Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 270: Lạc Trôi


Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 270: Lạc Trôi


Từng tiếng từng tiếng, dù rất nhỏ, nhưng đối với Đại Trưởng Lão hiện tại, nó như từng tiếng sấm nổ bên tai, mỗi tiếng rắc là một lần hắn giật bắn người
Rắc Rắc! Loảng Xoảng!
Từng vết nứt càng lúc càng lan rộng, Đại Trưởng Lão dùng hết sức ngăn cản, nhưng hắn hoàn toàn tuyệt vọng a, lực lượng của hắn vẫn bị ba cái phi tiêu chết tiệt kia triệt tiêu với tốc độ không nhanh không chậm, căn bản là không thể chống lại được
Ánh mắt Đại Trưởng Lão tuyệt vọng hoàn toàn, nhìn một đống khe nứt trên quang tráo chi chít như mạng nhện.

Hắn buông xuôi rồi, hiện tại phòng ngự đã bị vỡ, nhục thân của hắn không thể nào chịu nổi chín cái công kích Bán Thần Lực kia oanh tạc được a
Thế là ánh mắt hắn trở nên điên cuồng, hắn thà chết trong tay Thúy Hằng Thiên Đế, chứ nhất quyết không để Vũ Lôi Phong giết chết! Nghĩ là làm, hắn nhanh chóng đánh một thủ ấn lên ngực trái mình
Vũ Lôi Phong nhíu mày, cảm nhận quang tráo của Đại Trưởng Lão dường như hơi yếu đi một chút, hắn cười lạnh
– Chút trò vặt! Hóa ra Đại Trưởng Lão Phong Vân Môn cũng chỉ như mấy con chó khác khi bị dồn vào chân tường, lại cắn loạn lên!
Nghe thấy thanh âm khinh thường của Vũ Lôi Phong, Đại Trưởng Lão lại càng tức điên, hắn cắn răng, kết xuất toàn bộ thủ ấn như điện xẹt, cùng lúc đó toàn bộ Linh Hồn Lực và Nguyên Lực trong người hắn dồn về đan điền, khuôn mặt đỏ bừng như bị thiêu đốt
– Nói thì hay lắm! Đằng nào lão phu cũng chết! Vậy không cần phải phiền đến ngươi! Tiểu tử! Theo làm đá kê chân cho lão phu đi!
– Hồn Anh Tự Bạo!
Vũ Lôi Phong sớm đoán được, khi phòng ngự của hắn bị Tiểu Na Liên Hoàn Thủ Lý Kiếm phá vỡ, Đại Trưởng Lão chắc chắn sẽ không cam tâm để mình bị Vũ Lôi Phong giết chết, chắc chắn hắn sẽ tự bạo!
Phong Vân Môn, chúng cường giả ánh mắt đầy đau lòng nhìn về Đại Trưởng Lão của bọn hắn, một số người còn khẽ lau nước mắt.


Đại Trưởng Lão a, dù đã bị dồn đến đường chết! Vẫn một lòng hướng về Phong Vân Môn, lo nghĩ cho Phong Vân Môn và chết vì Phong Vân Môn, dù có nhục nhã tự bạo, tiếng xấu muôn đời cũng phải diệt trừ Vũ Lôi Phong, vì Phong Vân Môn hy sinh
Nhưng mà…
– Đáng tiếc! Phạm Bá Hữu là một ví dụ rành rành như vậy, thế mà ngươi vẫn không biết rút kinh nghiệm! Tự Bạo ư? Mơ đi!
Choang!
Thanh âm Vũ Lôi Phong vừa dứt, cũng là lúc một tiếng vỡ vụn truyền ra
Quang tráo phòng hộ của Đại Trưởng Lão triệt để sụp đổ, cũng là lúc Tiểu Na Liên Hoàn Thủ Lý Kiếm triệt để bộc phát!
Ngay lúc đó, thân thể của Đại Trưởng Lão cũng đã đạt tới giới hạn, toàn thân đỏ ửng, quần ái rách toạt, nét mặt dữ tợn, hiển nhiên là sắp nổ tung
Hồn Anh Tự Bạo, một Phi Hồn Cảnh Bát Trọng tự bạo, cho dù là Phi Hồn Cảnh Cửu Trọng cũng phải dè chừng, không cẩn thận sẽ bị thương không nhẹ, đừng nói đến một tên Ý Hồn Cảnh như Vũ Lôi Phong, hắn nếu ăn trọn đòn tự bạo này, dù có dùng toàn bộ thủ đoạn cũng sẽ trọng thương sống dở chết dở a
Một giây sau…
– Hửm, chuyện gì vậy?
Năm giây sau…
– Sao hắn còn chưa tự bạo?
Mười giây sau…
UỲNH!!!
Đại Trưởng Lão vô lực nhìn cơ thể căng cứng của mình bị Phong Sát Thủ Lý Kiếm cắt từng vết.

Cuồng Lôi Thủ Lý Kiếm đánh cho đen thui, Hàn Băng Thủ Lý Kiếm làm hắn lạnh lẽo đến tận cùng, nhưng lập tức bị Nộ Hỏa Thủ Lý Kiếm thiêu đốt vô cùng đau đớn.
Thanh Quang Thủ Lý Kiếm lại không ngừng xuyên thấu qua cơ thể hắn, khiến Đại Trưởng Lão cảm giác như có vô số côn trùng bò trong người.

Toàn thân bên ngoài thì bị gai nhọn từ Quỷ Mộc Thủ Lý Kiếm đâm đến máu huyết mơ hồ.
Tồi tệ hơn, Tử Vong Thủ Lý và Đoạt Mệnh Thủ Lý Kiếm thi nhau hút lấy sinh cơ của Đại Trưởng Lão, khiến hắn càng không thể vùng vẫy
– Tại sao? Tại sao ta không thể Tự Bạo?
Đại Trưởng Lão vô cùng uất ức, chịu đựng từng trận hành hạ của Tiểu Na Liên Hoàn Thủ Lý Kiếm, trong lòng không ngừng hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Vũ Lôi Phong
– Tại sao lại như vậy? Đại Trưởng Lão Phong Vân Môn sao lại không tiếp tục tự bạo?
– Tại sao vậy?
Đám người vô cùng khó hiểu, nhìn Đại Trưởng Lão không ngừng bị hành hạ mà không khỏi nghi hoặc, tại sao hắn không thể dùng hồn anh tự bạo? Vũ Lôi Phong rốt cuộc đã giở trò gì

– A! Ngọn lửa tím kia! Chính là do nó!
– Đúng rồi! Lúc trước cũng là do ngọn lửa này, ở vòng một Phạm Bá Hữu của Phong Vân Môn cũng không thể tự bạo! Chính là do bị ngọn lửa tím kia phong ấn!
– Không thể tin nổi! Dị hỏa kia vậy mà ngay cả một Phi Hồn Cảnh cũng bị phong ấn cử động! Sao có thể chứ?
– Rốt cuộc Vũ Lôi Phong lấy nó từ đâu? Có dị hỏa này, không phải hắn vô đối rồi sao?
Quảng trường sôi trào, Vũ Lôi Phong vẫn im lặng đứng trên không trung quan sát vụ nổ và một màn dày vò trước mắt.

Đại Trưởng Lão trong người vô cùng khó chịu vì lực lượng tự bạo đè ép, khiến Hồn Anh và thân thể hắn đau đớn không thôi, bên ngoài lại bị chín cái phi tiêu dày vò với chín loại thuộc tính.

Hắn đây là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác đau đớn đến tận cùng như vậy
Và… Cũng là lần cuối cùng…
UỲNH UỲNH UỲNH
Chín tiếng nổ lớn vang lên cùng một lúc
Nguyên tố gào thét, phân tán khắp nơi
Cùng với đó, là tiếng kêu thê lương của Đại Trưởng Lão
– Phong Vân Môn! Trường Tồn !!!
Sau đó…thiên hạ này không còn một Đại Trưởng Lão tu vi Phi Hồn Cảnh Bát Trọng của Phong Vân Môn nữa
Hắn đã ngã xuống, linh hồn bạo liệt, thân thể bị dày xéo thành tro tàn trong Tiểu Na Liên Hoàn Thủ Lý Kiếm!
Hắn! Bách Lý Lạc Trôi! Đã thực sự “lạc trôi” trong dòng sông lịch sử, mãi cho đến phút cuối, Bách Lý Lạc Trôi mới nhận ra sai lầm lớn nhất trong cuộc đời này, chính là chọc vào tên quái thai Vũ Lôi Phong này

Nếu ngày đó, hắn mềm mỏng hơn, mời Vũ Lôi Phong về Phong Vân Môn với thái độ hòa khí hơn, có lẽ hắn sẽ đồng ý gia nhập Phong Vân Môn, tuy không gia nhập chính thức nhưng cũng sẽ cống hiến hết cho Phong Vân Môn một chút, sau đó nâng cao quan hệ và Phong Vân Môn sẽ có một tuyệt thế kỳ tài
Nhưng đáng tiếc a, đời không như là mơ…
Nước cờ đã đi, không thể quay đầu
Vũ Lôi Phong giờ đã mạnh đến không tưởng, thừa sức hủy diệt cả Phong Vân Môn nếu hắn trưởng thành
Bằng tu vi Ý Hồn Cảnh, giết chết Phi Hồn Cảnh, lại còn là Phi Hồn Cảnh cao giai, từ trước đến giờ chưa ai dám làm
Phải nói là…chưa ai dám thử.
Vậy mà Vũ Lôi Phong, một chiêu phá vỡ Hư Hồn, trực tiếp đánh chết một Phi Hồn Cảnh
Điều này, đến cả Phi Hồn Cảnh Thất Trọng có khi còn không có, kẻ này vậy mà chỉ tu vi Ý Hồn Cảnh lại một chiêu đồ sát Đại Trưởng Lão
– Không tệ, cũng xem như có chút thủ đoạn…
Một thanh âm như trong thiên nhiên lại vang lên
– Vũ Lôi Phong! Ngươi thay bổn tọa lấy mạng, vậy bổn tọa nợ ngươi ân tình!
– Mà bổn tọa cũng không muốn nợ ai, thôi thì ta tặng ngươi thứ này
Rắc…rắc…
Giọng nói vừa dứt, mặt đất đột nhiên chấn động mạnh nột cái


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.