Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 19: Bao Cốc Gặp Ngọc Mật
Bao Cốc mở mắt ra, dương quang chói mắt khiến nàng hồi lâu mới thích ứng được.
Cả người đau nhức, Bao Cốc từ trên mặt đất đứng lên nhìn thấy tất cả xung quanh đều hóa thành tro bụi, bên cạnh vô số bạch cốt cũng thành bụi, đại kiếm quỷ dị ly kỳ biến mất không thấy đâu nữa.
Trong đầu nàng vẫn mơ hồ đang quanh quẩn câu “Huyền thiên bất diệt, truyền thừa bất hủ “.
Bao Cốc không dám ở lâu tại nơi tràn ngập cổ quái này, nàng xoa xoa cái trán mơ hồ đau, lê toàn thân đau nhức tìm kiếm đường xuống núi.
Xuống núi có vài con đường, một cái là đường nàng đến.
Nàng lạc đường, dọc theo đường cũ trở lại cũng không thể tìm được lối ra, hơn nữa lúc đến đây đi qua rừng cây quỷ dị kia vẫn luôn khiến nàng cảm thấy đang ẩn giấu thứ gì đó rất nguy hiểm.
Nàng có thể bình an đến lúc này đã là vạn hạnh thực sự không muốn quay đầu lại mạo hiểm sinh mệnh một lần nữa.
Búa của nàng đã hóa thành một đống bột phấn, mất công cụ phòng thân, ngoài rừng trúc còn có một lão thái bà cổ quái không rõ lai lịch, nàng trở lại trong cánh rừng đó không chừng là hữu tử vô sinh.
Bốn phía đều là núi non trùng điệp, mênh mông vô ngần.
Nàng ở sườn núi nhìn thấy mái ngói lưu ly phản chiếu ánh sáng, khoảng cách rất gần, chỉ cách rừng trúc dưới chân.
Bao Cốc lựa chọn hướng phía ngọn núi có kiến trúc cung khuyết mà đi.
Con đường xuống núi này xây dựng rất rộng, so với con đường rộng bằng một cổ xe ngựa lúc nàng lên núi còn muốn rộng hơn, cũng hư hỏng càng lợi hại.
Mặt đường, nền đường đều hư hỏng, tùy ý có thể thấy được vết tích giao chiến.
Con đường này còn lớn hơn đường ở Thanh Sơn quận, đường hư hỏng nặng trên mặt đường mọc đầy trúc, nhưng trên thân trúc lại có thể thấy các loại đồ án năm đó khắc lại.
Bao Cốc bám lấy thân trúc một đường đi xuống, đi cũng không mất bao nhiêu sức, gặp phải sườn núi có độ dốc nàng gần như là trượt xuống phía dưới, so với lúc lên núi tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Nàng sợ lạc mất phương hướng trong biển trúc rậm rạp này, không dám đi loạn, chuyên tâm dọc theo con đường phá hủy mà đi.
Bao Cốc đi đến lúc mặt trời đã ngã về tây mới đến gần ranh giới rừng trúc.
Cuối đường trong biển trúc thấy được một tấm bia đá:
Trúc Hải Cấm Địa, nhập giả vô hồi.
Phía sau bia đá đứng sừng sững là một bức tường đỗ, trong đó có một khối đối diện bia đá khắc:
Linh Vân Thánh Địa.
Nàng vượt qua bức tường đổ liền ra khỏi rừng trúc, đi qua một mảnh cây bụi sinh trưởng hổn độn, đi đến một chỗ cổ thụ che trời, cây cối bừng bừng sức sống, thấy một con đường mòn sắp bị cỏ dại bao phủ.
Nàng dọc theo đường mòn đi thẳng về phía trước, đi gần nửa canh giờ bỗng nhiên nghe được có người nói chuyện.
Bao Cốc bước nhanh về phía trước, ngay cả toàn thân đau đớn cũng không quản nữa.
Rất nhanh, nàng nhìn thấy một con đường nằm giữa cánh rừng cổ thụ che trời, trên đường còn có người cưỡi cự thú đi qua, trên bầu trời còn có người chân giẫm lên phi kiếm xẹt qua.
Bao Cốc lao ra khỏi đường nhỏ, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là đại lộ rộng bằng năm sáu cổ xe ngựa.
” Người nào?”
” Ngươi là ai?”
Có tiếng quát lớn, Bao Cốc vừa quay đầu nhìn liền thấy ở giữa đại lộ cùng đường nhỏ nàng đứng có một lương đình, mấy người mặc y phục đệ tử Huyền Thiên Môn đang nhìn về phía nàng.
Bọn họ mặc không phải y phục của ngoại môn đệ tử, cũng không phải y phục của đệ tử chân truyền, Bao Cốc đoán là nội môn đệ tử.
Nàng nói:
“Các vị sư huynh, ta là Bao Cốc đệ tử Linh Vân Phong.”
“Bao Cốc? Ai, chính là Ngũ Phế Căn Ngọc Mật tiên tử ngoại lệ thu vào? Thế nào thành dã nhân rồi?”
“Ôi, Bao Cốc trong truyền thuyết chính là bộ dạng này a, ôi, ngươi là Bao Cốc hay là dã nhân a!!”
“Ta thấy giống như con hổ a! Thân áo da hổ này không sai nga!”
“Ngươi bị thương?”
Một đám thiếu niên bảy miệng tám lưỡi ồn ào vây quanh, vẻ mặt kinh ngạc đánh giá Bao Cốc chật vật không gì sánh được.
Trên người cùng trên mặt Bao Cốc đầy tro bụi, đầu tóc rối bù, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, hơn nữa vẻ mặt chịu đủ khổ sở, nói có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Bao Cốc nói:
“Ta xuất môn săn thú lạc đường, lạc trong rừng vài ngày mới đến được đây.
Đây là đâu?”
Săn thú lạc đường trong sư môn khiến mọi người chê cười một trận.
Một thiếu niên hơi lớn tuổi nói:
“Được rồi, đừng cười nữa! Có phải các ngươi còn muốn cùng Ngọc Mật tiên tử luận bàn không? Nàng là người của Ngọc Mật tiên tử, cho nàng một chút mặt mũi, không thấy nàng bị thương sao?” Hắn lại nói với Bao Cốc:
“Hôm nay chính là Thập Ngũ thụ khóa, Ngọc Mật tiên tử nghe trưởng lão truyền thụ xong sẽ cùng Nam Y sư huynh bọn họ luận bàn đến trời tối mới rời đi, ngươi đến ngoài Truyền Công đại điện có thể tìm thấy nàng, để nàng dẫn ngươi quay về Linh Vân Phong đi.” Nói xong, xoay người đứng trong lương đình vẩy tay gọi một con đại ưng, nói:
“Mang nàng đến Truyền Công Điện.”
Con đại ưng bay đến bên cạnh Bao Cốc liền đáp xuống.
Bao Cốc nghi hoặc nhìn chim ưng, hỏi thiếu niên kia:
“Ngồi ưng đi?”
“Đúng vậy!”
Chúng thiếu niên nhìn thấy Bao Cốc ngay cả phi hành tọa kỵ đều không biết, lai cười vang một trận.
Bao Cốc không nhìn bọn họ chê cười, bò lên lưng chim ưng ngồi.
Đại ưng vỗ cánh mang theo Bao Cốc đứng dậy, sau đó bay lên không trung.
Một gã thiếu niên quay đầu nhìn đường mòn, đột nhiên hỏi một câu:
“Bao Cốc, ngươi là từ hướng Tử Vong Trúc Hải đến đây?” Con đường này chỉ thông đến một hướng đó chính là Tử Vong Trúc Hải.
Bao Cốc nghe được “Tử Vong Trúc Hải “, nhớ đến chuyện bản thân gặp phải hôm qua nhất thời thương tâm, nàng cố nén nghẹn ngào, trên không trung trả lời:
“Ta thiếu chút nữa chết ở trong đó —” đang nói chuyện nàng đã bị đại ưng mang lên cao.
Sắc mặt một đám thiếu niên bên cạnh lương đình thay đổi trong nháy mắt.
Một gã thiếu niên khó có thể tin mà nói:
“Khoác lác đi, đi vào Tử Vong Trúc Hải nàng còn có thể trở ra?”
Một tên thiếu niên khác hướng phía sau chỉ:
“Ở đây chỉ thông đến Tử Vong Trúc Hải, không thông đến nơi nào khác, nếu như nàng không phải từ Tử Vong Trúc Hải đi ra, có thể từ nơi nào.” Nơi này là con đường chủ yếu để các phong vãng lai, dĩ nhiên có môn hạ đệ tử canh gác, mà bọ họ canh gác ở nơi này còn phải đề phòng có đệ tử hoặc tọa thú xông vào cấm hải mà bỏ mạng oan uổng.
Một đám thiếu niên nhất thời cùng biến sắc, vẫn rất khó tin tưởng Bao Cốc là từ Tử Vong Trúc Hải đi ra.
Dù sao chỗ đó cũng được truyền đến rất tà quái, một mạch đệ tử Linh Vân Phong bởi vì Tử Vong Trúc Hải đều sắp chết hết.
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Đại ưng bay cực nhanh, dựa vào cước bộ phải lết một ngày mới đến, nhưng bay một chút liền đến.
Bao Cốc bay qua vài toà cung điện to lớn, một tòa so với một tòa lại càng thêm hùng vĩ, trước đại điện kia có một mảnh sân thật lớn, trên sân tụ tập không ít người.
Bao Cốc nhìn một cái liền thấy Ngọc Mật mặc lưu tiên váy đang ở giữa trung tâm cùng một thiếu niên mặc y phục đệ tử chân truyền so kiếm, kiếm khí ngang dọc.
Nàng nghĩ bản thân cửu tử nhất sinh, vết thương đầy người, sư tỷ đối với nàng chẳng quan tâm, không hề hay biết mà ở chỗ này cùng người luận bàn, nhất thời bi ai, nhưng vẫn không tự giác hô to:
“Sư tỷ — ô — ” cũng không nén được nữa mà khóc lớn.
Ngọc Mật đang giao đấu bỗng nhiên nghe được tiếng gọi của Bao Cốc, tinh thần chấn động, trong nháy mắt phân tâm đối thủ liền tiến đến bên cạnh, Ngọc Mật vội vàng thu kiếm, đồng thời lập tức lui lại, hô lên:
“Chờ đã!”
Thiếu niên tuấn lãng cùng nàng đối kiếm cười nói:
“Sư tỷ đây là muốn chịu thua sao?”
Ngọc Mật không để ý tới hắn, quay đầu nhìn quanh, quét mắt nhìn thấy một thân ảnh gầy yếu mặc áo da hổ đội mũ lông sói vô cùng chật vật từ trên lưng đại ưng ngã xuống đất.
Bao Cốc! Thật đúng là nàng!
Ngọc Mật thu kiếm, lăng không nhảy lên, nhanh nhẹn nhảy đến bên cạnh Bao Cốc, hỏi:
“Bao Cốc, ngươi thế nào đến nơi này?” Cúi đầu nhìn Bao Cốc giống như tượng đất mới từ trong đống tro bụi bò ra, khóc đến kinh thiên động địa từ trên mặt đất đứng lên, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.
“Ô……” Bao Cốc khóc đến mặt đầy nước mắt, nước mắt chảy thành hai hàng trên gương mặt đầy bụi bậm.
Ngọc Mật nhíu mày.
“Không được khóc!” Trong nháy mắt liền bị Bao Cốc mới vừa đứng lên ôm lấy cổ, tiếng khóc ngay bên tai, chấn động màng tai nàng.
Trên người Bao Cốc đầy rẫy da sói da hổ, mùi da lông cùng một cổ vị đạo vô cùng khó ngửi huân đến Ngọc Mật nhíu mày.
Đại khái là Bao Cốc khóc thực sự quá ủy khuất, Ngọc Mật chỉ đành nhịn thở, giống như dỗ tiểu hài tử mà vỗ vỗ lưng nàng, đưa tay kéo đôi tay đang ôm lấy cổ mình xuống.
Kết quả Bao Cốc ôm quá cố sức, nàng phải nắm lấy cổ tay Bao Cốc cố sức kéo ra.
Nàng nhìn thấy Bao Cốc sắc mặt tái nhợt gần như không một tia huyết sắc, vô thức dò xét tu vi cùng kinh mạch của Bao Cốc, sắc mặt trong nháy mắt đại biến, hỏi:
“Ngươi đã ăn loạn thứ gì rồi? Thế nào kinh mạch tổn thương đến mức này!”
Bao Cốc vừa khóc vừa phun ra ủy khuất trong lòng, cũng dần dần ngừng lệ, nàng nghẹn ngào nói:
“Sư tỷ, ta không ăn loạn cái gì!” Nàng dùng lưng bàn tay đầy bùn đất lau lệ trên mặt, nức nở nói:
“Sư tỷ, ngươi cũng không quan tâm ta, ta thiếu chút nữa thì chết rồi!” Bụi bẩn cùng nước mắt, nhất thời khiến mặt nàng giống như mặt mèo.
Ngọc Mật tức giận hung hăng trừng Bao Cốc: Ai không quan tâm ngươi? Ta thế nào không quan tâm ngươi? Chưa từng thấy có sư huynh sư tỷ nào tốt như ta!
Nàng mặt băng bó trách mắng:
“Không được khóc, chậm rãi nói, ngươi không phải đang trong rừng cây tu luyện lấy kinh nghiệm sao? Thế nào chạy đến nơi này?”
Đồng môn đệ tử ở một bên cũng vây đến, giống như xem hí kịch mà nhìn Ngũ Phế Căn được Ngọc Mật giấu kín như bưng trong truyền thuyết không cho người tiếp xúc! Không ít người khe khẽ bàn luận, ngược lại không dám quá lớn một tiếng trêu đùa, dù sao Ngọc Mật tiên tử hung dữ ai cũng biết a, hơn nữa tùy thời có thể đột phá Kim Đan kỳ trở thành cao thủ.
Linh Vân Phong ít người, Phong chủ lại bế quan năm năm không ra, một khi Ngọc Mật đột phá vào Kim Đan kỳ, cho dù không thể trở thành Phong chủ đứng đầu một phong cũng sẽ thay mặt Phong chủ.
Cho dù chỉ trên danh nghĩa, nhưng thực lực cùng chức vị cũng đủ đè chết một đống lớn đệ tử cùng thế hệ.
Bao Cốc đáp:
“Ta lạc đường!”
Ngọc Mật tức giận khẽ quát một tiếng:
“Không tiền đồ!” Nàng hỏi:
“Kinh mạch của ngươi thế nào bị thương như vậy? Ngươi ăn loạn thứ gì rồi?” Từ trình độ tổn thương kinh mạch của Bao Cốc cho thấy hẳn là nhất thời bị cường lực tiến nhập cơ thể, nhưng tự thân tu vi không đủ, nhất thời không chịu nổi khiến kinh mạch bị hao tổn.
Loại tình huống này cực kỳ hung hiểm, vô ý một chút kinh mạch toàn thân sẽ đứt đoạn chết ngay tại chỗ, có rất nhiều người sẽ nổ tung mà chết.
Nếu là người đạt được Trúc Cơ hậu kỳ gặp phải kinh mạch bị hao tổn dĩ nhiên không sao, nhiều lắm điều dưỡng mấy tháng liền có thể khỏi hẳn, nhưng tu vi của Bao Cốc kinh mạch bị hao tổn không khác phế bỏ nàng, muốn chữa khỏi cực kỳ phiền phức.
Khiến Ngọc Mật phẫn nộ chính là Bao Cốc không biết ăn sai thứ gì khiến kinh mạch thương tổn còn chưa tính, tu vi cư nhiên vẫn chỉ có tầng thứ nhất Luyện Khí Kỳ.
Linh trân bảo dược dùng để chống hiện tượng vỡ vết thương có thể khiến Bao Cốc tiến một một bậc tu vi, đây quả thực….!Làm cho nàng ngay cả tức giận cũng cảm thấy vô lực..