Tà Túy - Đại Viên Tử

Chương 64: Lên Thuyền


Bạn đang đọc Tà Túy – Đại Viên Tử – Chương 64: Lên Thuyền


Edit: An Nhiên

Trì Diên dần tỉnh lại từ trong mộng, hơi giật giật người, phát hiện nam nhân đang nằm cạnh mình.

Giường bệnh không đủ rộng, Diệp Nghênh Chi lại sợ ảnh hưởng cậu nên chỉ nằm nép một góc, lông mày hơi nhíu, dường như trong mộng không vui vẻ lắm.

Trì Diên chỉ nhìn hắn đã cảm thấy trái tim như được lấp đầy, nhịn không được mỉm cười, cố gắng dịch qua bên kia giường, sau đó đưa tay muốn kéo người yêu vào trong.

Chỉ có điều sức cậu yếu, không những không kéo được Diệp Nghênh Chi lại gần mình, ngược lại đánh thức nam nhân vốn ngủ không an ổn. Diệp Nghênh Chi bừng tỉnh ngồi dậy, nghiêng người hôn mắt Trì Diên chào buổi sáng: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”

Trì Diên nở nụ cười, lắc đầu. Hiện tại mỗi ngày hơn một nửa thời gian đều bị dùng để ngủ, thời gian có thể gặp Diệp Nghênh Chi ngày càng ít, nên đôi khi dù rất mệt nhưng cậu vẫn muốn kéo tay người yêu cố gắng chống đỡ nghe đối phương nói chuyện, chỉ sợ có một ngày bản thân rốt cuộc không nghe được nữa. Bởi vậy cậu càng lúc càng quý trọng đoạn thời gian cuối cùng này.

Thật ra đêm qua cậu không ngủ say lắm, thời điểm Diệp Nghênh Chi rời đi cậu cảm giác được. Nhưng cậu không biết Diệp Nghênh Chi trở về ngủ cạnh mình lúc nào. Cậu biết Diệp Nghênh Chi rất bận, rất mệt mỏi, mỗi ngày có rất nhiều việc phải làm, rất nhiều chuyện phải xử lý, hôm qua đợi cậu ngủ xong chắc chắn là quay lại công ty làm việc. Nhưng dù mệt nhọc như vậy, người yêu vẫn muốn dành phần lớn thời gian chăm sóc mình, tình yêu và sự quan tâm này lại khiến lòng Trì Diên chua xót, rồi lại ích kỷ không muốn từ chối.

Tình trạng sức khỏe bản thân ra sao cậu đều rõ. Cậu biết kết cục tốt nhất có lẽ là một ngày nào đó đột nhiên ngủ mất, sau đó không bao giờ tỉnh lại. Không đau đớn, mãi mang theo hy vọng ngày mai tỉnh dậy sẽ lại được nhìn thấy Diệp Nghênh Chi, không cảm thấy luyến tiếc, không cảm thấy không thể buông tay. Cậu biết bản thân không còn nhiều thời gian nên ngang ngược muốn chiếm riêng Diệp Nghênh Chi thêm một lúc, muốn hắn bên mình nhiều hơn.

“… Nghênh Chi, ở cạnh em nhiều hơn được không?” Nghĩ vậy, cậu dựa trên ngực Diệp Nghênh Chi rầm rì.

Em không bỏ lại anh được, em thật sự, không thể bỏ lại anh. Em không sợ chết, em chỉ sợ cái chết chia cách chúng ta.


“Vẫn luôn ở cạnh em mà, tiểu bảo bối.” Diệp Nghênh Chi mỉm cười, hôn hôn má Trì Diên, từ mi mắt hôn đến vành tai, lại hôn tới cổ, cảm thụ thân thể người yêu đơn bạc, đưa tay ôm cậu vào lòng. Rồi không kìm được mà ôm chặt hơn.

“Hôm qua không phải đã nói với em sao? Sẽ không để em xảy ra chuyện. Có tin ông xã không…”

“Không chỉ muốn ở cạnh, còn muốn hôn em nhiều hơn, ôm em nhiều hơn.” Trì Diên khép hờ mắt, vô thức lẩm bẩm.

“Được, tất cả đều nghe em.” Diệp Nghênh Chi nghe những lời trẻ con này chỉ thấy nội tâm càng thêm mềm mại, để người yêu ngồi trước ngực, ôm lấy cậu từ phía sau, “Ngoan, ngủ thêm một lát, khỏe hơn rồi anh giúp em tắm.”

“Nghênh Chi, em không muốn ở viện nữa, em muốn về nhà, về nhà chúng ta. Được không?” Trì Diên nhỏ giọng xin, nghiêng người ôm eo Diệp Nghênh Chi. Tuy cả tầng này chỉ có một bệnh nhân là cậu, điều kiện vật chất cũng không hề kém ở nhà nhưng cảm giác chung quy không thể bằng.

Nhà của cậu và Diệp Nghênh Chi… Hai năm qua số lần trở về có thể đếm trên đầu ngón tay. Trì Diên thật sự rất muốn về nhà.

Diệp Nghênh Chi đôi mắt đen càng thêm sâu: “Được, nhưng trước đây không phải em thích biển nhất sao? Anh dẫn em ra biển chơi được không? Chơi xong chúng ta sẽ về nhà, không vào viện nữa.”

Hai người dựa vào nhau thì thầm. Cho đến khi Trì Diên rốt cuộc thật sự không chống đỡ nổi nhắm mắt lại, Diệp Nghênh Chi thấy vậy liền dỗ cậu ngủ, đặt cậu nằm xuống gối đầu, sửa tư thế nằm thoải mái, chỉnh lại chăn, bản thân thì ngồi qua ghế bên cạnh, im lặng ngắm người yêu đang ngủ say. Giống như chỉ cần có thể nhìn thấy đối phương thế này hắn đã cảm thấy thỏa mãn, vĩnh viễn không chán.

Kỳ thật có một vài chuyện Trì Diên không biết, hai năm trước sau khi chẩn đoán ra cậu bị bệnh, Diệp Nghênh Chi đã ném toàn bộ sự vụ công ty qua một bên, cũng không hề tham gia bất kỳ hoạt động xã hội nào, ngoại trừ ở viện chăm sóc cậu, còn lại những lần lấy cớ “Đi họp” “Đi công ty xử lý công việc”, đều là chạy khắp nơi cầu thầy hỏi thuốc cho Trì Diên. Vì không muốn người yêu cảm thấy bản thân là gánh nặng, lại thêm cho tới giờ chỉ nhận được thông tin tiêu cực, hy vọng ngày càng mù mịt nên hắn không dám để Trì Diên biết chuyện ảnh hưởng tâm trạng, tất cả đều viện lý do công việc che giấu.


Chờ Trì Diên hoàn toàn ngủ say, Diệp Nghênh Chi cởi áo khoác của mình, lấy ra một tấm thiệp màu đen. Mở ra xem lật đi lật lại. Mẫu thiệp vẫn giống hôm qua, chỉ là dòng chữ bên trong đã thay đổi — “Mời ngài cùng người ngài muốn tục mệnh, 10h sáng ngày mười sáu tháng này đến cảng Victor lên du thuyền Sóng Bạc đi đến cuối hành trình” .

Hôm qua hắn cho người cài hai camera giám sát hộp thư, lại đặc biệt cho người theo dõi gần đó để xem là ai mang thiệp đến, sau đó mới bỏ tấm thiệp đã ký tên mình vào trong.

Một giờ sau, một cậu bé chừng sáu, bảy tuổi một tay cầm kẹo que, một tay cầm thiệp, chạy nhanh tới ném một tấm thiệp đen vào trong.

Đó là con trai ông chủ cửa hàng tiện lợi đầu phố, cậu nhóc không nói được thông tin gì rõ ràng, chỉ nói là có một người mặc đồ đen cho cậu mười đồng, bảo cậu bỏ tấm thiệp kia vào trong hộp thư.

Nhưng Diệp Nghênh Chi kiểm tra camera tất cả mấy con phố xung quanh đều không có người mặc đồ đen khả nghi trong lời cậu bé.

Càng thêm kỳ dị là, tấm thẻ hắn bỏ vào trong hộp thư đã không thấy đâu, camera giám sát và báo cáo của người phụ trách theo dõi hộp thư đều cho thấy ngoại trừ cậu nhóc thì không có ai khác tiếp cận hộp thư.

Diệp Nghênh Chi cầm tấm thiệp trầm ngâm một lát, cười cười, cất thiệp vào trong túi áo.

Hắn đã chuẩn bị thuyền tiếp ứng riêng. Bất kể đối phương đùa giỡn chơi trò gì, hắn đều không ngại. Nếu đây thật sự là âm mưu cố ý lợi dụng A Diên dụ hắn mắc câu, hắn sẽ bắt kẻ đó trả giá.

Hắn đã lập di chúc, sắp xếp xong hậu sự.

Nếu vẫn không thể cứu A Diên, hắn sẽ tự mình đưa thuyền mang A Diên ra biển, chờ đến khi A Diên trút hơi thở sẽ cho thuyền chìm, cùng đối phương vĩnh viễn bên nhau… Hắn đã an bài việc cùng người yêu chết nơi biển sâu.


Chỉ là sâu trong lòng, hắn vẫn khát vọng, thật sự sẽ có kỳ tích xảy ra, hắn có thể mang A Diên khỏe mạnh hoạt bát dính người của hắn về nhà, trở lại ngôi nhà thuộc về hai người.

*****

Ngày 16 tháng 5, du thuyền Sóng Bạc đỗ tại cảng Victor đón khách lên thuyền.

Trước khi tới đây, Diệp Nghênh Chi đã điều tra chi tiết về du thuyền này nhưng không phát hiện điều gì khác thường. Du thuyền chịu sự quản lý của một công ty trong nước, chủ yếu tiếp nhận các dự án du lịch nghỉ dưỡng qua nhiều nước. Hành trình lần này xuất phát từ cảng Victor, kéo dài 11 ngày 10 đêm và đi qua bến cảng bốn nước, cuối cùng cập bến nước K ở Nam Mĩ, sau đó sẽ tổ chức cho các hành khách bay về nước từ sân bay nước K.

Cả công ty sở hữu du thuyền và các bên liên quan đến chuyến đi Diệp Nghênh Chi đều đã cho người điều tra, tuy nhiên không tìm ra điểm gì đáng ngờ. Hắn thậm chí không tra được rốt cuộc là ai làm thủ tục lên thuyền cho hắn và Trì Diên, nhưng tên hai người quả thực có trong trong danh sách lên thuyền, tất cả thông tin đều chính xác, đối phương thậm chí ứng ra cho mỗi người hơn hai vạn chi phí dự tính. Nói cách khác chỉ cần ký tên lên thẻ, ít nhất có thể nhận được một chuyến du lịch miễn phí. Chỉ có điều không biết có bao nhiêu người nhận được thẻ giống hắn, ván cờ này có phải thiết lập chỉ nhằm vào một mình hắn hay không.

Đúng là ma quỷ rộng rãi. Diệp Nghênh Chi nhếch môi. Sự tình càng ngày càng thú vị.

Việc không điều tra được thông tin đối phương không hề làm hắn cảm thấy thất bại, ngược lại khiến hắn càng thêm mong đợi hành trình lần này, nội tâm hơi nóng lên — trước đó hắn chưa từng gặp phải đối thủ hay kẻ nào có thể cẩn thận đến mức hắn không tìm được sơ hở, hắn thậm chí bắt đầu có phần tin đối phương có thể thật sự là ma quỷ — việc này cũng là nghĩa là, đối phương có lẽ có thể cho hắn thứ hắn muốn.

Đối phương có lẽ có thể cứu A Diên.

Ý nghĩ này lại khiến Diệp Nghênh Chi mơ hồ nhẹ nhõm.

Chỉ cần đối phương có khả năng, bắt hắn dùng thứ gì để đổi hắn cũng sẵn lòng. Hắn chỉ sợ đối phương bất lực.

Sau khi điều tra du thuyền, Diệp Nghênh Chi âm thầm thông qua bên thứ ba cho bốn thủ hạ thân tín của mình cùng lên thuyền, đồng thời nói thư ký mua vé cho hai nhân viên chăm sóc Trì Diên. Hắn và Trì Diên cùng hai nhân viên chăm sóc lên thuyền làm thủ tục; bốn người khác tức thì tách ra, chỉ khi cần thiết mới ra mặt hỗ trợ. Ngoài ra thuyền tư nhân của Diệp Nghênh Chi cũng đi theo, sẽ tiếp ứng khi có tình huống bất ngờ phát sinh.


Du thuyền có bảy tầng, mũi thuyền tầng ba là phòng thuyền trưởng, là nơi có tầm nhìn tốt nhất cả thuyền, ngay bên dưới một tầng là phòng tổng thống. Phòng có ban công hình nửa bầu dục bao hết mũi tàu, có thể ngắm toàn bộ cảnh biển. Ngoài ra bên trong còn có phòng ngủ gồm hai phòng tắm; một phòng khách, một phòng đọc sách và một phòng ăn nhỏ.

Tấm thiệp chỉ nói bọn họ lên thuyền đi đến cuối hành trình, không quy định phòng ở, Diệp Nghênh Chi đã sớm chọn phòng tổng thống. Hai nhân viên chăm sóc ở phòng bên cạnh, tiện cho việc chú ý tình hình sức khỏe Trì Diên; bốn người khác ở phân tán các tầng khác.

Trì Diên cái gì cũng không biết, cậu thật sự cho là Diệp Nghênh Chi biết tình trạng mình không tốt nên cố ý đưa mình đi chơi, lúc này đầy lòng chờ mong — đã hai năm cậu không cùng Diệp Nghênh Chi đi du lịch. Diệp Nghênh Chi đương nhiên muốn dốc hết khả năng làm cậu vui vẻ. Cách an toàn đơn giản nhất hiển nhiên là trực tiếp đàm phán với công ty bao trọn chuyến đi, nhưng nghĩ đến tấm thiệp thần bí kia, cuối cùng hắn bỏ qua phương án này.

Hôm nay là ngày lên thuyền, Trì Diên cảm thấy khỏe hơn nhiều, nhìn qua cả người có sức sống, về phòng thay quần áo rồi ra ban công ngắm biển.

Diệp Nghênh Chi sợ cậu bị gió thổi, cầm áo đi ra khoác cho cậu, cùng cậu ngắm năm phút rồi ôm cậu vào trong.

Trì Diên hai năm qua cơ hội được hóng mát ít thảm thương, trong lòng có chút luyến tiếc, quay đầu lại ngóng nhìn, nhưng cậu hiểu tình trạng của mình nên ngoan ngoãn vùi trong ngực Diệp Nghênh Chi, bị ôm vào trong cũng không phản đối.

Trong phòng và ngoài ban công ngăn cách bởi một tấm thủy tinh lớn, mặt trong có rèm che, kéo ra là có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài.

Diệp Nghênh Chi Diên Trì ôm đến sofa phòng khách, kéo hết rèm sang hai bên, tiếp đó ngồi vào sau Trì Diên, gác cằm lên vai cậu, ôm cậu từ phía sau nói khẽ: “Ở trong này ngắm đi. A Diên, chờ em khỏe chúng ta đi thuyền riêng, em muốn hóng gió muốn chạy trên boong thuyền thế nào cũng được. Cho nên em phải mau khỏe lại.”

Hết chương 153.

———

T mới đọc được bài review Tà Túy trong nhóm truyện đam mỹ, t vui lắm hihi~~~ (≧▽≦)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.