Bạn đang đọc Tà Túy – Đại Viên Tử – Chương 66: Hình Dáng Đảo
Điểm cuối cùng bọn họ tới sẽ là một hòn đảo, toàn bộ đảo được xây giống một thành phố hoặc thị trấn nhỏ, nhưng nơi đây không có khu dân cư, không có nhà cao tầng, có chỉ có đủ loại địa điểm ăn chơi hoặc bình thường hoặc kỳ lạ. Giá phòng khách sạn cao dọa người, phần lớn cư dân nơi đây đều không cần nghỉ ngơi vì một nửa số họ là ma quỷ, người bình thường thì chỉ cần một lọ thuốc sinh lực giá rẻ là có thể lập tức khôi phục tinh thần thể lực, tiếp tục lao vào những cuộc ăn chơi.
Trong máy bán hàng tự động trên đường hoặc trong cửa hàng trên đảo đều có bán thuốc sinh lực, đồng thời trong những cửa hàng đó có thể đổi được đủ những thứ người bình thường cả đời mơ ước, thậm chí không dám nghĩ đến–tiền tài là thứ rẻ nhất nơi này, ở đây thậm chí có thể mua được sinh mạng — đáng lưu ý là vật trao đổi trên đảo không phải tiền mà là một thứ được gọi là “Điểm số”. Những người được mời đến sẽ nhận điểm số ban đầu không giống nhau, nhưng về sau có thể kiếm được bao nhiêu điểm phải xem năng lực của bản thân.
Cơ hội rời đảo cũng cần đổi điểm để lấy, mỗi người rời đảo cần giao năm vạn điểm, thông thường ban đầu mỗi người được nhận không quá một vạn, nói cách khác một khi đã ký tên lên thiệp thì nhất định phải tham gia trò chơi, cho đến khi tích lũy đủ điểm mới có thể rời đi — nhưng hầu hết không sống được đến khi có đủ năm vạn.
Hồ Đồ nói lần đầu tiên gã lên đảo, mất tròn một năm, dùng bất cứ thủ đoạn nào, cuối cùng đã tích đủ sáu vạn điểm– trong đó ba vạn điểm cướp từ chính những người anh em đã cùng gã lên đảo, cùng nhau chạy thoát khỏi miệng ác ma, cùng nhau hãm hại lừa gạt người khác– thời điểm nhìn thấy hy vọng có thể lập tức thoát khỏi hòn đảo, Hồ Đồ không nhịn được sức hấp dẫn, thừa dịp đối phương mất cảnh giác giết chết bọn họ, chiếm đoạt điểm số của đối phương. Gã dùng năm vạn điểm đổi cơ hội rời đảo, một vạn điểm còn lại đổi tài phú trị giá một trăm triệu tệ, ác ma hứa hẹn sau khi gã đi sẽ dùng phương thức người bình thường có thể tiếp nhận đưa một trăm triệu tệ này cho gã.
Có điều đúng như Diệp Nghênh Chi điều tra được, sau khi trở lại nhân gian, chưa đến bảy năm Hồ Đồ đã tiêu sạch khối tài sản kếch xù đó.
Cái gọi là “Từ tiết kiệm thành xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ thành tiết kiệm thì khó”, lúc này gã đã quen lối sống xa hoa lãng phí, dù trong tay còn chút tiền nhưng căn bản không thể thỏa mãn. Gã không muốn lại sống một cuộc đời bình thường, cũng không muốn lại như trước kia bắt đầu đi làm ki cóp từng đồng, vì vậy gã nghĩ tới đảo ác ma. Gã đã chạy thoát một lần, gã cho rằng mình có đủ kinh nghiệm, chỉ cần hành động cẩn thận sẽ không khó để thoát được lần hai. Gã dự định lần này sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, lấy được tiền rồi sẽ không đụng đến cờ bạc nữa, số tiền đó đủ để gã an nhàn hưởng thụ nửa đời sau. Thời điểm nghĩ những điều này, có lẽ gã đã quên sạch nỗi sợ hãi và tuyệt vọng từng trải qua khi còn trên đảo, trong đầu chỉ toàn số tiền lớn kia.
Một năm đó trên đảo, gã đã dò ra được bí mật cách để nhận được thư mời, người có khát vọng và chấp niệm điên cuồng, cố chấp quá mức sẽ dễ hấp dẫn ác ma, nhận được thư mời ác ma gửi tới. Thời điểm đó tiền sắp hết, mọi chuyện sắp bại lộ, Hồ Đồ quả thật đang cực kỳ thèm khát có được số tiền khổng lồ như trước. Cuối cùng khát vọng mãnh liệt đã giúp gã một lần nữa nhận được tấm thiệp mời màu đen.
Thông qua lời gã, Diệp Nghênh Chi có thể hình dung được nơi gọi là đảo ác ma kia rốt cuộc là nơi nào.
Đó là nơi tiêu khiển chốn nhân gian của ác ma, nhân loại được mời tới chỉ là đồ ăn hoặc món đồ chơi bị chúng dùng mồi nhử dụ đến. Bất kể là ai, từ thời điểm đặt chân lên mảnh đất đó tham dự trò chơi sẽ không thể quay đầu, không thể rời đi –bởi bọn họ đã rơi vào địa ngục. Việc hắn gặp Hồ Đồ chính là một minh chứng.
Nhưng không sao.
Diệp Nghênh Chi nhìn người yêu của mình. Không vấn đề, chỉ cần có thể cứu A Diên, xuống địa ngục cũng được, sa đọa thành ma cũng tốt, đều không sao cả.
Chờ Trì Diên tỉnh lại, Diệp Nghênh Chi giúp cậu rửa mặt thay quần áo, chừng mười giờ, nhân viên phục vụ đến gõ cửa nhắc nhở.
Diệp Nghênh Chi mở cửa, nhân viên lễ độ nói: “Diệp tiên sinh, ngoài kia có một người nói đang đợi ngài lên thuyền.”
Diệp Nghênh Chi cho bác sĩ và bốn thủ hạ rời đi trước, sau đó cùng Trì Diên làm thủ tục xuống thuyền, theo nhân viên phục vụ đi gặp người “Đợi hắn lên thuyền” kia.
Đó là một người đàn ông Trung Quốc tướng mạo bình thường, tự xưng họ Trần, là một kế toán, được công ty phái đến nơi này. Nửa tháng trước ông đột nhiên nhận được một khoản tiền, bảo ông lái xe đón Diệp Nghênh Chi đến một bến cảng khác, lên một chiếc thuyền nhỏ số hiệu DE780, đồng thời hẹn sau khi xong việc sẽ lại cho ông thêm một khoản thù lao.
Dưới sự chi phối của tiền tài, Trần tiên sinh không chút do dự nhận nhiệm vụ.
Diệp Nghênh Chi nhớ tới âm mưu “Hoàng tử Nigeria” kinh điển. Âm mưu này thủ đoạn rất tệ, kẻ lừa đảo sẽ gửi một loạt email đến rất nhiều người, tự nhận mình là hoàng tử Nigeria đang gặp khó khăn cần giúp đỡ, nếu đồng ý giúp sẽ được nhận tiền công hậu hĩnh.
Rất nhiều người đọc xong đều giễu cợt âm mưu này, nghĩ thủ đoạn này lừa có thể lừa được ai, nhưng trong kinh tế học có một quan điểm cho rằng “Âm mưu hoàng tử Nigeria” thật ra là một cơ chế sàng lọc thông qua việc gửi email. Bước đầu tiên “Tự xưng hoàng tử Nigeria gửi email” đậm mùi lừa đảo, đa phần không ai bị lừa, nhưng nếu gửi thư hồi âm lại “Đồng ý giúp” thì sẽ lọc ra được những người dễ bị lừa nhất, nhằm vào số người này tiến hành bước tiếp theo tỷ lệ thành công tăng rất cao.
Nhưng theo lời Trần tiên sinh, đối phương chỉ ủy thác việc này cho một mình ông, như thể dám chắc ông nhất định sẽ nhận khoản tiền không rõ lai lịch kia và cũng sẽ nhận nhiệm vụ– nhưng rõ ràng không phải ai cũng sẽ làm vậy.
Bởi vì điểm này, Diệp Nghênh Chi càng thêm hứng thú với “Ác ma” trong lời Hồ Đồ. Có thể dự liệu chính xác việc Trần tiên sinh sẽ nhận nhiệm vụ có hai khả năng: Một là bọn họ nắm rất nhiều tài liệu và thông tin về những người phù hợp tiêu chuẩn, từ đó tính toán ra Trần tiên sinh có khả năng sẽ nhận đồng thời hoàn thành nhiệm vụ này nhất; thứ hai là bọn họ thật sự giống ma quỷ trong truyền thuyết, có thể nhìn thấu lòng người.
Cảng thuyền DE780 hỗn loạn hơn cảng du thuyền Sóng Bạc rất nhiều, nơi đây không có trật tự, mọi thứ ầm ĩ, môi trường cũng bẩn hơn, xung quanh đều là dân bản xứ hối hả, Trì Diên và Diệp Nghênh Chi quần áo sạch sẽ gọn gàng ở chỗ này như hạc giữa bầy gà, vô cùng thu hút ánh mắt người ngoài.
Trần tiên sinh giúp hai người tìm thuyền DE780, chờ bọn họ lên thuyền rồi tạm biệt rời đi. Thuyền hơi cũ, tổng cộng chỉ có hai tầng, tại điểm lên thuyền có một ông già mù với khuôn mặt đen sạm cầm một cây bút và một danh sách viết bằng nhiều thứ tiếng khác nhau. Sau khi Diệp Nghênh Chi đi lên, ông nghe được tiếng động liền đưa bút và danh sách qua, khoa tay múa chân ý bảo hắn viết tên mình vào.
Đến khi Diệp Nghênh Chi trả danh sách về mới phát hiện, ông già dùng tay chân trao đổi với bọn họ không phải bởi vì ngôn ngữ bất đồng, mà là vì ông không có lưỡi.
Trên thuyền đã có không ít người, nhìn ngoại hình dường như có đủ các quốc tịch. Diệp Nghênh Chi còn nhìn thấy Hồ Đồ, nhưng Hồ Đồ sau khi thấy hắn lại hơi co rúm, cũng không dám nói chuyện với hắn.
Diệp Nghênh Chi tìm một chỗ phía sau gần cửa sổ, để Trì Diên ngồi vào bên trong, mình ngồi phía bên ngoài.
“Mệt thì dựa vào anh ngủ một lát đi.” Hắn cởi áo ngoài của mình, khoác lên vai cho Trì Diên.
“Nghênh Chi, bây giờ chúng ta đi đâu?” Từ lúc xuống du thuyền cậu đã cảm thấy có gì đó không ổn, khung cảnh hỗn loạn lúc này lại càng chứng minh điều đó. Nhưng cậu tin Diệp Nghênh Chi, cũng tin phán đoán và quyết định của hắn, chỉ là hiếu kỳ người yêu của mình rốt cuộc muốn làm gì.
Diệp Nghênh Chi cân nhắc tìm từ để Trì Diên dễ tiếp nhận nhất, kéo Trì Diên vào lòng, ghé bên tai cậu nói ra tất cả mọi chuyện, từ tấm thiệp màu đen đến những chuyện Hồ Đồ kể. Hắn không thể gạt Trì Diên mãi, theo lời Hồ Đồ, nơi đó có lẽ đầy nguy hiểm, nắm giữ tin tức trọng yếu và tập trung cảnh giác là chuyện cực kỳ quan trọng.
“Anh điên rồi!” Trì Diên nghe xong không nhịn được nhỏ giọng la một tiếng, không đồng ý nhìn người yêu, muốn nói rồi lại thôi, “Sao anh lại tin những thứ không thực tế đó chứ…” Kỳ thật chuyện khiến cậu lo lắng hơn là đây có thể là một âm mưu nhằm vào Diệp Nghênh Chi.
“Không sao, coi như chúng ta đi du lịch mạo hiểm.” Diệp Nghênh Chi vẫn cười ôn hòa, nhẹ nhàng niết ngón trỏ và lòng bàn tay cậu, “A Diên, bất kể phát sinh chuyện gì, nhất định phải theo sát anh.”
“Sau khi quay về chúng ta sẽ về nhà. Anh sẽ xin nghỉ phép năm, ngày nào cũng ở nhà với em.”
Sau khi thuyền DE780 chạy cách xa một khoảng, thuyền Diệp Nghênh Chi chuẩn bị từ trước dựa vào thông tin hắn gửi bắt đầu đuổi theo, duy trì tiếp ứng. Bọn họ sử dụng công nghệ liên lạc hiện đại nhất, dù đi vào khu vực tín hiệu không tốt, Diệp Nghênh Chi vẫn có thể theo dõi vị trí hiện tại của mình và của thuyền riêng qua điện thoại, cũng kịp thời truyền lệnh.
Thế nhưng mười tiếng sau, thuyền riêng của hắn đột nhiên biến mất khỏi màn hình, tất cả chỉ lệnh và thông tin hắn phát đi đều không có hồi âm. Mọi thứ xảy ra trong nháy mắt, giống như chiếc thuyền đã thoát khỏi không gian ban đầu rồi lập tức đến một thế giới khác. Hiếm khi sự tình thoát khỏi khống chế khiến Diệp Nghênh Chi có chút kích động.
Trì Diên quấn áo khoác của hắn cuộn người bên cạnh, dựa vào ngực hắn đang ngủ say.
Diệp Nghênh Chi lập tức bình ổn trở lại. Chỉ cần A Diên vẫn khỏe mạnh ở cạnh, hắn cảm giác bản thân không gì làm không được, không có gì đáng sợ.
Đúng lúc này, các hành khách ngồi gần cửa sổ bên trái phía trước bắt đầu xôn xao. Diệp Nghênh Chi nhìn theo hướng bọn họ chỉ trỏ, chỉ thấy trong tầm mắt lờ mờ xuất hiện đường nét một hòn đảo màu đen trải dài nhìn không thấy điểm cuối.
Hiện tại màn đêm đã bao phủ, nhưng hòn đảo được thắp sáng bởi vô số ánh sắc rực rỡ đầy màu sắc, thậm chí sáng nửa bầu trời, như thể nó là một thiên đường khổng lồ được xây trên một thế giới khác.
Hành khách trên thuyền bắt đầu hưng phấn, xôn xao bàn tán, quét sạch sự im lặng trước đó. Bọn họ đa số cũng giống Diệp Nghênh Chi, đều không rõ điểm cuối của chuyến đi này là gì, nhưng lại cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán hoặc quá vô vọng, hoặc như Diệp Nghênh Chi, có một ước muốn mãnh liệt nhưng rất khó thành, cho nên bắt đầu hành trình này với ý nghĩ thử vận may của bản thân.
Trì Diên cũng bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, nhập nhèm nhìn về phía Diệp Nghênh Chi.
Dáng vẻ vô tội của cậu khiến nét mặt vốn luôn lãnh đạm của hắn trở nên nhu hòa, Diệp Nghênh Chi không kìm được kéo áo mình quấn cho cậu: “Sắp đến nơi rồi, A Diên, dậy thôi.”