm cười, lắc đầu, xoay người quay về phòng.

Bao Cốc ngốc như vậy, thiên tư lại kém như thế, muốn người ao ước còn không được, bài trừ Tử Vong Trúc Hải lập công cho môn phái, Quyền Chưởng môn, chư vị Trường Lão, Nguyên Anh Lão Tổ ngay cả thương đều lười thay nàng chữa trị.

Quyền Chưởng môn cho nàng ba viên kim đan, mục đích chính là dùng tài vật bồi dưỡng nàng, muốn cho Linh Vân Phong có một người truyền thừa, không đến mức tuyệt căn.

Mượn công lao của Bao Cốc cùng lấy cớ chữa thương cho Bao Cốc ban cho nàng kim đan, bất quá là vì bịt miệng các phong khác.

Ngũ Linh Căn là ai đều nuôi không nổi, cho dù là thiên tư không sai, Ngũ Linh Căn cũng không có ai dám bồi dưỡng.

Nàng trái lại cảm thấy Bao Cốc có thể bồi dưỡng, nếu dụng tâm tu luyện, hoặc có chút phúc duyên, sau này có tiền đồ hay không cũng rất khó nói.

Đám lão gia kia đề bạt Bao Cốc lên nội môn đệ tử chưa hẳn không phải không có tâm tư này.

Bao Cốc tâm tư đơn thuần, thái độ làm người không tham, chân thành kiên nhẫn, sống chung không cần lo lắng, nàng rất cam tâm tình nguyện giữ Bao Cốc lại bên người..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.