Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Chương 45


Đọc truyện Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần – Chương 45:

Khi Tống Ngọc Ly tới đây, nàng đã chuẩn bị tâm thế đánh lâu dài với Ngụy Kinh Hồng, nhưng không ngờ Chu Dịch An lại đáp ứng nhanh chóng như thế.
Nàng tất nhiên sẽ mượn cơ hội nói điều kiện cùng Chu Dịch An.
“Hiện giờ Tô Cửu Khanh đang bị giam giữ ở Đại Lý Tự ?” Tống Ngọc Ly hỏi.
Chu Dịch An gật đầu: “Ở Đại Lý Tự.”
Kỳ thật Đức Hưng Đế hoàn toàn có thể triệu Tô Cửu Khanh vào cung, dùng một ly rượu độc ban chết, nhưng có lẽ rốt cuộc ông vẫn đau lòng cho cốt nhục của mình, nên mới giao việc này cho Ngụy Tư Nguyên xử lý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Tư Nguyên nhốt người trong Đại Lý Tự, chắc người sẽ không sống quá đêm nay.
Ngụy Kinh Hồng nhẹ giọng nói: “Hiện giờ tất cả Đại Lý Tự đều nằm trong sự khống chế của Thái Tử, muốn cứu người từ bên trong chỉ sợ sẽ không dễ dàng.”
Tống Ngọc Ly lắc đầu: “Ta không cần hai người đi Đại Lý Tự, ta chỉ cần trưởng công chúa chuẩn bị xe ngựa thuốc trị thương và tiền bạc, cùng ta đến chờ ở cửa thành.”
“Ngươi chắc chắn Tô Cửu Khanh có thể trốn khỏi Đại Lý Tự?” Ngụy Kinh Hồng nhíu mày, không tin tưởng nói.
“Hắn nhất định có thể.” Tống Ngọc Ly cười nói.
Hoàng hôn ngày hôm nay, có một chiếc xe ngựa từ trong phủ trưởng công chúa hiên ngang thoải mái đi đến ngoài cửa thành, ngoại trừ xa phu đánh xe, trên xe chỉ có hai người Ngụy Kinh Hồng và Tống Ngọc Ly.
“Ngươi và Tô Cửu Khanh đã thương lượng trước rồi sao?” Ngụy Kinh Hồng hỏi.
“Không phải.” Tống Ngọc Ly lạnh lùng trả lời.
“Vậy tại sao ngươi biết hắn sẽ trốn được và chạy đến cổng này?”
Tống Ngọc Ly không đáp.
Nàng đương nhiên sẽ không nói cho Ngụy Kinh Hồng, bởi vì đời trước Tô Cửu Khanh đã chuẩn bị tốt kế hoạch bỏ trốn. Khắp kinh thành đấu đá quyền lợi, Tô Cửu Khanh thân ở địa vị cao, hắn sao có thể không chừa cho mình một đường lui.
Hắn nhìn thì có vẻ bừa bãi, nhưng kỳ thật tâm tư lại vô cùng cẩn thận kín đáo, bất cứ chuyện gì cũng sẽ giữ cho mình ba phần đường sống.
Tất Lặc Cách hành sự hiên ngang như vậy, Tô Cửu Khanh tất nhiên đã có chuẩn bị từ sớm.
Tống Ngọc Ly chờ ở ngoài thành đến sau nửa đêm, quả nhiên chờ được mấy hắc y nhân từ trên tường xoay người leo xuống.
Người dẫn đầu đúng là Cố Yên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố  Yên nhìn chiếc xe ngựa đang dừng ở bên ngoài, hắn không khỏi sửng sốt, đồng thời rút kiếm trong tay ra, nhưng lại nghe Tô Cửu Khanh ở phía sau nói: “Không cần, nhất định là người tiếp ứng.”
Tuy nhiên hôm nay các tâm phúc còn lại của Tô Cửu Khanh đã dốc toàn bộ lực lượng cứu người từ Đại Lý Tự ra ngoài, nơi này sao lại vẫn còn người tiếp ứng ?
Trong lòng Cố yên cảm thấy kỳ lạ, ngay sau đó, hắn liền thấy màn xe ngựa khẽ nhúc nhích, có hai nữ tử từ trên xe nhảy xuống.

Người đi trước là Ngụy Kinh Hồng, mà phía sau Ngụy Kinh Hồng, người đang cầm đoản kiếm đúng là Tống Ngọc Ly.
Ánh trăng ảm đạm, từ cửa thành truyền đến từng tiếng động ầm ĩ, nhanh chóng có bóng người truy đuổi tới đây. Thành lâu phía xa giống như một con thú dữ tợn, yên lặng nhìn chăm chú mọi thứ một cách im lặng.
Bầu trời bị bao phủ bởi từng lớp mây đen dày đặc, nhìn không ra chút ánh sáng.
Tô Cửu Khanh vẫn mặc xiêm y ban ngày, ẩn trong bóng tối, nhìn không rõ sắc mặt.
Nhưng Tống Ngọc Ly có thể nghe được tiếng hô hấp dồn dập trong bóng đêm, chỉ sợ tình trạng của hắn cũng không tốt lắm.
“Mau lên xe.” Tống Ngọc Ly nhíu mày nói, nàng ấn Ngụy Kinh Hồng ngồi xuống, đi lên hai bước, giữ chặt cánh tay Tô Cửu Khanh.
Đôi tay kia cực kỳ lạnh lẽo, quả nhiên phần thắt lưng của Tô Cửu Khanh cũng đang bị rướm máu.
Tống Ngọc Ly đỡ cánh tay hắn, hai người dẫn đầu lên xe ngựa, Cố Yên cũng lên xe, dùng roi hung hăng quất vào mông ngựa, đoàn người chạy như điên trên quan đạo.
Dưới cửa thành chỉ còn lại Ngụy Kinh Hồng, sâu kín thở dài một hơi.
“Thôi, tốt xấu gì cũng là đệ đệ mình, không nên ép hắn đi vào đường chết.”
Thẳng đến khi lên xe, Tống Ngọc Ly mới phát hiện, vết thương của Tô Cửu Khanh thật sự rất nghiêm trọng.
Hắn gần như không ngồi được, chỉ có thể nửa nằm trên xe, toàn thân lạnh lẽo, miệng vết thương chảy máu không ngừng, không biết có bị thương đến nội tạng hay không.
Tống Ngọc Ly cởi áo của hắn, lấy vải bố trắng sạch sẽ và thuốc trị thương ra băng bó giúp hắn.
Đời trước nàng cũng đã làm những việc này, hiện tại ngựa quen đường cũ động tác vô cùng thuần thục.
Trước cắt rách mảng quần áo để lộ ra miệng vết thương, lại lấy khăn và nước lau sạch mặt ngoài bụi bẩn, sau đó rắc kim sang dược lên, cuối cùng dùng vải bố trắng băng bó lại.
Xe ngựa xóc nảy, Tống Ngọc Ly lấy ra một viên dạ minh châu để chiếu sáng, miễn cưỡng có thể thấy rõ miệng vết thương, cũng không biết sắc mặt Tô Cửu Khanh như thế nào.
“Buộc chặt một chút, miệng vết thương hơi sâu, không đủ chặt không thể cầm máu.” Tô Cửu Khanh nghẹn ngào nói.
Tống Ngọc Ly không tiếng động gật đầu, dùng sức siết chặt, thẳng tới khi nghe thấy Tô Cửu Khanh rên một tiếng, lúc này mới nàng bắt đầu quấn sang vòng thứ hai.
Đợi nàng xử lý xong miệng vết thương, xe ngựa cũng ngừng lại.
“Thiếu gia, đêm khuya đi lại không tiện, cơ thể ngài cũng cần nghỉ ngơi, chúng ta ở chỗ này tránh tạm vài ngày, đợi đợt truy binh thứ nhất rời đi sau đó hãy lên đường.” Cố Yên ở bên ngoài nói.
Tô Cửu Khanh miễn cưỡng ngồi dậy: “Không, nơi này cách kinh thành quá gần, chúng ta chạy suốt một đêm, tới hừng đông sẽ bỏ xe lại, tìm đường khác vòng về phương bắc.”
Đi đường vòng về phương bắc.
Bàn tay Tống Ngọc Ly khẽ run lên.
Tô Cửu Khanh nhận ra động tác của nàng, hắn không khỏi cười khẽ.
“Nếu nàng hối hận hiện tại vẫn còn kịp, ta cho Cố Yên hộ tống nàng trở về, Ngụy Kinh Hồng vẫn cần phụ thân nàng, nàng ta sẽ không làm khó dễ nàng.”

“Ta không quay về.” Tống Ngọc Ly nhẹ giọng nói “Khi ta rời khỏi Tống gia, ta đã nói chuyện rõ ràng với phụ thân, đợi qua thời gian này, phụ thân sẽ tuyên bố với bên ngoài ta bị bệnh nặng không sống nổi. Từ nay về sau, trong kinh thành sẽ không còn Tống Ngọc Ly nữa.”
Tô Cửu Khanh ngẩn người, hắn ngẩng đầu nhìn Tống Ngọc Ly.
Trong bóng đêm, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt từ dạ minh châu chiếu lên gương mặt tái nhợt của nàng.
Tô Cửu Khanh đột nhiên cảm thấy lồng ngực hơi nóng lên.
Từ ngày trùng sinh trở về hắn đã bắt đầu xuống tay chuẩn bị những việc này từ sớm.
Lúc mới đầu chỉ là vì thói quen, sau này hắn đã nghĩ đến việc nếu Tống Tử Nguyên vẫn bị phán lưu đày, hắn sẽ ra khỏi kinh thành cướp người, tìm một địa phương giấu người đi, chờ tiếng gió lặng lại mới đưa Tống Ngọc Ly tới gặp phụ thân.
Đời trước Tống gia cửa nát nhà tan, với Tống Ngọc Ly mà nói, thật sự là một đả kích trầm trọng.
Tuy nhiên đến hôm nay, hắn không ngờ, tất cả những thứ mà hắn đã từng chuẩn bị lại được dùng cho chính bản thân mình.
Thời điểm trốn ra khỏi Đại Lý Tự, Tô Cửu Khanh cũng từng nghĩ không biết Tống Ngọc Ly có thể tới cứu hắn hay không, rồi sau đó hắn lại cảm thấy nếu nàng có hỗ trợ thì cũng chỉ là nhờ Tống Tử Nguyên dâng tấu sớ lên cho hoàng đế mà thôi.
Trong lòng hắn đã từng mong đợi Tống Ngọc Ly có thể đồng hành cùng hắn đến tận những ngày tháng cuối cùng trong cuộc đời, nhưng hắn lại sắp để vuột mất nàng. Nàng là người rất biết xem xét thời thế, sao nàng có thể làm ra chuyện chống đối hoàng đế như vậy.
Vì vậy, thời điểm Tống Ngọc Ly xuất hiện ngoài cửa thành, trong nháy mắt hắn có cảm giác như mình đang ở trong mộng vậy.
“Nàng thật sự muốn đi cùng ta?” Tô Cửu Khanh hỏi dò.
Tống Ngọc Ly hơi mỉm cười: “Phải, ta sẽ đi cùng huynh hết con đường tăm tối này.”
Cô nương trước mắt cười tới mức đôi mắt cong cong, lồng ngực Tô Cửu Khanh nóng lên, hắn bất chợt duỗi tay ôm nàng vào trong ngực.
Tống Ngọc Ly đột nhiên không kịp đề phòng, dạ minh châu trong tay nàng rơi xuống đất, lăn vào một góc xe.
Ánh sáng bên trong xe ngựa lập tức trầm xuống.
Chỉ còn lại tiếng vó ngựa ồn ào xen lẫn nhịp tim và tiếng hít thở của hai người, trong bóng tối vô cùng chói tai.
Một lát sau, Tô Cửu Khanh mới điều chỉnh lại hơi thở của mình, trêu chọc nói: “Tống đại tiểu thư từ trước đến nay luôn bo bo giữ mình cũng sẽ hành động như vậy sao?”
Tống Ngọc Ly cắn môi, hừ nhẹ một tiếng: “Hiện giờ ta bị huynh hại thảm rồi, tiểu thư thế gia không làm lại đi làm đào phạm.”
Tô Cửu Khanh nở nụ cười, hắn hơi dùng sức gắt gao ấn Tống Ngọc Ly ở trong ngực, nhỏ giọng nói: “Nhìn nàng như vậy, ngược lại hình như rất thích sự thê thảm này.”
Dứt lời, không đợi Tống Ngọc Ly phản bác, hắn đã cúi người ngăn chặn đôi môi Tống Ngọc Ly.
Đây là một nụ hôn lưu luyến dịu dàng, khác hẳn với nụ hôn cuồng phong bão tố lúc trước. Hắn hôn nàng rất nghiêm túc và chuyên chú.
Đôi môi hắn áp lên đôi môi Tống Ngọc Ly, không hề nóng lòng thâm nhập, dường như chỉ đơn thuần muốn dán môi lên môi nàng mà thôi.

Cứ như thế không biết qua bao lâu, Tô Cửu Khanh mới buông Tống Ngọc Ly ra.
Hắn nghẹn ngào nói: “Ngọc Ly, có nàng ở cạnh ta, cuộc đời này của ta đã không còn gì tiếc nuối.”
Vốn dĩ Tống Ngọc Ly còn muốn đả kích hắn vài câu, nhưng không hiểu vì sao vừa nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Tô Cửu Khanh, trong khoảng thời gian ngắn nàng lại không biết nên nói gì.
Sau đó, hai người không ai nói chuyện nữa.
Tô Cửu Khanh đợi trong chốc lát, mới phát hiện Tống Ngọc Ly lại dựa vào khuỷu tay hắn ngủ thiếp đi rồi. Hắn không khỏi nở nụ cười, duỗi tay vòng qua eo nàng, kéo cả người nàng dựa lên người mình, tiếp theo hắn cũng nhắm hai mắt lại.
Thời điểm mặt trời sắp ló dạng, Tống Ngọc Ly mở mắt, thích ứng trong chốc lát nàng mới ý thức được mình đang ở trong ngực Tô Cửu Khanh.
Mà vòng tay nàng vẫn đang ôm lấy eo hắn.
Tống Ngọc Ly thật cẩn thận rút tay về, nhưng nàng chỉ hơi cử động một chút, Tô Cửu Khanh cũng mở mắt ra theo.
“Tỉnh rồi? Nàng đúng là không tim không phổi, thời điểm chạy trốn mà vẫn có thể ngủ ngon như vậy.” Tô Cửu Khanh cười nói.
Tống Ngọc Ly hắng giọng nói: “Có huynh ở đây, ta không sợ.”
Qua một đêm, miệng vết thương của Tô Cửu Khanh nhìn có vẻ đã tốt hơn rất nhiều.
Năng lực khôi phục của người này thật kinh người, ngay từ đời trước Tống Ngọc Ly đã được lĩnh giáo qua.
Xe ngựa dần dần ngừng lại, bên ngoài truyền đến giọng nói của Cố Yên.
“Thiếu gia, chúng ta tới rồi.”
Tô Cửu Khanh “Ừ” một tiếng rồi xuống xe.
Xe ngựa dừng trước trạm dịch.
Trước cửa trạm dịch có mấy chiếc xe ngựa, lập tức có vài người đi ra, bọn họ dắt ngựa và một ít vật phẩm, thậm chí còn có một số giấy tờ thông quan.
Tô Cửu Khanh lấy bộ xiêm y của gã sai vặt đưa cho Tống Ngọc Ly nói: “Thay quần áo đi.”
Tống Ngọc Ly thay quần áo xong xuống xe, nàng thấy Tô Cửu Khanh cũng thay một thân cẩm y, trên mặt còn hơi dịch dung một chút, lập tức lộ ra bộ dáng cậu ấm gia đình phú quý.
“Thấy ta thế nào?” Tô Cửu Khanh cười nói.
Tống Ngọc Ly liếc mắt nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: “Vóc người này của huynh, vừa nhìn liền biết không phải người giàu có rảnh rỗi.”
Tô Cửu Khanh nhướng mày, hỏi: “Vậy ý nàng thế nào?”
Tống Ngọc Ly giảo hoạt, cười nói: “Nhìn ta đây này.”
Mười lăm phút sau, một thương đội xuất phát từ trạm dịch, mười mấy nam tử cưỡi ngựa chạy về phía quan ngoại, trong đó có 1 chiếc xe ngựa đi về phía nam.
Bánh xe để lại dấu vết trên trục đường chính.
Vòng qua kinh thành, muốn đi biên quan, thành trì gần nhất là Lợi Châu.
Lợi Châu nằm tại địa thế trọng yếu, là yết hầu nối liền kinh thành và mười sáu thành Yến Vân, ở đó vẫn luôn có trọng binh gác để thực hiện việc giao thương giữa các nước.
Mấy ngày sau, một thương đội từ phương nam tiến vào thành, người dẫn đầu là một công tử trẻ tuổi thanh tú, xiêm y lộng lẫy, khuôn mặt trắng nõn, vóc người cũng nhỏ nhỏ gầy gầy, bộ dáng giống như chưa nẩy nở hoàn toàn.
Tiểu thiếu gia lung lay trên lưng ngựa, đằng trước có một mã phu giúp hắn dắt ngựa.

Vừa tiến vào thành, hắn liền nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại nói: “Quản gia, hôm nay nói gì ta cũng phải trọ ở khách điếm! Ta muốn tắm gội!”
Bộ dáng quản gia nhìn có vẻ trên dưới 40 tuổi, ông ta để râu quai nón, trên mặt hầu hết là nếp nhăn, ông ta vui tươi hớn hở nói: “Vâng thưa thiếu gia, mấy ngày nay màn trời chiếu đất, ủy khuất thiếu gia, hôm nay chúng ta chắc chắn sẽ được nghỉ ngơi thật tốt.”
Đoàn người tới dịch quán lớn nhất Lợi Châu.
Quản gia tiến lên nói: “Tiểu nhị, hai gian phòng thượng hạng.”
Ai ngờ, tiểu thiếu gia kia lại không vui nói: “Hai gian? Quản gia đúng là phóng khoáng nha, tiền của phụ thân ta là để cho hạ nhân các ngươi tiêu xài sao? Ngoại trừ ta, nơi này còn ai có tư cách ở phòng thượng hạng?”
Thời tiết vào thu, lúc này là mùa cao điểm làm ăn buôn bán của người Nhung và người Đại Hạ, phòng trọ vô cùng thiếu thốn.
Tiểu nhị tra xét tính toán, cười làm lành nói: “Mấy vị khách quan, thật không khéo, phòng thượng hạng đúng là còn hai gian, nhưng phòng thứ hạng chỉ còn lại ba gian. Ba gian phòng này ở được 6 người, các vị ngoại trừ tiểu thiếu gia thì còn 7 người.”
Tiểu thiếu gia hừ lạnh một tiếng: “Dắt ngựa mà cũng phải ở phòng ngủ sao? Ngủ chuồng ngựa là được.”
Quản gia vẻ mặt chần chờ nhìn tiểu thiếu gia, lại nhìn thoáng qua gã sai vặt dắt ngựa kia.
“Được rồi, tiểu nhị, 3 gian phòng còn lại, chúng ta bao hết.”
“Dạ vâng, mời các vị khách quan vào bên trong.” Tiểu nhị nhìn những người này, tuy rằng vị tiểu thiếu gia tùy hứng, nhưng lại là người quyết định mọi chuyện trong thương đội, vì vậy hắn phá lệ ân cần đưa tiểu thiếu gia vào tận phòng.
Vị tiểu thiếu gia kia tay cầm quạt xếp phe phẩy, trông có vẻ rất phong cách, vừa tiến vào cửa liền nói: “Tiểu nhị, trước tiên chuẩn bị cho bản công tử một thùng nước ấm.”
“Vâng vâng, công tử chờ một lát, trong tiệm có sẵn nước ấm, tiểu nhân lập tức phái người đưa lên cho ngài.” Tiểu nhị cười hề hề đi xuống lầu.
Quả nhiên không lâu sau liền có người nâng nước ấm lên lầu.
Tiểu công tử đợi người đi hết rồi, lúc này hắn mới khóa trái cửa phòng, cởi bỏ xiêm y trên người.
Chỉ thấy xiêm y rơi xuống, thân trên của hắn quấn tầng tầng lớp lớp băng gạc, đúng vậy hắn chính là nữ tử.
Nàng cởi bỏ băng gạc, nhẹ nhàng thở ra, vùi cả người vào trong thùng nước ấm, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Ngay sau đó, cửa sổ trong phòng khẽ nhúc nhích, một bóng đen nhẹ nhàng nhảy vào phòng, chính là kẻ ban nãy dắt ngựa cho tiểu thiếu gia.
Nữ tử phát ra một tiếng hô nhỏ, rồi sau đó hung hăng trừng mắt nhìn người nọ, hạ giọng nói: “Tô Cửu Khanh, huynh vào đây làm gì?”
Tô Cửu Khanh lau mặt, xóa bỏ lớp hóa trang, lộ ra gương mặt góc cạnh rõ ràng, hắn cười như không cười nói: “Tống đại tiểu thư thật nhẫn tâm, không ngờ nàng lại bắt ta ngủ ở chuồng ngựa, thế nhưng ta lại không thích ngủ trong chuồng ngựa, đành phải uất ức đại tiểu thư ngủ cùng ta.”
Tống Ngọc Ly lập tức đỏ mặt, nàng lấy chiếc khăn tắm nhỏ bé đáng thương che trước ngực, cả giận nói: “Huynh còn không mau cút đi, ta sẽ hét to có người phi lễ!”
“Không thành vấn đề.” Tô Cửu Khanh cười như không cười nói “Ta sẽ nói, tiểu thiếu gia và ta đã sớm có tư tình, chúng ta là một đôi đoạn tụ.”
Trên đời này, nếu muốn đọ độ không biết xấu hổ cùng Tô Cửu Khanh, Tống Ngọc Ly tự hổ thẹn không bằng người.
Rốt cuộc nàng vẫn phải khuất phục: “Ta chỉ không muốn để lộ dấu vết ….Huynh…… huynh…… huynh ra ngoài trước!”
Tô Cửu Khanh cười nhạo một tiếng, xoay người mở cửa sổ , trước khi đi còn để lại một câu “Buổi tối ta tới tìm nàng.”
Tống Ngọc Ly trừng lớn đôi mắt, từ từ, buổi tối huynh còn tới làm gì?

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.