Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Chương 46


Đọc truyện Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần – Chương 46:

Trước nay Tô Cửu Khanh chưa bao giờ là quân tử, hắn nói buổi tối quay lại thì chắc chắn sẽ quay lại. Lúc Tống Ngọc Ly tắm rửa xong, mặc tốt xiêm y, ngồi trong phòng lau khô tóc, Tô Cửu Khanh lại tới nữa.
Hắn mười phần vô tội đứng dựa vào mép giường, đôi mắt không tự chủ được đánh giá Tống Ngọc Ly từ trên xuống dưới.
Hắn nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, mái tóc dài với những giọt nước rơi rụng trên vai. Mặc dù trên người vẫn mặc nam trang, nhưng lại không có cách nào giấu được vòng eo thon gọn dùng một tay có thể ôm hết và bộ ngực no đủ của nàng.
Mỹ nhân tắm xong, đẹp không sao tả xiết.
Tống Ngọc Ly biết tính tình của hắn nên cũng không lấy làm lạ, nàng chỉ trừng mắt nhìn hắn một cái rồi thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nếu đã tắm rửa xong rồi, lát nữa ta đưa nàng ra ngoài đi dạo, ở Lợi Châu có bộ hạ cũ của ta. Nơi này vẫn khá an toàn, cho dù đi chơi khắp nơi thì cũng không đáng ngại.” Tô Cửu Khanh mang theo ý cười nói.
Tống Ngọc Ly nhìn nụ cười của hắn, không khỏi cũng cười rộ lên theo.
Gần đây nàng phát hiện, không biết vì sao tính tình Tô Cửu Khanh ở đời này so với đời trước thì rộng rãi hơn rất nhiều. Cho dù đã biết thân thế của mình, hiểu rõ rất nhiều sự tình, nhưng thoạt nhìn hắn có vẻ vô cùng thoải mái và bình tĩnh.
Điều này làm cho Tống Ngọc Ly cảm thấy an tâm đồng thời cũng tò mò. Có đôi khi nàng suy nghĩ, rốt cuộc hai kiếp người có sự thay đổi ở đâu lại khiến Tô Cửu Khanh biến đổi nhiều như vậy.
Tống Ngọc Ly và Tô Cửu Khanh ra cửa đi dạo, Tống Ngọc Ly theo thường lệ giả làm thiếu gia, mà Tô Cửu Khanh tiếp tục làm tùy tùng, thoạt nhìn hai người cũng không quá dễ thu hút ánh mắt người khác.
Hôm nay trên đường người qua lại đông đảo, gần như có thể nói là biển người tấp nập, tiếng rao hàng của người bán rong vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Hai người đi tới đi lui, Tô Cửu Khanh đột nhiên nắm lấy tay Tống Ngọc Ly.
“Thiếu gia cẩn thận chút, đừng để lạc mất nhau.” Hắn cười nói.
Tống Ngọc Ly liếc xéo hắn một cái, bộ dáng không hề giống như đang thẹn thùng, ngược lại mang theo chút kiêu căng và ngạo khí.
“Vậy ngươi phải nắm chặt cho bổn thiếu gia.” Nói xong, nàng trở tay nắm ngược lại bàn tay Tô Cửu Khanh.
Ánh mắt hai người giao nhau, Tô Cửu Khanh có chút kinh ngạc nhìn Tống Ngọc Ly khiến nàng bật cười.
Rồi sau đó, Tô Cửu Khanh cũng cười theo, đó là nụ cười tươi hiếm thấy trên gương mặt hắn, nụ cười mang theo một tia điềm đạm và ngay thẳng.
Hai đời cộng lại, Tống Ngọc Ly cảm thấy một ngày này ở Lợi Châu đối với nàng mà nói là kỷ niệm hạnh phúc hiếm hoi nhất.
Tô Cửu Khanh dắt tay nàng nói chuyện về phong cảnh Lợi Châu, nếm thử đặc sản tại địa phương. Lợi Châu tiếp giáp với biên quan, đồ ăn ít nhiều cũng mang theo phong vị phương Bắc, thịt dê là món ăn chủ đạo tại nơi đây, các loại bánh nướng, bánh bao hấp đều vô cùng dễ thấy.
Buổi trưa, Tô Cửu Khanh dắt Tống Ngọc Ly ngồi xuống một quán nhỏ ven đường, gọi hai bát canh dê lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Ngọc Ly trừng mắt nhìn bát canh lớn trước mặt, nhất thời chán nản: “Ta không ăn hết nhiều như vậy.”

Tô Cửu Khanh cười nói: “Không sao, còn có ta mà.”
Sau đó, quả nhiên nàng chỉ ăn nửa chén canh liền no bụng.
Tô Cửu Khanh kéo nốt phần còn lại về phía mình ăn hết.
Bộ dáng hắn ăn rất lịch sự văn nhã, nhưng tốc độ ăn lại cực nhanh, chỉ qua một lát đã ăn sạch nốt nửa chén canh còn lại của Tống Ngọc Ly.
“Đây là quán canh dê ngon nhất Lợi Châu, mỗi lần đến nơi này, ta đều tới đây ăn.” Tô Cửu Khanh nói “Nàng cảm thấy thế nào.”
Tống Ngọc Ly gật đầu: “Nước canh ngọt từ xương, thịt dê mềm mà lại không dầu mỡ. Trong này hình như còn cho thêm vài hương liệu Tây Vực, không chỉ lược bớt hương vị tanh nồng của thịt dê mà còn phụ trợ thêm cho hương vị, đúng là mỹ vị nhân gian.”
Tô Cửu Khanh cười nhẹ: “Người đọc sách có khác, chỉ khen thức ăn cũng có thể khen ra một đóa hoa.”
Lời này rõ ràng là chế nhạo, Tống Ngọc Ly tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Lúc sau, thời điểm hai người chuẩn bị rời đi, Tô Cửu Khanh rất tự nhiên nắm tay Tống Ngọc Ly kéo đi, bọn họ vừa định xoay người, còn chưa đi xa đã nghe thấy tiếng người phía sau.
“Nhìn thấy chưa? Hai người kia là một đôi đấy. Tiểu công tử da thịt non mịn, vừa nhìn  liền biết là chú thỏ non, có lẽ hai người này rời nhà bỏ trốn.”
“Trước mặt công chúng, đúng là không biết xấu hổ, sỉ nhục người văn nhã!”
Sắc mặt Tô Cửu Khanh lạnh lùng, Tống Ngọc Ly giữ chặt tay hắn.
Hai người đan mười ngón tay vào nhau, ngón tay trắng nõn tinh tế của Tống Ngọc Ly được ngón tay to lớn của Tô Cửu Khanh bao trọn một cách đặc biệt rõ ràng.
“Đi thôi, không cần cành mẹ đẻ cành con.” Tống Ngọc Ly hạ giọng nói.
Dường như Tô Cửu Khanh có chút tức giận, một đường sau đó luôn lạnh mặt.
Giờ ngọ ở Lợi Châu nắng gắt vô cùng, Tống Ngọc Ly có chút mỏi mệt lôi kéo hắn trở về khách điếm nghỉ ngơi.
Hai người rất tự nhiên vào cùng một gian phòng.
Tô Cửu Khanh vẫn lạnh mặt, ngồi xuống ghế không hé răng.
Ngược lại là Tống Ngọc Ly duỗi tay ôm lấy cổ hắn, trêu đùa: “Làm sao vậy, bị người hiểu lầm là đoạn tụ, huynh không cao hứng sao?”
Tô Cửu Khanh không nói gì, chỉ duỗi tay nắm lấy tay nàng.
Tống Ngọc Ly có chút ngoài ý muốn, nàng biết từ trước đến nay từ trong xương cốt Tô Cửu Khanh luôn coi rẻ mọi thứ, không sợ trời không sợ đất, không nghĩ tới hắn lại để ý mấy lời nói vô căn cứ của một người qua đường như vậy.
Thật lâu sau, Tô Cửu Khanh mới đột nhiên mở miệng, thanh âm nghẹn ngào nói: “Ta chỉ đột nhiên nghĩ đến, có lẽ hiện giờ trong kinh cũng đang bịa đặt về chúng ta như vậy.”
Tống Ngọc Ly sửng sốt một giây mới hồi phục tinh thần, Tô Cửu Khanh vì nàng mà tức giận, nàng không nhịn được nở nụ cười.

“Huynh nha, một đại nam nhi làm gì mà tâm tư mẫn cảm như vậy?” Tống Ngọc Ly nói, trong lòng lại nghĩ so với đời trước thì thế này có tính là gì đâu?
Nếu nàng thật sự để ý tới thanh danh của nữ tử thì hai đời cộng lại, có lẽ nàng đã không sống nổi.
Hình như Tô Cửu Khanh có chút khó xử, hắn nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: “Ta đột nhiên phát hiện là mình đã làm liên lụy đến nàng.”
“Huynh cứu ta nhiều lần như vậy, ta chỉ đi với huynh một lần, đây cũng là điều ta nên làm.” Tống Ngọc Ly cười nói.
Tô Cửu Khanh lắc đầu, sau đó hắn cúi đầu không nói chuyện.
Hai kiếp sống, Tô Cửu Khanh đều tự giác sắp xếp mọi chuyện vào tầm khống chế, đối với sự biến hóa trong triều cục, trước sau hắn đều giữ thái độ không chút để ý.
Nhưng ngàn tính vạn tính, hắn không ngờ đến, thế nhưng hắn lại để Ngụy Kinh Hồng ăn một nước cờ, lúc này hắn không thể không một đường chạy trốn về phương Bắc.
Qua Lợi Châu là đến vùng đất cằn cỗi nhất Đại Hạ, các thành trì còn lại có rất ít bá tánh bình dân mà chủ yếu là quan binh đóng giữ.
Hiện giờ vào thu, trên thảo nguyên nhiều muỗi, hơn nữa mùa đông vừa đến sẽ có tuyết rơi kéo dài suốt bốn tháng liền.
Không nói tới việc tìm kiếm đồ ăn dưới trời đông giá rét cực kỳ khó mà chính hắn cũng  không biết nên vượt qua mùa đông ở đây bằng cách nào.
Tống Ngọc Ly từ nhỏ tới lớn đã bao giờ phải chịu khổ như vậy.
“Nàng ở lại Lợi Châu đi.” Tô Cửu Khanh đột nhiên mở miệng, hắn kéo tay Tống Ngọc Ly ngồi xuống, nghiêm túc nói.
“Cái gì?” Tống Ngọc Ly ngẩn người.
“Phương Bắc lạnh giá, ta không muốn nàng đi chịu khổ.” Tô Cửu Khanh duỗi tay sờ sờ gương mặt Tống Ngọc Ly “Nàng không biết nơi đó khắc nghiệt thế nào đâu. Cuồng phong gào thét, cả ngày không được ra khỏi lều trại, tuyết trắng che phủ trời đất, ngày mùa đông dài lê thê, làn da bị nứt nẻ vì đông lạnh ……”
Tất nhiên Tống Ngọc Ly biết Tô Cửu Khanh không nói giỡn.
Kiếp trước, có một năm thời tiết mùa đông cực kỳ lạnh giá, rất nhiều bộ lạc người Nhung đều không có đồ ăn, bọn họ tổ chức xâm lược Đại Hạ với quy mô lớn, công phá liên tục ba thành trì.
Hoàng đế tức giận, lệnh cho Tô Cửu Khanh lãnh binh đánh trận.
Trận chiến ấy kéo dài tới mùa hạ, Tô Cửu Khanh chẳng những đoạt lại ba tòa thành trì mà còn giúp người Nhung dọn nhà, thẳng đến khi đuổi bọn họ đến chân núi Thiên Sơn mới ngừng lại.
Mùa hè năm đó, thời điểm Tô Cửu Khanh hồi kinh đã gầy thành bộ dáng da bọc xương, trên tay gần như không có một chỗ hoàn hảo.
Tống Ngọc Ly hỏi hắn bị làm sao.
Hắn nói hành quân dưới trời tuyết rơi chính là như thế.
Dưới cái nắng chói chang mùa hè, người dân kinh thành đã phải để băng trong phòng giải nhiệt, vậy mà biên quan vẫn tuyết rơi đầy trời.

“Ta đi cùng huynh qua đó, chờ tới mùa đông ta sẽ quay lại Lợi Châu.” Tống Ngọc Ly trầm mặc hồi lâu mới mở miệng. Nàng không sợ phong sương, nhưng nàng thật sự không có tự tin, một nữ tử được nuôi dưỡng trong kinh thành có thể chịu được cái lạnh giá ở phương Bắc.
Ngày hôm đó, Tô Cửu Khanh vẫn luôn ngốc trong phòng nàng đến nửa đêm, Tống Ngọc Ly nằm trên giường , hắn ngồi bên cạnh bàn nhìn nàng.
Trong lòng Tống Ngọc Ly thấp thỏm bất an, vốn dĩ lúc đầu còn suy nghĩ bậy bạ, chỉ là mấy ngày trước màn trời chiếu đất, nàng thật sự quá mệt mỏi, vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ một mạch tới hừng đông.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Tống Ngọc Ly bỗng nhiên nghĩ đến, vì sao Tô Cửu Khanh lại biết chuyện ở Lợi Châu và trên thảo nguyên? Đời này hắn căn bản chưa từng tới đây.
Sáng sớm ngày thứ hai, đoàn người tiếp tục xuất phát, rong ruổi suốt nửa tháng, rốt cuộc đoàn người cũng rời khỏi lãnh thổ Đại Hạ.
Tống Ngọc Ly đổi lại trang phục nữ tử, Tô Cửu Khanh cũng không tiếp tục giả làm tùy tùng nữa.
Thời tiết ngày mùa thu, vùng đất Mạc Bắc mênh mông vô bờ bến liếc mắt không nhìn thấy điểm cuối, gần như là kéo dài tới tận chân trời.
Tô Cửu Khanh ngại đám người Cố Yên vướng bận, tìm lý do lệnh cho bọn họ đi tìm hãn vương Tất Lặc Cách, còn hắn thì mang theo Tống Ngọc Ly một đường dọc theo con đường trong trí nhớ tới thành trì của người Nhung.
Nói là thành trì, bất quá chỉ là một thổ thành trên hoang mạc, dân chúng xung quanh đều chăn nuôi gia súc, cả đàn dê như những đám mây trắng vội vàng chen chúc lẫn nhau.
Tô Cửu Khanh và Tống Ngọc Ly cưỡi chung một con ngựa chạy như điên trên thảo nguyên, khi ngựa mệt mỏi, hai người dừng lại bên một dòng suối nhỏ.
Tống Ngọc Ly ngồi cạnh bờ suối, lẳng lặng nhìn cái miệng nhỏ đang uống nước của con ngựa.
Tô Cửu Khanh ngồi một bên, đốt lửa nướng con hươu vừa mua lại từ trong tay người dân nơi đây.
Hương thơm của thịt dậy mùi.
Trên thảo nguyên cực kỳ an tĩnh.
Nói là an tĩnh, nhưng kỳ thật Tống Ngọc Ly có thể nghe được thanh âm gió thổi qua mặt cỏ, có thể nghe được nước róc rách chảy dưới dòng suối nhỏ, còn có cả tiếng ngựa đá chân.
Nhưng Tống Ngọc Ly lại cảm thấy rất an tĩnh, tựa như trong trời đất chỉ còn lại nàng và Tô Cửu Khanh, sóng vai đi tới nơi đâu cũng đều là tứ hải rộng lớn.
Tống Ngọc Ly ôm đầu gối, nhìn chằm chằm dòng suối nhỏ.
“Mấy ngày nay nàng rất ít nói.” Tô Cửu Khanh bất động thanh sắc hỏi.
Sau khi rời khỏi Lợi Châu, dường như Tống Ngọc Ly có tâm sự, nhưng cho dù hắn có hỏi nàng thế nào nàng cũng không nói một câu, nàng vẫn chỉ như vậy, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Đột nhiên nghĩ đến một số chuyện trong quá khứ.” Tống Ngọc Ly nhàn nhạt nói.
“Chuyện gì?” Tô Cửu Khanh ngẩng đầu hỏi.
“Huynh có nhớ một năm nọ, hoa đào nở đặc biệt sớm, ta tâm huyết dâng trào muốn ủ rượu hoa đào chôn dưới tàng cây trong viện. Vốn định đợi mùa hè sẽ đào lên uống, kết quả có một ngày huynh tức giận, lập tức đào rượu hoa đào của ta ra uống sạch.” Tống Ngọc Ly nhẹ giọng nói.
Tô Cửu Khanh gật đầu, hắn còn nhớ năm thứ ba Tống Ngọc Ly đến Tô phủ.
Hắn bắt giữ mấy học trò không biết sống chết truyền bá tội trạng của hoàng đế khắp kinh thành, trách cứ mấy đại thế gia nắm giữ triều chính, khiến cho đời sống của dân chúng lâm vào cảnh khó khăn.
Tô Cửu Khanh bắt người về, hung hăng đánh một trận, giết chết hai người, tất cả những người còn lại đều phán lưu đày.
Chỉ vì trong đó có một người từng là học trò của Tống Tử Nguyên nên Tống Ngọc Ly đã nhờ hắn chiếu cố người nọ, ngầm tặng một ít bạc cho thư sinh kia.
Nhưng không ngờ, người nọ lại làm trò trước mặt Tô Cửu Khanh, mắng Tống Ngọc Ly là không biết xấu hổ, chẳng những tham sống sợ chết mà còn làm bại hoại thanh danh Tống gia.

Người đọc sách mắng chửi người luôn có thể mắng tới mức vô cùng khó nghe, Tô Cửu Khanh cực kỳ tức giận, lập tức sai người giết chết người nọ.
Thời điểm Tô Cửu Khanh về đến nhà, Tống Ngọc Ly liên tục truy hỏi hắn về tình huống của người học trò kia. Hắn nghe xong liền cảm thấy phiền, chạy tới dưới gốc cây đào rượu của nàng lên uống.
Nhưng mà lúc này nghĩ lại, những tức giận phẫn nộ khi ấy đều đã sớm tan thành mây khói, thứ khắc sâu nhất trong ký ức của hắn chính là loại rượu mang theo hương hoa đào nhàn nhạt đó, bởi vì thời gian ủ không đủ nên có chút chua chua khó nuốt.
Tô Cửu Khanh cười rộ lên: “Đúng vậy, rượu hoa đào của nàng…… Không biết tới khi nào ta mới được uống nữa.”
Tống Ngọc Ly ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cửu Khanh, thẳng đến khi Tô Cửu Khanh phục hồi tinh thần lại chậm rãi ngẩng đầu lên.
Từ trước đến nay người nọ luôn tâm tư kín đáo, hôm nay thế nhưng lại bị lời nói vô cùng đơn giản của nàng làm lộ tẩy.
Tống Ngọc Ly há miệng thở dốc, tuy nhiên lại không phát ra bất cứ thanh âm gì, nàng run rẩy vươn một ngón tay chỉ vào mũi Tô Cửu Khanh, hồi lâu sau mới nức nở nói: “Tô Cửu Khanh, huynh là tên lừa đảo.”
Tô Cửu Khanh giật mình, sau đó hắn mới dần dần hoàn hồn.
“Ngọc Ly, ta……”
Tống Ngọc Ly đứng lên, nàng xoay người, nước mắt theo động tác của nàng rơi xuống. Ngay sau đó nàng bị Tô Cửu Khanh ôm lấy, nàng liều mạng giãy giụa rồi té lăn trên mặt đất.
Nàng nằm trên lớp cỏ xanh giao hòa với màu vàng úa, Tô Cửu Khanh giữ chặt cánh tay nàng, hôn lên dòng nước mắt sau đó là đôi môi của nàng.
Nụ hôn kia giống như dã thú đang cắn xé, mang theo sự hoảng loạn bất an và áy náy, thành kính rồi lại cuồng nhiệt.
Tô Cửu Khanh vừa hôn, vừa mơ hồ gọi tên Tống Ngọc Ly: “Ngọc Ly, Ngọc Ly…… Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……”
Tống Ngọc Ly để mặc cho hắn hôn, trong đầu nàng là từng trận choáng váng.
Từ hôm ở Lợi Châu, Tống Ngọc Ly đã nổi lên lòng nghi ngờ, nàng trằn trọc vài ngày, trong lòng vẫn luôn có một câu hỏi, chẳng lẽ Tô Cửu Khanh cũng trùng sinh sao? Nếu là như vậy, vì sao hắn phải giúp mình.
Hôm nay Tống Ngọc Ly vốn chỉ muốn thử một phen, không nghĩ đến Tô Cửu Khanh lại dễ dàng mắc bẫy như vậy.
Nàng không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, trong khoảnh khắc đó nàng chỉ nghĩ tới việc bỏ chạy.
Thế nhưng Tô Cửu Khanh lại không chịu buông ra, hắn hôn nàng, nụ hôn sâu và điên cuồng hơn bao giờ hết.
Hắn ở trong trí nhớ của Tống Ngọc Ly kiếp trước và kiếp này dường như đã dần dần dung hợp lại với nhau. Nàng có chút buồn bực suy nghĩ, hắn biết, cái gì hắn cũng biết.
Tô Cửu Khanh có chút khủng hoảng, lại có chút chột dạ nói không nên lời.
Trong phút chốc, hắn không thể khống chế được chính mình, ngoại trừ việc hung hăng hôn nàng khiến nàng không nói ra lời, Tô Cửu Khanh cũng không biết mình nên làm gì.
Cuối cùng không biết qua bao lâu, Tô Cửu Khanh mới buông Tống Ngọc Ly ra.
Hắn thở hổn hển nằm trên người nàng, đôi tay không tự chủ được mà tìm lấy ngón tay Tống Ngọc Ly, hai bàn tay gắt gao đan chặt vào nhau.
“Tống Ngọc Ly, nàng không được chạy.” Tô Cửu Khanh hung ác nói “Ta không cho phép nàng đi bất cứ nơi nào!”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.