Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 124


Bạn đang đọc Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược – Chương 124


Quân Hoài Lang và Tiết Yến cưỡi ngựa suốt quãng đường, trời vừa sáng ngày hôm nay đã đến quận Tần.
Quận Tần là châu quận cuối cùng ngoài thành Trường An, qua quận Tần là Trường An.

Vì là quan ải cuối cùng ngoài thành Trường An, phòng thủ của quận Tần luôn nghiêm ngặt hơn các châu quận khác, trước giờ tin tức luôn rất linh thông.
Bọn họ một đường đi về phía Bắc, khi đi qua các châu quận khác, dựa vào thân phận của Quảng Lăng vương Tiết Yến liền có thể thông qua gặp trở ngại.
Nhưng khi đến quận Tần, Tiết Yến là khâm sai đại thần được Hoàng thượng an bài đến Giang Nam, nếu không có chiếu chỉ thì không thể tùy ý trở về Trường An, dù thủ quân và quan viên của quận Tần không thể ngăn Tiết Yến, nhưng tin tức Tiết Yến về kinh cũng sẽ lập tức gửi đến Trường An.
Nếu đoán không sai, quân đội Tần Môn quan hiện đang chiếm giữ ngoài thành Trường An.

Khi tin tức vào đến Trường An, chắc chắn bọn chúng sẽ biết rất nhanh.

Lúc đó bọn chúng đã có chuẩn bị, có đánh được hay không là chuyện khác, nếu liều mạng xông vào Trường An thì hậu quả vô cùng thảm khốc.
Đây cũng là điều mà Quân Hoài Lang lo lắng.
Càng ở gần quận Tần, y càng lo lắng không yên.

Tuy nhiên, nhất định phải về Trường An, quận Tần cũng là nơi bắt buộc phải đi qua.
Quân Hoài Lang không nhắc chuyện đó với Tiết Yến, chỉ âm thầm nghĩ đối sách.
Sau khi đến quận Tần, trước tiên phải chào hỏi các quan viên trong quận một lượt, xem thử quan địa phương là người thế nào, thái độ của họ đối với những thay đổi đột ngột trong kinh ra sao.
Nếu có thể đạt được nhận thức chung, suông sẻ đi tiếp, dĩ nhiên là chuyện tốt.

Nếu không thể, cũng có thể nhân cơ hội thử xem có thuyết phục hoặc dụ dỗ được không.

Nếu đối phương là quan viên phe Hứa gia, vậy chỉ có thể nhân cơ hội gϊếŧ hắn, hẳn là Cẩm y vệ có bản lĩnh này …
Suốt dọc đường vẫn luôn suy xét, bọn họ đã đến ngoài quận Tần.
Lúc này trời vừa tờ mờ sáng, cửa thành quận Tần đã mở ra.

Ngoài cổng thành, dân chúng và thương nhân ra vào tấp nập, trước cổng thành canh phòng nghiêm ngặt, có nhiều đội quan binh trấn thủ.
Đoàn người dừng lại, cách ngoài cổng thành vài trượng.

“Hôm nay suốt một đường ngươi không nói gì hết, sao vậy, trong lòng có tâm sự?” Tiết Yến ghìm dây cương, quay đầu hỏi y.
Quân Hoài Lang lắc đầu cười nói “Ta chỉ đang nghĩ cách để qua quận Tần này.”
Cả đường đi, y đã nghĩ đủ loại khả năng và cách thức đối phó trong đầu, bây giờ xem như có tính trước trong lòng, có thể ứng phó được.
Lại thấy Tiết Yến nhướng mày nghi ngờ.
“Chuyện này có gì để nghĩ?” hắn hỏi.
Nói rồi, hắn vung roi ra hiệu cho Cẩm y vệ bên cạnh đi tới.
Lập tức một Cẩm y vệ thúc ngựa chạy đến trước cổng thành.
Cẩm y vệ nói vài câu với một trong số tiểu binh, thấy tiểu binh đó gật đầu rồi chạy vội lên lầu cổng thành.

Một lúc sau, liền có một tướng lĩnh dẫn tiểu binh đó chạy về phía Tiết Yến.
Tiết Yến ngồi trên ngựa, lặng lẽ đợi tướng lĩnh đó đến gần.
“Vương gia!” bước tới trước ngựa, tướng lĩnh đó ôm quyền hành lễ với nghi thức trong quân với Tiết Yến “Đã lâu không gặp vương gia, phong thái còn nổi bật hơn cả khi ở đất Yến!”
Lúc này Quân Hoài Lang mới biết tại sao Tiết Yến bình tĩnh, chẳng lo lắng gì như vậy.
Vị tướng lĩnh ở quận Tần này, hẳn là cựu bộ của hắn ở đất Yến.
Tiết Yến thản nhiên ừm một tiếng “Bổn vương về Trường An một chuyến, ngươi sắp xếp đi.”
Vua Thanh Bình vừa gặp nạn vào tối qua, người ở các châu quận khác đều không biết, nhưng quan viên cấp cao ở quận Tần lại không thể không biết.

Tướng lĩnh đó nghe vậy sắc mặt trở nên đăm chiêu hỏi “Vương gia, chuyện xảy ra ở Trường An đêm qua, người đã biết rồi?”
Quân Hoài Lang nghe vậy giật mình, vội vàng nhìn sang Tiết Yến.
Chỉ thấy lông mày Tiết Yến từ từ cau lại.
“Trường An thế nào rồi?” hắn dừng một chút, mới hỏi.
Tướng lĩnh đó nhìn xung quanh, đến gần Tiết Yến, nhỏ giọng nói “Vừa nãy có tin tức, Hoàng thượng trúng độc, hiện tại độc đã phát tác, biến Hoàng thượng thành xác sống chỉ biết thở …!thượng triều hôm nay, chúng thần trong triều đẩy Tứ hoàng tử lên ngôi, sắp được sắc phong Thái tử rồi.”
Nói đến đây, tướng lĩnh đó cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Chuyện chỉ mới xảy ra vào tối qua, quận Tần cũng mới nhận được tin tức.

Tiết Yến ở Giang Nam xa xôi, sao có thể đến Trường An trước vài ngày?
Tướng lĩnh do dự nhìn Tiết Yến “Vương gia, không phải người về kinh theo chiếu chỉ của Bệ hạ đó chứ?”

Tuy nhiên, Tiết Yến không trả lời ngay.
Tướng lĩnh ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Tiết Yến đang ngồi trên lưng ngựa, tay cầm dây cương, mặt không cảm xúc.
Chỉ có thể thấy, môi hắn mím chặt, khớp xương cằm kéo căng thành lưỡi dao sắc bén.
Tướng lĩnh đó không dám nói nữa.
Quân Hoài Lang đứng bên cạnh cũng đang nhìn Tiết Yến.
Y có thể nhìn ra Tiết Yến đang kìm nén, kìm nén một loại tức giận và tự trách.
Suốt quãng đường mấy ngày qua, y và Tiết Yến cũng đoán được.

Hứa gia nghĩ cách để đưa đội quân Tần Môn quan đến ngoài thành Trường An, điều có thể làm là dựa vào trọng binh để bức vua thoái vị.

Tuy nhiên, bọn chúng có thể dễ dàng bao vây Trường An, muốn xông vào hoàng thành cần phải chuẩn bị tốt, nên sẽ không dễ dàng như vậy.
Dù có nhanh đến đâu cũng không thể hoàn thành kế hoạch trong ngày một hai ngày.
Vì vậy, bọn họ có đủ thời gian đến nơi trấn áp quân phản loạn khi Hứa gia chuẩn bị trở mặt với vua Thanh Bình, đưa quân tiến công vào Trường An.
Tuy nhiên, bọn họ không ngờ Hứa gia sẽ hạ độc.
Chuyện hạ độc không chắc chắn tuyệt đối, nhất định sẽ không ai làm chuyện này trong cung, chưa kể đối tượng hạ độc chính là Hoàng thượng.
Bọn họ hoàn toàn không lường được tình huống như vậy, Quân Hoài Lang cũng biết Tiết Yến tự trách vì điều này.
Y cẩn thận đưa tay kéo ống tay áo của Tiết Yến.
Tiết Yến chậm nửa nhịp, mới quay đầu nhìn sang.
Quân Hoài Lang đối diện với ánh mắt của hắn, chớp chớp mắt an ủi, lặng lẽ nhìn hắn.
Tiết Yến dừng một chút, hơi gật đầu với y.
Tướng lĩnh đứng trước ngựa không nhìn thấy động tác nhỏ của Quân Hoài Lang, mà chỉ thấy Tiết Yến quay người, giống như đang trao đổi ánh mắt với những người phía sau, nhưng lúc quay lại, khí thế trên người dường như khác hoàn toàn.
Tướng lĩnh là một võ tướng thô lỗ, đương nhiên không nhìn ra sự khác biệt.

Nhưng tướng lĩnh đó lại cảm thấy sát khí trên người Quảng Lăng vương và cả hơi thở nguy hiểm vừa rồi đã tiêu tan rất nhiều.
Cảm giác áp bức đang đè nặng trên người mình cũng biến mất một cách khó hiểu.
Tướng lĩnh ngẩng đầu, Tiết Yến đã trả lời.

“Bổn vương biết rồi.” hắn nói “Lần này về kinh, vốn đã được liệu trước, ta về để xử lý chuyện này.

Chỉ cần ngươi đi thu xếp, bổn vương lập tức khởi hành.”
Tướng lĩnh lập tức hiểu Tiết Yến định làm gì.
Hoàng thượng đột ngột trúng độc, Tứ hoàng tử còn chưa vào triều đã bất ngờ lên ngôi.

Dù không ở Trường An, tướng lĩnh cũng biết hơn một năm qua, người thích hợp nhất ngồi vào vị trí đó, ngoài vị vương gia trước mặt, còn có thể là ai?
Bây giờ, vương gia gấp rút về Trường An, đương nhiên muốn đoạt lại những gì thuộc về mình.
Hai mắt tướng lĩnh đó sáng lên, vội nói “Thuộc hạ làm ngay, vương gia cứ việc đi theo thuộc hạ!”
Đến gần giữa trưa, đoàn người một đường đi qua quận Tuần, đến ngoài thành Trường An.

Quả nhiên, từ xa đã thấy một số lượng lớn quân đóng giữ ngoài cổng thành Trường An.
Nếu là đợi thời cơ xuất phát, đạo quân này nhất định sẽ tập trung lại một chỗ, chứ không tản ra thế này.
Bọn chúng canh gác ở các cổng thành, hùng dũng khí thế.

Cổng thành nào cũng đóng chặt, chỉ mở một góc cổng cho người ra vào.

Nhưng mỗi người ra vào đều sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt, y phục hành lý cũng bị lục soát nhiều lần.
Ngay cả khi không có vấn đề gì, cũng phải đút lót đủ tiền mới được cho qua.
Đám quân canh gác này vô cùng kiêu ngạo.

Khi đóng quân ở Tần Môn quan, vốn chẳng giàu có thế này, cũng không chiến đấu gì nhiều, tất cả đều sống bằng lương thực và lương bổng ít ỏi đó.
Bây giờ đến Trường An, tướng quân của bọn họ là con trai của Hứa tướng lừng lẫy trong kinh, nếu tính ra thì Tứ hoàng tử đang ngồi trên long ỷ còn là cháu ngoại của tướng quân bọn họ.
Lúc này bọn họ chỉ cần đóng quân ngoài thành, kiểm tra người ra vào, canh giữ toàn bộ Trường An như lồng sắt không lọt gió, để Tứ hoàng tử thuận lợi lên ngôi Hoàng thái tử, vậy bọn họ sẽ có được công phò tá.
Từ đó, thăng quan phong hầu, bổng lộc ban thưởng, không phải đang vẫy tay gọi bọn họ sao?
Cũng vì vậy, vài doanh trại ngoài thành Trường An tràn ngập không khí kiêu căng đắc ý.
Tiết Yến và Quân Hoài Lang bình tĩnh cưỡi ngựa, từ ngoài thành Trường An vòng đến hướng Bắc, cuối cùng dừng lại một ngọn đồi gần đó.
Tiết Yến ghìm dây cương, đoàn người chậm rãi giảm tốc độ.
“Đến rồi?” Quân Hoài Lang hỏi.
Tiết Yến nhìn về phía trước.
Giữa những ngọn đồi phía xa, từ xa nhìn chẳng thấy gì cả, nhưng hắn biết, kỵ binh Yến Vân sống sót sau trận chiến Yến Vân ba năm trước đang đợi ở đó.

Từ lúc hắn có thể ghi nhớ, thì đã lớn lên trong quân doanh của kỵ binh Yến Vân.
Kỵ binh Yến Vân mặc giáp đen, cầm cờ hắc kim.

Trong tuyết trắng mênh mông vào ngày đông ở đất Yến, màu hắc kim khắp đồi núi đồng bằng chính là khung cảnh mà Tiết Yến đã khắc ghi trong ký ức từ khi còn là một đứa trẻ.
Hắn nhìn sang Quân Hoài Lang.
Chỉ thấy Quân Hoài Lang đi bên cạnh hắn, nhìn về phía trước, tìm kiếm bóng dáng của quân đội.
Tiết Yến biết đội quân hắc kim đã im hơi lặng tiếng ba năm, đang lặng lẽ ẩn nấp trên đồi.
Một cảm xúc rất lạ lan tỏa trong lòng Tiết Yến.
Hắn từ nhỏ không có nơi ở cố định, nhưng bây giờ lại có cảm giác như đã đưa Quân Hoài Lang về nhà của mình.
Cảm giác này khiến tim hắn bất giác đập loạn xạ.
“Đưa tay ra.” hắn đột nhiên nói với Quân Hoài Lang.
Quân Hoài Lang không biết nguyên do, một tay thả dây cương rồi đưa qua.
Qua khoảng cách giữa hai con ngựa, Tiết Yến nắm chặt trong lòng bàn tay y.
Quân Hoài Lang giật mình, cố gắng thoát ra.
Y vùng vẫy vài lần nhưng không thoát được, ngược lại Tiết Yến nắm tay y cưỡi ngựa đi một đoạn, mới nở nụ cười buông y ra.
Quân Hoài Lang vội thu tay lại, muốn trừng mắt với hắn, nhưng lại bắt gặp nụ cười trên mặt Tiết Yến.
Là nụ cười nhẹ nhõm như tìm được chốn về, sẽ không lừa người.
Quân Hoài Lang rút lại những lời quở trách đã tới bên miệng.
“…!lần sau không được càn quấy như vậy.” một lúc sau, y nhỏ giọng nói.
Tiết Yến mỉm cười đáp lại.
“Lát nữa đưa ngươi đi xem, kỵ binh Yến Vân của ta trông như thế nào.” hắn nói.
Quân Hoài Lang gật đầu đáp lại, sau đó nói ra nỗi lo lắng trong lòng “Vừa nãy ta thấy, mấy cổng thành mà chúng ta đi qua có lượng quân rất lớn, tính ra, binh lực của bọn chúng không dưới một trăm ngàn.”
Tiết Yến nghe vậy, quay đầu nhìn lại ngoài thành Trường An.
Từ xa có thể thấy doanh trại ngoài cổng thành gần nhất.

Trời chưa tới trưa, doanh trại đã nhóm lửa nấu nướng rồi.
Tiết Yến giễu cợt xem thường.
Đám binh nuôi thành phế vật ở Tần Môn quan này, dù có gấp ba gấp năm lần thì có gì phải sợ?
Hắn quay đầu lại, giơ tay nghiêng người trên lưng ngựa, dùng đốt ngón tay xoa má Quân Hoài Lang.
“Không đáng để sợ.” hắn nói..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.