Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 56: Bị Ám Toán ?


Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 56: Bị Ám Toán ?

Thiên Thánh Thành, dù hiện tại là ban đêm nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt. Một phần là do Thiên Thánh Thành là đại thành của Thiên Thánh Môn, do Thiên Thánh Môn trực tiếp quản lý. Một phần quan trọng hơn là đang trong thời gian diễn ra đại hội Tứ Môn Tranh Tài, nơi đây vốn đã náo nhiệt lại càng thêm đông đúc gấp bội, ngày cũng như đêm luôn luôn đông đúc.

Đã từng dạo chơi một lần nên đám người Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim cũng quen đường, ba người mang bộ võ phục màu đen, trên hông mang theo một chiếc đai biểu hiện cấp bậc, trên mặt mang theo một tấm khăn bịt mặt đề phòng dịch bệnh…(Lại viết nhầm a)….đề phòng có người nhận ra sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ.

Mà hiện tại ở Thiên Thánh Môn hội tụ gần như toàn bộ thế lực lớn nhỏ trong Phong Vân Sơn, thế nên có không ít loại người, đám người Vũ Lôi Phong mặc áo đen trùm khăn che mặt nên cũng không có ai chú ý đến họ, dù sao các khách nhân mặc đồ đen che mặt cũng không ít.

Thời gian Tứ Môn Tranh Tài diễn ra, Thiên Thánh Môn cấm mọi hành vi ẩu đả và gây mất trật tự trong Thiên Thánh Thành, thế nên khắp các ngõ ngách trong Thiên Thánh Thành luôn có đệ tử Thiên Thánh Môn trông coi, nơi đây vì thế nên tuy đông đúc thế nhưng lại vô cùng trật tự, sau việc các đệ tử Phong Lôi Môn bị đám người Huyết Hồng Bang gây sự, Thiên Thánh Môn lại càng phái thêm nhiều đệ tử trông coi Thiên Thánh Thành.

– Này anh yêu, em muốn uống tà tưa.

– Ô kê em yêu há miệng ra

– AAAAA

Trong một quán ăn vặt ở góc thành, Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đang cùng nhau ăn uống linh tinh thỏa thích theo ý muốn của Linh Nhi. Vũ Lôi Phong đã sớm cho hai nàng và bản thân uống thuốc chống béo nên không sợ hai cô nàng thành lợn, Linh Nhi muốn ăn cái gì hắn sẽ cho nàng ăn cái đó. Linh Nhi hiện tại đang hát bài ca Tà Tưa mà Vũ Lôi Phong dạy cho, Lưu Thiên Kim ngồi một bên cố gắng nín cười, tính cách ngây ngô của Linh Nhi đúng thật không nên bị ràng buộc, Vũ Lôi Phong không muốn Linh Nhi học cách ứng xử gia giáo đúng là có lí do.

Vũ Lôi Phong ngồi nhìn hai cô nàng đùa giỡn với nhau, cảm xúc thổn thức ban nãy tiêu tan đi rất nhiều, đặt chân đến nơi Đại Lục Thúy Hằng này, có hai nàng làm bạn, hắn còn cần gì nữa.

Một tiếng, hai tiếng…Bốn tiếng…

Mãi đến nửa đêm, Vũ Lôi Phong hai tay bị hai mỹ nhân kéo đi hết chỗ này đến chỗ kia trong Thiên Thánh Thành, hầu như tất cả các tiệm quần áo hai nàng đều lao vào, trang sức khắp nơi chỉ cần hai nàng thích thì Vũ Lôi Phong sẽ mua cho. Vũ Lôi Phong thân là Tam Thiếu Gia Phong Lôi Môn, hắn đương nhiên không có thiếu tiền, mà Lưu Thiên Kim cũng là tiểu thư Lưu Gia lớn nhất nhì trong Phong Lôi Thành, tất nhiên cũng không có thiếu thốn y phục cùng trang sức, thế nhưng nữ nhân chung quy vẫn là nữ nhân, luôn thích la cà trong chợ a.

Vũ Lôi Phong sắc mặt tái nhợt, bị hai cô gái lôi đi như vậy còn mệt hơn cả luyện quyền pháp, đôi lúc thấy tiệm bán vũ khí và Nguyên Linh Khí hắn mới sà vào xem một chút, thế nhưng không có món nào vừa ý hắn cả, đồ trong Hệ Thống KOF còn tốt hơn nhiều.

– Oáp…Buồn ngủ quá à, ta về đi.

Cuối cùng Vũ Lôi Phong cũng nghe được một tin mừng, Linh Nhi buồn ngủ bắt đầu đòi về, Vũ Lôi Phong nhanh chóng không chút chần chừ mà đáp ứng.

Ba thân ảnh rời khỏi đám đông trong Thiên Thánh Thành, bắt đầu trở về Thiên Thánh Môn đình viện của Phong Lôi Môn. Họ không biết rằng, từ trên mái nhà gần đó, có một bóng đen luôn dõi theo họ, ánh mắt bóng đen này lăng lệ bắn ra sát khí nhàn nhạt.


Vụt

Theo từng bước di chuyển của ba người Vũ Lôi Phong, bóng đen kia nhảy qua nhảy lại trên từng mái nhà, bay qua các ngọn cây thật nhẹ nhàng từ từ tiếp cận đám người Vũ Lôi Phong, thân ảnh này di chuyển nhẹ nhàng mà mượt mà đến mức đám đông trong Thiên Thánh Thành không có ai nhận ra hành tung của hắn.

– Ba thiên tài của Phong Lôi Môn, đáng tiếc các ngươi vẫn chưa kịp trưởng thành, sự tồn tại của các ngươi sẽ là mối đe dọa thật lớn đến chỗ đứng của Phong Vân Môn, thôi thì chỉ có thể trách các ngươi quá có tài nên trời đất ghen ghét.

Bóng đen liên tục phóng qua các ngọn cây, chỉ còn cách Vũ Lôi Phong bọn họ vài chục mét.

Mà bóng hình màu đen kia sau khi đáp lên một cành cây cách ba người Vũ Lôi Phong không xa thì đột nhiên dưới tán cây có một thanh âm ung dung truyền ra.

– Không biết là bằng hữu phương nào? Lại có hứng thú với mấy đứa nhỏ nhà ta vậy?

Bóng đen kia chợt dừng lại tại cành cây kia, hắn đứng đó, lộ ra bộ hắc y đen tuyền, bịt kín toàn bộ dung nhan chỉ chừa lại ánh mắt lăng lệ đầy sát khí.

Mà ngay góc nhánh cây, có một thân ảnh đã ngồi đó từ lúc nào, hắn ta ngồi ung dung, chân bắt chéo khoác tay dựa lên thân cây, trên tay cầm một vò rượu nhỏ đang ngồi đó nhâm nhi, có lẽ đã sớm ngồi đó đợi tên hắc y đến.

– Ngươi là… Vũ Lôi Vân.

Thân ảnh áo đen đừng lại, nhìn sang Vũ Lôi Vân hỏi.

– Tại hạ bất tài, chính là Vũ Lôi Vân chưởng môn Phong Lôi Môn, không biết các hạ cần gì ba đệ tử Phong Lôi Môn ta mà theo đuôi chúng lâu như vậy.

Vũ Lôi Vân vẫn ung dung ngồi đó, hắn nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng quanh người bắt đầu có sóng dao động, không khí và không gian quanh người bắt đầu vặn vẹo, ánh mắt âm trầm, ánh mắt Vũ Lôi Vân bắn ra hàn ý nhìn chằm chằm vào tên hắc y nhân.

– Thế hệ thiên tài Phong Lôi Môn ta cũng muốn nhìn một chút mà thôi, cáo từ.

Thân ảnh áo đen kia dường như có điều cố kỵ liền mau chóng rời đi, Vũ Lôi Vân lại không có đuổi theo mà vẫn ngồi đó, ánh mắt tỏa ra hàn ý.

– Muốn diệt hạt giống tốt của Phong Lôi Môn, các ngươi sợ chúng ta tranh hấp ngôi vị của các ngươi sao? Khốn kiếp, chờ đó cho ta.


Vũ Lôi Vân nói xong thân ảnh liền biến mất không thấy.

Khi thân ảnh của tên áo đen đạp không rời đi, Vũ Lôi Phong bất giác cảm nhận được gì đó, hắn liền quay đầu lại nhìn lên bầu trời phía xa, ánh mắt khó hiểu.

– Lôi Phong, anh sao vậy?

Lưu Thiên Kim thấy Vũ Lôi Phong giật mình liền hỏi.

– Không biết nữa, anh vừa cảm thấy gì đó phía sau, thế nhưng lại không có gì cả.

Mà không đợi Vũ Lôi Phong phải nghĩ nhiều, lập tức trước mặt hắn hiện ra một thân ảnh, người này thân hình hùng vĩ, trên thân mặc một bộ trường bào xanh lục, người này không phải ai khác chính là phụ thân hắn, Vũ Lôi Vân.

– Ba người các ngươi, không chịu an phận trong đình viện, nửa đêm lại chạy loạn đi đâu hả?

Vũ Lôi Vân vừa mới xuất hiện liền trừng mắt với Vũ Lôi Phong.

– Phụ thân, con ở trong đình viện buồn chán quá nên mới cùng Lôi Phong ra ngoài chơi, người đừng trách anh ấy nữa mà.

Linh Nhi liền tròn xoe mắt nhìn Vũ Lôi Vân, sức sát thương của loli vô cùng khủng khiếp a, Vũ Lôi Vân không tài nào nổi giận với nàng được, hắn liền phất tay ý bảo Vũ Lôi Phong mau quay về.

Trong đình viện của Vũ Lôi Phong, Vũ Lôi Vân nhìn ba người với ánh mắt nghiêm túc.

– Lôi Phong, ban nãy con có cảm nhận được khí tức không đúng phải không?

Vũ Lôi Phong nhớ lại cảm giác khó hiểu ban nãy liền gật đầu.

– Hừ, nếu lúc đó không có ta ở đó, sợ rằng chỉ ngay khi con cảm nhận được có điều không đúng thì ba đứa đã chết rồi có biết không hả.


Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim lập tức khiếp sợ nhìn Vũ Lôi Vân.

– Phụ thân, ý người là lúc nãy bọn con bị thích khách theo đuôi, muốn giết chúng con sao?

Lưu Thiên Kim nhìn Vũ Lôi Vân hỏi.

Vũ Lôi Vân không nói gì, hắn chỉ gật đầu một cái.

– Nhưng chúng con đâu có gây sự với ai đâu? Sao lại muốn ra tay với chúng con cơ chứ?

Linh Nhi khó hiểu hỏi Vũ Lôi Vân.

Vũ Lôi Phong không nói gì từ nãy đến giờ, hiện tại hắn mới ngưng trọng mở miệng.

– Sợ rằng có kẻ lo sợ thiên phú của chúng con đi.

Vũ Lôi Vân nhìn Vũ Lôi Phong nói

– Ta cũng nghĩ vậy, kẻ ra tay mặc hắc y, bịt mặt rất kỹ, khí tức Nguyên Lực hùng hậu không kém gì ta.

Vũ Lôi Phong lại nói

– Phụ thân, không lẽ là đám người Thiên Thánh Môn, Âm Phong Môn và Vũ Đài Môn sao?

Vũ Lôi Vân lại lắc đầu nói.

– Ta không cho là như vậy, hoặc cũng có thể là như vậy, hoặc là…

Vũ Lôi Vân nói đến đây liền đứng dậy không nói tiếp nữa, hắn dặn dò ba người nên thành thật ở lại trong đình viện không nên đi đâu mới tốt, tránh cho có người muốn mạng của họ.

Dặn dò xong xuôi, Vũ Lôi Vân mới rời đi.


– Lôi Uy, Lôi Danh.

Về đến đình viện, Vũ Lôi Vân liền gọi hai người Vũ Lôi Uy và Vũ Lôi Danh đến kể lại mọi chuyện của đám người Vũ Lôi Phong tối nay gặp phải.

Sau một lúc, Vũ Lôi Uy ánh mắt lộ ra vẻ tức giận nói.

– Đáng chết, còn dám đánh chủ ý lên tam đệ, không biết là kẻ nào lớn mật như vậy.

Vũ Lôi Vân nói.

– Hiện tại, tam đệ các con và Linh Nhi đang gặp nguy hiểm, chúng ta không nên buông lỏng bất cứ thời gian nào, hai con thay nhau theo chân chúng nó, một khắc cũng không rời, nếu có chuyện gì lập tức thông tri cho ta biết.

– Phụ thân, chúng ta hiểu được.

Vũ Lôi Uy và Vũ Lôi Danh liền nói, thân ảnh lao ra ngoài, thẳng hướng đình viện của Vũ Lôi Phong.

– Coi Phong Lôi Môn ta không có người sao, đợi Vũ Lôi Phong trưởng thành, một Phong Vân Sơn có là gì?

Trong đình viện của Vũ Lôi Phong

– Để lộ ra thiên phú cũng là một điều không hay, để bảo vệ bản thân, bảo vệ Linh Nhi và Thiên Kim, ta phải mau chóng tăng cường thực lực. Mà muốn tăng cường thực lực thì phải thắng cho bằng được Tứ Môn Tranh Tài này.

Vũ Lôi Phong thầm nhủ, vụ việc hôm nay khiến cho Vũ Lôi Phong cảm thấy không ổn. Hiện tại vẫn còn một nhiệm vụ của Tiểu Na giao cho nhưng chưa hoàn thành. Chính là vô địch Tứ Môn Tranh Tài, sau khi vô địch hắn sẽ được gấp đôi không gian Nguyên Lực và đột phá lên cấp độ Lục Tú, đây sẽ là một bước tiến lớn trên con đường tu luyện của hắn.

– Linh Nhi, Thiên Kim.

Vũ Lôi Phong ánh mắt khẽ đổi, hắn phải chuẩn bị một chút để nắm chắc vòng thi cuối cùng của Tứ Môn Tranh Tài, nếu lần này hắn không thể vô địch thì cả đời này cũng không thể đột phá nữa.

– Ra sân đi, anh dạy hai em vài chiêu mới, ngày mốt phải quyết tâm giành chức vô địch.

Hết chương 56…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.