Tà Túy - Đại Viên Tử

Chương 67: Mua Mạng


Bạn đang đọc Tà Túy – Đại Viên Tử – Chương 67: Mua Mạng

Edit by An Nhiên

DE780 rất nhanh tiếp cận hòn đảo trong bóng đêm, dần dần giảm tốc độ, neo lại bên cảng.

Ông lão mắt mù đi đến, đưa tay mời mọi người xuống thuyền.

Diệp Nghênh Chi vẫn luôn ngồi ở hàng cuối bất động, im lặng quan sát các hành khách nối đuôi nhau đi ra, cho đến khi trong thuyền chỉ còn lại hơn mười người mới kéo Trì Diên đứng dậy. Trước khi đi hắn liếc qua phòng điều khiển– bên trong không một bóng người.

Từ đầu đến cuối, phụ trách chiếc thuyền này chỉ có một mình ông già mù câm kia.

Diệp Nghênh Chi ước chừng cả con thuyền có khoảng hai trăm hành khách đến từ những nơi khác nhau, nhưng thời điểm đi đến đảo, trước lúc lên đảo rất nhiều người đã biến mất không thấy đâu nữa.

Thấy mọi người lên bờ, một người đàn ông mặc áo bành tô, tóc uốn xoăn nở nụ cười chào đón, tập trung hơn hai mươi người cuối cùng rời thuyền này lại xung quanh mình. Mặt người đàn ông nọ hóa trang thành tên hề, môi được tô đỏ tươi cực kì khoa trương, hai mắt cũng tô màu tím bắt mắt, phần còn lại trên mặt trắng như vôi. Khi cười cả khuôn mặt hiện lên vẻ dữ tợn quỷ dị.

“Kính thưa các quý ông quý bà, hoan nghênh đến tới thị trấn ác ma, ở nơi này, chỉ cần tham gia trò chơi của ác ma sẽ có cơ hội đổi lấy các loại giải thưởng bản thân mơ ước. . .” Hắn ta chậm rãi giới thiệu bằng giọng điệu phóng đại nhưng rất trầm và quyến rũ, phần lớn thông tin đều khớp với lời Diệp Nghênh Chi nghe được từ Hồ Đồ. Chỉ có điều người đàn ông trước mặt liên tục cường điệu “Lễ hội hóa trang”, “Trò chơi”, nghe vô cùng kích thích hấp dẫn, nhưng lại không nhắc đến bất cứ nguy hiểm tiềm ẩn nào– hắn không nhắc tới chuyện sau khi thất bại bọn họ có thể trở thành thức ăn cho ác ma, bị đám ác ma xé xác; cũng không nói ở nơi này con người có lẽ còn nguy hiểm hơn ác ma, không chỉ trộm cắp lừa đảo mà còn có những kẻ sẵn sàng giết người cướp của.

Từ điểm này, Diệp Nghênh Chi càng tin lời Hồ Đồ hơn.


Nhưng từ trong lời người đàn ông này Diệp Nghênh Chi cũng hiểu chi tiết hơn một số quy tắc Hồ Đồ không giải thích rõ: Ác ma không thể tự ý bắt người trên đường ăn thịt, chỉ khi đang tham gia trò chơi chúng mới có thể săn giết nhân loại, hơn nữa cũng phải tuân thủ quy tắc trò chơi. Điều này rất dễ hiểu, dù sao tất cả trò chơi đều phải tuân thủ quy tắc mới có thể chơi được, dù là ác ma cũng không muốn đồng loại khác tự ý phá quy tắc.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa chỉ cần bọn họ không tham gia trò chơi là có thể bình an. Đầu tiên, chỉ có tham gia mới có thể thắng được điểm, nếu không tham gia thì không có điểm, vậy bọn họ đi một chuyến này uổng công, mãi mãi không kiếm đủ số điểm kéo dài mạng cho Trì Diên và số điểm để rời đảo, không thể ra khỏi nơi này. Thứ hai là không chỉ cần đề phòng ác ma mà còn có đồng loại của mình, linh hồn từng giết người nhiễm máu tanh dễ hấp dẫn ác ma hơn bình thường nên dù nơi đây không bị pháp luật và đạo đức ràng buộc cũng không có quá nhiều án mạng phát sinh, nhưng so với xã hội bình thường, ở thị trấn ác ma này xác suất gặp phải ác nhân sẽ lớn hơn nhiều.

Người đàn ông hóa trang tên hề bắt đầu giới thiệu những vật phẩm có thể mua được trong cửa hàng.

“. . . Một vạn điểm, có thể mua được mười lăm triệu đô, nhưng ta phải nói trước rằng đây chính là thứ không cần nhất trong cửa hàng.” Mọi người đang vây quanh nghe vậy lập tức xì xào bàn tán, tên hề nhếch môi, lộ ra nụ cười như ma quỷ, “Ta khuyên các vị không nên lãng phí tiền bạc ở đây.”

“Cũng một vạn điểm, chúng ta có thể cho các vị sự tôn kính và lòng yêu mến chân thành của mười vạn người, hoặc là tình yêu vĩnh viễn không đổi của một người; hoặc chỉ cần năm vạn điểm, ngươi sẽ có được trái tim của người trong lòng.” Hắn lộ ra vẻ mặt say mê, sau đó hạ thấp giọng tiếp tục nói, “Năm vạn điểm, các ngươi cũng có thể đổi lấy cơ hội rời đảo.”

“Mà mười vạn điểm, có thể mua được một năm sinh mệnh.”

Nghe đến câu này, đồng tử Diệp Nghênh Chi lập tức co lại.

Nơi đây thật sự có thể mua được sinh mệnh.


Nhưng mười vạn điểm, chỉ có thể đổi được một năm. Hồ Đồ dùng mọi thủ đoạn, ăn đủ gian khổ trên đảo một năm cũng không kiếm được quá ba vạn, có thể suy ra được mười vạn điểm này không hề dễ dàng. Mà hắn cũng không thể mang theo A Diên sống trên đảo này cả đời, trên thực tế ở nơi này một năm đã là thách thức cực lớn, A Diên hiện giờ chưa tới ba mươi, cho dù tính theo tuổi thọ trung bình, trong vòng một năm hắn phải kiếm năm trăm vạn điểm trở lên mới được.

“Nếu muốn giành được nhiều điểm, mời các vị hãy mau chóng tham dự các trò chơi của chúng ta.” Tên hề một lần nữa nhếch môi, như làm ảo thuật móc ra từ trong túi áo hơn hai mươi chiếc đồng hồ điện tử màu đen bằng da, “Để cảm tạ các vị đã đến, hỗ trợ các vị thích ứng với cuộc sống trong thị trấn, chúng ta đã chuẩn bị một phần quà gặp mặt cho mỗi người, có điều là linh hồn của mỗi người không giống nhau, quà nhận được cũng sẽ khác nhau theo cấp bậc — đeo chiếc đồng hồ này lên, mọi người sẽ kiểm tra được quà của mình– là điểm số ban đầu của mỗi người. Số điểm giành được từ những trò chơi cũng sẽ tính vào đồng hồ, cũng có thể thông qua đồng hồ chia điểm của mình cho người khác.”

Diệp Nghênh Chi nhận hai chiếc đồng hồ từ tên hề, đeo cho mình và Trì Diên, trong tích tắc cài dây xong, trên mặt đồng hồ của hắn hiện lên dãy số “+20000”, trên mặt đồng hồ của Trì Diên lại hiện số 0.

“Ngài ắt là có chấp niệm cực kỳ mãnh liệt, là linh hồn hắc ám nhất hiếm thấy nhất trong loài người nên mới nhận được món quà lớn như vậy.” Không biết từ lúc nào, tên hề mặc áo bành tô không tiếng động xuất hiện phía sau Diệp Nghênh Chi, dùng giọng điệu như đang hát nói khẽ.

Diệp Nghênh Chi không nói gì, tên hề lại nhìn về phía Trì Diên giải thích: “Chỉ người được mời mới có thể nhận quà, bằng hữu được ngài mang đến sẽ không được nhận.”

Trì Diên gật đầu, nhẹ giọng nói cám ơn.

Tên hề cười khẽ một tiếng, nheo mắt nhìn cậu trong chốc lát, cười nói: “Nếu đã chuẩn bị xong, hai vị hãy tiến vào thị trấn, cửa vào ở bên kia.”


Hắn chỉ hướng đi cho hai người, thu tay lại đặt trước ngực, khom người chào, giọng nói cổ điển mà tao nhã: “Chúc hai vị tham gia trò chơi vui vẻ.”

Một lát sau, tên hề thẳng người lại, nhìn bóng lưng hai người rời đi, lại nở nụ cười.

Thật sự rất hiếm thấy, linh hồn thuần khiết như vậy lại hấp dẫn ác ma đến thế, nếu là trước kia, có lẽ đã trực tiếp bị đưa đến địa ngục cho các đại nhân hưởng dụng; còn nhân loại kia. . . Ha, linh hồn hắc ám mang theo chấp niệm quá mãnh liệt, thật sự có thể so với quỷ dữ. Nhưng hai người như vậy lại là bạn đời của nhau.

Cuộc vui lần này hẳn sẽ rất đặc sắc đây.

Đúng như lời tên hề và Hồ Đồ miêu tả trước đó, trên đảo thật sự giống một thị trấn nhỏ cung cấp nơi nghỉ dưỡng giải trí cho mọi người. Hai bên đường đều là nhà cửa hình thù kỳ quái đủ loại kiểu dáng, nhìn như các cửa hàng.

Nhưng tên hề đã nói, đi vào nhà đồng nghĩa với việc tham gia trò chơi bên trong. Chỉ có cửa hàng và khách sạn được vận hành bởi thị trấn với biển hiệu màu xanh lá cây mới có thể thoải mái đi vào. Cho nên Diệp Nghênh Chi cùng Trì Diên đi một đường không dừng lại, tới thẳng quảng trường ở trung tâm thị trấn.

Trong quảng trường có một đài phun nước nhỏ, trong đài phun nước có một bức tượng thiên sứ được điêu khắc bằng đá ngửa đầu đứng yên, dòng nước phun ra từ miệng thiên sứ, nhìn bên dưới có thể thấy gốc hai cánh thiên sứ bị buộc bởi khóa sắt dài, tựa như bị khóa sắt trói ở nơi này, không thể thoát ra. Đối diện trước thiên sứ là một tấm bia đá dựng thẳng, trên đó viết “Đây là thiên sứ thật” .

Nhìn mọi thứ trước mắt, Trì Diên không hiểu sao rùng mình một cái, kéo tay áo Diệp Nghênh Chi ý bảo hắn đi tiếp. Đài phun nước này khiến cậu cảm thấy không thoải mái.

Phía Tây đài phun nước có một cửa hàng treo biển hiệu màu xanh lá, lớp kính bên ngoài cửa hàng màu đen nên không thấy rõ bên trong. Hai cánh cửa cũng sơn màu xanh lá, tay nắm cửa lại sơn màu vàng kim, trên cửa treo một chiếc đầu lâu, khi đẩy cửa tiệm đầu lâu sẽ phát ra tiếng chuông thanh thúy, giống như một chiếc chuông gió tinh xảo.

Diệp Nghênh Chi cùng Trì Diên đi vào trong, trong cửa hàng trống không, chỉ có một quầy kính kiểu cũ, ngoài ra không có gì.


Nghe thấy tiếng vang, một thân ảnh đi ra từ sau cửa hàng. Một cô gái trên đầu mọc hai chiếc sừng nhỏ uốn lượn màu đỏ sậm, sau mông mọc một chiếc đuôi mèo đen, mặc một chiếc áo ngắn và váy ngắn màu xanh lá cây, nhìn có vẻ là đồng phục nhân viên. Sau khi thấy hai người, cô ả dựa trước quầy, lả lướt nhìn bọn họ: “Xin hỏi hai vị muốn mua gì?”

Lúc mở miệng nói chuyện, dưới cánh môi trắng phấn lộ ra hai chiếc răng nanh.

Diệp Nghênh Chi vô thức đề phòng kéo Trì Diên ra sau: “Tôi nghe nói ở đây có thể mua sinh mệnh.”

“Không sai.” Cô ả vểnh đuôi, “Mười vạn điểm một năm, ngài cần bây giờ sao?”

“Tôi muốn mua trước một phần mười, có thể không?” Diệp Nghênh Chi hơi cúi đầu, con mắt đen trầm trầm nhìn đối phương.

Ả theo bản năng lại cảm nhận được một cảm giác áp bức hiếm thấy.

Ả bĩu môi, lấy ra từ quầy kính trong suốt một chiếc máy tính, duỗi mười móng tay dài nhọn sơn màu vàng kim óng ánh gõ lạch cạch: “À…, một năm ba trăm sáu lăm ngày, một phần mười là ba mươi sáu ngày rưỡi; một phần mười của mười vạn là một vạn. Một vạn điểm mua được ba mươi sáu ngày rưỡi. . . Có thể, thành giao.”

Nói xong, cô ả lại lấy ra từ trong quầy một bình nhỏ màu đen hình thoi, đặt lên quầy: “Nói thật, thứ này khá là ế. Hơn mười năm không ai mua rồi. Nhân loại các ngươi chính là như vậy, khi còn sống đều cảm thấy còn sống là thứ không đáng giá nhất.”

Diệp Nghênh Chi không đáp lời, tiến lên lấy bình nhỏ, đồng thời ngay khi hắn cầm bình nhỏ vào tay, đồng hồ điện tử hiện lên thông báo “-10000”. Diệp Nghênh Chi không chút do dự đưa bình cho Trì Diên, nhưng thời điểm buông tay lại chần chừ một chút, nhẹ giọng nói: “. . . A Diên, trước tiên thử một chút xem sao.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.