Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 55: Bay Lắc
Sau một ngày thi đấu đỉnh cao, đám người bốn môn phái lần lượt về lại đình viện của mình. Lễ trao giải của vòng hai – Đấu Trường Vô Lý diễn ra rất nhanh, mỗi đội đều được một cái huy chương tương ứng.
Đội Phong Lôi Môn nhận được năm huy chương bằng Vàng kim sáng chói mắt, đội Thiên Thánh Môn thì được năm cái huy chương Bạc, Thiên Thánh Môn được huy chương Đồng, về phần Vũ Đài Môn đành ngậm cục tức mà lãnh năm cái huy chương Sắt.
Tuy vậy, mỗi huy chương đều được trang trí và điêu khắc vô cùng tinh xảo, đều có ánh sáng chói mắt bắn ra. Suy cho cùng để làm đồ lưu niệm rất tốt.
Sau khi về đến đình viện, Vũ Lôi Vân mở đại tiệc chiêu đãi toàn bộ người Phong Lôi Môn đi theo, vòng ba hai ngày sau mới diễn ra, hiện tại bốn đại môn phái quyết định để tất cả các đội nghỉ ngơi khuây khỏa tinh thần trong hai ngày để có phong độ đỉnh cao nhất cho vòng thi quyết định.
Mà trong buổi chiều hôm nay, sau khi vòng hai – Đấu Trường Vô Lý kết thúc, tin tức về Phong Lôi Môn nhanh chóng dùng tốc độ chóng mặt mà lan truyền khắp Phong Vân Sơn.
Tin tức Phong Lôi Môn vốn trong ba kỳ đại hội trước cơ hồ là yếu nhất hiện tại lại quật khởi, Vòng một – Tài Năng giành được Đệ Nhất, lại còn bỏ xa tất cả các đội khác, không ngừng lại ở đó, vòng hai – Đấu Trường Vô Lý liên tục chiến thắng, bằng chiến lược thần sầu mà một đường đắc thủ.
Mà bộ ba nhi đồng của Phong Lôi Môn lại càng làm cho người ta chú ý. Lưu Thiên Kim với trí tuệ vô cùng sắc bén, trong bộ não ấy dường như không có kiến thức gì nàng không biết, trong phần thi Trí Tuệ, đề vừa đọc xong đã có câu trả lời. Hơn nữa, Lưu Thiên Kim mới 16 tuổi đã có tu vi Ngũ Tú Nhất Trọng, làm cho bao người ngưỡng mộ và ghen ghét.
Về phần Linh Nhi, cô nàng nhanh chóng có vô cùng nhiều sự chú ý, còn hơn cả Lưu Thiên Kim, 14 tuổi đã có thể tu luyện Nguyên Lực, điều này đã làm cho mọi người vô cùng chấn động, thế nhưng không những thế, Linh Nhi lại còn mang tu vi Ngũ Tú Nhất Trọng giống hệt Lưu Thiên Kim. Mà điều khủng bố nhất là, Linh Nhi được cho là người mang thiên phú tư chất SSR, nàng có thể phát động ra đến hai loại Nguyên Lực là Phong và Băng.
Đáng chú ý nhất là Vũ Lôi Phong, đây là người thu hút nhiều ánh mắt nhất trong Tứ Môn Tranh Tài năm nay. 16 tuổi tu vi Ngũ Tú Cửu Trọng Đỉnh Phong, tu vi như vậy vô cùng cao thâm a, nên biết, hầu hết thiên tài đỉnh cấp trên Đại Lục Thúy Hằng này khi 18 tuổi cũng chỉ ở tu vi Ngũ Tú mà thôi.
Về thủ đoạn, Vũ Lôi Phong được cho là bậc thầy, kiếm pháp Phong hệ của hắn vô cùng khủng bố, có thể tru sát người trong phạm vi cực lớn, nhất là một chiêu cuối cùng khi đánh với Trần Lệ, hắn bạo lộ Phong Nguyên Lực và Hỏa Nguyên Lực, cộng với Băng Nguyên Lực khi cùng Linh Nhi đóng băng đám người Vũ Đài Môn, Vũ Lôi Phong được xác định mang trên người ba loại thuộc tính Nguyên Lực là Băng, Hỏa và Phong.
Mà điều này lại kéo thêm một thông tin làm người nghe hoảng hốt, đồn rằng chỉ có tư chất UR trong truyền thuyết mới có thể thi triển ba loại thuộc tính Nguyên Lực mà thôi, Vũ Lôi Phong này khả năng rất lớn mang theo tư chất UR.
Tư chất UR, đây là tư chất chưa từng có ai sở hữu cả, đồn đại rằng tư chất này chỉ có trong truyền thuyết, nhiều người còn không tin nó thực sự tồn tại.
Nói chung, hiện tại toàn bộ Phong Vân Sơn đều đổ dồn ánh mắt vào Phong Lôi Môn.
Mà Âm Phong Môn Trần Lệ cũng được rất nhiều người chú ý, không chỉ vì vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp mà còn vì thực lực cực mạnh của nàng, nghe đồn Trần Lệ có khả năng đặc biệt goi là Bạo Huyết, sau khi dùng sẽ tăng tiến tu vi lên rất nhiều.
Tóm lại, năm nay mỗi môn phái đều có đệ tử bất phàm, Thiên Thánh Môn có Từ Thiên Nữ, Thánh Phong Hộ Thể của nàng cũng nhận được rất nhiều sự chú ý. Vũ Đài Môn có Đặng Tiến Hòn, tên này cổ quái thế nhưng thực lực lại rất mạnh.
Vòng ba của Tứ Môn Tranh Tài hai ngày nữa sẽ lại diễn ra, đây là một trận đấu mà cả Phong Vân Sơn phải chờ đợi năm năm mới được xem, hiện tại ai ai cũng vô cùng chờ mong.
…
– Đặng Vũ, ngươi ra đây một chút.
Trong đình viện Vũ Đài Môn, Đặng Vũ đang ngồi bắn thuốc lào thì nghe thấy âm thanh vang lên bên tai, hắn liền nghi hoặc mở cửa ra nhìn lên bầu trời.
– Hạ Mộng Phàm, ngươi đến đây làm gì?
Nhìn thấy Hạ Mộng Phàm, Đặng Vũ khó hiểu hỏi.
– Ngươi không định mời ta vào trong thật sao?
Hạ Mộng Phàm cười cười hỏi, ánh mắt nháy nháy mấy cái như đang ra hiệu.
– Được, nếu Hạ Chưởng Môn không chê thì mời vào, ta có đem thuốc lào vị ngọn cỏ ven đường nổi tiếng của Vũ Đài Môn, đảm bảo kéo một hơi có thể khiến Hạ chưởng môn với được mây.
– Hảo, vậy ta không khách khí
Hạ Mộng Phàm nói xong lại cùng Đặng Vũ đi vào trong đình viện, bộ dạng vẫn có vẻ lén lén lút lút chứ không giống đi thăm nhau một chút gì.
Sau khi bố trí một đạo cấm chế quanh đình viện, Đặng Vũ lúc này mới hỏi Hạ Mộng Phàm.
– Như thế nào? Ngươi đến đây không phải chỉ để thăm ta đúng không?
Hạ Mộng Phàm nhấp một ngụm trà xanh, hắn nói
– Ta đến vì trận đấu hai ngày sau
…
Trong đình viện Phong Lôi Môn, Vũ Lôi Phong đưa cho Vũ Lôi Vân tấm hình mà hắn chụp đội Vũ Đài Môn cả năm người bị đóng băng thành một khối.
– Phụ thân, con nhìn ra người với Đặng Vũ Chưởng Môn có vẻ không mấy hợp nhau a.
Vũ Lôi Vân cười cười, hắn nói
– Lúc trẻ ta với hắn đánh nhau không ít, chuyện xưa khó lòng nói hết.
Vũ Lôi Phong cũng không có hỏi nhiều, Linh Nhi ban nãy vô tình khoe Vũ Lôi Phong tấm ảnh hắn chụp lại chiến tích của mình, thế là Vũ Lôi Vân nằng nặc đòi thêm một tấm để đi làm cho tên Đặng Vũ kia tức chết, Vũ Lôi Phong cũng chỉ đành đưa cho Đặng Vũ thêm một tấm.
– Ha Ha Ha, Tốt tốt, không ngờ con còn có thể vẽ đẹp như vậy, vẽ không hề khác gì ngoài đời a.
Vũ Lôi Vân nhìn vào bức họa trong tay, cảnh tượng năm người Đặng Tiến Hòn, Lưu Danh, Lưu Tình, Đặng Thúy Vy và Trần Tử Nhi bị đóng băng đứng bất động trong cục băng to hơn mười mét khiến Vũ Lôi Vân sảng khoái không thôi, thế giới này không có khái niệm máy ảnh, Vũ Lôi Phong cũng không định giải thích mà nói hắn vẽ ra luôn cho nhanh.
– Được rồi, các con nghỉ ngơi đi, ta đi trước. tối mai lại đến đình viện, ta sẽ nói rõ quy tắc thi đấu vòng ba, nhân tiện sẽ bàn chiến lược thi đấu luôn.
– Vâng!
Đám người Vũ Lôi Phong đáp, trong đình viện lúc này có cả Hắc Bạch Song Sát, đối với đại tiệc này họ cũng không khách khí, các món Vũ Lôi Phong mang ra lại vô cùng mới lạ nên họ rất ưa thích. Mà Hắc Bạch Song Sát cũng đã chính thức hòa nhập cùng Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim. Sau mấy ngày chiến đấu, họ rốt cuộc đã hiểu thêm rất nhiều về Vũ Lôi Phong, càng thêm kính nể hắn vài phần, nếu không phải Vũ Lôi Phong còn nhỏ tuổi không chừng đã gọi hắn là tiền bối.
Sau một hồi nhậu nhẹt bét nhè bằng Number One, đám người Vũ Lôi Phong thu dọn bãi chiến trường ăn uống rồi lại ra ngoài nhìn lên trời cao.
Nhìn hàng ngàn hàng tỷ vì tinh tú trên bầu trời, Vũ Lôi Phong thở dài một tiếng, thấm thoát hắn đã đến Đại Lục Thúy Hằng này bốn tháng, cuộc sống nơi đây vô cùng thoải mái, thoải mái hơn ở Trái Đất quá nhiều, thế nhưng Vũ Lôi Phong vẫn không bỏ được ký ức nơi đó, hắn vẫn nhớ mẫu thân, nhớ hồng nhan của mình, nhớ các chiến hữu ở Trái Đất, nhớ luôn cả những kẻ thù của mình ở kiếp trước.
Lưu Thiên Kim thấy Vũ Lôi Phong luôn u buồn nhìn lên trời cao, từ lúc nàng tiếp xúc với hắn những lần đầu tiên ở Phong Lôi Môn, Lưu Thiên Kim đã nhận ra hắn có thói quen này, nam nhân này dường như trong lòng luôn luôn có một bầu tâm sự nặng nề trong lòng.
– Anh có tâm sự sao?
Lưu Thiên Kim khẽ dựa đầu vào vai Vũ Lôi Phong, ánh mắt nàng cũng nhìn lên bầu trời đầy sao kia.
– Đợi đến lúc thích hợp anh sẽ nói cho em nghe.
Vũ Lôi Phong khẽ vuốt mái tóc mềm mại của Lưu Thiên Kim, hắn ở thế giới này cũng đã tìm được niềm vui trong cuộc sống của mình.
Linh Nhi cũng đã ngồi bên cạnh hắn, đôi chân nhỏ nhắn kia luôn luôn đung đưa, giống như đang chạy trong tưởng tượng vậy. Trong miệng dường như còn đang ngân nga giai điệu nào đó.
Khẽ đưa tay bóp bóp đôi gò má của Linh Nhi, Vũ Lôi Phong mỉm cười hỏi.
– Linh Nhi, em đang hát bài gì đó, hát to lên một chút.
– Hả Hả, Dạ
Linh Nhi giật mình rồi sau đó mỉm cười gật đầu, nàng ngân nga..
– Người theo hương hoa mây mù giăng lối, làn sương khói phôi phai đưa bước ai xa rồi…
Vũ Lôi Phong mỉm cười, Linh Nhi luôn là người giúp hắn thoải mái hơn mỗi lúc nhớ nhà.
– Ta đi dạo đi
Vũ Lôi Phong nắm tay hai người Linh Nhi và Lưu Thiên Kim, không hiểu sao hắn muốn đi một lúc, đi vô định, chỉ cần không ngồi một chỗ.
– Vâng, đi cho tiêu cơm còn ăn tiếp hihi.
Linh Nhi đồng ý ngay.
– Trước khi đi thay bộ đồ nào nhìn bần bần một tý đã, đề phòng lại bị để ý giống hôm nọ.
Vũ Lôi Phong nói, lần trước bị đám người kia chặn đường, tuy không có nguy hiểm nhưng phiền toái như vậy hắn cũng không muốn gặp.
Một lúc sau, cửa đình viện mở ra, có ba thân ảnh một nam hai nữ mặc y phục màu đen, bên hông còn đeo một chiếc đai, nam anh tuấn tiêu sái, mang đai trắng tua, nữ một hồn nhiên thiên thành, một người cơ trí thanh tú, bên hông đeo một cái đai xanh lá.
Sau một hồi không biết mặc gì, rốt cuộc cả ba mặc Võ phục đi dạo, bộ Võ phục này trong tình huống bình thường cũng không có quá tệ, dùng để đi dạo cũng không sao.
Ba người cùng nhau đi về Thiên Thánh Thành, hòa mình vào trong đám người tấp nập.
– Ba đứa này, hiện tại để lộ ra lực lực sẽ khiến không ít người nhìn chằm chằm vào, vậy mà dám không nói tiếng nào đã muốn một mình đi dạo nơi đất lạ, đúng là không thể nào yên tâm được mà.
Vũ Lôi Vân trên ngọn cây liền hóa thành một cái bóng hòa cùng cơn gió bám theo Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim. Ba người hiện là bảo bối của Phong Lôi Môn, hắn không thể nào mắc chút sai lầm nào.
Hết chương 55…