Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 20: Gặp Quyền Chưởng Môn


Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 20: Gặp Quyền Chưởng Môn


Bao Cốc biện giải nói:
“Ta không ăn loạn cái gì, ta chỉ ăn thịt sói nướng cùng linh dược chữa thương!”
Ngọc Mật tức giận đến muốn giậm chân, nàng quát lên:
“Không ăn loạn cái gì kinh mạch của ngươi thế nào có thể thương đến như vậy?” Nàng chưa từng để tâm phải bỏ linh dược nuôi Bao Cốc chưa kết quả một ngày không thấy, Bao Cốc biến bản thân thành tàn phế!
Bao Cốc ủy khuất chu môi:
“Ta có thể sống trở về đã là tổ tông phù hộ rồi.” Nước mắt đảo quanh viền mắt, thiếu chút nữa lại lăn xuống.

Nàng nhìn thấy Ngọc Mật vẻ mặt bất thiện, kiên quyết ép nước mắt trở lại, rồi lại có chút không phục biện giải:
“Nguyên Anh lão tổ, các trưởng lão đều chết ở nơi đó, ta có thể sống trở về, ngươi còn muốn ta….!còn muốn ta thế nào a?”
Ngọc Mật ngây người, nàng không hiểu Bao Cốc nói gì.

“Ngươi đã đi đâu?”
Bao Cốc nghe được Ngọc Mật hỏi lập tức mang tất cả ủy khuất của bản thân trên đường kể ra:
“Ta đi săn thú lạc đường.

Trước hết chỉ gặp phải một ít hổ lang dã thú, sau lại đi qua một rừng cây đặc biệt yên tĩnh, đặc biệt quỷ dị, sau đó lại đi đến một rừng trúc, ở bên ngoài rừng trúc ta gặp một lão thái bà thấp bé giống như thụ yêu, nàng nói với ta rừng trúc là cấm địa, bảo ta đi ra ngoài, ta hoài nghi nàng là yêu quái nên sợ hãi chạy sâu vào rừng trúc, tìm được một đại điện hoang phế, ta theo đường mòn đi đến sau một mảnh tường đổ.

Lúc ta muốn rời đi thì gặp một quỷ đại gia, hắn kéo ta vào trong điện, sư tỷ, đầy điện là bạch cốt a, khắp nơi đều có, có rất nhiều đệ tử Linh Vân Phong của chúng ta chết ở đó, còn có Nguyên Anh lão tổ, còn có trưởng lão, còn có phong chủ Linh Vân Phong chúng ta Tử Quang Chân Quân.”
Lời nói của Bao Cốc khiến tất cả mọi người xung quanh đều biến sắc.

Sắc mặt Ngọc Mật cũng cực khó coi.

“Ngươi đi Tử Vong Trúc Hải?”
Bao Cốc gật đầu “ân ” một tiếng:
“Lúc ta từ Trúc Hải đi ra nhìn thấy một bia đá viết “Trúc Hải Cấm Địa, hữu nhập vô hồi”, lúc đến dưới chân núi lại nghe sư huynh nói đó là Tử Vong Trúc Hải.”
Ngọc Mật gắt gao nắm lấy tay Bao Cốc:
“Ngươi thật sự đi Tử Vong Trúc Hải? Còn sống đi ra? Nói thật đi, đừng gạt ta.”
Bao Cốc hỏi:
“Ta lừa ngươi làm gì? Sư tỷ, ta không biết đó là cấm địa không được vào.” Nàng trước đó nghĩ đến bản thân có bao nhiêu hung hiểm, nghĩ sư tỷ sẽ giúp nàng, lúc này mới nghĩ đến bản thân xông vào cấm địa có thể bị trị tội hay không a.

Ngọc Mật suy nghĩ một chút.

“Ngươi đem lộ tuyến của ngươi nói cho ta biết.


Từ sáng sớm hôm qua bắt đầu đi qua những đâu đều nói ra, lộ tuyến trước đó không cần phải nói, toàn bộ ta điều biết.”
“Hả? Ngươi thế nào biết?”
Ngọc Mật tức giận trừng Bao Cốc:
“Sâu trong rừng có yêu thú, không phải ta thay ngươi trấn thủ ngươi có thể sống sót? Đừng lạc đề, cẩn thận trả lời vấn đề của ta.”
Bao Cốc nghe Ngọc Mật nói thay nàng trấn thủ trong lòng khẽ động, kích động nhìn Ngọc Mật, nói thầm: “Thì ra sư tỷ đã âm thầm bảo vệ ta.” Trong nháy mắt ủy khuất giảm đi một phần.

Nàng thành thật đem chuyện buổi sáng thế nào đi qua rừng cây, thế nào tiến nhập rừng trúc tỉ mỉ kể lại một lần.

Bao Cốc đang nói đến lão thái bà giống thụ yêu, lần thứ hai bị Ngọc Mật ném bạch nhãn.

Ngọc Mật nghe được Bao Cốc nói đến tiến nhập đại điện nhặt được rất nhiều lệnh bài của đồng môn liền không cho Bao Cốc nói nữa.

Nàng xoay người nói với thiếu niên tuấn lãng cùng nàng so kiếm:
“Nam Y sư huynh, thỉnh cầu bấm báo Quyền Chưởng môn* một tiếng.”
(*Đại diện/ thay mặt chưởng môn.)
Nam Y biết sự tình trọng đại, gật đầu nói:
“Ta đi, ngươi dẫn theo Bao Cốc đến sau đi.” Nói xong, xuất phi kiếm phóng lên cao, trực tiếp bay về phía đỉnh núi xa.

Ngọc Mật cũng xuất ra phi kiếm, lôi kéo Bao Cốc lên, theo sát phía sau Nam Y.

Bay qua những đại điện dưới chân, bay đến giữa hai ngọn núi, nàng nhỏ giọng truyền âm hỏi Bao Cốc:
“Kinh mạch của ngươi bị tổn thương nghiêm trọng, với năng lực của ta chỉ có thể giữa mạng cho ngươi, sau này ngươi muốn tu luyện cũng khó khăn.

Ngươi có thể sống đi ra khỏi Tử Vong Trúc Hải đó là thiên địa tạo hóa, ta sẽ cầu Quyền Chưởng môn ban thuốc cứu ngươi, nếu thực sự không được cũng chỉ có thể trước giữ mạng ngươi, chờ ta cùng tiểu sư thúc đột phá thăng cấp lại nghĩ cách giúp ngươi chữa thương.” Nàng do dự, lại hỏi:
“Ngươi ngoại trừ lệnh bài, có mang theo thứ gì khác ra ngoài không?”
Bao Cốc lắc đầu nói:
“Tất cả những thứ ở nơi đó đều hóa thành tro bụi rồi.”
“Vậy đại kiếm ngũ sắc thì sao?”
“Không thấy nữa.

Lúc ta tỉnh lại đã không thấy nữa, quỷ đại gia cũng đã biến mất.”
Lại dùng thần niệm tìm kiếm trong cơ thể Bao Cốc, lại bảo Bao Cốc đưa túi trữ vật cho nàng, nhưng nàng chỉ tìm thấy một đống thứ vô dụng trong túi, thở dài, đem túi trữ vật trả lại cho Bao Cốc, liền yên lặng không hề lên tiếng.


Bao Cốc nói:
“Sư tỷ, ngươi đối với ta có đại ân, nếu như ta mang ra bảo bối nhất định sẽ đưa cho ngươi.”
Ngọc Mật tức giận quát lên:
“Ai muốn bảo bối của ngươi? Nếu ngươi ở Tử Vong Trúc Hải gặp đại cơ duyên, lấy được bảo vật gì đó, sư môn nhất định sẽ nghĩ biện pháp thay ngươi trị thương, nhìn tài vật cứu người.

Bây giờ cái gì cũng không có, toàn bộ thân thể gần như phế đi, không có nửa điểm giá trị bồi dưỡng, sư môn nhiều lắm chỉ có thể cứu mạng ngươi.” Nói xong lại thở dài tức giận mà cười:
“Không nhìn ra ngươi trái lại mạng rất lớn.” Ngũ Phế Căn rất phổ biến nhưng Ngũ Linh Căn chỉnh tề đầy đủ so với Thiên Linh căn còn hiếm thấy hơn, cực độ hiếm thấy, bây giờ Bao Cốc lại từ Tử Vong Trúc Hải hữu khứ vô hồi sống sót trở về, điều này làm cho Ngọc Mật nhìn Bao Cốc với đôi mắt khác xưa.

Bao Cốc sẽ là một người có tiền đồ.

Đương lúc nói chuyện, liền đến nơi.

Ngọc Mật khống chế phi kiếm hạ xuống một tòa đình viện.

Đình viện này nhìn qua còn nhỏ hơn sân viện của Bao Cốc, tốt xấu gì sân viện của Bao Cốc vẫn xây bằng gỗ, còn viện này chỉ có hai gian nhà tranh cùng một vòng hàng rào tre, diện tích so với sân viện của Bao Cốc còn muốn nhỏ.

Nếu là cao thủ hiểu trận pháp sẽ phát hiện trong viện này đều là linh trân bảo dược hiếm thấy, trong ngoài sân đều có pháp trận.

Ngọc Mật đứng trên đường mòn ngoài rào trúc, thấp giọng nói với Bao Cốc:
“Lát nữa nhìn thấy Quyền chưởng môn không được nói lung tung.”
Bao Cốc gật đầu, đáng thương nhìn Ngọc Mật.

Nàng tuy rằng có thể giữ mạng nhưng cũng không muốn từ nay về sau không thể tu luyện, trở thành phế nhân.

Nếu như nàng vẫn là một phàm nhân, kinh mạch tổn thương không thể tu hành đối với nàng mà nói không thể nói là gì, nhưng hiện nay đã bắt đầu tu luyện nếu lại trở về làm phàm nhân, thực sự khiến nàng khó có thể chấp nhận.

Nhà tranh mở cửa, Nam Y từ nhà tranh đi tới trước mặt Bao Cốc cùng Ngọc Mật nói:
“Sư phụ cho các ngươi vào.”
Bao Cốc đi theo Ngọc Mật cùng Nam Y tiến vào nhà tranh.

Bao Cốc nhìn một vòng, không khỏi trợn tròn mắt.


Nhà của Quyền Chưởng môn so với gian nhà của nàng còn nghèo túng hơn.

Trên sàn gỗ bày mấy tấm bồ đoàn.

Quyền Chưởng môn đang ngồi trên một tấm bồ đoàn ở giuẫ, hai bên trái phải mỗi bên bày bốn cái bồ đoàn.

Quyền Chưởng môn này thoạt nhìn cũng chỉ ngoài ba mươi, tóc dài đen nhánh tùy ý xõa sau người, mặc cẩm bào hắc sắc mơ hồ phiếm lân quang, rất tuấn tú, đặt ở thế gian tuyệt đối là một tài tử tuấn nhã.

Bao Cốc phát hiện tu sĩ ở tu tiên giới sẽ không xấu, gần như mỗi người đều trắng da nộn thịt, ngũ quan rất khá.

Nàng phỏng chừng người có thiên tư tốt mới có thể tu tiên, thiên chất tự nhiên tướng mạo tốt, cho nên không quá xấu.

Ngọc Mật cúi đầu ôm quyền thi lễ:
“Tham kiến Quyền Chưởng môn.” Nàng nhìn thấy Bao Cốc chỉ ngây ngốc nhìn Quyền Chưởng môn không nhúc nhích, lén lút giơ chân đá Bao Cốc một cước.

Bao Cốc quay đầu nhìn Ngọc Mật, nhìn thấy động tác của Ngọc Mật mới hồi phục tinh thần, lập tức học Ngọc Mật ôm quyền hành lễ:
“Tham kiến Quyền Chưởng môn.”
Quyền Chưởng môn khoát khoát tay nói:
“Miễn lễ!” Hắn quan sát Bao Cốc, nói:
“Ngươi đem chuyện trước sau tiến nhập Tử Vong Trúc Hải kể lại.”
Bao Cốc đáp:
“Vâng.”
Bên ngoài có giọng nói vang lên:
“Vũ Nguyên Tử cầu kiến Quyền Chưởng môn!”
Quyền Chưởng môn nói:
“Đều vào đi!” Liền đứng dậy ngênh đón trước cửa nhà tranh.

Một đám người nối đuôi nhau mà vào, lại có hơn mười mấy người, trong đó có năm sáu lão nhân.

Ngọc Mật cùng Nam Y lập tức xoay người hướng đám người trước cửa cúi đầu hành lễ.

Bao Cốc thấy thế cũng cúi đầu, nhưng nàng đối với những người này cũng cảm thấy hiếu kỳ, thoáng ngẩng đầu liếc mắt nhìn những người này, kết quả phát hiện tất cả bọn họ đều đang nhìn nàng.

Một đám người tiến đến, đều tự tìm một chỗ khoanh chân ngồi xuống.

Năm sáu lão nhân ngồi trên bồ đoàn, những người còn lại ngồi trên sàn gỗ trong nhà.

Nam Y cũng thối lui đến gần cửa ngồi xuống, chỉ có Ngọc Mật cùng Bao Cốc đứng tại chỗ.


Quyền Chưởng môn ý bảo Bao Cốc thuật lại sự tình trải qua ở Trúc Hải một lần.

Bao Cốc liền bắt đầu từ rừng cây yên lặng đến quỷ dị, lúc nàng nói gặp phải lão thái bà giống thụ yêu phát hiện tất cả mọi người ánh mắt cổ quái nhìn nàng.

Nàng nhớ vừa rồi nói đến thụ yêu Ngọc Mật cũng trừng nàng một cái, Bao Cốc chột dạ, nho nhỏ hỏi một tiếng:
“Lẽ nào thụ yêu bà bà không phải yêu quái?” Lời này vừa dứt, nàng phát hiện ánh mắt mọi người nhìn nàng càng kỳ quái.

Ngọc Mật âm thầm xiết chặt nắm tay, không thể nhịn được nữa nói:
“Đó là Hộ Sơn bà bà của Linh Vân Phong! Ngày đầu tiên dẫn ngươi lên núi không phải đã nói Linh Vân Phong có một vị Hộ Sơn bà bà sao?”
Bao Cốc “a” một tiếng, sau đó thiếu chút nữa khóc thét.

Nàng không biết đó là Hộ Sơn bà bà a, nếu như nàng biết đó là Hộ Sơn bà bà không phải yêu quái nàng sẽ không vào trong rừng trúc, cũng sẽ không gặp phải quỷ đại gia, sẽ không thương đến kinh mạch trở thành phế nhân.

Ngọc Mật nói:
“Đừng khóc, đem chuyện trải qua sau đó tỉ mỉ kể lại.”
Bao Cốc kể lại tất cả những chuyện sau khi tiến nhập rừng trúc không giấu một chữ, ngay cả suy nghĩ của bản thân cùng nguyên nhân thu thập lệnh bài cũng nói ra.

Nàng cảm thấy rất thấp thỏm, ánh mắt những người này dường như muốn đem nàng nhìn thấu, nên nửa điểm lơ đễnh cũng không dám có.

Nàng không cảm thấy bản thân sợ hãi thì có gì mất mặt, lấy lệnh bài về báo tin cho đồng môn cũng là cho bản thân một sự cổ vũ, một hy vọng sống.

Bao Cốc nói xong, giao ra những lệnh bài lấy được, Quyền Chưởng môn nói nàng tháo gỡ khúc mắc vạn năm mơ hồ của môn phái vì sư môn lập đại công, hiện tại đề bạt nàng thành nội môn đệ tử Linh Vân Phong, sau đó cho nàng lui ra.

Ngọc Mật quỳ xuống hướng Quyền Chưởng môn, các trưởng lão, Nguyên Anh lão tổ khẩn cầu bọn họ trị liệu kinh mạch cho Bao Cốc.

Quyền Chưởng môn nói với Ngọc Mật:
“Linh Vân Phong đủ linh đan diệu dược.

Ngươi sắp đột phá Kim Đan kỳ, nếu ngươi đột phá được Kim Đan kỳ, còn lo lắng không thể trị thương thay nàng sao?” Lúc hắn nói chuyện, bàn tay vừa lật, một bình ngọc nhỏ xuất hiện trên tay hắn.

“Ở đây có ba viên kim đan, ngươi cầm lấy.” Nói xong, vung tay lên, bình ngọc chứa ba viên kim đan liền đến trước mặt Ngọc Mật.

Hắn lại nhìn về phía Bao Cốc, nói:
“Ngũ Linh Căn tu luyện gian nan không gì sánh được, nhưng nếu có thể đột phá vào Nguyên Anh cảnh giới, đó là thế gian hiếm có, phải qua khổ luyện, hảo hảo tu luyện đi.” Dứt lời, ống tay áo phất một cái, để hai người các nàng lui ra, hắn lại phất tay với Nam Y, cũng để Nam Y lui ra.

Sau khi Nam Y, Bao Cốc cùng Ngọc Mật rời khỏi, Quyền Chưởng môn hỏi:
“Chư vị thấy thế nào?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.