Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 22: Chữa Thương


Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 22: Chữa Thương


Bao Cốc lựa chọn ở tràng viện cạnh tràng viện của Ngọc Mật làm hàng xóm của nàng.

Nhìn ra được đãi ngộ của chân truyền đệ tử thật sự rất khác biệt.

Mỗi tràng viện đều là độc lập, đẩy cửa ra đó là tiểu viện, trong viện bày trí bàn ngọc thạch, với phẩm chất của bàn ngọc này mà nói, ở thế gian tuyệt đối là trân bảo hiếm thấy, hậu tràng còn chiếm diện tích rất lớn, vô cùng thích hợp làm dược điền.

Tràng viện hai tầng, tổng cộng ba gian.

Bước vào là khách đường, bên trái là tĩnh thất tu luyện, phía bên phải là phòng ngủ, trong phòng ngủ đồ dùng phối trí vô cùng đầy đủ, tầng hai là một gian phòng lớn không bài trí gì, về phần công dụng là gì đều do chân truyền đệ tử ở nơi này quyết định.

Bao Cốc nhìn thấy phòng ngủ có mộc dũng cùng thùng gỗ xách nước, trực tiếp dùng túi trữ vật thu mộc dũng cùng thùng gỗ đến giếng nước cách tràng viện không đến năm mươi bước xách nước, sau đó trở lại trong phòng, lấy mộc dũng ra, ngâm mình trong mộc dũng hảo tẩy rửa bản thân.

Lần đầu tiên nàng tắm, nước bẩn đến một mảnh đục ngầu, từ trong nước đi ra trên người đều là nước bẩn.

Nàng muốn đi xách nước tắm lại lần nữa, nhưng lại tìm không được y phục thích hợp để mặc vào.

Nếu mặc y phục mới, tất nhiên sẽ bị bẩn.

Nếu mặc áo da hổ, lại sẽ kiến thân thể bẩn hơn nữa.

Nàng lén lút mở cửa sau nhìn sân viện của Ngọc Mật, không thấy Ngọc Mật ngoài sân, nàng nghĩ Linh Vân Phong không có người, chỉ cần Ngọc Mật không nhìn thấy nàng quang lỏa đi lại, thì không có người nào thấy nữa.

Nàng dùng túi trữ vật thu mộc dũng cùng thùng gỗ vào, bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới bên cạnh giếng, đem nước bẩn trong mộc dũng đổ xuống rãnh thoát, sau đó khom người quang lỏa xách nước.

Ngọc Mật đang ở phòng trong nhắm mắt tĩnh tọa dưỡng thần, nàng bỗng nhiên nghe được ngoại viện có “ba ba” tiếng chân trần bước đi, phóng xuất thần niệm nhìn thử, thình lình thấy Bao Cốc toàn thân ẩm ướt, không một mảnh vải mà đi ngoài viện, cảnh tượng nàng khiến nàng cả kinh há miệng, đôi mắt đẹp trừng đến sắp rơi ra.

Rất nhanh, Bao Cốc liền xách đầy nước vào mộc dũng.

Nàng lại thu vào túi trữ vật, trong tay nắm chặt túi trữ vật, chân trần “ba ba ” chậm rãi trở lại tràng viện.

Bao Cốc mười bốn tuổi, cao hơn một cái đầu so với lúc mới vào Huyền Thiên Môn, thắt lưng mềm mại, mông tròn đầy, một đôi tiểu bánh bao trước ngực, thanh tân tiên nộn giống như chồi non mới sinh trưởng.

Ngọc Mật mười tám xuân xanh dùng bản thân so sánh với Bao Cốc, nhất thời cảm thấy bản thân già rồi.


Khiến Ngọc Mật cảm thấy không còn gì để nói chính là Bao Cốc cách khoảng một nén hương sẽ “ba ba” quang lỏa chạy qua một lần, nàng qua lại đủ bốn lần, thẳng đến nước tắm đổ ra sạch sẽ trong suốt đến có thể trực tiếp dùng để uống mới mặc y phục nội môn đệ tử ngăn nắp sạch sẽ đi đến trước cửa phòng Ngọc Mật.

Đều nói người nhờ y phục ngựa nhờ yên, thay y phục nội môn đệ tử ngắn tay khiến cả người Bao Cốc nhiều hơn vài phần tiên vị xuất trần, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vài phần bệnh sắc, lại không khỏi khiến người sinh vài phần thương tiếc.

Ngọc Mật đứng dậy mở cửa, nàng trên dưới quan sát Bao Cốc, rất không có hảo ý mà nhíu mày, nói:
“Thân thể quang lỏa tới tới lui lui lấy nước ngươi không phiền sao? Trực tiếp tắm bên cạnh giếng không phải được rồi à?”
Bao Cốc vẻ mặt kinh tủng chăm chú nhìn Ngọc Mật, ngây người một lúc mới hiểu được, cả kinh “A -” một tiếng, lập tức dùng tay che khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng.

Ngọc Mật nhìn thấy Bao Cốc nhăn nhó như rễ cây, không khỏi tắc lưỡi:
“Bây giờ mới che mặt không cảm thấy muộn sao? May mà ta là sư tỷ ngươi không phải sư huynh ngươi, bằng không ngươi phải gả cho ta làm đạo lữ của ta rồi!”
Bao Cốc vừa thẹn vừa quẫn bách, xoay người chạy ra sân viện.

Ngọc Mật kêu lên:
“Trở lại, còn muốn trị thương hay không?”
Bao Cốc đã chạy đến cửa viện, lại rất không cốt khí mà che mặt đi trở về.

Nàng sợ ngã, nên cố ý mở ngón tay hé ra đôi mắt để nhìn đường.

Ngọc Mật xoay người đi vào tĩnh thất, nói với Bao Cốc:
“Đi theo ta.” Sau khi Bao Cốc theo vào nàng tiếp lời:
“Cởi y phục!”
Khuôn mặt vốn đỏ bừng của Bao Cốc trong nháy mắt lại trở nên đỏ hơn, nàng ngượng ngùng lúng túng nói:
“Sư…..!Sư tỷ…!Ta……!Ta mới vừa mặc vào……!Này……cởi…..!Cởi y phục……”
Ngọc Mật xích một tiếng bật cười:
“Ngươi nhăn nhó cái gì, cũng không phải chưa thấy qua ngươi lỏa thể! Ngươi còn sợ ta phi lễ ngươi sao?”
Bao Cốc nói thầm: Đều muốn cởi y phục rồi, còn không phi lễ a.”
Ngọc Mật nhìn Bao Cốc hỏi:
“Ngươi còn muốn trị thương hay không? Không cởi cũng được, nếu ta tìm sai kinh mạch chữa ngươi tàn phế cũng đừng trách ta!”
Bao Cốc ngượng đến tim đập thùng thùng.

Nàng và Ngọc Mật đều là nữ tử, tuy nói thẹn thùng nhưng cũng không tính là gì.

Nàng chậm rãi đưa tay cởi đi y phục của bản thân, nhìn Ngọc Mật đang ngồi trên gối trong tĩnh thất, tựa như ảo thuật từ bàn tay lần lượt xuất hiện rất nhiều bình nhỏ chỉnh tề mở ra, cũng không nhìn về phía bản thân, Bao Cốc thoáng thở phào nhẹ nhõm.


Ngọc Mật nhìn thấy Bao Cốc vẫn mặc trung y, cũng không ngẩng đầu lên mà nói:
“Đều cởi hết.”
Bao Cốc chưa từ bỏ ý định hỏi:
“Nhất định phải cởi hết sao?”
Ngọc Mật nói:
“Nhất định phải!”
Bao Cốc chỉ đành cởi hết tất cả, một tay che chỗ tư mật, một tay che ngang trước ngực, che khuất những chỗ tư mật của nữ nhân.

Ngọc Mật để Bao Cốc nằm xuống, nàng nói:
“Ta tu vi không đến Kim Đan kỳ, cũng không đủ linh khí giúp ngươi khơi thông kinh mạch, hơn nữa linh dược trị thương cũng không đủ, lúc này chỉ có thể trước thay ngươi khơi thông huyệt đạo bị bế tắc, khiến máu trong thân thể lưu thông, cộng thêm trong uống ngoài thoa, chờ sau khi ta đạt đến Kim Đan kỳ lại giúp ngươi chữa trị tổn thương kinh mạch.

Trước khi chữa thương kinh mạch xong, không nên tu luyện, lại càng không nên điều động chân khí trong cơ thể, bằng không kinh mạch vốn đã bị hao tổn của ngươi một khi chống đỡ không được sẽ vỡ, đến lúc đó nhẹ thì tàn phế, nặng thì mất mạng.”
Bao Cốc rất chăm chú đáp lại một câu:
“Đã biết.” Nàng lại hỏi.

” Sư tỷ, khi nào thì ngươi bế quan tu luyện?”
Ngọc Mật nói:
“Ta còn thiếu một ít linh thạch làm phụ trợ.

Nếu có hai viên Kim Đan hoàn ngược lại cũng có thể trực tiếp phá quan, nhưng Kim Đan hoàn trân quý, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.

Ta nghĩ biện pháp kiếm một ít linh thạch là được.”
Bao Cốc suy nghĩ một chút, nói:
“Đem viên Kim Đan hoàn của ta cũng bán đi, với tốc độ tu luyện của ta còn không biết lúc nào mới có thể đến Kim Đan kỳ, chi bằng dùng Kim Đan hoàn này đổi một số linh bảo hiện tại có thể sử dụng.”
Ngọc Mật do dự:
“Cũng được! Chờ lúc ngươi đến Kim Đan kỳ, ta lại nghĩ biện pháp thay ngươi tìm Kim Đan hoàn.” Chiếu theo tốc độ tu luyện của Bao Cốc, chờ Bao Cốc tu luyện đến Trúc Cơ Hậu Kỳ, cần kim đan chỉ sợ nàng đã tiến đến Nguyên Anh kỳ.

Với thực lực Nguyên Anh kỳ cùng năng lực của nàng muốn được một viên Kim Đan hoàn cũng không khó.

Đang lúc nói chuyện, tầm mắt của nàng rơi vào ngoại thương trên người Bao Cốc.

Hai vai Bao Cốc đều có vài đạo ngân trảo thật dài, vết thương đã khép lại hình thành vài đạo dấu vết xấu xí.


Về phần vết thương trên cánh tay, trên cổ tay bởi vì vừa rồi tắm rửa tẩy hết phần vảy đã kết lộ ra vết thương đỏ tươi màu thịt, thương không nặng nhưng nhìn thấy có chút đáng sợ.

Vừa rồi lúc Bao Cốc quang lỏa đi lại nàng thấy trên lưng Bao Cốc tất cả đều là vết thương, cũng chưa trải qua xử lý, nếu không nhân lúc trước khi vết thương liền lại thoa chút thuốc mỡ, tương lai sẽ lưu lại đầy sẹo trên lưng.

Nếu là các tu sĩ cũng không sao, tiến nhập Trúc Cơ Kỳ, cơ thể có thể tự xóa đi vết sẹo, nhưng Trời mới biết đời này Bao Cốc có thể tiến nhập Trúc Cơ Kỳ hay không.

Một cô nương xinh đẹp lại cả người đầy sẹo nhìn thấy thật khó chịu.

Ngọc Mật dùng linh dược chữa thương cẩn thận tỉ mỉ thoa lên hai vai, trên cánh tay cùng trên đùi Bao Cốc, lại để Bao Cốc xoay người lại thay nàng thoa dược lên vết thương sau lưng, đặt nửa bình dược còn lại bên cạnh, nói:
“Thuốc này là linh dược chữa thương liền sẹo, sáng chiều thoa một lần, vài ngày thì vết thương có thể lành lại.”
Bao Cốc cảm động khẽ gọi một tiếng: “Sư tỷ!” Sư tỷ đối với nàng thật tốt.

Ngọc Mật hỏi:
“Cảm động sao?” Nhìn thần sắc của Bao Cốc thì biết.

Nàng nói:” Cảm kích không cần nói a, ngược lại bán xong Kim Đan hoàn chia cho ta một nửa linh thạch là được rồi.”
Bao Cốc: “……” Sư tỷ, ngươi ăn cướp sao! Nàng không dám lên tiếng, dù sao nàng còn phải dựa vào sư tỷ nâng đỡ a!
Ngọc Mật nâng chưởng vỗ lên cái mông kiều độn của Bao Cốc.

“Ngồi dậy, đừng nằm sấp!” Nàng thuận lợi lấy một bình dược bên cạnh ném cho Bao Cốc nói:
“Đây là cố bản Bồi Nguyên đan, có công hiệu cường thân kiện khí, uống hai viên đi, còn lại mỗi ngày uống một viên.” Nàng lại ném một bình ngọc cho Bao Cốc, nói:
“Đây là Dưỡng Kinh hoàn, là linh dược điều dưỡng kinh lạc huyết mạch, cách một ngày uống một viên, nhớ kỹ, không thể uống nhiều.” Kiến thức qua Bao Cốc thế nào ăn Chu Minh quả, nàng thực sự có chút lo lắng.

Cách năm ba ngày ăn một quả Chu Minh, Bao Cốc lần đầu tiên có thể ăn tám quả, sau đó mỗi ngày ăn một quả thay cơm, Bao Cốc không ăn đến chết đã là vạn hạnh rồi.

Một bình dược lớn chứa tất cả linh dược của Ngọc Mật năm xưa, nhất nhất giao cho Bao Cốc, đem công hiệu của mỗi loại, liều dùng tỉ mỉ nói.

Những linh đan linh dược này có một số là lúc trước bản thân còn đang Luyện Khí Kỳ, Trúc Khí Kỳ từ chỗ tiểu sư thúc vơ vét được, có một số là lúc học tập luyện đan dùng để luyện tập lưu lại, còn phần nhiều là sau khi thu Bao Cốc vào cửa, lúc ra ngoài gặp phải tiện nghi, thuận tiện mua về dự định ném cho Bao Cốc.

Ngọc Mật chờ Bao Cốc uống xong đan dược, sau khi thu hồi số đan dược còn lại, liền thôi động linh khí trong cơ thể chữa trị kinh mạch cho Bao Cốc.

Kinh mạch trong cơ thể Bao Cốc đã bị tổn thương rất nặng, gần như kinh mạch toàn thân đều tổn thương không đồng nhất.

Loại tổn thương kinh mạch này, nhẹ thì chỉ là bị một chút nứt vỡ, qua mấy ngày sẽ tự động khép lại, nặng thì sẽ hình thành xuất huyết bên trong, ứ máu, thời gian càng lâu ứ đọng càng nhiều, trở ngại khí huyết lưu thông, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Mấy tháng thời gian Bao Cốc ăn Chu Minh quả cùng đầy viện linh dược coi như mất không, nhưng có thể cải thiện thể chất, không tại chỗ kinh mạch đứt đoạn mà chết, mang theo vết thương nặng còn có thể chạy xa như vậy, đến bây giờ cũng là điều đáng vui mừng.

Ngọc Mật phải thừa nhận, linh căn của Bao Cốc tuy rằng phế, nhưng thể chất rất cường.


Đó cũng là tính chất đặc biệt của Ngũ Tạp Căn, linh căn hổn tạp khó tu luyện nhưng thể chất khỏe mạnh.

Người như thế cho dù không tu tiên, thọ mệnh cũng đều trên người bình thường rất nhiều.

Ngọc Mật tỉ mỉ dò xét thương thế của Bao Cốc thay Bao Cốc chữa thương.

Dùng linh khí thay Bao Cốc chữa trị kinh mạch nhất định phải cực kỳ cẩn thận bằng không vô ý một chút sẽ khiến kinh mặch vốn đã yếu ớt không chịu nổi sẽ đứt đoạn, lấy mạng Bao Cốc.

Bao Cốc thật sự không có cảm giác khẩn trương như Ngọc Mật.

Nàng chỉ cảm thấy bàn tay mảnh khảnh mềm mại của Ngọc Mật cầm tay nàng, một cổ ấm áp chảy dọc theo tay Ngọc Mật truyền đến tay nàng, lại theo kinh mạch ở tay chuyển lên trên.

Cổ ấm áp kia đi đến đâu liền khiến cảm giác khó chịu nơi đó biến mất.

Ngọc Mật cùng nàng mặt đối mặt, nàng cùng Ngọc Mật vừa lúc nhìn thẳng.

Sư tỷ nàng rất xinh đẹp, hàng mi dài lại cong, ngũ quan tinh xảo, chân mày khẽ nhíu, có vài phần anh khí, đôi môi mỏng, hơi giơ lên dường như nở nụ cười nhợt nhạt.

Sư tỷ nàng mặc dù có lúc hung dữ một chút, nhưng đối với nàng rất tốt, chưa từng ghét bỏ nàng là Ngũ Phế Căn, mang nàng vào tiên môn, truyền dạy cho nàng, kiên trì giải thích những chỗ nàng không hiểu, nói cho nàng biết cái gì nên cẩn thận, hôm nay lại cho nàng lượng lớn linh đan diệu dược, giúp nàng chữa thương.

Ngoại trừ cha nàng, chỉ có sư tỷ đối với nàng tốt nhất, nàng cũng sẽ đối tốt với sư tỷ.

Ngọc Mật nhắm mắt, đôi môi hé mở lạnh lùng nói:
“Nhắm mắt ngưng thần, lén lút nhìn ta làm gì?”
Bao Cốc cả kinh, nói:
“Sư tỷ, ngươi không mở mắt thế nào biết ta lén lút nhìn ngươi? Ai, không đúng, ta không lén lút.”
Ngọc Mật nói:
“Nếu như không muốn ta nhất thời thất thủ chữa chết ngươi hoặc chữa ngươi tàn phế thì tốt nhất là yên tĩnh một chút.”
Bao Cốc không dám đôi co cùng Ngọc Mật, lại không cam lòng nhượng bộ:
“Ta chỉ cảm thấy sư tỷ là người xinh đẹp nhất trong những người ta đã thấy, cũng là người tốt với ta nhất ngoại trừ cha ta.” Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên, lập tức vuốt mông ngựa sư tỷ, đỡ phải bị sư tỷ nhất thời lỡ tay trị đến bản thân tàn phế hoặc chết.

Ngọc Mật mặt không biểu tình phun ra ba chữ:
“Lời vô ích!” Không dám phân thần, nếu không nhất định mở mắt ra liếc xéo Bao Cốc.

===
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bao Cốc a, người tu tiên thần thức cường đại, cách rất xa, không cần mở mắt cũng có thể thấy được
Bao Cốc a, ngươi cùng bác sĩ “cầm dao đại phẩu” cho ngươi nói chuyện phiếm như vậy, khiến người ta phân tâm? Ngươi sẽ không sợ có sự cố chữa bệnh a!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.