Bạn đang đọc Tà Túy – Đại Viên Tử – Chương 65: Kẻ Lừa Đảo
Edit by An Nhiên
Trên du thuyền có đủ các hoạt động giải trí, bể bơi, rạp hát, rạp chiếu phim, phòng game, sân thể thao…, nhưng những hoạt động này Trì Diên không thể tham gia, chỉ có thể cùng Diệp Nghênh Chi ở trong phòng ngắm biển. Dù vậy, trong đoạn thời gian cuối cùng có thể cùng người yêu không bị bất luận điều gì quấy nhiễu, yên tĩnh dựa vào nhau ngắm trời mây, ngắm sóng biển cuộn trào, cậu đã cảm thấy mãn nguyện.
Trên thuyền còn có năm nhà hàng, ngày thứ sáu lên thuyền sức khỏe Trì Diên không tệ, Diệp Nghênh Chi dẫn cậu đến một nhà hàng cháo Quảng Đông nghe nói rất ngon. Đối với Trì Diên, đồ ăn quá dầu mỡ hay quá kích thích vị giác sẽ gây ảnh hưởng không tốt, cậu chỉ thích hợp ăn đồ thanh đạm dễ tiêu hóa.
Từ khi bị bệnh Trì Diên rất ít cùng Diệp Nghênh Chi đi ăn bên ngoài, tuy đang ở trên thuyền nhưng đi ăn như thế này vẫn làm cậu nhớ đến những lần đi nhà hàng nhân kỉ niệm các ngày quan trọng trước kia — khi đó ngay cả *quỷ tiết (ngày lễ của ma quỷ) bọn họ cũng muốn đi. Cậu vì những ký ức này mà càng thêm chờ mong, trong lòng âm thầm nhảy nhót.
Ngoài nhà hàng còn có một quán bar nhỏ, có thể pha chế rượu cho khách. Từ chỗ Trì Diên ngồi nhìn thấy được các loại rượu được trưng bày trên tủ. Vì bị bệnh không được uống rượu nên cậu chỉ có thể thò tay chọt chọt Diệp Nghênh Chi: “Nghênh Chi, anh có muốn uống một ly không? … Em chỉ uống một ngụm nhỏ từ ly của anh thôi.”
Cậu không phải người thích uống rượu, chỉ là hơn hai năm không uống đã sắp quên đó là hương vị gì, cho nên nhịn không được muốn thử lại một lần.
Diệp Nghênh Chi sao có thể không nhìn ra tâm tư của cậu, nghĩ một ngụm nhỏ quả thực không vấn đề, cũng chiều theo cậu: “Em chờ một chút, muốn uống gì, anh đi mua.” Nói xong đứng dậy đi về phía quầy bar.
Một người đàn ông trung niên mặc một thân quần áo xanh da trời đi tới quầy bar trước Diệp Nghênh Chi, hai tay gã chống trên quầy, ngón cái tay trái đeo một chiếc nhẫn ngọc, nước ngọc sáng bóng, rất hút mắt. Lúc này không phải giờ cao điểm, trong quầy bar chỉ có một người pha chế, Diệp Nghênh Chi đứng một bên chờ.
Trong lúc chờ đợi, người đàn ông trung niên chủ động bắt chuyện với hắn: “Đi chơi một mình?”
“Đi cùng người yêu.” Diệp Nghênh Chi lễ độ đáp.
Người đàn ông lại cẩn thận đánh giá hắn, nhẹ giọng nói: “Trông cậu hình như có một khao khát và chấp niệm rất mạnh, vì không cách nào thực hiện mà bực bội không yên… Liên quan đến người yêu?”
Diệp Nghênh Chi không thích kiểu dò hỏi ra vẻ thần bí này, lại càng không thích người khác thăm dò chuyện Trì Diên, vì vậy chỉ nhàn nhạt cười cười, không nói gì.
“Người có chấp niệm quá mạnh, quá cố chấp, sẽ hấp dẫn ác ma.” Người đàn ông lại liếc hắn một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó cầm ly rượu đi mất.
Hai chữ “Ác ma” kích thích thần kinh Diệp Nghênh Chi, hắn ngẩng đầu nhìn bóng lưng người đàn ông kia, nhíu mày, suy nghĩ một chút, cầm di động chụp ảnh lại, chuyển cho thủ hạ bảo bọn họ đi điều tra thân phận người đàn ông này.
Hiện tại hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làm, hắn phải mang rượu về cho A Diên, phải ăn cơm cùng A Diên, còn phải trông A Diên ngủ mới được. Những chuyện liên quan đến Trì Diên mới là quan trọng nhất, những thứ khác để sau.
Buổi tối Diệp Nghênh Chi đợi Trì Diên ngủ xong phân phó hai thủ hạ bảo vệ cửa, sau đó thay đồ lặng lẽ rời đi. Hắn đi thẳng đến một phòng ở tầng năm, cửa phòng khép hờ, Diệp Nghênh Chi đi vào, thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng là hai thủ hạ khác của hắn và người đàn ông hắn gặp buổi chiều đang bị khống chế.
Diệp Nghênh Chi đi qua, hất cằm ý bảo hai thủ hạ lui qua một bên, lãnh đạm nhìn người nọ: “Tôi muốn biết, lời buổi chiều ông nói là có ý gì, ai bảo ông nói những lời đó?”
Trước đó hắn đã nhận được kết quả điều tra. Người đàn ông này tên Hồ Đồ, là một tay buôn ngọc thạch. Bản thân gã xuất thân đầu đường xó chợ, ba mươi tuổi đột nhiên dựa vào ngọc thạch kiếm được rất nhiều tiền, nhất thời gia tài hơn trăm triệu. Nhưng Hồ Đồ thích đánh bạc, sau khi bất ngờ phát tài lại càng đắc ý vênh váo, không biết kiềm chế bản thân, tài cán kinh doanh lại bình thường, về sau vận may kiếm tiền dần biến mất, gia tài dù đồ sộ nhưng sau những lần tiêu tiền như nước rất nhanh đã hết sạch. Từ đó về sau, Hồ Đồ xuất hiện trên du thuyền Sóng Bạc.
Trong chuyện này có một điểm khiến Diệp Nghênh Chi chú ý –trước khi phát tài năm ba mươi tuổi, có một năm lý lịch của gã bỏ trống hoàn toàn. Người ở quê nói gã đi ra ngoài làm công, nhưng điều tra kỹ hơn phát hiện khoảng thời gian đó hoàn toàn không có ai từng gặp gã, cũng không có bất kỳ chứng cứ gì có thể chứng minh khoảng thời gian đó rốt cuộc gã làm gì. Mà sau khi Hồ Đồ trở về quê lập tức phất lên nhanh chóng. Diệp Nghênh Chi không khỏi suy đoán chuyện này có liên quan.
Hồ Đồ nhìn nam nhân tuấn tú lại đầy vẻ tối tăm trước mặt, ý thức được lần này mình đã không cẩn thận chọc phải người không nên dây vào.
Nhưng gã chưa hết hy vọng, đủ loại ý nghĩ đảo trong đầu, tình cảnh hiện tại chưa là gì, gã còn từng trải chuyện kinh khủng hơn mà người bình thường không tưởng tượng nổi, mà gã vẫn còn sống xuất hiện ở đây, như vậy đã đủ thể hiện bản lĩnh của gã.
Gã nghiêng đầu, tỏ vẻ nhát gan: “… Tôi không thể nói, tôi không thể tiết lộ. Chúng sẽ muốn mạng tôi.”
Lúc này một vật rắn lạnh băng chống lên gáy. Nam nhân trước mặt mỉm cười, nụ cười lại đáng sợ hơn ác ma tàn nhẫn nhất gã từng thấy, đáy mắt âm trầm, tựa như đang thiêu đốt một ngọn hỏa diễm màu đen, điên cuồng mà cố chấp.
Đồng thời gã nghe đối phương thờ ơ nói: “Tôi không sợ chết, cũng không sợ xuống địa ngục. Ông thì sao? Sợ hay không?”
Trong nháy mắt đó Hồ Đồ thật sự hoảng sợ. Nếu không phải tự mình trải qua, rất khó để hiểu cảm giác của gã lúc này. Gã chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, quên sạch những mánh khóe vừa mới nghĩ ra.
Gã đã gặp nhiều kẻ tuyệt vọng ở thị trấn quỷ, trong đó không thiếu những kẻ điên tàn ác mất nhân tính; gã còn từng đối diện không chỉ một ác quỷ, nhưng cuối cùng nhờ bình tĩnh sử dụng thủ đoạn, thậm chí bán đứng đồng bọn mà đã thoát thân; gã cũng rất nhiều lần đứng giữa ranh giới sinh tử, nhưng đều may mắn sống sót, thậm chí tích góp đủ số điểm đổi lấy cơ hội rời đảo trở thành cự phú.
Nhưng chưa lần nào, linh hồn gã sợ hãi như bây giờ. Giống như… Giống như đối phương mới chính là ma quỷ mạnh nhất xảo quyệt nhất, đang ẩn núp dưới lớp da người.
Đây là hình dung chuẩn xác nhất gã có thể nghĩ ra, dù rằng gã biết rõ đối phương chỉ là người bình thường.
Gã có chút hối hận.
Gã vốn chỉ suy đoán đối phương nhận được lời mời của ác ma nên cố ý tiếp cận, hy vọng sẽ lợi dụng người mới thiếu hiểu biết lừa được ít điểm.
Thị trấn quỷ chia điểm số ban đầu dựa theo mức độ chấp niệm và dục vọng của người được mời đến. Trong thời gian một năm đó gã đã luyện ra được khả năng nhìn người, nam nhân trẻ tuổi này vừa nhìn đã biết là kiểu người ý chí kiên cường, thâm sâu khó lường, người như vậy nếu đã tiếp nhận lời mời, chỉ có thể nói dục vọng và chấp niệm cực kì mãnh liệt, mà nguyện vọng lại rất khó thực hiện nếu chỉ dùng thủ đoạn thông thường — đối với dạng linh hồn mỹ vị này, đám ác ma luôn sẵn lòng đưa ra điểm số ban đầu cao nhất để trò chơi càng thêm thú vị. Nếu lúc đó gã có thể lừa được số điểm này tới tay, như vậy khả năng thắng đương nhiên sẽ lớn hơn nhiều.
Nhưng không ngờ, gã đã nhìn nhầm người.
Lúc này thanh âm kia lại mở miệng: “Nếu không muốn xuống địa ngục, vậy hãy nói hết tất cả những gì ông biết.”
Vẫn bình thản như trước, không chút gợn sóng, lại khiến người ta không dám chống lại.
…
Trong hành trình mười một ngày du thuyền đỗ lần lượt ở các bến cảng, các du khách có thể lên bờ dạo chơi, người trên thuyền lập tức ít hẳn, không gian trở nên yên tĩnh. Thường thường vào lúc này Trì Diên sẽ cùng Diệp Nghênh Chi đi thang máy lên boong thuyền ngắm cảnh hóng gió, nhưng nhiều nhất mười phút Diệp Nghênh Chi sẽ dẫn cậu về lại phòng.
Trì Diên vẫn luôn thuận theo nghe lời người yêu, chỉ là trong lòng cũng không tránh khỏi ảm đạm, cậu biết, lần này qua đi, có lẽ cậu không còn cơ hội cùng Diệp Nghênh Chi đi thuyền riêng ra biển. Diệp Nghênh Chi nói sẽ để cậu “Muốn hóng gió chạy nhảy trên boong thuyền thế nào cũng được”, có lẽ mong ước này chỉ có thể thực hiện trong mơ.
Bất tri bất giác, thuyền đã đi mười ngày, sáng hôm sau cập bờ tại cảng nước K.
Đêm đó hai người nằm cạnh nhau trên giường, nhưng Trì Diên không nằm yên chuẩn bị ngủ như mọi khi mà ngược lại ngồi dậy, mềm mại ôm eo Diệp Nghênh Chi hôn cổ hắn.
Biết rõ cậu đang cố ý quấy nhiễu, Diệp Nghênh Chi cũng không nỡ chỉnh đốn cậu, thở dài, tay trái xoa đầu Trì Diên, trầm giọng nói: “A Diên, không được nghịch, sáng mai rời thuyền rồi, mau nằm xuống ngủ.”
Trì Diên ngồi thẳng người, cách hắn xa một chút, ngẩng đầu, ánh mắt ngập hơi nước nhìn hắn, sau một lúc lại bò lại gần ôm cổ hắn, gác đầu lên vai, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hôm nay không muốn ngủ, muốn Nghênh Chi…”
Những lời trắng trợn hơn cậu không nói ra được.
Yết hầu Diệp Nghênh Chi giật giật, nhìn cậu không nói gì.
Trì Diên lại nhỏ giọng hơn nói một câu: “… Ban ngày ngủ nhiều rồi, cảm giác tinh thần không tệ, cũng không khó chịu, nhẹ một chút sẽ không sao.”
Thật ra cậu vẫn dễ mệt, dễ cảm thấy cả người uể oải, nhưng cậu muốn Diệp Nghênh Chi hơn, trước lúc vĩnh viễn không còn.
“Tiểu bại hoại.” Diệp Nghênh Chi thì thào một tiếng, ôm cậu đè xuống, “… Không thoải mái phải nói với anh .”
Sáng hôm sau các du khách đều bận rộn tiến hành trả phòng rời thuyền. Diệp Nghênh Chi nhưng vẫn bất động, bình thản ngồi ở đầu giường, đôi mắt đen tĩnh mịch.
Trì Diên nằm cuộn cạnh hắn đang ngủ say, thỉnh thoảng nhúc nhích cái mũi nhỏ, rầm rì mấy tiếng. Hắn nghe thấy động tĩnh, sắc mặt trở nên dịu dàng, vỗ về má người yêu.
Tấm thiệp kia bảo hắn lên thuyền đi đến cuối hành trình, hiện tại xem như đã đến cuối, thế nhưng đối phương vẫn chưa có bước tiếp theo, hiện tại hắn chỉ có thể chờ đợi. Dựa theo lời Hồ Đồ, có lẽ phương thức lên đảo mỗi lần không giống nhau, thậm chí vị trí nơi cần đến cũng thay đổi. Lần trước gã được sắp xếp lên một chuyến tàu xuyên lục địa Á- Âu hành trình cực kì dài, xuống xe tại một điểm dừng trên đường, sau đó trực thăng đưa bọn họ đến điểm đến cuối cùng.
Hắn nghĩ tới thông tin ngày đó nghe được từ chỗ tay buôn ngọc thạch họ Hồ kia. Hắn chỉ mong lời đối phương nói đều là thật, “Ác ma” trong lời đối phương thật sự tồn tại. Bởi có lẽ chỉ có thần ma thật sự, mới có thể cứu mạng A Diên.
Hết chương 154