Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 18: Quỷ Đại Gia
Đầu tiên đập vào mắt vẫn là đầy đất hài cốt, không thể đếm hết.
Hài cốt hoàn chỉnh cũng không nhiều, tuyệt đại đa số đều tản lạc, tựa hồ đã bị phá hủy.
Phần lớn hài cốt con người đều đã mục chỉ có số ít mặc y phục đệ tử Huyền Thiên Môn coi như hoàn chỉnh.
Bao Cốc đại khái đếm qua, nàng có thể nhận ra thi thể của đệ tử Huyền Thiên Môn có đến ba bốn mươi cổ.
Nàng run rẩy bước đến trước một bộ hài cốt của đệ tử Huyền Thiên Môn, cố nén sợ run trong lòng kiểm tra những thi hài này.
Nàng không tìm được vết thương trí mệnh trên thi hài đã nghiêm trọng mục nát, gần bên ngoài bức tường vô hình còn có mấy cổ hài cốt mặc y phục vẫn duy trì tư thế bò sát, có mấy cổ hài cốt rõ ràng là tự sát, hoặc ngồi hoặc nằm ngã vào đống xương cốt, kiếm cách bộ hài cốt không xa, hài cốt xung quanh bị kiếm chém loạn không chịu nổi.
Những hài cốt này cùng bức tường vô hình vừa rồi khiến Bao Cốc hoài nghi sinh linh chết ở chỗ này đều là bị nhốt đến chết.
Bao Cốc vô cùng sợ hãi, nàng nhịn không được nghĩ bản thân có thể cũng giống như vậy hay không.
Bao Cốc tự nói với bản thân: Sẽ không, nhất định sẽ không, ta còn sống nhất định còn hy vọng. Nàng nghĩ đến bản thân trước đây xem qua truyện ký sơn dã nói quỷ vật sở dĩ lưu luyến nhân thế không tan biến là bởi vì có tâm nguyện chưa làm xong.
Con nam quỷ vừa rồi kéo nàng đến nơi đây, nhất định là muốn nàng hoàn thành tâm nguyện gì đó, những người chết ở đây đều không hoàn thành được tâm nguyện của hắn.
Bao Cốc nói với bản thân chỉ cần tìm được mục đích con quỷ kia bắt nàng đến đây thì có thể tìm được biện pháp rời khỏi.
Bao Cốc lại nhịn không được thầm mắng các đại nhân vật Huyền Thiên Môn không có trách nhiệm.
Người trong tiên môn cũng xem như nửa thần tiên đi, ở đây ma quỷ tác quái cư nhiên lại không chịu thu thập sạch sẽ, nhìn trên mặt đất đã chết bao nhiêu người a! Sau này còn phải chết bao nhiêu người nữa chứ! Nói không chừng nàng cũng sẽ chết ở chỗ này.
Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ trường mệnh bách tuế tuế! Ta sẽ không chết!
Bao Cốc sợ đến sắp khóc! Nhiều tiền bối lợi hại đều chết ở đây, nàng mới vừa bắt đầu tu hành, hiện tại mới tu luyện đến tầng thứ nhất Luyện Khí Kỳ, lại thế nào trốn thoát ra ngoài?
Bao Cốc run rẩy, nước mắt đảo quanh viền mắt, mũi càng không ngừng hút không khí, rồi lại liều mạng ép nước mắt sắp trào ra vào bên trong, dùng lưng bàn tay lau đi, nói với bản thân: Dù sao thì đều là tử lộ, không bằng gắng sức tìm một cái sinh lộ.
Tìm sinh lộ, không được suy nghĩ sẽ chết!
Nàng lấy lại bình tĩnh, lần thứ hai quan sát bốn phía.
Tầm mắt lướt qua hài cốt, quan sát hoàn cảnh xung quanh tìm kiếm chỗ khả nghi.
Nơi này tựa hồ là một đình viện rất lớn, từ giả sơn sụp đổ cùng cuồn cuộn đá khối trên mặt đất cùng với hồ nước khô cạn bên cạnh lương đình có thể đoán ra được.
Bao Cốc đi đến bên bờ hồ khô cạn nhìn xuống, chỉ thấy đáy hồ cũng đầy hài cốt, trong đó còn kèm theo xác rùa, xương cá.
Đình viện này, các bức tường cùng cùng gian phòng đều sụp đổ, rất nhiều hài cốt rải rác bên trong.
Chỗ có nhiêu người chết trong viện này nhất chính là bên mép sân viện cùng cạnh thanh đại kiếm cắm trên mặt đất, cao trên bốn trượng, quanh thân lượn lờ lân quang ngũ sắc.
Xung quanh đại kiếm đều là hài cốt, tựa hồ còn từng có người thu dọn hài cốt bên cạnh đại kiếm, nên ba thước quanh đại kiếm chỉ có hai cỗ, ngoài ba thước hài cốt tán loạn chồng chất.
Ba bộ hài cốt nằm bên cạnh đại kiếm, có hai cỗ có dấu vết bị di chuyển qua, chỉ có một cụ vẫn duy trì tư thế ngồi xổm, trở thành bạch cốt nhưng hai tay vẫn cầm chặt chuôi kiếm, tựa hồ lúc chết vẫn còn đang cố sức rút kiếm.
Bao Cốc cũng biết đó là bảo kiếm, xem nó toả ra ánh sáng thì biết!
Lẽ nào những người này là vì tranh đoạt thanh kiếm này nên tự giết lẫn nhau chết ở chỗ này? Như vậy cũng không đúng a, từ mức độ mục nát của những hài cốt này cho thấy, chúng rõ ràng kém nhau rất nhiều niên đại.
Bao Cốc lại hướng trong viện nhìn quét qua, phát hiện trong viện rơi rất nhiều binh khí, tất cả những binh khí này đều ảm đạm không ánh sáng, rất nhiều món đã nát thành sắt vụn!
Binh khí khác đều rỉ sét, còn đại kiếm ngũ sắc vẫn uy nghiêm cắm ở đây hơn nữa còn phát quang, xung quanh nó còn tụ đầy hài cốt, có kỳ quái hay không a?
Quái! Ngược lại rất kỳ quái a! Bao Cốc cũng muốn rút đại kiếm tìm hiểu nguyên nhân, nhưng nàng không dám! Nhìn hài cốt chết ở xung quanh đại kiếm nàng biết đại kiếm này không phải dễ rút ra như vậy.
Bao Cốc cong gối cung kính khấu đầu trên mặt đất, nói:
“Quỷ gia, ta không phải cố tình xông vào nơi này.
Nếu đã đến, hai ta coi như hữu duyên, ngài có tâm nguyện gì chưa hoàn thành cứ nói cho ta một tiếng, ta nhất định giúp ngài hoàn thành!” Nàng vừa rồi bị quỷ hù chết khiếp, lúc này lại vô cùng hy vọng con quỷ đó đi ra nói cho nàng biết muốn nàng làm gì.
Quỷ không xuất hiện, xung quanh vẫn là một mảnh tĩnh mịch.
Bao Cốc quỳ dưới đất, nghẹn ngào sắp khóc nhìn thanh đại kiếm kỳ lạ.
Nàng khẽ cắn môi, vung búa lao đến, dùng sức hung hăng chém vào thanh đại kiếm.
“Ba” một tiếng kim loại chạm nhau, Bao Cốc chỉ cảm thấy hai tay chấn động đến đau nhức, búa trong tay tức thì bị đánh bật lại! Nàng run rẩy ôm lấy hai tay vừa đau vừa tê nhức, nước mắt lại đảo quanh viền mắt, thiếu chút nữa lại muốn khóc.
Nàng lau lệ, nhìn thanh kiếm, chỉ thấy đại kiếm không chút sứt mẻ đứng tại chỗ, đôi tay hóa thành xương cốt cằm kiếm kia lại bị đánh rơi xuống đất.
Người hóa thành bạch cốt cúi người quỳ rạp trên mặt đất.
Bao Cốc nhìn lệnh bài trên thắt lưng cỗ bạch cốt, chất liệu có chút giống ngọc, mặt trên còn có khắc chữ: Linh Vân Phong phong chủ Tử Quang Chân Quân.
Linh Vân Phong phong chủ nhất định rất lợi hại, ngay cả hắn đều chết ở nơi này, nàng còn có thể sống sao!
Bao Cốc sợ đến liên tiếp hít sâu vài hơi, môi run rẩy lại run rẩy, còn kém không lớn tiếng khóc ra.
Nàng mím chặt môi ngăn tiếng khóc, đôi mắt ngấn nước, môi run rẩy mà trả lại lệnh bài cho Tử Quang Chân Quân.
Nhưng nàng do dự, vạn nhất bản thân có thể sống rời khỏi đây, có thể trở lại nói cho những người khác trong môn phái biết Tử Quang Chân Quân chết ở nơi này cũng tốt a, lưu lại lệnh bài làm chứng minh.
Nàng thu lệnh bài vào túi trữ vật.
Bao Cốc hợp tay thành chữ thập lách đi một vòng, nói:
“Chư vị tiền bối chớ trách a, không phải ta tham đồ của các ngươi, là các ngươi đều chết ở đây, ta cầm một chút vật trên người các ngươi ra ngoài có thể báo tin để người bên ngoài biết các ngươi táng thân nơi này sau đó đến an táng các ngươi.
Ta không nhận ra các ngươi, đồ vật trên người các ngươi có thể làm căn cứ chứng thân phận.
Các ngươi cũng không muốn chết ở nơi này người không biết quỷ không hay đúng không, các ngươi phù hộ ta bình an rời khỏi đây, ta đi ra ngoài truyền tin cho các ngươi!” Nói xong, nàng vẫn không nghe chút động tĩnh nào, vì vậy cúi người lấy các di vật rơi trên mặt đất.
Những di vật này phân tán bốn phía, thoạt nhìn tựa hồ toàn vẹn nhưng dùng tay chạm vào liền hóa thành tro bụi.
Có thể cầm ở trong tay mà vẫn còn nguyên vẹn cũng chỉ có quần áo hoặc lệnh bài.Những lệnh bài đó đại biểu cho thân phận của những người này, toàn bộ là Linh Vân Phong chân truyền đệ tử, nội môn đệ tử, còn có một phần nhỏ là người các tọa phong khác của Huyền Thiên Môn, trong đó còn có hai trưởng lão, một hộ sơn tôn giả cùng một lão tổ.
Bao Cốc thu thập đến hơn mươi lệnh bài, rốt cục cũng biết vì sao Linh Vân Phong rất ít người, thì ra đệ tử Linh Vân Phong phần lớn đều chết ở nơi này.
Linh Vân Phong có một chỗ ma quái như vậy thật là không may.
Khiến Bao Cốc cảm thấy khiếp sợ chính là có thể xưng Lão Tổ chỉ có thể là cao thủ Nguyên Anh kỳ, Nguyên Anh lão tổ.
Về phần “trưởng lão” chỉ có thể là người có chức vụ trong tiên môn, nhưng đã là trưởng lão tu vi nhất định cũng rất cao rất lợi hại.
Quỷ này thật hung, ngay cả trưởng lão cùng Nguyên Anh lão tổ đều có thể hại chết ở chỗ này.
Thân phận của chủ nhân những lệnh bài này khiến một tia huyễn tưởng cuối cùng của Bao Cốc cũng tan biến.
Ngay cả người so với nàng lợi hại gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần, trưởng lão, Nguyên Anh lão tổ đều chết ở đây, bản thân tầng thứ nhất Luyện Khí Kỳ thực lực làm sao có thể sống rời khỏi? Thảo nào có người tự sát ở đây, so với bị giam cầm đúng là không bằng một kiếm kết liễu bản thân, được chết một cách thống khoái.
Không, nàng không thể chết được.
Ba năm đại hạn, người chết đói nhiều như vậy nhưng nàng vẫn hảo hảo mà sống sót, hôm nay tiến nhập tiên môn trái lại phải chết, nàng không cam lòng!
Con quỷ vốn biến mất nay lại không hề báo trước mà xuất hiện bên cạnh ngũ sắc đại kiếm!
Bao Cốc kích động kêu to một tiếng: “Quỷ đại gia!” lập tức đứng lên đang chuẩn bị cùng quỷ đại gia này nói điều kiện hỏi một câu hắn còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, nhưng quỷ đại gia kia lại biến mất lần nữa.
Đây là thứ quỷ gì a! Hung ác như vậy, hại chết nhiều người như thế lại không lên tiếng!
Bao Cốc lại ngồi trở lại tại chỗ, nàng đói bụng.
Từ trong túi trữ vật lấy ra đùi sói đã nướng chín cắn vào trong miệng.
Nàng cho dù chết cũng muốn làm một con ma no.
Qua thời gian ăn uống, bụng Bao Cốc được đùi sói nhét đầy no căn.
Bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng chim kêu cùng tiếng chim vỗ cánh.
Bao Cốc vui mừng đứng lên nhìn về hướng phát ra động tĩnh, nhìn một cái liền thấy quỷ đại gia bắt về một con chim ưng sải cánh dài năm sáu xích (1 xích = 1/3 mét).
Đại ưng không ngừng kêu to cùng vỗ cánh, nhưng thế nào cũng không thể thoát được.
Quỷ đại gia mang theo chim ưng về đến tiểu viện mới buông ra, hắn lại đi đến chỗ đại kiếm ngũ sắc sau đó liền biến mất.
Đại ưng vừa được tự do lập tức giương cánh bay lên bầu trời.
Kết quả “đông” một tiếng, chim ưng va vào một tầng quang ảnh, chao đảo rơi xuống.
Đúng vậy, là một tầng quang ảnh.
Bởi vì lúc này sắc trời đã tối, Bao Cốc tinh tường thấy có một tầng quanh ảnh bao phủ sân viện này.Trong lòng Bao Cốc khẽ động, lập tức hướng đại kiếm ngũ sắc nhìn lại, phát hiện tầng quang ảnh này đúng là do ánh sáng của đại kiếm hình thành.
Đại kiếm ngũ sắc hình thành một đạo quang ảnh bao phủ nội viện, nó còn không ngừng khếch tán ánh sáng ra ngoài.
Bao Cốc tinh tường thấy một vòng quang vựng dường như nước gợn hướng phía bốn phương tám hướng tán đi thẳng khuếch tán đến chỗ nàng không nhìn thấy.
Con đại ưng lúc sắp chạm đất lại vỗ cánh bay lên, lúc này đây nó không hướng không trung bay đi mà chỉ hướng phía tường viện đổ nát bay ra ngoài.
Bao Cốc nhìn thấy nó tốc độ cực nhanh, cánh lớn vỗ một cái một trận gió cuồn cuộn nổi lên, sau đó hai cánh thu lại, cố sức đánh vào tầng ánh sáng.
Huyết hoa vẩy ra, dính trên tầng ánh sáng, lại rất nhanh biến mất.
Đại ưng rơi xuống đất, cánh cùng chân run rẩy vài cái liền không động nữa.
Đây là đã chết?
Bỗng nhiên, Bao Cốc thấy đại ưng lập tức co rút? Thân thể béo tròn tựa hồ nhỏ một vòng.
Bao Cốc tưởng bản thân bị ảo giác, nàng đến gần nhìn thử, thình lình phát hiện thịt trên đùi con đại ưng nhanh chóng biến mất, cánh hóa thành bạch cốt dưới mí mắt nàng.
Theo gió núi thổi đến, một mảnh lông chim bị gió cuốn đi.
Chỉ trong vài khắc ngắn ngủi, con đại ưng dĩ nhiên chỉ còn lại một đống lông vũ cùng xương cốt, vừa nhìn tựa như đã chết rất lâu.
Cảnh tượng kinh khủng quỷ dị khiến Bao Cốc sợ đến tay chân như nhũn ra, tê liệt ngồi dưới đất, chăm chú nhìn xác đại ưng qua thật lâu mới hồi phục tinh thần.
Bao Cốc đem sự việc trước sau gặp phải, nhìn thấy cùng phát sinh liên hệ với nhau suy xét nhiều lần.
Lão thái bà gặp ngoài rừng trúc nói rừng trúc là cấm địa, trong rừng trúc ngoại trừ trúc không có một vật sống nào, sau khi nàng tiến nhập rừng trúc vẫn hướng phía đại kiếm đi tới, quỷ đại gia vẫn không xuất hiện, thẳng đến nàng xoay người muốn đi mới đột nhiên kéo nàng vào lớp tường ánh sáng do một thanh đại kiếm cổ quái tạo ra.
Vô cùng có khả năng là bức tường vô hình này bao trùm cả rừng trúc, hình thành một mảnh tuyệt địa, nguyên nhân là do quỷ đại gia không ngừng đem sinh linh tiến nhập rừng trúc bắt vào vòng vây của đại kiếm.
Sinh linh tiến vào rừng trúc nếu như hướng phía này đi tới, quỷ đại gia không để ý đến, nếu như muốn rời đi hoặc sang phương hướng khác sẽ bị quỷ đại gia kéo đến nơi này.
Người chết ở xung quanh đại kiếm có thể không phải tham bảo vật, mà chỉ là tìm kiếm lối ra.
Bao Cốc không rõ đại kiếm cùng quỷ đại gia vì sao phải làm như vậy? Nếu như là muốn hấp thu máu huyết của những sinh linh này đạt được mục đích nào đó, vì sao không hấp thu lúc sinh linh còn sống, mà lại chờ những sinh linh này chết mới hấp thu chứ? Hấp thu lúc sống không phải tốt hơn sao? Đã chết mới hấp thu sẽ mất đi rất nhiều tinh hoa sinh mệnh.
Bao Cốc không khỏi suy nghĩ hấp thu máu huyết sinh linh chết đi có phải là tận dụng phế vật hay không, hay là còn có mục đích khác?
Ánh mắt của Bao Cốc lần nữa rơi vào thanh đại kiếm ngũ sắc quỷ dị, vô số nghi hoặc hiện lên trong đầu nàng.
Thẳng đến sắc trời tối đen, Bao Cốc mới đứng dậy, nàng thở sâu hướng chỗ đại kiếm, nhìn chăm chú vào nó, khẽ cắn môi, vươn hai tay nắm lấy chuôi kiếm.
Ngay lúc hai tay nàng cầm chuôi kiếm, nàng bỗng nhiên cảm thấy trong đại kiếm có một cổ hấp lực thật lớn hút đi chân khí trong đan điền của nàng.
Lượng chân khí vốn không nhiều trong đan điền nháy mắt bị hấp thu sạch sẽ, không chỉ có như vậy, nàng cảm giác được trong thân thể còn có cái gì khác đang bị đại kiếm hấp thu, trong đầu của nàng có một thanh âm không ngừng vang vọng: Huyền thiên bất diệt, truyền thừa bất hủ Huyền Thiên bất diệt, truyền thừa bất hủ…..” Giọng nói kia như kim châm đâm vào đầu nàng, đau đến nàng phát ra tiếng hét thê lương thảm thiết “A —” Nàng cảm thấy có một cổ lực lượng từ đại kiếm bật ra bốn phía, lực lượng cuộn trào mãnh liệt kịch liệt đánh vào kinh mạch toàn thân! Nếu như nói kinh mạch của nàng là dòng suối, như vậy cổ lực này chính là biển, dưới sự công kích của cổ mãnh lực này Bao Cốc chỉ cảm thấy cả người đau nhức, trước mắt tối sầm, sau đó liền ngã xuống đất.
Trong khoảnh khắc nàng ngã xuống đất ý thức biến mất, nàng rốt cục biết những cỗ bạch cốt ở bên cạnh đại kiếm là chết như thế nào!
Bao Cốc không thấy được sau khi đại kiếm hút đi chân khí trong cơ thể nàng thì liền phát ra một cổ cường lực đánh đổ vách tường xung quanh, đá trên chính điện, vô tận bạch cốt toàn bộ hóa thành tro bụi.
Giữa một tầng tro bụi, chỉ có Bao Cốc miệng mũi đầy máu nằm trên mặt đất.
Đại kiếm ngũ sắc biến mất, tất cả xung quanh đều hóa thành tro, tường ánh sáng bao phủ tiểu viện cũng biến mất.
Chỉ có quỷ đại gia đứng bên cạnh Bao Cốc, tựa như đã hoàn thành tâm nguyện gì đó trở thành một làn gió tiêu tán trong thiên địa..