Bạn đang đọc Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược – Chương 125
Chủ tướng phụ trách canh giữ cổng Trường Lạc ở phía Nam Trường An cũng tham gia yến tiệc của vua Thanh Bình ngày hôm đó.
Mấy tướng lĩnh cấp cao ở Tần Môn quan bọn họ, ai cũng là tâm phúc của Hứa Tông Luân.
Võ tướng khác với quan văn, bọn họ phải cùng chống kẻ thù, hoàn toàn phục tùng cấp trên, thời gian lâu dần, giữa cấp trên và cấp dưới sẽ hình thành mối quan hệ không thể phá vỡ.
Hơn nữa, Hứa Tông Luân trước giờ là một tướng quân rất tốt.
Tần Môn quan khác với các biên quan và châu quận.
Thủ tướng ở biên quan tự do hơn nhiều khi trời cao hoàng đế xa, quan binh ở châu quận cũng không có quân vụ nặng nề, cuộc sống thường ngày cũng an nhàn hơn nhiều.
Nhưng riêng quan ải nửa vời này của bọn họ, cuộc sống rất khó khăn.
Trước khi Hứa Tông Luân đến, ngày thường bọn họ trải qua cuộc sống khó khăn, chuyện này không cần phải nói.
Nhưng mà, sau khi Hứa Tông Luân trở thành tướng quân ở Tần Môn quan, tình hình đã thay đổi.
Nhìn vẻ ngoài tướng quân có tính tình rất tốt, ôn hòa dễ gần, có văn hóa, đối xử tốt với cấp dưới.
Quan trọng hơn, tướng quân đã lừa quan viên trong kinh đến thị sát, mắt nhắm mắt mở với chuyện những tướng lĩnh bọn họ tham ô một ít tiền bạc, nhận không quân lương.
Ban đầu chỉ có một ít tướng sĩ tham ô một hai phần, dần dần mọi người đều biết chỉ cần bọn họ không đi quá xa, tướng quân sẽ không ngăn cản bọn họ cải thiện cuộc sống.
Những tướng sĩ này ở Tần Môn quan ít nhiều đều mang ơn Hứa tướng quân, dần dần một số ít được Hứa Tông Luân thu nạp, trở thành chân tay của tướng quân.
Thế nên lần này, Hứa tướng quân tập hợp những người này lại, nói cho bọn họ biết kế hoạch của mình trước khi Bệ hạ triệu tập bọn họ.
Chúng tướng sôi nổi hưởng ứng, không ai không tình nguyện.
Trước giờ bọn họ chỉ theo tướng quân kiếm tiền ở Tần Môn quan, khi tướng quân hoàn thành chuyện lớn, bọn họ sẽ có cơ hội thăng quan phong hầu, còn cần phải trấn giữ quan ải nửa vời kia sống qua ngày nữa sao?
Chúng tướng có phần háo hức muốn thử.
Và những gì xảy ra mấy ngày qua cũng đã xác minh rõ ràng phỏng đoán của bọn họ.
Bọn họ đóng quân ngoài thành Trường An, chỉ cần canh giữ tám cổng thành này, không cần lo lắng những chuyện khác.
Người trong thành khi thấy đội quân lớn mạnh như vậy cũng không dám có hành động khinh suất gì, còn có quan viên thương nhân giàu có sợ xảy ra đánh nhau, nên đã vạch ra kế hoạch cho tương lai, tìm mọi cách để nịnh nọt hối lộ, nhét tiền vào túi bọn họ.
Vài ngày sau đó, bọn họ đã nếm được vị ngọt cuộc sống.
Đồng thời, Hứa tướng quân cũng đáp trả bọn họ.
Trường An vốn đã vô cùng giàu có, hơn mười năm yên bình, không có trận đánh lớn nào xảy ra, ngân khố đầy đủ dồi dào.
Mấy ngày nay, Hứa tướng quân nhiều lần đến ngoài thành phân phát lương thực và ban thưởng cho bọn họ, ngay cả tiểu binh cấp thấp nhất cũng có thể nhận được vài đồng tiền thưởng, chưa kể đến trong quân nhóm lửa bếp mỗi ngày đều có thể ngửi thấy mùi thịt.
Ngày tháng như vậy, cả lúc ăn Tết ở Tần Môn quan cũng không sánh kịp.
Không cần làm gì, vẫn có rất nhiều ban thưởng, dù là tướng thủ thành nhưng ngày tháng sau này cũng sẽ nhàn hạ rất nhiều.
Đây là tình cảnh ngoài cổng Trường Lạc hiện nay.
Khi chủ tướng thức dậy thì mặt trời đã lên cao.
Hắn chỉnh đốn sơ lược, thị sát lính canh ngoài cổng thành một lát, rồi ung dung đi lên lầu cổng thành.
Ngoài tướng sĩ đang canh gác, những người khác đều chờ đến lượt trong doanh.
Nhưng binh lực ngoài một cổng thành của bọn họ đã có hàng chục ngàn, cổng thành cũng không lớn bao nhiêu, đến hôm nay, cả quân doanh đều chưa trực hết một vòng.
Rất nhanh đã gần đến trưa, đám quân lính không có việc gì làm đã đặt nồi thổi lửa ngoài lều trướng, bắt đầu nấu nướng.
Chủ tướng ngồi trên lầu cổng thành.
Phó tướng đứng trên lầu cổng thành thấy hắn ngồi xuống, liền tiến tới tán gẫu.
“Tướng quân, trong cung có tin tức nói khi nào thì Tứ điện hạ được sắc phong Thái tử không?” phó tướng nói.
Chủ tướng chậm rãi nhìn phó tướng.
“Gấp gì chứ?” hắn nói.
Phó tướng hì hì cười.
“Đây gọi là gấp gì chứ.” phó tướng nói “Mấy ngày nay nhàn nhã như vậy, thuộc hạ có gấp gì đâu, ước gì cả đời có thể sống như vậy.”
Chủ tướng nghe vậy liền cười vài tiếng.
“Thế này cũng không ổn.” hắn nói “Mỗi ngày canh giữ ở đây, thăng được chức quan nào chứ?”
Phó tướng nghe vậy, hai mắt sáng lên.
“Cũng đúng.” phó tướng nói “Nhưng thuộc hạ không muốn thăng quan, vẫn muốn trở về trấn giữ Tần Môn quan.”
Chủ tướng liếc nhìn phó tướng, giễu cợt một tiếng.
“Tần Môn quan?” hắn nói “Tần Môn quan bao lớn? Chứa được bao nhiêu tướng quân?”
Phó tướng hiểu ngay ý hắn.
“Ý tướng quân là …”
Chủ tướng thấy phó tướng hỏi, liền gật gật đầu.
“Hứa tướng quân từ lâu đã hứa rồi.” hắn nói “Sau khi chuyện thành, dĩ nhiên sẽ không để chúng ta trở về Tần Môn quan.”
Không có việc gì làm, phó tướng nghe vậy liền có hứng thú hỏi “Vậy Hứa tướng quân có nói, sẽ để chúng ta đi đâu không?”
Chủ tướng dừng lại, không nói gì.
Cam đoan này đương nhiên là do Hứa tướng quân nói riêng lúc bàn bạc kế hoạch, muốn bọn họ hợp tác giúp đỡ.
Khi đó, Hứa tướng quân đã nói sau khi chuyện thành, thánh thượng nhất định sẽ diệt toàn bộ phủ Vĩnh Ninh Công, đến lúc đó gia quyến của Vinh Ninh Công cũng sẽ không giữ lại.
Huynh trưởng của thê tử Vĩnh Ninh Công là chủ tướng ở Ngọc Môn quan.
Ngọc Môn quan là cửa ải biên cương, dẫn thẳng đến Tây Vực, không chỉ quanh năm yên bình, còn có thương đạo buôn bán phát đạt.
Lúc đó Hứa tướng quân nói, sau khi xử lý người Thẩm gia, sẽ giao lại Ngọc Môn quan cho bọn họ.
Trong lòng bọn họ đều biết chuyện này, nhưng cũng biết, trước khi chuyện thành, tuyệt đối không để lộ tin ra ngoài.
Chủ tướng có chút do dự.
Phó tướng nhìn dáng vẻ này của hắn, biết trong lòng hắn có tính toán, nhưng không tiện nói ra ngoài.
Phó tướng cười nói “Tướng quân sợ cái gì? Thuộc hạ trước nay rất kín miệng.
Hơn nữa chuyện Tứ điện hạ lên ngôi đã chắc như đinh đóng cột, chúng ta còn sợ gì nữa?”
Chủ tướng cũng hiểu đạo lý này.
Phó tướng tiếp tục “Huống hồ, chúng ta còn đang canh giữ ở đây, cả một con ruồi cũng không thể bay vào Trường An, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Người nói với thuộc hạ, để thuộc hạ cũng tính sẵn trong lòng, tuyệt đối sẽ không nói với người thứ ba.”
Chủ tướng đã dao động.
“Vậy ngươi nói được phải làm được.” hắn nói
Phó tướng gật đầu lia lịa.
“Hứa tướng quân nói, sau khi chuyện thành …”
Lời của chủ tướng đột ngột kết thúc.
Phó tướng trợn tròn mắt.
Phó tướng thấy một mũi tên sắc nhọn bay qua không trung, ai cũng không kịp phản ứng, đột ngột xé toạc sự yên tĩnh trước mắt.
Mũi tên thình lình xuyên qua cổ họng của chủ tướng, ghim chặt vào tường đá trên lầu cổng thành.
Chủ tướng thậm chí còn không kịp nhắm mắ thì đã tắt thở.
Cùng một lúc, tiếng đao kiếm xuyên qua da thịt, tiếng bước chân hỗn loạn vội vã, tiếng la hét chém gϊếŧ từ dưới thành truyền đến.
Phó tướng thờ người nhìn xuống cổng thành.
Chỉ thấy một đội quân mặc huyền giáp, số người không nhiều, cũng không có tiếng chém gϊếŧ.
Lúc tiến tới chỉ nghe thấy tiếng giáp va chạm, như quỷ binh xông ra từ âm phủ, yên tĩnh lại nhanh chóng, gϊếŧ người không gớm tay.
Cách đó không xa, doanh trại bốc cháy.
Ngọn lửa ngất trời khiến một số tướng sĩ hoảng sợ bỏ chạy khỏi lều trướng.
Một số tướng sĩ định đánh liều gϊếŧ đội quân huyền giáp, đao còn chưa kịp chém xuống thì đã chết dưới lưỡi đao.
Chỉ trong chốc lát, tướng sĩ trong đại doanh đã bị diệt một nửa, hai đội quân còn chưa chính thức đọ sức, thì trận chiến đã kết thúc.
Phó tướng đờ người nhìn về phía xa.
Chỉ thấy một người một ngựa, an tĩnh đứng cách ngoài mười trượng.
Người đó ngồi trên hắc mã, khoác áo choàng đen, dáng người cao lớn.
Trên lưng hắn đeo một cây cung, thoáng nhìn liền biết, mũi tên đoạt mạng chủ tướng vừa rồi, là do hắn bắn.
Phó tướng lúc này mới hoàn hồn, vội đi xuống thành.
Dưới thành vẫn còn tiếng chém gϊếŧ.
Chưa đi được hai bước, phó tướng gặp một thương binh ở cầu thang đang chuẩn bị lên báo tin.
“Tướng quân!” thương binh đó vội nói “Bọn chúng rất đông, chúng ta không cản được!”
Phó tướng vội hỏi “Còn các cổng thành khác thì sao? Doanh trại của chúng ta ở phía Nam, nên phải chịu đòn trước.
Các ngươi lập tức tìm vài người, thoát khỏi vòng vây, báo tin cho các cổng thành khác!”
Thương binh đó liên tục lắc đầu.
“Tướng quân, vừa rồi từ cổng phía Tây có người đến rồi!” thương binh đó nói “Bảy cổng thành còn lại …!nửa canh giờ trước bị bọn chúng âm thầm khống chế, còn không kịp phát tín hiệu!”
Phó tướng sững người.
“Người dẫn binh là ai?” phó tướng sững sờ hỏi.
Thương binh đó lau mặt.
“Là …!Quảng Lăng vương, dẫn kỵ binh Yến Vân đến!” thương binh nói “Hiện giờ bảy cổng thành khác đã bị bọn chúng canh giữ, nghe người đến báo nói, Quảng Lăng vương muốn từ cổng Trường Lạc …!gϊếŧ vào hoàng thành!”
Chỉ trong một canh giờ, tám cửa thành của Trường An đều bị công phá.
Binh ở Tần Môn quan đã nhiều năm không đánh trận, mấy ngày nay vô cùng hời hợt.
Đến hôm nay, khi kỵ binh Yến Vân tấn công, thậm chí còn trước giờ nổi lửa nấu cơm.
Kỵ binh Yến Vân tấn công từ cổng thành phía Bắc, trước tiên công phá cổng thành, sau đó trấn giữ rồi khống chế quân đội Tần Môn quan ngoài thành, nắm đại cục trong tay.
Sau khi chiếm được một cổng thành, kỵ binh Yến Vân chia thành hai đường, cùng lúc công hạ hai phía cổng thành, cuối cùng tập trung ngoài cổng Trường Lạc, gϊếŧ chết chủ tướng, dễ dàng hạ gục cổng Trường Lạc.
Tình hình chiến sự lập tức được gửi đến Ngự án của Tứ hoàng tử.
Tay hắn run lên không kiểm soát được.
“…!Hứa đại nhân.” một lúc sau, hắn ngẩng đầu nói với Hứa tướng đang đứng trong Ngự thư phòng “Bọn họ đến báo, Tiết Yến đã đánh tới cổng Trường Lạc rồi.”
Tiết Duẫn Hoằng biết Tiết Yến không vào bảy cổng thành khác, không phải là vì mấy cổng thành đó chặn được Tiết Yến, mà Tiết Yến đã phong tỏa mấy cổng thành đó để vây bọn họ trong thành Trường An.
Hứa tướng nhất thời không nói gì.
Tiết Duẫn Hoằng đột nhiên đứng lên.
“Tiết Yến làm sao biết được tin tức, làm sao có được binh!” hắn tức giận nói “Hứa tướng, người đã bảo đảm với ta, kế hoạch không có sơ sót, tuyệt đối sẽ không có bất cứ vấn đề gì!”
Hứa tướng im lặng chịu đựng sự tức giận của Tiết Duẫn Hoằng.
Chuyện xảy ra hôm nay cả ông cũng không ngờ tới.
Binh ở Tần Môn quan, vốn ông cũng không định để bọn họ làm gì, chẳng qua dùng để trấn áp đe dọa mà thôi.
……!nhưng lúc này, trấn áp đe dọa không phát huy tác dụng, mà đã dẫn đến một con sói thật sự.
Hứa tướng biết rõ, hiện giờ không ai cứu được bọn họ.
Bọn họ đi một nước cờ mạo hiểm, còn Tiết Yến là kết cục ngươi chết ta sống.
Bây giờ Tiết Yến đã phá vỡ cục diện, kẻ chết dĩ nhiên là bọn họ.
Mà điều này, Tiết Duẫn Hoằng cũng rõ ràng.
Hắn thở hổn hển, một lúc sau mới lại mở miệng.
Giọng hắn khản đặc.
“Hứa đại nhân, ta không thể chết.” hắn nói “Ta không thể chết trong tay Tiết Yến.”
Hứa tướng đương nhiên biết.
Người trước mặt là huyết thống duy nhất của Hứa gia và hoàng tộc mà con gái ông để lại.
Hắn sống, Hứa gia vẫn còn cơ hội, hắn chết, Hứa gia sẽ đi đến đường cùng.
” …!thần lập tức an bài.” ông nói “Nhất định sẽ để điện hạ an toàn rời Trường An.”
Tiết Duẫn Hoằng gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu.
“Vẫn chưa đủ.” hắn nói.
“Hiện giờ đã đến thời khắc cuối cùng, ta không chỉ phải sống mà còn muốn người thân của Tiết Yến, Quân gia, Giang gia, đều phải chết.”