Đọc truyện Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần – Chương 47:
Một lúc lâu sau, Tống Ngọc Ly mới chậm rãi bình tĩnh lại, nàng nằm trên cỏ mắt nhìn lên bầu trời, những đám mây cuồn cuộn màu lam, xinh đẹp như một khối tơ lụa mềm mại không tì vết.
Nơi này có một loại ma lực thần kỳ, khiến tâm trí con người trở nên cởi mở hơn.
Tô Cửu Khanh nằm bên người Tống Ngọc Ly, ôm nàng vào trong ngực, tinh tế hôn lên môi lên trán nàng.
“Lần đầu tiên ta đến tìm huynh, huynh đã trở lại rồi?” Tống Ngọc Ly nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy.” Tô Cửu Khanh trả lời theo đúng tình hình thực tế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy vì sao lại làm khó ta?” Tống Ngọc Ly ngoái đầu nhìn liếc mắt nhìn hắn, cả giận nói.
Tô Cửu Khanh cười nhẹ, hắn không nói lời nào, chỉ tiếp tục hôn gương mặt nàng, mí mắt, đôi môi, chóp mũi nàng.
Hắn hạ quyết tâm không trả lời vấn đề của nàng, hắn chỉ muốn xuề xòa cho qua chuyện.
Tống Ngọc Ly bị hắn không ngừng quấy rầy, nói chuyện cũng đứt quãng.
“Ngay từ lúc bắt đầu…… huynh đã biết ta cũng trùng sinh?” Tống Ngọc Ly bực mình nói.
“Ừm.” Tô Cửu Khanh trong lúc mơ hồ ậm ừ một tiếng, sau đó dứt khoát ngăn chặn miệng Tống Ngọc Ly.
Có lẽ bởi vì giữa hai người không còn bí mật, Tô Cửu Khanh hoàn toàn không bận tâm mọi thứ xung quanh mà tiến quân thần tốc, tựa như muốn nuốt Tống Ngọc Ly vào trong bụng.
Môi răng dây dưa như thể linh hồn được kết nối, Tống Ngọc Ly mở mắt ra nhìn thấy đôi con ngươi màu lưu ly của Tô Cửu Khanh tựa như một mặt hồ dịu dàng.
Từ trước đến nay hắn luôn lạnh nhạt, nhưng giờ phút này lại nhu hòa mang theo thành kính. Hắn rũ mi mắt yên lặng nhìn chằm chằm nàng, quả thực rất muốn nhấn chìm Tống Ngọc Ly ở trong đó.
Nụ hôn kéo dài ước chừng một chén trà nhỏ, thời điểm Tô Cửu Khanh buông nàng ra, lúc đó nàng đã có chút mơ mơ màng màng.
“Huynh…… huynh……” Tống Ngọc Ly thở hổn hển, cả người có chút nóng ran, hơi thở của Tô Cửu Khanh bao vây lấy nàng, nhiệt độ trên người hai người giao hòa với nhau.
“Huynh là tên lưu manh!” Tống Ngọc Ly tức giận đẩy hắn ra.
Tô Cửu Khanh phát ra một tiếng cười nhẹ, hôn lên vành tai nàng.
Đó là nơi mẫn cảm nhất trên người nàng, đời trước nếu đụng tới chỗ đó, đôi mắt ngập nước của Tống Ngọc Ly sẽ tăng thêm vài phần, đời này cũng vậy.
Tống Ngọc Ly vẫn muốn xụ mặt, đáng tiếc lực sát thương càng ngày càng kém.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người dính sát vào nhau, Tống Ngọc Ly có thể cảm nhận được sự biến hóa trên thân thể hắn.
Tuy nhiên hắn không nói gì, nàng cũng làm ra vẻ không biết.
“Con dê.” Lát sau Tô Cửu Khanh đột nhiên thở dài.
Tống Ngọc Ly nhịn không được bật cười: “Đều tại huynh!”
Tô Cửu Khanh không phản bác, hiền lành hừ một tiếng, đứng dậy kéo Tống Ngọc Ly dậy theo.
Hai người vừa mới “Vật lộn” một hồi , cả người có chút mồ hôi, Tô Cửu Khanh lấy áo choàng từ trên lưng ngựa, khoác lên vai Tống Ngọc Ly.
Hắn dắt ngựa, đỡ Tống Ngọc Ly lên, rồi sau đó cũng xoay người lên ngựa, dùng một tay kéo dây cương con ngựa còn lại.
Hai con ngựa một đường chạy chậm, trở lại thổ thành người Nhung.
Vốn dĩ nhiệt độ cơ thể Tô Cửu Khanh hơi cao, đặc biệt là lúc này, nhìn qua gương mặt hắn có vẻ không một chút gợn sóng. Tuy nhiên Tống Ngọc Ly lại biết, địa phương nào đó của hắn phản ứng vô cùng mất bình tĩnh.
Trở lại căn phòng trọ của hai người, rốt cuộc Tô Cửu Khanh không cách nào duy trì bình tĩnh được nữa. Thậm chí còn không kịp vào cửa hắn đã duỗi tay chặn ngang bế Tống Ngọc Ly lên, bước vài bước vọt vào phòng, vội vàng ấn Tống Ngọc Ly ở trên giường.
Tống Ngọc Ly kinh hô một tiếng, nhìn về phía Tô Cửu Khanh.
Hắn thở hổn hển, giống như dã thú nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt cũng phủ kín một tầng huyết sắc.
“Ngọc Ly… Ngọc Ly……” Hắn cúi người lẩm bẩm, hôn lên chóp mũi nàng, quan sát kỹ lưỡng gương mặt nàng, bộ dáng vô cùng nâng niu.
Hầu kết hắn di chuyển lên xuống, hiển nhiên là có ý giữa bọn họ đã không còn bí mật.
Một đường này, hai người sớm chiều ở chung, không thể tránh được việc lau súng cướp cò, nhưng trước sau Tô Cửu Khanh vẫn luôn nỗ lực khắc chế. Hắn không phải người quá cố chấp, nếu không đời trước cũng không đến mức ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có.
Mà đời này, hắn vẫn sợ trong lòng Tống Ngọc Ly có khúc mắc, cho nên hắn luôn cẩn thận ẩn nhẫn.
Với cục diện hiện tại, hắn cảm thấy mình đã không thể kiểm soát bản thân mình nữa rồi.
Tống Ngọc Ly nở nụ cười, vòng tay ôm lấy cổ hắn, khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói: “Huynh nhẹ một chút……”
Ngay sau đó, mọi chuyện đã không còn nước vãn hồi.
Tình nùng ý mật, Tống Ngọc Ly chỉ cảm thấy toàn thân như muốn hóa thành một bãi nước, sắp bị lửa nóng nung khô.
Nàng nức nở, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống lại bị Tô Cửu Khanh hôn từng giọt một.
Hắn gọi nàng: “Ngọc Ly, Ngọc Ly……”
Đời này, rốt cuộc nàng cũng trở thành người của ta.
Ba ngày tiếp theo, ngoại trừ thời gian ăn cơm, Tống Ngọc Ly gần như không bước chân ra khỏi phòng. Dường như Tô Cửu Khanh đang muốn bổ sung bằng đấy năm thua thiệt, hắn chỉ hận không thể ăn vạ cả đời trên người nàng.
Mãi tới ngày thứ tư, rốt cuộc Tô Cửu Khanh mới ăn no, thoả mãn ôm Tống Ngọc Ly vào trong ngực, thậm chí khóe miệng còn treo nụ cười như có như không.
Cả người Tống Ngọc Ly không một chút sức lực dựa vào bả vai hắn, bị hắn như gà con mổ thóc hôn tới hôn lui.
“Đừng nháo!” Tống Ngọc Ly ngứa ngáy khó chịu, duỗi tay che môi hắn lại.
Tô Cửu Khanh bắt được tay nàng, lại hôn thêm một cái “Huynh……” Tống Ngọc Ly nhất thời chán nản.
Tô Cửu Khanh thấy nàng thật sự nóng nảy, vội mềm giọng dỗ dành nói: “Thôi, không chọc nàng nữa.”
Tống Ngọc Ly liếc xéo hắn một cái: “Kiếp trước tính tình huynh không phải như vậy.”
Tô Cửu Khanh mặt dầy nói một cách đúng lý hợp tình: “Nhà cũ phát hỏa đương nhiên là như thế.”
Đời trước hắn sống tới hơn bốn mươi tuổi, trong lòng chỉ nhung nhớ một nữ tử là Tống Ngọc Ly. Thời điểm đó hắn luôn buồn bã mất mát nhưng không hiểu lý do, đời này nếu đã minh bạch tâm ý của mình tội gì mà không thoải mái hào phóng.
Tống Ngọc Ly bị Tô Cửu Khanh không biết xấu hổ chọc cười, nàng hỏi: “Năm đó huynh có báo thù thay ta không?”
Tất nhiên là nàng đang nói chuyện đời trước.
Tô Cửu Khanh đã sớm muốn nói chuyện này với Tống Ngọc Ly, nghe vậy thì gật đầu: “Có.”
Sau đó, hắn chậm rãi kể cho Tống Ngọc Ly nghe về quãng đời tuổi già không có nàng của hắn, đơn giản chỉ là tranh quyền đoạt lợi, nam chinh bắc chiến.
Hắn lập được rất nhiều công lao, đánh thắng rất nhiều đối thủ, nhưng cuộc sống lại đần độn vô vị.
Khi Tống Ngọc Ly nghe hắn nói 40 tuổi hắn đã chết bệnh thì không khỏi giật mình.
Tô Cửu Khanh tập võ từ nhỏ, thân thể khoẻ mạnh, nói thế nào cũng nên sống đến 70 tuổi mới phải, vì sao lại chết sớm như vậy.
“Hiện giờ nghĩ lại không chừng là bị người hạ độc.” Tô Cửu Khanh thờ ơ nói “Khi đó ta chưởng quản quân quyền, chắc hẳn ngay cả hoàng đế cũng kiêng kị ta.”
Tống Ngọc Ly nhíu mày, cảm thấy có điểm không đúng, nếu đúng như lời hắn nói, chính Tô Cửu Khanh cũng là một tên cáo già, vì sao lại dễ dàng bị người độc chết như vậy.
Đoán chừng đọc được suy nghĩ trong đầu nàng, Tô Cửu Khanh cười nói: “Kỳ thật khi đó mỗi ngày ta đều ăn không ngồi rồi, quyền lực, phú quý, cái gì ta cũng có, ngoại trừ bảo tọa hoàng đế ra thì ta đã trải qua đủ mọi chuyện. Hiện giờ nghĩ lại, chỉ sợ có sống thêm cũng không cảm thấy thú vị.”
Tống Ngọc Ly ngẩn người nhìn về phía Tô Cửu Khanh.
“Khi đó mỗi lần nhớ đến nàng ta đều giận muốn bốc khói.” Tô Cửu Khanh tức giận véo eo Tống Ngọc Ly, tuy nhiên bàn tay lại không dùng sức, Tống Ngọc Ly không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy ngứa.
“Ai daaa.” Tống Ngọc Ly kêu một tiếng, trừng mắt nhìn hắn “Huynh làm gì vậy?”
Tô Cửu Khanh trợn trắng mắt sau đó cả người lại sáp tới gần .
Tống Ngọc Ly vội vàng trốn đến mép giường, cả người cuộn tròn lại, nhưng cuối cùng vẫn bị Tô Cửu Khanh kéo trở về.
Nàng dựa vào người hắn, sắc mặt ửng đỏ nhìn hắn.
Tô Cửu Khanh nắm lấy tay nàng đặt lên bụng mình.
“Chính là nơi này, ta còn nhớ rõ.” Hắn cả giận “Một đao đâm vào không chút lưu tình.”
Người này đã sống hơn bốn mươi năm, thế nhưng còn mang thù như vậy.
Tống Ngọc Ly hừ lạnh một tiếng, véo mạnh lên bụng hắn, đáng tiếc cơ bụng hắn rất rắn chắc, không bấu víu được chỗ nào. Tô Cửu Khanh lại nhịn không được, xoay người đè nàng dưới thân.
Hai người cá nước thân mật một hồi, thẳng đến khi mặt trời chuẩn bị khuất núi mới đứng dậy tìm thức ăn.
Tống Ngọc Ly uể oải ngồi trên giường, trên người tùy tiện khoác áo ngoài của Tô Cửu Khanh.
Nàng nhìn xiêm y của mình bị Tô Cửu Khanh kích động xé nát, Tống Ngọc Ly tức giận đá hắn vài cái.
Tô Cửu Khanh đành phải xám xịt mặt mày đi mua xiêm y cho nàng.
Ước chừng nửa canh giờ sau bên ngoài mới truyền đến tiếng bước chân.
Tống Ngọc Ly nghe thấy tiếng động, vừa ra mở cửa vừa cả giận nói: “Tô Cửu Khanh, huynh đi mua xiêm y có cần phải đi lâu như vậy……”
Cửa phòng mở ra, phía sau Tô Cửu Khanh còn đi theo một người, giọng nói của Tống Ngọc Ly đột nhiên im bặt.
Người nọ không phải ai khác mà chính là Trần Khiêm.
Trần Khiêm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Ngọc Ly để mặt mộc, bên ngoài chỉ khoác một chiếc trường bào to rộng. Tuy rằng những nơi nên che đều che kín mít, nhưng xiêm y hỗn độn như vậy hơn nữa trên cổ Tống Ngọc Ly còn có mấy dấu hôn, tất cả đều khiến toàn bộ máu trong người hắn dâng trào, hắn lập tức đứng chôn chân không thể động đậy.
Tô Cửu Khanh không ngờ Tống Ngọc Ly sẽ đột nhiên chạy ra ngoài, hắn quay đầu lại dùng một chưởng đánh bay Trần Khiêm, rồi sau đó loảng xoảng đóng cửa phòng lại.
Ngay lập tức Tống Ngọc Ly đỏ bừng từ cổ kéo dài đến mang tai, vội vàng rụt về phòng.
Tô Cửu Khanh bước vào phòng, vừa ôm vừa gặm loạn trên mặt Tống Ngọc Ly, cả giận: “Sau này nhất định nhốt nàng lại, không cho nàng gặp ai!”
Tống Ngọc Ly cả giận: “Ai biết huynh đi mua xiêm y lại dẫn theo Trần Khiêm trở về.”
Tô Cửu Khanh cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Hắn thật sự không ngờ đến Trần Khiêm lại thần thông quảng đại như thế, hắn và Tống Ngọc Ly mới chỉ đặt chân ở thị trấn nhỏ này khoảng mười ngày, thế nhưng Trần Khiêm đã tìm tới đây, hắn mang theo một phong mật thư hoàng đế tự tay viết cùng một tin tức ngay đến cả Tô Cửu Khanh cũng có chút ngoài dự đoán.
Sau một chén trà nhỏ, rốt cuộc Trần Khiêm cũng được bước vào tiểu viện của Tô Cửu Khanh và Tống Ngọc Ly.
Tống Ngọc Ly xiêm y chỉnh tề, búi tóc phụ nữ. Trần Khiêm nhìn thấy nàng thì đôi mắt có hơi chút đỏ lên, tuy nhiên chung quy hắn cũng không phải tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh trước kia, hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm tư, đặt thư lên trên bàn.
Phong thư này Tô Cửu Khanh đã xem qua, hắn trực tiếp đẩy bức thư đến trước mặt Tống Ngọc Ly.
Sau khi Tống Ngọc Ly xem xong, nàng khiếp sợ nói: “Chu Dịch An là mật thám Trần quốc?”
Trần quốc chính là triều đại trước Đại Hạ, từ sau khi tổ tiên Ngụy gia đoạt được giang sơn, Trần quốc liền lui về canh giữ Thục Trung. Các đại lịch hoàng đế đều từng phái binh tới tấn công, nhưng Thục Trung địa thế hiểm yếu, tất cả đều bất lực quay trở về.
Mấy năm gần đây, Đại Hạ không muốn lại hao tài tốn của cho những chuyện không có kết quả như thế, cho nên quan hệ giữa hai nước dần dần hòa hoãn lại. Thỉnh thoảng hai bên vẫn sẽ giao thương với nhau thể hiện trạng thái hòa bình.
Nhưng ai có thể ngờ rằng sau khi Tô Cửu Khanh rời khỏi Đại Hạ, Trần quốc đột nhiên xuất binh từ Thục Trung dọc theo sông Trường Giang tấn công vào lãnh thổ Đại Hạ.
Rồi sau đó không bao lâu, trong kinh cũng xuất hiện một số lượng tinh binh Trần quốc, đội ngũ này chỉ khoảng 3000 người lấy tốc độ sét đánh chiếm giữ kinh thành, giết Đức Hưng Đế và Ngụy Tư Nguyên, giam lỏng hoàng tộc, mà nội ứng trong đó lại chính là Chu Dịch An và Văn thị.
Đức Hưng Đế trước khi chết, viết xuống một phong chiếu thư truyền ngôi cho Tô Cửu Khanh, giao cho tâm phúc mang ra khỏi kinh thành. Người này mang tin tức một đường chạy như điên tới biên quan, giao chiếu thư cho Trần Khiêm.
Lúc này bức thư mới được chuyển tới tay Tô Cửu Khanh.
Tô Cửu Khanh âm dương quái khí nói: “Hay lắm, người cha này của ta đúng là có bản lĩnh, thời điểm ngôi vị hoàng đế yên ổn thì sợ ta tới tranh đoạt, hiện giờ sắp mất tới nơi lại ném qua tay cho ta.”
Mặc dù biết không đúng trường hợp, nhưng Tống Ngọc Ly vẫn nhịn không được mà nở nụ cười.