Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 57: Vòng Bo Rực Lửa
Sáng sớm, Thiên Thánh Môn bao phủ trong màn sương mỏng nhàn nhạt, từng cơn gió nhè nhẹ thổi mang théo cái lạnh của mùa xuân, thế nhưng không khí nơi đây lại không hề lạnh lẽo một chút nào, ngược lại nơi đây từ lúc mặt trời chưa nhô lên đã vô cùng ồn ào và náo nhiệt, không khí hiện tại vô cùng sôi trào.
Từng dòng người chen chúc, xô đẩy nhau cùng tiến về Quảng Trường Thiên Thánh Môn, nơi đây từ canh tư đã chật kín người, những người đến chậm cũng chỉ có thể đứng thành đám đông quanh khu vực rìa quảng trường mà thôi.
Không khí nô nức như vậy bởi vì hôm nay là ngày thi đấu cuối cùng của Đại Hội Tứ Môn Tranh Tài, là phần thi được chờ mong nhất của mỗi kỳ đại hội.
Khắp các khu vực mọc lên không ít bàn đặt cược, hiện tại Phong Lôi Môn xuất hiện nhiều thiên tài nên tỷ lệ đặt cược cho họ không nhiều, tỷ lệ chỉ là một ăn hai, tính ra chỉ lời lãi một chút mà thôi. Đội Âm Phong Môn lại được nhiều người đặt cược hơn với tỷ lệ một ăn mười, ví dụ ngươi đặt một triệu cho đội Âm Phong Môn, nếu họ vô địch, ngươi sẽ có mười triệu.
Mà đội Vũ Đài Môn và Thiên Thánh Môn lại có tỷ lệ bồi vô cùng cao, đều là một ăn một trăm, thế nhưng bằng thực lực hiện ra trước mắt của hai đội cũng chẳng có mấy ai muốn cược họ chiến thắng. Đa phần chỉ đặt Âm Phong Môn và Phong Lôi Môn mà thôi.
Đúng bảy giờ sáng, bầu trời trên Quảng Trường bắt đầu có gió thổi nhè nhẹ, luồng gió này càng lúc càng mạnh, chúng phát ra từ trong Thiên Thánh Môn Ngay lúc đó, từ trong Thiên Thánh Môn có bốn đạo lưu quang bay tới.
Nhìn kỹ sẽ thấy, bốn đạo lưu quang màu vàng này là bốn con Nguyên Yêu Thú to lớn bay đến từ xa xa, chúng là Thiên Thánh Yêu Ưng của Thiên Thánh Môn, trên lưng mỗi con Thiên Thánh Yêu Ưng đều có hàng chục thân ảnh đứng đó, chính là bốn đội đại điện cho Tứ Đại Môn Phái, gồm năm thành viên tham gia Tứ Môn Tranh Tài, chưởng môn mỗi môn phái và một số trưởng lão cấp cao trong bổn môn.
Chưa bay tới quảng trường thế như tiếng rít gào của bốn con Thiên Thánh Yêu Ưng đã như một tiếng sấm vang lên bên tai mọi người. Trên lưng bốn đầu Thiên Thánh Yêu Ưng, có năm thân ảnh nhảy xuống quảng trường, phân biệt bốn góc quảng trường là bốn đội.
Vũ Lôi Phong, Linh Nhi, Lưu Thiên Kim và Hắc Bạch Song Sát nhanh chóng đáp xuống vị trí của Phong Lôi Môn rồi ngạo nghễ đứng đó. Năm người của Âm Phong Môn cũng đáp xuống một góc, ánh mắt Trần Lệ nhanh chóng tìm kiếm thân ảnh áo bào đỏ đen kia, thấy ánh mắt của hắn chợt đảo qua mình, Trần Lệ liền mỉm cười gật đầu một cái.
Hai đội Vũ Đài Môn và Thiên Thánh Môn đáp xuống, ánh mắt Đặng Tiến Hòn oán hận nhìn Linh Nhi, hắn vẫn không quên được một đá của Linh Nhi lúc đó, do hắn quá sơ ý mà mất đi cơ hội.
Sau đó, Đặng Tiến Hòn lại nhìn qua Thiên Thánh Môn, hắn thoáng gật đầu với Từ Thiên Nữ, nàng cùng nhẹ gật đầu với hắn, hai mắt nhìn nhau đều lộ ra ẩn ý sâu xa nào đó.
Sau khi ổn định lại đội hình và tiếng huyên náo xung quanh, vị trưởng lão phụ trách dẫn chương trình lại bước ra, hắn ung dung bước đi, thần thái đúng mức. Sau khi đi đến giữa sân rộng, hắn chắp tay cúi chào bốn phương tám hướng.
– Chào mừng quý vi đến với ngày thi đấu cuối cùng của Tứ Môn Tranh Tài!
Giọng của vị trưởng lão này phát ra càng lúc càng lớn, khán giả xung quanh bắt đầu nhiệt huyết sôi trào.
– Hiện tại sẽ thi đấu vòng ba của đại hội, vòng thi này mang tên: Vòng Bo Rực Lửa.
Từng tràng pháo tay vang lên như sấm dậy, đây mới mà phần thi chứng tỏ thực lực của tất cả thí sinh trong Tứ Môn Tranh Tài.
– Trước khi bắt đầu vòng thi thứ ba, ta sẽ nhắc lại một chút về hình thức thi đấu của Vòng Bo Rực Lửa.
– Tất cả các thí sinh đều tiến vào một không gian bí cảnh do Thiên Thánh Môn chúng ta chuẩn bị sẵn, khi bước vào, mỗi người sẽ được dịch chuyển đến một khu vực ngẫu nhiên trên không gian này.
– Trong bí cảnh Vòng Bo Rực Lửa, giống như một khu rừng sinh thái khổng lồ, bên trong cỏ cây xanh tươi, có cả hàng trăm chủng loài Nguyên Yêu Thú rình rập.
– Mà khi bước vào sẽ dịch chuyển ngẫu nhiên, mỗi người một nơi, thế nên đây cũng có thể nói là phần thi cá nhân, nếu không may gặp phải kẻ địch mạnh mà không phải đồng minh thì chỉ có thể trách vận khí các ngươi không tốt.
– Bí cảnh Vòng Bo Rực Lửa là một hòn đảo rộng khoảng mười ngàn cây số vuông, theo thời gian, sẽ có một vòng tròn bằng lửa bao bọc xung quanh bí cảnh, vòng tròn này chính là Vòng Bo Rực Lửa, nó sẽ từ từ thu lại cho đến khi nhỏ đến mức cả bí cảnh chìm trong ngọn lửa.
– Bất cứ ai ra khỏi phạm vi Vòng Bo Rực Lửa quá ba giây đều sẽ bị loại, người cuối cùng còn đứng trong phạm vi của Vòng Bo Rực Lửa sẽ là người vô địch, đồng nghĩa với môn phái đó đạt đệ nhất.
– Người cuối cùng của môn phái nào rời khỏi Vòng Bo Rực Lửa trước thì sẽ mang danh hiệu đệ Tứ, cứ như vậy mà tính Đệ Tam và Đệ Nhị, Đệ Nhất là người cuối cùng còn trong Vòng Bo Rực Lửa.
– Trong địa phương bí cảnh này, thực lực của tất cả thí sinh đều không có bị áp chế, đều là thực lực chân chính của mỗi người, hơn nữa, nơi đây không phải là ảo cảnh mà là thực sự, vậy nên các vết thương khi chiến đấu sẽ hoàn toàn là thật, tất nhiên sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
– Các thí sinh có thể trực tiếp loại đội của người khác bằng cách hạ gục thành viên bên họ, trong Vòng Bo Rực Lửa có một cấm chế Nguyên Lực, bất luận tuyệt kỹ của các thí sinh mạnh mẽ như thế nào đi nữa, khi chạm vào người sẽ bị áp chế xuống vừa đủ để gây ngất xỉu, sau đó sẽ bị loại.
Vị trưởng lão sau khi thông báo luật thi đấu xong dừng lại nhìn qua mọi người, Vũ Lôi Phong không có xa lạ gì cách thi đấu này, Vòng Bo Rực Lửa này cũng không khác gì việc chạy Bo ở Trái Đất a, có điều lần này chính bản thân hắn chạy Bo chứ không phải tựa game PUBG nữa.
– Được rồi, các thí sinh có câu hỏi gì không?
Vị trưởng lão quay sang hỏi đám thí sinh trên quảng trường. Để chắc chắn họ không có bất kỳ sai sót nào trong Vòng Bo Rực Lửa.
– Ta có điều không rõ.
Lê Hùng Dũng của Âm Phong Môn giơ tay lên hỏi.
– Bí cảnh nằm ở đâu? Tình huống trong bí cảnh có ai biết không?
Vị trưởng lão liền trả lời.
– Bí cảnh được Tứ Đại Môn Phái chúng ta thay nhau tiếp quản để tổ chức Tứ Môn Tranh Tài mỗi năm năm, về phần tình huống trong bí cảnh Vòng Bo Rực Lửa đều có hình chiếu thời không để khán giả quan sát trận đấu.
– Còn nữa, lần Vòng Bo Rực Lửa thu hẹp đầu tiên sẽ rất chậm, càng về sau sẽ thu lại càng nhanh, các ngươi lưu ý không khéo lại ngủ quên mà bị loại.
Sau một lát, không còn ai thắc mắc hay có ý kiến về Vòng Bo Rực Lửa nữa, từ trên đài cao ở quảng trường có bốn thân ảnh bay ra, chính là bốn người Vũ Lôi Vân, Phong Tiểu Nhã, Hạ Mộng Phàm và Đặng Vũ. Bí cảnh Vòng Bo Rực Lửa đều do bốn vị chưởng môn nắm giữ, phải có đủ bốn người mới có thể mở ra.
Bốn người liền đứng thành bốn góc, họ quay mặt vào nhau, ánh mắt chớp động, thủ ấn phức tạp không ngừng được kết xuất.
– Lôi Phong, Âm Phong, Thánh Phong, Vũ Phong. Tứ phong hội tụ, Vòng Bo Rực Lửa. Khai!
Bốn người đồng thanh quát, từ trong tay bắn ra bốn đạo tinh quang nối với nhau thành một hình vuông, chính giữa hình vuông là một khoảng không hỗn độn đen kịt.
– Tất cả các ngươi, mau chóng nhảy vào không gian Vòng Bo Rực Lửa. Là Long hay Trùng, chạy Bo xong sẽ rõ.
Đám người Vũ Lôi Phong nghe vậy liền nhanh chóng đi tới không gian đen kịt kia, Vũ Lôi Phong nắm chặt tay Linh Nhi và Lưu Thiên Kim, hắn gật đầu với Hắc Bạch Song Sát.
– Hắc Huynh, Bạch Huynh. Bảo trọng
– Đệ cũng vậy.
Nói xong, Hắc Bạch Song Sát nhảy thẳng vào không gian hỗn độn, liền biến mất không thấy.
– Vũ Lôi Phong, ngươi bảo trọng, ta chờ ngươi cùng toàn lực đánh một trận.
Trần Lệ nhìn qua Vũ Lôi Phong khẽ nói, sau đó cùng đám người Âm Phong Môn lao vào không gian bí cảnh.
– Ta cũng đi thôi.
Vũ Lôi Phong kéo tay Linh Nhi và Lưu Thiên Kim cùng đi về phía trước, hắn cùng hai nàng nhảy vào trong không gian kia.
Lập tức, Vũ Lôi Phong cảm nhận được quanh người như quay cuồng, thân thể bị một lực hút cực mạnh kéo đi, Vũ Lôi Phong nhanh chóng ôm chặt lấy Linh Nhi và Lưu Thiên Kim thì phát hiện ra hai nàng đã không còn bên cạnh nữa.
Khi thí sinh cuối cùng bước vào hố đen kia, vòng xoáy khép lại biến mất trong không trung, ngay lập tức có một khoảng không gian cực lớn hiện ra trên sân quảng trường, đây là hòn đảo bí cảnh Vòng Bo Rực Lửa thu nhỏ đển mọi người biết tình hình trong bí cảnh, mặt khác còn có hai mươi màn hình nhỏ hiển thị hình ảnh của mỗi người trong các môn phái.
Có tổng cộng bốn cột, mỗi cột lại có năm màn hình quy tụ lại, mỗi cột là màn hình của năm thành viên từng đội.
Trong màn hình Phong Lôi Môn, Vũ Lôi Phong sau một lúc bị quay mòng mòng như chong chóng liền cảm giác mình đang đứng trên mặt đất, hắn liền mở mắt ra.
Xuất hiện trước mắt hắn là một khu rừng bao la mênh mông bát ngát, cây cối trong đây vô cùng tươi tốt, có không ít cây có tuổi đời hàng trăm năm, tán cây cực kỳ lớn, hơn nữa còn có trời xanh, có mặt trời như thật, còn có tiếng róc rách của con sông gần đó.
Vũ Lôi Phong nhanh chóng phát hiện ra, nơi đây có vô vàn dã thú và Nguyên Yêu Thú, cơ hồ là đủ các loại, cấp sao cũng chỉ từ 1 đến 4 sao mà thôi, Nguyên Yêu Thú 5 sao còn chưa dễ gặp như vậy.
– Đây là bí cảnh Vòng Bo Rực Lửa sao?
Vũ Lôi Phong cẩn thận quan sát xung quanh, hắn nhanh chóng nhảy lên một cái cây, bằng vài động tác chuyền cành đã lên tới ngọn, sau đó hắn nhanh chóng nhảy sang một cái cây khác cao hơn. Đến khi đứng trên ngọn cây cao nhất khu vực đó, Vũ Lôi Phong mới phóng tầm mắt nhìn xung quanh bí cảnh.
Nơi đây khắp nơi đều bao phủ bời một màu xanh ngắt, nhìn từ trên cao cũng chỉ có thể thấy cây cối mà thôi, trên bầu trời xanh kia còn có vài chú chim bay lượn, vô cùng nhàn nhã, đây thực sự là cảnh thật chứ không phải ảo cảnh như Đấu Trường Vô Lý, hòn đảo này bị Tứ Đại Môn Phái phong ấn lại để phục vụ cho Tứ Môn Tranh Tài.
Phóng tầm mắt ra xa xa, Vũ Lôi Phong chợt thấy một cái bóng màu đỏ lao từ dưới tán cây lên một ngọn cây khá cao phía xa, Vũ Lôi Phong nhận ra ngay người đó.
-Trần Lệ?
Hết chương 57…