Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 271: Đoàn Viên
– Vũ Lôi Phong! Ngươi giúp ta giết tên kia, xem như bổn tọa nợ ngươi một ân tình!
– Mà bổn tọa lại không muốn mình nợ ai bất kỳ điều gì cả, thế nên thứ này cho ngươi!
Giọng nói từ chín tầng trời lần nữa vang lên, mặt đất khẽ rung nhẹ một cái, sau đó không còn thấy hiện tượng gì nữa
Một lúc sau, vẫn không có gì xảy ra
– Ủa? Alo?
Vũ Lôi Phong đần thối mặt ra tại chỗ, hắn đảo mắt nhìn quanh, nhưng ngoài máu thịt của Đại Trưởng Lão Phong Vân Môn ra thì xung quanh chẳng có cái khỉ gì
– Làm gì có thứ gì? Ơ…?
Vũ Lôi Phong nhìn qua nhìn lại, nhìn một vòng quanh người mình, tay không ngừng vỗ vỗ khắp nơi, cũng nhìn mặt đất, bầu trời một vòng
Không có gì lạ thường, có chăng chỉ là những ánh mắt đờ đẫn nhìn hắn như nhìn quái vật từ trên khán đài
– Chẳng lẽ bị lừa? Không đúng! Người ta là người thế nào? Trước mặt toàn bộ cường giả tám khu vực mà còn có thể làm ra chuyện này sao? Chắc chắn do ta nhìn chưa kỹ!
Vũ Lôi Phong thầm nhủ, hắn vẫn chăm chú quan sát khắp nơi, cũng cẩn thận nhắm mắt lại cảm nhận mọi thứ trong cơ thể mình.
Không có gì xảy ra
Chúng nữ thấy Vũ Lôi Phong vẫn đang loay hoay, cũng cẩn thận tìm kiếm xung quanh.
Lớp lá chắn bảo vệ Thúy Hằng Thiên Đế ban cho đã sớm tan biến ngay khi đòn thế của Vũ Lôi Phong nổ tung, các nàng và mấy thiên kiêu khác không hề bị tổn thương tẹo nào, chỉ dính chút bụi thôi
Đám khán giả hiện tại mới lấy lại tinh thần, các cường giả tám khu vực đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Vũ Lôi Phong
Dù Đại Trưởng Lão Phong Vân Môn có bị trói thì sao? Thúy Hằng Thiên Đế chỉ giam cầm hắn, hoàn toàn không phong ấn tu vi của hắn, toàn bộ các thủ đoạn vẫn tùy thời có thể kích hoạt
Vậy mà Vũ Lôi Phong, lại có thể một chiêu giết chết một Phi Hồn Cảnh Bát Trọng như vậy, bọn họ thực sự sợ hãi, không tự chủ được mà đem bản thân mình thầm so sánh với Đại Trưởng Lão, thử nghĩ xem nếu bản thân cũng hứng chịu công kích cỡ đó thì sẽ xảy ra chuyện gì
Hơn nữa, kẻ này mới chỉ là một Ý Hồn Cảnh Tam Trọng thôi đấy, nếu để hắn đột phá lên Hư Hồn Cảnh, vậy chẳng phải Phi Hồn Cảnh Cửu Trọng hắn cũng làm thịt được?
Một kẻ biến thái đến cực hạn, sở hữu tới chín loại thuộc tính, hắn còn là người sao?
Trong đầu bọn họ, vô vàn cảm xúc ngổn ngang, rất nhiều suy nghĩ luân phiên chạy trong não hải, từng suy tính, từng đối sách không ngừng hiện lên
Vũ Lôi Phong hiện tại không có nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ đang cay cú
– Tìm lâu như vậy vẫn chẳng thấy cái gì…có thật là tên Thúy Hằng Thiên Đế này đáng tin cậy không vậy?
Mắng thầm trong lòng, Vũ Lôi Phong lắc đầu không quan tâm nữa, chín phần là hắn bị lừa
Đúng lúc này, một tiếng ngáp nhẹ vang lên trong đầu, Tiểu Na trong hệ thống đã tỉnh lại, nàng uể oải kéo con chó bông màu hường lên ôm
– Tiểu Na! Nàng dậy rồi!
– Ừm!
– Nàng ổn không?
– Ta không sao…
– Nàng sao vậy? Cái ngữ điệu này không thích hợp a!
– Chứ ngươi muốn thế nào?
– Tiểu Na cute hột me của ta đâu?
– Đây!
– Ta không thấy! Na này hơi cục súc!
– Người ta mới ngủ dậy! Muốn ăn đập hả?
….
– Xin lỗi…ta sai!
– Hứ!
Dỗ mãi mới hết dỗi, Tiểu Na mới đảo mắt nói với Vũ Lôi Phong
– Ngươi gặp may rồi! Đồ người kia cho ngươi không phải thứ tầm thường đâu!
Vũ Lôi Phong nhìn ngó một lúc, đâu có thấy cái gì đâu? Cẩn thận suy xét một chút, nhìn trong hệ thống khắp mọi ngõ ngách cũng không thấy có cái gì mới, Vũ Lôi Phong ngáo ngơ nhìn Tiểu Na
– Ta đâu thấy gì đâu?
Tiểu Na thở dài, kéo chăn lên đắp, lười biếng nói
– Ở trong Thiên Mệnh Không Gian đó, ta sợ nó gây chú ý nên nhanh chóng thu vào rồi, hồi nãy mặt đất chấn động ngươi không cảm nhận được hả?
Vũ Lôi Phong mắt sáng lên, đúng a, ngay khi Thúy Hằng Thiên Đế nói tặng quà cho hắn, mặt đất khẽ chấn động một lát
– Tiểu Na! Nàng vẫn chu đáo như vậy!
– Khéo nịnh! Ra ngoài đi! Ta muốn ngủ chút xíu!
– Nàng ngủ ngon! Yêu nàng!
Vũ Lôi Phong vẫy vẫy tay, Tiểu Na trề môi đáp lại
– Không thèm!
Vũ Lôi Phong cười tươi, Tiểu Na như vậy mới đúng là Tiểu Na của hắn
Mở mắt ra, Vũ Lôi Phong nhìn lên trời cao, hai tay ôm quyền thi lễ
– Đa Tạ Thúy Hằng Thiên Đế ban thưởng!
Không có âm thanh đáp lại, nhưng Vũ Lôi Phong biết chắc chắn, người kia có thể nghe thấy
Đúng là như vậy, trong không gian hỗn độn, một thân ảnh đứng lơ lửng trong đó, ánh mắt thoáng dao động khó hiểu
– Cảm Tâm Môn sao lại biến mất trong khoảnh khắc như thế? Ta chỉ vừa thả ra thôi mà? Dường như tiểu tử này lại còn biết rõ ràng như vậy!
– Xem ra tên này không đơn giản như ta nghĩ, sau lưng hắn còn có một tồn tại đoán chừng khủng bố hơn cả ta!
Thân ảnh lẩm bẩm một lúc, sau đó hòa vào không gian hỗn độn, biến mất không thấy
Bên trên khán đài, từng ánh mắt đố kị ghen ghét xen lẫn tò mò nhìn Vũ Lôi Phong chằm chằm, không biết Thúy Hằng Thiên Đế cho hắn thứ gì?
Vũ Lôi Phong dùng ánh mắt trấn an nhìn chúng nữ, Thúy Hằng Thiên Đế tặng hắn Cảm Tâm Môn đúng là vô cùng bất phàm, không thể để lộ được.
Tiểu Na làm như vậy quả thật vô cùng sáng suốt
Lại nhìn qua Phượng Yên Đan, cô nàng này cũng đang nhìn chằm chằm hắn
Khẽ nở một nụ cười khổ, Vũ Lôi Phong từ từ tiến lại khu vực các thí sinh.
Hắn có thể nhận ra ánh mắt Phượng Yên Đan đang từ ngơ ngác phức tạp dần chuyển sang hình viên đạn, chắc chắn đang nhớ lại mấy lần bị hắn chiếm tiện nghi nha
– Cẩu Trưởng Lão! Ngươi có định điều khiển nốt cái đại hội này không? Mấy lão bà của ta đợi dài cổ rồi kìa!
Vũ Lôi Phong lạnh nhạt nhìn Hắc Y Trưởng Lão dẫn chương trình, dù có náo loạn thế nào đi nữa, đại hội Thập Đại Cường Giả vẫn phải tiếp tục tổ chức, nếu không phong ấn sẽ mãi không giải trừ, nếu vậy hắn phải ở đây tới già sao?
Hắc Y Trưởng Lão oán hận nhìn Vũ Lôi Phong, nhưng hắn chỉ oán hận mà thôi, vì sau lưng Vũ Lôi Phong vẫn còn thêm tám tên phân thân giống nhau y hệt đi theo.
Một thằng hắn còn đánh không lại, ở đây có tận chín thằng, đánh bằng niềm tin à?
Mặc kệ hắn nghĩ gì, chín Vũ Lôi Phong đồng thời đi về phía chúng nữ, trong lúc đi, các Thiên Ảnh Phân Thân đồng loạt giải trừ, từng làn khói trắng bay lên, từng cái phân thân biến mất
Vũ Lôi Phong nhíu chặt mày, khuôn mặt trở nên dữ tợn hơn một chút, hắn cắn răng chịu đựng đau đớn nơi cánh tay phải
Khi thi triển Tiểu Na Liên Hoàn Thủ Lý Kiếm, mỗi người đều phải chịu đựng lực lượng hủy diệt của mỗi cái phi tiêu, hiện tại tám phân thân đã tiêu biến, bao nhiêu mệt mỏi đau đớn đều cộng dồn về bản thể
Ngay lập tức, Vũ Lôi Phong cảm nhận được cơn đau khủng khiếp nơi cánh tay, cùng với đó là sự mệt mỏi đến cùng cực vì cùng lúc thi triển chín cái Thủ Lý Kiếm, hắn run lên mãnh liệt, đôi chân thất thểu đi từng bước đến chỗ chúng nữ
Nhìn cánh tay đầm đìa máu tươi, gương mặt trắng bệch cùng bộ dạng thất thểu của Vũ Lôi Phong, đám người Linh Nhi, Lưu Thiên Kim, Hồ Điệp Y và Trần Lệ không kìm được nước mắt, cả đám không còn giữ ý tứ nữa, lao thẳng vào người hắn ôm chặt
– Rốt cuộc huynh trở về rồi!
Người mạnh mẽ nhất, lại là người khóc to nhất.
Trần Lệ ôm thật chặt Vũ Lôi Phong khóc lớn
Linh Nhi cũng không kém, nàng lọt thỏm trong vòng tay của Vũ Lôi Phong và Trần Lệ, vẫn gắt gao ôm chặt lấy lồng ngực nam nhân
Lưu Thiên Kim đứng cạnh Vũ Lôi Phong, nàng bình tĩnh nở nụ cười vui vẻ, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn hắn
Hồ Điệp Y thì bận bịu, ngay khi chạy đến đã nhét một viên thuốc vào miệng Vũ Lôi Phong, sau đó không ngừng thi triểu Sinh Mệnh Nguyên Lực vào cánh tay hắn để trị thương.