Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Chương 39


Đọc truyện Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần – Chương 39:

Người Nhung nhập kinh triều bái là đại sự của Đại Hạ Quốc từ ngày lập quốc tới nay.
Trước mấy ngày Tất Lặc Cách nhập kinh, khắp nơi bên trong kinh thành đều bận rộn giới nghiêm, chốt canh gác dày đặc, các quan viên cũng đều đi sớm về trễ.
Thời điểm mấu chốt như vậy, vụ án của Viên gia rốt cuộc vẫn phải phán quyết.
Ngày thứ hai sau khi Viên Như Sương và Mẫn Hàn Lâm thành thân, Viên đại nhân bị cách chức điều tra, quan viên bị liên lụy cũng có tới mấy người.
Thẩm Tú cảm thấy sự tình thú vị, cố ý chạy đến Tống gia bát quái cùng Tống Ngọc Ly.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mẫn Hàn Lâm kia thật sự là người có tình có nghĩa, Viên gia rơi vào hoàn cảnh như vậy, mọi người đều tránh còn không kịp nhưng hắn lại dám cưới Viên Như Sương. Hiện giờ người bên ngoài đều gọi hắn là Mẫn si tình.” Thẩm Tú nâng ly trà hoa, cười tủm tỉm nói.
Trà hoa kia là Tống Ngọc Ly phơi trong lúc nhàm chán, hai ngày nay thời tiết trở nên lạnh hơn, cơ thể cô dễ bị hàn khí xâm nhập, cho nên mới phơi trà để uống.
“Mẫn si tình?” Tống Ngọc Ly cong cong khóe miệng, không bình luận thêm.
Nếu nàng nhớ không lầm, đời trước đại họa của Viên gia so với đời này thì nghiêm trọng hơn rất nhiều. Năm ấy phương nam lũ lụt, theo thường lệ Viên gia vẫn ôm đồm việc cứu tế, tu sửa đê đập, nhưng nó lại bị phá hủy trong vòng một đêm khiến vạn người chết dưới cơn đại hồng thủy, toàn thiên hạ chấn động.
Lúc đó, vị Mẫn Hàn Lâm kia làm quan Ngự Sử, mỗi ngày đều viết tấu chương mắng Viên gia, mỗi lẫn xuất hiện đều đa dạng các thể loại từ ngữ mắng chửi, nghiễm nhiên là một bộ dáng thâm cừu đại hận.
Người như vậy, đời này lại đột nhiên thay đổi phương hướng, là do hắn ta mê mẩn Viên Như Sương?
Tống Ngọc Ly thật sự không tin, nàng luôn cảm thấy người này có chút ý tứ.
“Mẫn Hàn Lâm học cùng thư viện với phò mã? Cũng là nhân sĩ Đăng Châu?” Nàng hỏi.
Thẩm Tú gật đầu.
“Nếu ngươi có tâm, cẩn thận hỏi thăm hỏi một chút về tổ tiên, quê quán của người này, chắc chắn sẽ phát hiện ra thứ gì đó.” Tống Ngọc Ly cười như không cười nói.
“Bản thân ngươi tự mình lạnh lùng, nên cảm thấy ai cũng như thế.” Thẩm Tú trợn trắng mắt.
Tống Ngọc Ly nói: “Nếu ngươi không tin, chúng ta cá cược đi.”
“Được, cá cược thì cá cược, nếu ngươi thua phải đi Tướng Quốc Tự ngoài thành tìm cho ta một cành hoa đào.” Thẩm Tú cười to nói.
Hoa đào ở Tướng Quốc Tự thập phần may mắn, trong kinh những nữ tử đến tuổi thành thân sẽ đi chiết một cành cắm ở trong phòng. Nghe đồn người có được cành hoa đào này, chắc chắn sẽ có nhân duyên tốt.
“Sao? Hiện giờ ngươi hận không thể thành thân ngay lập tức à?” Tống Ngọc Ly cười cười nói “Một lời đã định.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy ngày sau, Viên gia bị xét nhà, Viên Như Sương đã gả cho người rồi nên không bị liên lụy.

Thẩm Tú đắc ý dào dạt nói mình thắng cược với Tống Ngọc Ly, dù sao cũng phải đi Tướng Quốc Tự một chuyến.
Tống Ngọc Ly lười so đo với nàng, chỉ nói: “Vụ cá cược này ít nhất phải mất non nửa năm mới có thể nhìn thấy kết quả.”
Thẩm Tú trừng mắt nhìn Tống Ngọc Ly nói: “Non nửa năm? Ta không chờ được lâu như vậy.”
Kỳ thật nàng ta đã sớm muốn ra ngoài thành du ngoạn, chỉ là gần đây phong thành, cha mẹ nghiêm cấm, nàng không thể ra ngoài nếu không rủ được người đi cùng.
Hôm nay rảnh rỗi, nàng mặt dày mày dạn lôi kéo Tống Ngọc Ly đòi ra khỏi thành.
Tướng Quốc Tự ngoài thành xuất hiện từ thời tiền triều, những cây cổ thụ, tiếng chuông lượn lờ, bầu không khí vô cùng thiêng liêng.
Thời tiết này, hoa đào không nở, chỉ có nhìn thấy từng mảng lớn lá xanh đan xen.
Thẩm Tú tức giận ném cọng cỏ khô trong tay, cả giận nói: “Sao lại mất hứng như thế.”
Tống Ngọc Ly không nói lời nào nhìn nàng: “Hoa đào nở vào mùa xuân, đợi sang năm đi, sang năm ta lại chiết một cành cho ngươi.”
Nàng tốt bụng dỗ dành, lúc này Thẩm Tú mới miễn cưỡng tiếp thu.
Không có hoa đào, hai người ăn đồ chay ở Tướng Quốc Tự, Thẩm tú vẫn không cam lòng, lôi kéo Tống Ngọc Ly chơi đùa khắp nơi. Cho đến lúc hoàng hôn, Tống Ngọc Ly mới khuyên nhủ: “Nhìn ngươi chơi đùa muốn điên rồi, mặt trời đã ngả về tây, chúng ta phải trở về.”
Lúc này Thẩm Tú mới lưu luyến không rời, tách ra cùng Tống Ngọc Ly lên xe ngựa riêng.
Chơi đùa cả ngày, Tống Ngọc Ly cũng có chút mỏi mệt, nàng dựa vào thân xe, vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng xe ngựa đi không được bao xa lại bỗng dưng ngừng lại.
Thanh âm của xa phu bên ngoài truyền đến.
“Tiểu thư, bên ngoài hình như có người Nhung chặn đường.”
Tống Ngọc Ly nghe lời này, mở to mắt, thầm nghĩ, chẳng lẽ Tất Lặc Cách tới rồi? Nhưng hai ngày trước còn nghe phụ thân nói phải bốn năm ngày nữa mới tới.
Nàng cảm thấy kỳ quái liền trộm xốc màn xe lên nhìn thoáng qua, chỉ thấy một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua bầu trời hoàng hôn.
Bỗng một tiếng kêu thảm thiết phát ra.
Xa phu hô lớn: “Không tốt, là cướp!”
Sau đó, hiện trường trở nên hỗn loạn.
Tới gần trung thu, không ít người tới Tướng Quốc Tự dâng hương, canh giờ này có chút muộn, nhưng trên trục đường chính cũng có không ít xe ngựa.
Những quan quyến thế gia này đã bao giờ gặp phải cướp bóc. Trong khoảng thời gian ngắn tiếng ngựa hí vang, tiếng nữ nhân kêu sợ hãi vang lên loạn thành một đoàn.

Xe ngựa của Tống Ngọc Ly ở phía sau, xa phu nhìn không rõ, vội vàng quay đầu ngựa lại, chạy như bay về phía đường nhỏ.
Xe ngựa rung chuyển dữ dội, Tống Ngọc Ly nắm chặt thành xe, trong lòng vô cùng kinh hoàng.
Người Nhung ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám giết người cướp của ngay tại trọng địa kinh thành? Huống chi, Tất Lặc Cách đang ở trong lãnh địa Đại Hạ, nếu có người làm trò trong kinh thành, chính ông ta cũng ăn không hết gói đem đi.
Tống Ngọc Ly nghĩ không ra, nhưng tình hình thực tế lại không cho phép nàng nghĩ nhiều.
Vân Hương ở bên người nàng, sợ tới mức mặt đầy nước mắt, thỉnh thoảng lại phát ra một hai tiếng thét chói tai.
Xa phu bên ngoài đột nhiên la lên một tiếng: “Không tốt, chúng ta bị bao vây.”
Hắn còn chưa dứt lời đã nghe thấy một tiếng vang nặng nề, trước ngực xa phu trúng một mũi tên, cả người ngả dần xuống đất.
Màn xe bị xốc lên, Tống Ngọc Ly chỉ thấy bên ngoài có mười mấy người Nhung mặc kỵ trang, cưỡi ngựa đuổi theo xe ngựa của nàng.
“Hướng về phía ta sao?” Tống Ngọc Ly trừng lớn đôi mắt, lẩm bẩm nói.
Ngay sau đó, một người Nhung tung người nhảy lên xe ngựa, gồng người cưỡng ép con ngựa ngừng lại.
Quả nhiên, Tống Ngọc Ly đoán không sai, sau khi người nọ dừng xe ngựa lại liền xốc màn xe lên nhìn nàng.
Nhóm người này có chừng hai mươi mấy người, toàn bộ đều mặc xiêm y giống nhau, người dẫn đầu lấy từ trong lòng ra một bức họa, cẩn thận so sánh với Tống Ngọc Ly, trong miệng lẩm nhẩm lẩm nhẩm cái gì đó.
Bọn cướp nghe lời nói của hắn, chúng lên xe kéo Tống Ngọc Ly và Vân Hương xuống dưới, trói các nàng lại.
Nơi này là vùng đất hoang vu tại kinh thành, dân cư thưa thớt.
Tống Ngọc Ly và Vân Hương bị trói, một đường nghiêng ngả lảo đảo, bị người Nhung cưỡng ép đi theo.
Nàng không biết bọn họ không biết nói tiếng Đại Hạ hay là không chịu nói, tất cả những vấn đề Tống Ngọc Ly đưa ra bọn chúng một mực không đáp lại. Cho dù nói chuyện bọn họ cũng chỉ giao lưu với nhau bằng tiếng Nhung, cứ như vậy áp giải Tống Ngọc Ly tới một ngôi miếu đổ nát.
Lúc này, sắc trời dần đen, người Nhung đốt lửa trại, không biết bọn họ săn được một con hươu từ nơi nào, hiện tại đang nướng nó.
Trong bụng Tống Ngọc Ly và Vân Hương đều trống trơn, ngửi thấy mùi thịt hươu nướng, hai người đói tới mức nuốt nước miếng.
“Các vị, làm phiền cho chúng ta chút thức ăn .” Tống Ngọc Ly nói.
Người dẫn đầu đám người kia liếc nhìn nàng một cái, dùng dao cắt một khối thịt hươu, ý bảo thủ hạ cởi bỏ dây thừng cho các nàng.
Mùi thịt hươu rất tanh, mấy người này cũng không có tay nghề gì, thịt nướng nửa sống nửa chín, ăn không hề ngon.

Chỉ là Tống Ngọc Ly và Vân Hương đều đói bụng, cho dù thịt có chút tanh nồng thì hai người vẫn ăn ngon miệng.
Đợi hai người ăn no, đột nhiên thấy người dẫn đầu kia đứng lên, sắc mặt không biết vì sao lại thay đổi, nói quang quác cái gì đó một tràng.
Bọn cướp nghe xong, lập tức đứng dậy rút đao, bộ dáng như lâm vào đại địch.
Vân Hương lo lắng bật khóc, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, nô tỳ sợ.”
Tống Ngọc Ly nói: “Sợ cũng vô dụng.”
Ngay sau đó, trên nóc nhà ngôi miếu đổ đột nhiên “Oanh” một tiếng vang lớn, một đám người áo đen từ trên trời giáng xuống, bắt đầu hỗn chiến với người Nhung.
Đám hắc y nhân này được huấn luyện rất tốt, các chiêu thức kiếm thuật cũng tương tự nhau, nhân số so với bọn cướp thì nhiều hơn chút. Trong ngôi miếu đổ nát nhất thời vang lên tiếng tàn sát rung trời.
Tống Ngọc Ly xem đến há hốc mồm, một người bịt mặt đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, kéo nàng đứng dậy.
Nàng cảm thấy thân hình người nọ mười phần quen thuộc, không khỏi lên tiếng hỏi: “Tô Cửu Khanh?”
Tô Cửu Khanh cười nhẹ một tiếng, mở trói cho hai người, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.” Lúc này, cuộc chiến về cơ bản đã kết thúc. Người Nhung kẻ chết người bị thương quá nửa, người bị thương nằm la liệt trên mặt đất kêu rên.
“Đại nhân, những người này nên xử lý thế nào?” Cố Yên hỏi.
Tô Cửu Khanh gật đầu: “Cho dù sống hay chết đều kéo trở về, chết thì nghiệm thi, sống thì chữa thương trước sau đó thẩm vấn.”
“Tuân lệnh.”
Người của Hoàng Thành Tư theo thường lệ làm việc dưới sự chỉ huy của Cố Yên, Tô Cửu Khanh giao Vân Hương cho thuộc hạ chiếu cố, còn hắn lôi cổ tay Tống Ngọc Ly đi ra ngoài.
Bước chân hắn rất lớn, Tống Ngọc Ly một đường thất tha thất thểu đi theo, giương mắt nhìn thấy giữa đôi lông mày hắn có một nếp nhăn thật sâu, dường như hắn vô cùng tức giận.
Hai người đi tới góc tối Tô Cửu Khanh mới dừng lại, hắn tháo khăn che mặt xuống, lạnh lùng nhìn nàng, con ngươi màu lưu ly như đang phát ra ánh sáng trong bóng đêm.
“Vì sao nàng lại trêu chọc những người này?” Trong khẩu khí của hắn mang theo sự bực bội.
Tống Ngọc Ly lạnh lùng nói: “Tô đại nhân, ngài nói rõ ràng một chút, ta chỉ là tiểu thư quan gia, làm sao có bản lĩnh trêu chọc người Nhung. Đại nhân thân là người giữ chức vị quan trọng trong Hoàng Thành Tư, hình như không nên điều tra việc này từ ta đi?”
Tô Cửu Khanh nhìn bộ dáng đối chọi gay gắt của Tống Ngọc Ly, hồi lâu sau mới bất đắc dĩ nói: “Bọn họ là sát thủ tiếng tăm lừng lẫy của người Nhung, thuộc một thế lực khác chống lại Tất Lặc Cách. Lần này nhập kinh chúng ta đã truy lùng tung tích của bọn họ mấy ngày nay, vốn tưởng rằng bọn họ sẽ ám sát Tất Lặc Cách, không ngờ bọn họ lại ra tay vào lúc này.”
Còn có một điểm, Tô Cửu Khanh không nói. Đối với những người này vốn dĩ hắn nắm chắc thắng lợi, không vội bắt giữ là vì muốn tìm ra người chủ mưu phía sau màn.
Gần đây, hắn tra ra một số manh mối, những người này hình như có chút liên hệ với Tam hoàng tử. Hiện giờ Chu Dịch An từng bước ép sát các thế lực của Tam hoàng tử, chỉ sợ bọn họ sẽ bí quá hoá liều, ám sát Thái Tử hoặc một người nào đó, hắn cũng không dám chắc.
Chỉ là hôm nay trăm triệu lần không nghĩ tới, Tô Cửu Khanh lại chờ được tin tức Tống Ngọc Ly bị bắt cóc.
Người truyền tin tức là Thẩm Tú đoạt được ngựa của người khác, một đường chạy như điên trở về thành. Cùng lúc đó, một canh giờ trước Hoàng Thành Tư đã để mất tung tích đám người này.
Vì vậy, Tô Cửu Khanh đột nhiên ý thức được, đám người này nhập kinh là muốn nhắm về phía hắn.
Tại sao bọn họ lại có thể nhắm chuẩn xác được như thế, hành động đầu tiên đã xuống tay  trên người Tống Ngọc Ly?
Nghĩ đến đây, Tô Cửu Khanh thật sự cảm thấy phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Tống Ngọc Ly nhìn bộ dáng thần sắc phức tạp của Tô Cửu Khanh, nàng dần dần phục hồi tinh thần.
“Ngài đang sợ hãi sao?” Nàng khẽ cười một tiếng, đột nhiên lên tiếng.
“Nghĩ mà sợ.” Tô Cửu Khanh thản nhiên nói, hắn thở dài một tiếng. Sự cáu kỉnh bực bội của hắn dần dần được xoa dịu khi nhìn thấy Tống Ngọc Ly.
Hắn duỗi tay sờ tóc Tống Ngọc Ly, đột nhiên nghĩ đến đời trước, người này cũng như vậy, hắn chỉ vào cung một chuyến, quay người lại nàng đột nhiên không còn nữa.
Nữ tử này thật sự quá yếu ớt.
Tống Ngọc Ly bị Tô Cửu Khanh sờ tới sờ lui, nàng nhìn ra được, lúc này Tô Cửu Khanh thật sự sợ hãi.
Kỳ thật nàng cũng bị dọa rồi.
Dù sao đám người kia cũng là cướp, nếu Tô Cửu Khanh không xuất hiện, nàng không biết mình sẽ bị rơi vào kết cục như thế nào.
Hoặc chết, hoặc sống không bằng chết.
Ngay sau đó, Tô Cửu Khanh vươn tay ra sau cổ Tống Ngọc Ly, kéo nàng vào trong ngực mình.
Tống Ngọc Ly dựa vào lồng ngực Tô Cửu Khanh, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nàng tham luyến giờ khắc an ổn này, tham luyến một khuôn ngực ấm áp, một bàn tay vẫn đang ấn sau gáy nàng.
Tống Ngọc Ly đột nhiên phát hiện, có lẽ nàng muốn thân cận với Tô Cửu Khanh hơn so với những gì nàng vẫn nghĩ.
“Đi thôi, ta đưa nàng về nhà.” Lát sau, Tô Cửu Khanh đột nhiên nói. Hắn lui về phía sau một bước, hạ xuống trán Tống Ngọc Ly một nụ hôn, rồi sau đó dường như cảm thấy mình được lợi, hắn nhẹ giọng cười.
Chuyện này vẫn chưa bị lan truyền trong kinh thành, Thẩm Tú nói năng khá thận trọng.
Tống Ngọc Ly trở lại Tống gia, nàng chỉ nói xe ngựa bị hỏng, xa phu trượt chân rớt xuống xe nên nàng mới về nhà muộn.
Người Nhung dám hãm hại bá tánh và quan quyến trong đất kinh thành khiến hoàng đế vô cùng tức giận, hạ lệnh Hoàng Thành Tư phải điều tra rõ chủ mưu phía sau.
Trong địa lao Hoàng thành Tư, dưới mặt đất khắp nơi đều là máu, thanh âm tra tấn kéo dài hết đợt này đến đợt khác. Tô Cửu Khanh ngồi trước mặt người dẫn đầu, dùng ngôn ngữ người Nhung thong thả ung dung thẩm vấn.
“Chúng ta trao đổi điều kiện đi, ngươi có thể không cần khai ra chủ nhân của ngươi, nhưng chỉ cần ngươi cung cấp một tin tức hữu dụng, ta sẽ giữ mạng cho một huynh đệ của ngươi.”
Nam tử người Nhung hơi thở thoi thóp chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Thật sự?”
“Ta không cần thiết phải lừa ngươi.” Tô Cửu Khanh nhàn nhạt nói “Mà ngươi cũng không có lựa chọn.”
Người nọ nghe lời này, đột nhiên hơi mỉm cười, dùng ngôn ngữ Đại Hạ chậm rãi nói: “Hãn vương Tất Lặc Cách muốn truyền ngôi vị Hãn vương cho ngươi, Tô đại nhân.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.