Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 126


Bạn đang đọc Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược – Chương 126


Cổng Trường Lạc đột nhiên mở toang.
Từ xưa vương triều thay đổi, chỉ cần có liên quan đến quân đội phân tranh, vậy dân chúng ắt sẽ gặp tai họa.

Mấy ngày trước, Trường An cũng chỉ bị trọng binh bao vây, trong thành gần như trở thành một tòa thành chết.
Dân chúng và thương nhân trong ngoài thành nếu muốn ra vào, không ai tránh khỏi bị lột ba lớp da.

Không những phải khám xét người cẩn thận mà còn phải đút lót cho lính canh ngoài cổng thành, dù vậy, có thể thông qua cũng là may mắn rồi.
Không ít đoàn thương nhân bị mắc kẹt trong ngoài thành, không thể ra cũng chẳng thể vào, rất nhiều dân chúng vùng khác không thể về nhà.

Trong nhà một vài người xảy ra chút chuyện lớn nhỏ, cũng kẹt trong thành không thể ra vào.
Nhưng không ai dám nói nhiều.
Hiện giờ trong kinh rối tinh rối mù, cả hoàng thượng cũng mắc bệnh lạ, hôn mê bất tỉnh, bọn họ còn dám cầu mong gì nữa?
Chỉ mong đến cuối cùng sẽ không chiến tranh, sẽ không đánh vào trong thành.
Nhưng sáng nay, ngoài thành vẫn xảy ra đánh nhau.
Sau buổi trưa, các cổng thành từ Bắc đến Nam lần lượt bị đóng lại.

Toàn bộ Trường An bị giam cầm, chỉ có thể nghe thấy tiếng chém gϊếŧ mơ hồ và tiếng đao kiếm nổ lửa của cuộc chiến ngoài thành.
Mãi đến chiều, cổng Trường Lạc mới mở.
Cổng Trường Lạc dẫn thẳng đến phố Trường Lạc, đi thẳng về phía Bắc, có thể đến cổng Tuyên Võ ngoài hoàng thành.
Lúc này, phố Trường Lạc rộng thênh thang có thể chạy được cỗ xe tám ngựa kéo vắng tanh, không một bóng người.

Dân chúng trong thành sớm đã nhận được tin, ai nấy đều trốn trong nhà, đóng chặt các cửa.
Bọn họ biết dù bên nào thắng, quân đội đều sẽ xông vào thành.
Khi quân đội tiến vào thành, ít nhiều cũng sẽ có hỗn loạn, thậm chí không biết liệu có xảy ra đánh nhau trên đường phố trong thành hay không.

Hơn nữa, binh lính vào thành, không có lý do gì để về tay không, tám phần là sẽ có cướp bóc một phen, dù có khóa chặt cửa cũng vô dụng.
Suy cho cùng mấy ngày trước Trường An chỉ mới bị bao vây đã loạn bát nháo, hiện tại quân đội vào thành, làm sao chịu để yên chứ?
Dân chúng trong thành trốn trong nhà, những ngôi nhà mặt tiền dè dặt nhìn ra ngoài qua kẽ hở của cửa sổ.
Cổng thành rộng mở, xa xa có thể nghe thấy tiếng vó ngựa và áo giáp va chạm.

Giống như tiếng sấm rền vang lan truyền khắp thành.
Toàn quân an tĩnh chỉnh tề, xếp thành hàng vào thành từ cổng Trường Lạc.


Mọi người nhìn qua cửa sổ, thấy một đội quân mặc huyền giáp đang đi về phía Bắc dọc theo phố Trường Lạc.
Đội ngũ rất dài, có hàng nghìn người vào thành.

Nhưng khi quân đội đi qua, cả con phố khôi phục yên tĩnh và thanh bình, không hề bị ảnh hưởng.
Dân chúng trong thành thoáng nhìn liền biết mình đã tránh được một kiếp.
Chủ soái vào thành nhất định một vị tướng quân nghiêm khắc chính trực.
Dân chúng không khỏi cảm khái, may mắn thay họ là người thắng trận.
Dần dà, khi quân đội đi xa, một vài người mới dám xuống đường.

Một lúc sau, có tướng sĩ đến thông báo cho từng nhà rằng trong ngày hôm nay tám cổng thành có thể lưu thông bình thường trở lại, ai muốn qua cổng có thể chuẩn bị trước giấy tờ chứng nhận, có thể ra vào ngay hôm nay.
Phố Trường Lạc không mất nhiều thời gian để khôi phục lại yên bình và sôi động thường ngày.
Tuy nhiên, sau khi thở phào nhẹ nhõm, họ trở nên tò mò.
“Quân đội vào thành từ đâu đến?” trong một trà lâu có người bắt đầu hỏi.
Đương nhiên, mọi người đều không rõ lắm.

Nhưng có người nói “Mặc huyền giáp, nghe nói là kỵ binh Yến Vân của đất Yến năm đó.”
Người khác hỏi “Đất Yến? Hai năm trước không phải đất Yến thất thủ rồi sao?”
Người đó lắc đầu, nói “Dù đất Yến không còn, nhưng kỵ binh Yến Vân vẫn còn một phần.

Nghe nói đã được sáp nhập vào một đội quân khác, không biết tại sao hôm nay lại đến.”
Có người đột nhiên hỏi “Kỵ binh Yến Vân? Có thể hiệu lệnh cho quân đội đất Yến, chẳng lẽ là Quảng Lăng vương?”
Đại danh của Quảng Lăng vương như sấm bên tai ở Trường An.
Năm đó, mọi người đều biết hắn trời sinh là sát tinh, vừa sinh ra đã bị đưa tới đất Yến.

Chuyện đất Yến thất thủ hai năm trước, nghe nói cũng liên quan đến mệnh cách của hắn.
Chẳng qua từ đầu năm ngoái, khi được phong vương xây phủ, Quảng Lăng vương ngày càng có quyền thế trong triều, đến Hứa tướng cũng không dám chọc vào hắn.
Dân chúng trong thành Trường An không biết thế cục triều đình, nhưng họ cũng biết Hứa tướng là một nhân vật có thế lực dưới một người trên vạn người.

Nếu hắn còn lợi hại hơn cả Hứa tướng, chẳng phải sớm muộn gì cũng trở thành hoàng đế sao?
Ai nấy đều có phỏng đoán này, chỉ là không dám nói ra.
Lúc này, khi nhắc tới Quảng Lăng vương, mọi người đều cảm thấy có lý.

Hiện giờ muốn làm Thái tử, nắm quyền lực là ai? Là Tứ hoàng tử.

Còn Quảng Lăng vương là Ngũ hoàng tử.

Bây giờ hoàng thượng mắc bệnh lạ, chẳng phải hai người sẽ rơi vào hoàn cảnh thắng làm vua thua làm giặc sao?
Lúc này, trong lòng mọi người đều hiểu.
Có người nói “Không phải ai cũng nói Quảng Lăng vương là sát tinh sao? Ta lại cảm thấy rất tốt …”
Trong lòng mọi người dĩ nhiên cũng suy nghĩ như vậy, chẳng qua không ai dám trở thành người đầu tiên nói ra mà thôi.

Bây giờ quân đội vây ngoài thành đã bị khống chế, mọi người cũng trở nên lớn gan hơn.
Nghe vậy, ai cũng nhao nhao phụ họa theo.
“Quân đội ngoài thành trước đó nói là phụng chỉ, nhưng mấy ngày qua đã làm ra những chuyện gì?”
“Phải đó, bọn họ nói không cho phép quân đội kháng chỉ về kinh, nhưng bọn họ nhốt chúng ta làm gì?”
“Cửa tiệm phải trả tiền thuê, làm ăn cần mua hàng, mấy ngày nay náo loạn khiến không ai được yên, lỗ không biết bao nhiêu tiền.”
“Theo ta thấy, so với Tứ điện hạ, Quảng Lăng vương này tốt hơn nhiều.”
“Mệnh cách gì chứ, chắc là bói sai rồi? Chuyện xem mệnh này dù gì cũng có lúc xem không đúng mà …”
Mọi người trong trà lâu bàn tán rồi dần dần bắt đầu khen ngợi Tiết Yến.
Đột nhiên, có người nói “Vừa nãy ta nhìn rất kỹ, người dẫn đầu có thể là Quảng Lăng vương.”
Những người khác vội vàng hỏi “Trông như thế nào?”
Người đó nghiêm túc “Dĩ nhiên là tư thế oai hùng, cao lớn dũng mãnh, có dáng vẻ của người trời rồi! Chỉ là …”
“Chỉ là cái gì?”
Người này suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu không nói gì.
Chỉ là lúc đó, dường như hắn nhìn thấy không chỉ có một người không mặc huyền giáp, mà có đến hai người.
Chỉ là không biết, ai mới là Quảng Lăng vương?
———
Phố Chu Tước là con phố đầu tiên nằm ngoài hoàng thành, hai bên phố là phủ trạch của các quan lớn thế gia.
Đại quân dừng ở đây.
Tiết Yến ghìm dây cương, quay sang nhìn Quân Hoài Lang.
“Ngươi về nhà trước đi.” hắn nói.
Quân Hoài Lang gật đầu.
Bây giờ tình hình trong cung không ổn định, Tiết Yến và Tiết Duẫn Hoằng đương nhiên sẽ vạch rõ sinh tử.


Với thân phận của Quân Hoài Lang không thích hợp tham gia vào chuyện này, cũng biết không có chuyện gì cần y làm nữa.
Y nhìn Tiết Yến gật đầu, thấy Tiết Yến quay đầu nhìn y chăm chú.
“Mọi chuyện cẩn thận.” Quân Hoài Lang căn dặn.
Tiết Yến gật đầu đáp lại.
“Yên tâm.” hắn nói “Ta hiện tại cũng không dám chết.”
Quân Hoài Lang khẽ cười mấy tiếng.
“Vậy ta yên tâm rồi.” y nói.
Nói rồi, y quay đầu ngựa, một mình rời khỏi đội ngũ kỵ binh Yến Vân, đi về phía phố Chu Tước.
Đi được vài bước, y quay đầu lại, Tiết Yến cũng đang nhìn y.
Tiết Yến không nói thêm gì, nhưng đôi mắt đó sâu thẳm lạ thường.
Quân Hoài Lang chợt cảm thấy hiện tại y không phải không có việc cần làm.
Bây giờ y có một sự thôi thúc rất mạnh mẽ.
Y muốn về nhà, thẳng thắn rõ ràng nói với người nhà chuyện giữa y và Tiết Yến.
———
Trong cung dĩ nhiên là có mật đạo.
Sau khi Tiết Duẫn Hoằng và Hứa tướng thương lượng, Hứa tướng trước tiên lên kế hoạch để hắn chạy trốn từ mật đạo trong cung.

Tuy mật đạo này chỉ có thể thông tới hoàng thành, nhưng thành Trường An rộng lớn như vậy, muốn tìm một người cũng như mò kim đáy bể.
Bọn họ mang tài liệu và Ngự ấn của vua Thanh Bình.

Bọn họ đã tính toán xong, muốn ngụy tạo thánh chỉ của vua Thanh Bình, ngụy tạo mật chỉ được viết trước khi ông mắc bệnh, sắc phong cho Tứ hoàng tử làm Thái tử.
Tranh đoạt hoàng vị, không chỉ phụ thuộc vào việc ai có thế lực lớn mạnh phía sau, ai có hùng binh dồi dào, mà còn phải xem ai danh chính ngôn thuận.
Đến lúc đó, bọn họ tìm cách để Tiết Duẫn Hoằng rời Trường An đến Tần Môn quan.

Bọn họ có thể dùng số binh còn lại ở Tần Môn quan.

Khi đó, bọn họ chiếu cáo thánh chỉ, Tiết Duẫn Hoằng mới là người kế thừa đại nghiệp, dù Tiết Yến có ngồi trên ngai vàng, thì cũng sẽ là phản tặc mưu quyền soán vị.
Khi đó, bọn họ sẽ có cơ hội chống trả.
Tiết Duẫn Hoằng bước vào mật đạo.
Mật đạo trong Ngự thư phòng, đi hết đường ra ngoài có thể thông đến phía Đông hoàng thành.

Ban đầu bọn họ không biết, nhưng Tiết Duẫn Hoằng có Linh Phúc bên cạnh, hắn quanh năm đi theo vua Thanh Bình, nên cũng biết nơi ẩn thân này.
Linh Phúc khởi động cơ quan, bảo bọn họ phải đưa mình chạy trốn cùng.
Một nhóm người giơ cao đèn, đi vào mật đạo.
Mật đạo khá tối và hẹp.


Mật đạo này được xây khi tiền triều tu sửa hoàng cung, nhiều năm không sử dụng, sớm đã hoang phế.

Con đường quanh năm không ai quét dọn, chẳng những không có đèn mà còn bốc lên mùi ẩm mốc.
Tiết Duẫn Hoằng loạng choạng bước đi, trước giờ chưa từng nhếch nhác như vậy.
Hắn nghiến răng nghiến lợi.
“Sỉ nhục hôm nay, ta sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần!” hắn nói.
Hứa tướng theo sau, nghe lời hắn nói, tuy trong lòng vẫn lo lắng, nhưng cũng an tâm phần nào.
Ông sợ Tiết Duẫn Hoằng sợ hãi, từ đó tham sống sợ chết, thì trăm năm cơ nghiệp của Hứa gia cũng sẽ bị hủy trong chốc lát.
“Điện hạ có ý chí như vậy, thần vô cùng yên tâm.” ông nói “Tuy hiện giờ Hứa gia không còn như xưa, nhưng vẫn có một ít binh mã, một ít tiền bạc cứu viện khẩn cấp.

Điện hạ cứ thẳng tay mà làm, trong nhà nhất định dốc sức trợ giúp điện hạ trở về Trường An.”
Tiết Duẫn Hoằng nghiến răng nói “Còn Tiết Yến, ta muốn hắn chết không được yên ổn.”
Hứa tướng gật đầu.
“Ước tính thời gian, Tiết Yến lúc này vẫn chưa vào thành, chúng ta có thể trốn thoát an toàn.” ông nói “Chỉ là điện hạ vẫn phải thận trọng, đừng nóng vội nhất thời.

Những chuyện này phải đợi chúng ta tạo ra thánh chỉ, lui về Tần Môn quan, rồi tiếp tục tính toán.”
Tiết Duẫn Hoằng đáp lại.
Mấy người vật lộn để tiến về phía trước.
Hoàng thành rất lớn, Ngự thư phòng còn ở giữa hoàng thành.

Tiết Duẫn Hoằng đi suốt quãng đường đến khi chân tay mềm nhũn, áo khoác bám đầy rong rêu, vạt áo dính đầy bùn, lúc đó hắn mới nghe thấy Linh Phúc nói.
“Đến rồi!” Linh Phúc nói “Điện hạ đừng gấp, lối ra ở ngay trước mặt!”
Tiết Duẫn Hoằng chỉ cảm thấy mình sắp nôn mửa vì mùi mốc trong mật đạo, nghe vậy liền vội vàng nhìn về phía trước.
Trong nơi u tối, Linh Phúc đưa tay về phía trước, chạm vào cánh cửa ngầm.
“Ra ngoài là một góc nhỏ bên ngoài tường thành.” Linh Phúc vừa nói vừa đẩy cửa “Theo hướng của điện hạ, nơi này hẻo lánh, không ai lui tới.”
Vừa nói xong, cánh cửa được đẩy ra, ánh sáng rực rỡ lập tức tràn vào.
Dù Tiết Duẫn Hoằng trước giờ luôn ung dung nhàn nhã, nhưng lúc này lại có chút nôn nóng, vội vàng thò đầu về phía ánh sáng.
Tuy nhiên, còn chưa kịp hít thở không khí trong lành, Tiết Duẫn Hoằng đã ngây người.
Một chiếc ghế được đặt ở lối ra mật đạo, ngồi ở đó chính là Tiết Yến.
Hắn bắt chéo chân, một tay vịn tay ghế, một tay chống cằm.

Hai bên phía sau hắn là đội quân huyền giáp xếp thành hàng, giống như bức tường thành không thể phá hủy.
Tiết Duẫn Hoằng ngây người nhìn đôi mắt màu hổ phách đó.
Chỉ thấy trong đôi mắt đó không có kiên nhẫn, lạnh lẽo như băng.
“Tiết Duẫn Hoằng, còn tưởng ngươi thông minh, không ngờ lại ngu xuẩn thành thế này.” khóe môi hắn nhếch lên thành một vòng cung lạnh lùng, lộ ra nụ cười chế giễu.
“Tất cả mật đạo trong hoàng cung nằm ngay bên cạnh Đông Xưởng, ngươi cho rằng, ngươi có thể chạy đi đâu?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.